Quán Cơm Đêm Khuya

Chương 16: Chương 16: Kim vũ dực 5




Tạ Nhất và Thương Khâu trở về phòng, Tạ Nhất vội vàng đóng cửa phòng lại, vẻ mặt lén lén lút lút.

Thương Khâu lại ngồi ở trước bàn, rót cho mình một ly trà, Tạ Nhất đã chạy tới, ngồi ở cạnh Thương Khâu, nói vô cùng kích động: "Thương Khâu?! Sao anh đến nơi này? Sao tôi đến nơi này? Đây là chuyện gì vậy?"

Thương Khâu nghe Tạ Nhất hỏi liên tiếp, dường như có chút bất đắc dĩ, nói: "Cậu muốn hỏi chuyện nào trước?"

Tạ Nhất suy nghĩ một lát, nói: "Tôi thoáng cái đến hơn một ngàn năm trước, có phải có liên quan với cánh chim vàng hay không?"

Thương Khâu gật đầu thản nhiên, lại còn thưởng cho cậu một ánh mắt thông minh.

Nào biết vẻ mặt Tạ Nhất chợt xám như tro tan, nói: "Xong rồi xong rồi xong rồi."

Thương Khâu cau mày nói: "Sao?"

Tạ Nhất nói: "Cánh chim vàng kia không thấy nữa, tôi nhớ rõ ràng là ở trong lòng bàn tay của tôi, thế nhưng sau khi tôi mở mắt ra căn bản không thấy, chuyện phiền phức nhất là, sáng sớm hôm nay tôi đi Trình gia tra án, phát hiện trên đầu phu nhân Trình gia, cài một cây trâm cài tóc hình cánh chim vàng, cũng không biết có phải là nó hay không."

Thương Khâu trầm ngâm một lát, dường như vấn đề này còn rất nghiêm túc, Tạ Nhất nói: "Nếu không lấy được cánh chim vàng, chúng ta sẽ không trở về được đi? Anh làm sao tới đây được?"

Thương Khâu nói thản nhiên: "Bởi vì cậu ăn phù định vị của tôi, cho nên tôi có thể tìm tới cậu, thế nhưng nếu như không có cánh chim vàng, chúng ta rất có thể sẽ không có cách nào trở về."

Tạ Nhất kinh ngạc nói: "Cánh chim vàng, rốt cuộc là vật gì?"

Trước đó Niếp Tiểu Thiến đã từng nói, cánh chim vàng này, chính là một trong ba con Đại Kim Ô được Mặt Trời dựng dục ra, cọng lông chim của Đông Hoàng Thái Nhất vị thần tối cao, thế nhưng dụng ý cụ thể thì không nói ra, chỉ nói là Thụ Yêu Lão Lão dựa vào cánh chim vàng này khống chế những quỷ chết oan khác.

Thương Khâu đem ly nước để xuống, tay mang găng tay da màu đen đập nhẹ lên trên bàn, nói: "Cánh chim vàng cụ thể là vật gì, vẫn chưa có ai hiểu rõ, bởi vì ở trong giới, cánh chim vàng là một thứ có thể gặp không thể cầu, ẩn chứa linh lực to lớn là tất nhiên, cũng có người nói cánh chim vàng tương đương với một loại hiệu ứng cánh bướm..."

Tạ Nhất nỉ non: "Hiệu ứng cánh bướm?"

Thương Khâu nói: "Chỉ cần một điều kiện nho nhỏ, thì có thể đưa tới hậu quả to lớn, đây đối với một tu linh mà nói, không thể nghi ngờ là một lô đỉnh có công năng phóng đại."

Tạ Nhất nghe tới mơ hồ không rõ, dù sao cậu không phải là người trong giới kia, chẳng qua nghe vào cảm giác như là rất nghiêm túc.

Thương Khâu dừng một lát, còn nói: "Còn có người nói cũng không phải là hiệu ứng cánh bướm, mà là Trang Chu mộng điệp*, là thẩm thấu của chân thật và hư cấu, cũng có lẽ bản thân cánh chim vàng có thể kích động thời không... Có rất nhiều cách nói, đến nay cũng không có kết luận."

[Trang Chu mộng hồ điệp (莊周夢胡蝶) là tên người ta đặt cho một đoạn văn trong sách Trang tử của Trung Quốc. Đoạn văn này rất nổi tiếng, nó đã trở thành một điển tích thường dùng trong văn chương xưa ở Trung Quốc và Việt Nam. Chi tiết xem thêm wiki]

Tạ Nhất nghe một hồi đầu càng nặng, nói: "Vậy... Ngày mai tôi còn phải đi Trình gia một chuyến, đến lúc đó anh cũng đi với tôi đi, nhìn cánh chim vàng kia rốt cuộc là có phải thật hay không."

