Quán Cơm Đêm Khuya

Chương 17: Chương 17: Kim vũ dực 6




Trước sự kiện mất con, chẳng qua là luôn nghe đồn ở nửa đêm có thể nghe được tiếng khóc con nít truyền ra từ trong giếng cạn, cũng không có chuyện kỳ quái gì khác, mà lần này, ngoại trừ Trình gia nghe được tiếng khóc, lại còn quỷ nhát, rất nhiều hạ nhân Trình gia đều thấy được.

Bởi vì chuyện này tương đối nan giải, cho nên tất cả mọi người chuẩn bị đi xem Trình gia, việc này không nên chậm trễ, sau khi mọi người thức dậy rửa mặt một phen, vội vàng đã đi theo.

Mọi người còn chưa đi đến Trình gia, thì thấy có gia đinh ở cửa sau, vẻ mặt dáng vẻ lo lắng, nhìn thấy bọn họ, lập tức chào đón, nói: "Mấy vị quan lão gia, các ngài rốt cuộc đã tới, mau mau mời vào bên trong!"

Hắn ta nói xong, lập tức hô to: "Nhanh đi gọi lão gia tới!"

Mọi người được nghênh đón vào phòng, cũng không có khác thường gì, không nhìn thấy vết máu và dấu chân Trương Long Triệu Hổ nói, đoán chừng ở bên trong nội đường, bọn họ cũng không tiện trực tiếp đi vào, phải đợi gia chủ đồng ý mới được.

Chợt nghe được tiếng "cạch cạch cạch", Trình lão gia đi rất nhanh, chống một cây gậy, khác với thời gian trước đây, có vẻ trong một đêm già đi không ít, vốn cũng không trẻ, lúc này như là một ông lão bảy tám mươi tuổi.

Nhị nãi nãi của Trình gia đỡ Trình lão gia đi tới, khuôn mặt Trình lão gia tiều tụy, đoán chừng là bị quỷ dọa cho sợ, mặt mày của tiểu thiếp Trình gia cũng hồng hào, cũng không hề có chuyện gì, giống như không bị hù sợ.

Trình lão gia vừa ra tới, vội vã chạy bước nhỏ tới, thiếu chút nữa nước mắt già ngang dọc, nói: "Tạ đại nhân! Triển đại nhân! Các vị đại nhân, van cầu các ngươi nhất định phải tra rõ a! Trình mỗ ta nhưng chẳng bao giờ làm chuyện gì thẹn với lòng, đầu ban đêm hôm qua, trong nhà lại dính vào đồ không sạch sẽ, nhiều gia đinh thấy con ta cả người đều là máu từ trong giếng bò ra ngoài, còn chạy khắp nơi, đến giờ còn để lại một ít dấu chân máu! Trình mỗ chỉ sợ là con ta chịu oán chưa hết! Xin các đại nhân hỗ trợ a!"

Trình lão gia nói xong liền quỳ xuống, Tạ Nhất vội vàng ngăn cản, nói: "Trình lão gia, những chuyện này chúng ta sau này lại nói, có thể để chúng ta xem giếng nước và dấu chân máu của hậu viên trước tiên hay không?"

Trình lão gia nói: "Đúng đúng đúng! Xem xem xem, mời mời."

Trình lão gia trả lời liên tiếp, lập tức nói hai câu với tiểu thiếp bên cạnh, tiểu thiếp cũng không ngang ngược phách lối như ở trước mặt Trình phu nhân vậy, dịu dàng đáp hai tiếng, nhu tình như nước, lập tức thấy Trình lão gia đứng dậy rời đi.

Mọi người có phần hai mặt nhìn nhau, không phải nói dẫn bọn họ xem giếng nước và dấu chân máu của hậu viện sao? Sao đột nhiên rời đi rồi?

Lúc này tiểu thiếp cười híp mắt nói: "Các vị đại nhân, hôm qua trong nhà thiếp xảy ra quỷ nhát, bởi vậy lão gia một đêm không ngủ, hôm nay thân thể chịu không nổi, tiện thiếp bèn dẫn mấy vị đại nhân đi nội đường nhìn một cái."

Mọi người vừa nghe, thì ra là có chuyện như vậy, liền đi theo tiểu thiếp đi vào, chẳng qua Tạ Nhất suy nghĩ, lễ nghi giáo hóa nhà Tống này không phải là vô cùng nghiêm khắc sao? Theo lý mà nói, thế nào cũng nên để đàn ông dẫn bọn họ đi qua, hoặc là phu nhân Trình gia, Nhị nãi nãi đây chẳng qua là một tiểu thiếp.

Mọi người đi thẳng vào trong, Tạ Nhất hơi nở nụ cười, nói: "Sao không thấy Trình phu nhân?"

Tiểu thiếp cười khẽ một tiếng, nét mặt lộ ra một loại trào phúng, nói: "Đại phu nhân ư? Quỷ nhát hôm qua, dọa cho sợ gần chết, giờ bị bệnh liệt giường rồi!"

Nàng ta nói như thế, Thương Khâu nhìn thoáng qua tiểu thiếp, nói thản nhiên: "Quỷ nhát đêm qua, Nhị phu nhân không bị hù dọa sao?"

Tiểu thiếp kia vừa cười một tiếng, rất coi thường, nhưng sau khi nhìn rõ dung mạo Thương Khâu, tròng mắt thiếu chút nữa trừng ra ngoài, lập tức che môi của mình cười duyên, bày ra bộ dáng vẻ e thẹn, nói nũng nịu: "Vị quan lão gia này thật lạ mặt nha