Thương Khâu gật đầu, Tạ Nhất nói: "Vậy... Vậy giờ làm sao?"

Thương Khâu nhìn cậu một cái, đứng dậy đi tới giường ngủ rất tự nhiên, nói thản nhiên: "Đêm đã khuya, ngủ."

Tạ Nhất: "..." Nam thần vẫn bình tĩnh trước sau như một á...

Sáng sớm hôm sau, Tạ Nhất dự định mang theo Thương Khâu đi Trình gia, dù sao chuyện của Trình gia còn chưa giải quyết, còn phải để Trương Long Triệu Hổ bọn họ tra một chút thân phận và linh tinh khác của xác khô bé trai kia, nói chung chuyện ngày mai rất nhiều, Tạ Nhất hôm nay cũng mệt mỏi rồi, ngã vào giường, ngủ rất nhanh.

Tạ Nhất nằm ở trong, Thương Khâu nằm ở ngoài, giường không nhỏ, bởi vậy cũng sẽ không cảm thấy chen chúc, hai người ngủ rất nhanh.

Tạ Nhất ngủ mơ mơ màng màng, đột nhiên cảm giác lồng ngực có hơi đè nặng, ép cậu tới không thở được, đủ loại cảm giác bị đè nén khiến cậu rất nhanh rơi vào trong ác mộng, ở một nơi tối như mực, lại hỗn độn, Tạ Nhất mãi quanh quẩn một chỗ, không bờ không bến, tựa như mãi mãi chạy không thoát.

Cậu quanh quẩn một chỗ, đột nhiên trước mắt xuất hiện một điểm sáng, Tạ Nhất vội vả đi tới ánh sáng đó, rất nhanh thì thấy được nơi phát ra ánh sáng, là Thương Khâu!

Thương Khâu mặc màu đen toàn thân, nhưng có chút kỳ lạ, cầm trong tay trường cung đỏ rực như Mặt Trời, mũi tên sáng tỏ như ánh trăng, đang nâng cung bắn tên.

Tạ Nhất còn chưa phản ứng kịp, chợt nghe được một tiếng "Coong ——!!" của kim loại, tên trong tay Thương Khâu đã thoát ra dây cung, mang theo một xung lượng to lớn, chợt bắn tới Tạ Nhất.

Tạ Nhất che hai mắt của mình, chỉ cảm thấy mắt đau nhức một trận, mang theo xung lượng to lớn, "ầm" một tiếng ngã về phía sau, ánh vàng lóe lên, một con Kim Ô màu vàng rơi vào trong vực sâu không bờ.

Tạ Nhất thở phì phò dồn dập, cậu cảm giác mình đầu đầy mồ hôi, ánh mắt đau đớn rất chân thực, biết rất rõ ràng là nằm mơ, nhưng thế nào cũng vẫn chưa tỉnh lại.

Vừa lúc đó, Tạ Nhất cảm giác sức nặng đè ngực mình di chuyển một cái, hình ảnh trước mắt lập tức thay đổi, mắt đã hết đau, bốn phía lượn lờ sương mù, giống như đưa thân vào tiên cảnh vậy, Tạ Nhất có chút mê mang, đột nhiên, có người từ phía sau đi tới, ôm lấy Tạ Nhất.

Tạ Nhất giật mình quay đầu lại, nhưng môi của người kia dán sát vào cổ Tạ Nhất, cọ khẽ, khiến Tạ Nhất liền run lên vài cái, thiếu chút nữa chân mềm nhũn quỳ ở trên đất.

Người sau lưng đưa tay tiếp được cậu, hôn từ cổ chuyển dời đến cằm, lúc hôn tới trên môi, Tạ Nhất lập tức thấy rõ hình dáng người kia.

"Thương Khâu?!"

Tạ Nhất cảm giác mình là một thẳng nam vô cùng thẳng, chẳng qua là đối mặt với nụ hôn dịu dàng của Thương Khâu, cậu lại có loại cảm giác rơi vào đầm lầy, làm sao cũng không thể tự kềm chế được.

Tạ Nhất đang suy nghĩ vẩn vơ, nhất thời trong đầu chợt giật mình, cả người đều run rẩy, bởi vì Tạ Nhất đột nhiên nghĩ đến, không phải Thương Khâu mang găng tay sao? Cảm xúc lành lạnh này là xảy ra chuyện gì?

"Ôi!!"

Tạ Nhất chợt từ trong giấc mộng thoát ra, mở mắt, liền thấy trong bóng tối đen ngòm, một tên tiểu quỷ nằm ở trên ngực của mình, đang toét miệng cười với mình.

Tiểu quỷ kia không biết có phải đang bán moe hay không, chẳng qua là gầy như que củi, hình dạng đáng sợ, mắt là hai cái lỗ tối om, miệng mồm mở rộng ra giống như miệng rộng của dã thú.

Tạ Nhất bị dọa sợ đến hô to một tiếng, tiểu quỷ kia dường như bị Tạ Nhất kêu to dọa sợ giật mình một cái, lập tức nghe được một tiếng "rầm!!!", dường như có người đạp cửa đi vào, tiểu quỷ kia phản ứng rất nhanh, dọc đường kêu "oa oa" quái dị, trong nháy mắt từ ngực Tạ Nhất bò đi, biến mất rất nhanh.

"Tạ Nhất!"

Có người kêu một tiếng Tạ Nhất, từ bên ngoài xông vào rất nhanh, Tạ Nhất hết hồn mới bình tĩnh lại, ngẩng đầu nhìn lên, dĩ nhiên là Thương Khâu!

Giờ vẫn là đêm hôm khuya khoắc, Tạ Nhất ngủ không bao lâu, lại bị quỷ đè giường, hơn nữa còn là một tiểu quỷ, ở lúc Thương Khâu đứng dậy đi vệ sinh.

Thương Khâu đi ra ngoài không bao lâu, động tác rất nhẹ, cũng không đánh thức Tạ Nhất, nào biết sau khi anh ta đi rồi, thì có một tiểu quỷ bò vào, đè ở trên ngực Tạ Nhất, bởi vậy còn làm hai cái "ác mộng"!

Lúc Thương Khâu trở về nghe được tiếng kêu to của Tạ Nhất, vội vàng vọt vào, tiểu quỷ kia chạy trốn nhanh, trong nháy mắt không thấy, Thương Khâu bước tới, đỡ lấy Tạ Nhất, nói: "Sao thế? Có chuyện gì không?"

Tạ Nhất thở hổn hển hai cái, nói: "Tôi lớn như vậy lần đầu tiên bị quỷ đè, sao tới là tiểu quỷ hả! Sao không tới một mỹ nữ."

Thương Khâu nghe cậu nói như vậy, thở phào nhẹ nhõm, bất đắc dĩ lắc đầu, thoạt nhìn Tạ Nhất không có chuyện gì.

Thương Khâu ở trong phòng kiểm tra một lần, Tạ Nhất từ trên giường đứng lên, ngồi ở bàn bên cạnh, rót cho mình một ly nước an ủi, nâng lên uống, sau khi uống ừng ực một ngụm, một tiếng "phụt ——!!!" đã phun ra ngoài.

Thương Khâu còn đang kiểm tra gian phòng, nghe được tiếng này của Tạ Nhất, vội vàng quay đầu nhìn lại, đã nhìn thấy trong miệng Tạ Nhất phun ra đều là máu, bắn đầy bàn.

Tạ Nhất cũng bị dọa sợ đến mở to hai mắt nhìn, vội vàng lau miệng mình một cái, lau hai tay đều là máu, Thương Khâu vọt qua rất nhanh, nhìn thoáng qua cái ly Tạ Nhất uống nước, một tiếng "cạch" đem nắp ấm trà mở ra.

Máu!

Trong ấm trà tất cả đều là máu!

Tạ Nhất: "Au..." hít một hơi khí lạnh, nói: "Không... Không thể nào á, trước khi anh ngủ không phải còn uống bình trà này sao? Thế nào biến thành máu rồi!?"

Tạ Nhất nói xong, còn phụt phụt hai cái, cảm giác toàn thân mình giờ đều là máu, như hiện trường án mạng vậy.

Sau khi Thương Khâu nhìn bình trà, liền nói thản nhiên: "Không sao, thủ thuật che mắt của tiểu quỷ kia."

Anh ta nói xong, dường như đang an ủi Tạ Nhất, nói: "Trò đùa dai mà thôi."

Tạ Nhất lập tức nói: "Cái gì? Trò đùa dai? Đó là đứa trẻ đầu gấu sao?"

Thương Khâu kéo balo của mình qua, từ bên trong móc ra một tờ phù màu vàng, sau đó dán ở trên bình trà, máu bên trong rất nhanh thì biến thành dáng vẻ nước trà ban đầu, nói: "Có thể uống."

Tạ Nhất cười khan một tiếng, lắc đầu, nói: "Tôi... Tôi đột nhiên không thấy khát nữa."

Thương Khâu nói: "Trước đây cũng đã nói, thể chất cậu đặc thù, nghe thấy không tệ, xem ra tiểu quỷ cũng thích đùa với cậu."

Tạ Nhất: "..." Chú đây đã qua tuổi chơi đùa rồi.

Thương Khâu ngược lại bình tĩnh, nói: "Ngủ tiếp đi, trời sắp sáng rồi."

Tạ Nhất mệt mỏi xoa xoa thái dương mình, vội vàng nằm xuống tiếp tục ngủ, giấc ngủ này không ổn định, vừa nằm xuống cảm giác còn chưa tới hai phút, đột nhiên có người gõ cửa như đòi mạng.

"Ầm ầm ầm!"

"Tạ đại ca! Tạ đại ca!"

"Ầm ầm ầm!"

"Tạ đại ca, Thương huynh, đừng ngủ! Mau đứng lên a, Trình gia lại xảy ra chuyện!"

Tạ Nhất đội một đôi mắt gấu trúc đứng lên, vội vàng khoác bộ đồ đi ra ngoài, Trương Long lớn giọng kêu, còn đang đập cửa, thiếu chút nữa đập vào trên ngực Tạ Nhất, thấy Tạ Nhất đi ra, lập tức nóng nảy nói: "Tạ đại ca! Đi mau đi mau! Trình gia lại xảy ra chuyện, có người nói đêm qua xảy ra quỷ nhát!"

Tạ Nhất kinh ngạc nói: "Quỷ nhát?"

Trương Long nói: "Đúng vậy, quỷ nhát!"

Giọng Trương Long quá lớn, tất cả mọi người ở trong một viện, những người khác cũng bị đánh thức rồi, Thương Khâu sửa sang lại quần áo của mình từ trong phòng xá đi tới, nói: "Quỷ nhát thế nào?"

Triệu Hổ nói: "Nói là đêm qua, miệng giếng kia của Trình gia đột nhiên phát ra tiếng "ùng ục ùng ục", gia đinh liền đi tới nhìn xem, kết quả thấy được hài tử từ miệng giếng bò ra ngoài, chính là công tử nhà bọn họ mất tích!"

Tiểu thiếu gia ngày đó mất tích, đã có người nghe được trong miệng giếng truyền ra tiếng khóc, cũng báo quan, đâu cũng không tìm được, đáng sợ là, tiểu thiếu gia đột nhiên từ trong miệng giếng bò ra, không chỉ như vậy, mặt mũi tiểu thiếu gia toàn là máu, máu loãng trong miệng giếng giống như suối phun trào ra vậy, vẩy khắp nơi đều là...

Tạ Nhất nói: "Kỳ lạ như thế?"

Trương Long nói: "Còn có càng kỳ lạ hơn, hạ nhân bị dọa sợ đến chạy mất, sau đó mọi người lấy can đảm đi xem, miệng giếng căn bản không có tiểu thiếu gia gì cả, chỉ còn lại có máu loãng, giữa vũng máu, còn có dấu chân trẻ mới sinh, dẫm đạp Trình gia khắp nơi, đây cũng không phải là chuyện ma quái sao? Giờ Trình gia đều là tin đồn, phu nhân Trình gia cũng ngã bệnh, có người nói Trình lão gia một bên báo quan, một bên tìm người trừ tà rồi."

Tạ Nhất nghe có chút mê mang, chẳng qua nói đến đây, cậu chẳng hiểu sao lại nghĩ tới đêm qua mình bị trò đùa dai, nói mê mang: "Máu?"

Nào biết cậu vừa nói như vậy, Thương Khâu xoay đầu lại, nhìn chằm chằm ánh mắt của Tạ Nhất, chỉ nói một chữ: "Máu."

Tiếng nói của Thương Khâu thản nhiên, cũng không phải giọng điệu nghi vấn như của Tạ Nhất, trầm thấp mang theo chắc chắc, nói: "Có thể cũng không phải là trùng hợp."

Mọi người khó hiểu một trận, nhìn Tạ Nhất và Thương Khâu như có điều suy nghĩ, nhưng bọn họ cũng không nghĩ ra gì.

Triển Chiểu nói: "Tạ hộ vệ, máu... Đại biểu cái gì?"

Bạch Ngọc Đường còn đang ngáp, ngày hôm qua hắn và Triển Chiểu luận võ, cũng chính là lỗ mèo, gần như tới bình minh mới ngủ, lúc này đang bị bao phủ bởi mời vừa thức dậy, phủi áo choàng mình một cái, nói: "Đúng vậy, Tạ huynh Thương huynh, rốt cuộc máu có ý gì? Hai người các ngươi cũng đừng thần giao cách cảm nữa."

Cái từ thần giao cách cảm này, đến hiện đại đã diễn ra biến thành không cần nhiều lời đã ngầm hiểu, mà ở nhà Tống, ý kia rõ ràng là song phương yêu nhau ý hợp tâm đầu...

Tạ Nhất: "..."

———

Nếu đọc đến đây thì chắc cũng biết Tạ Nhất và Thương Khâu là ai rồi nhỉ?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.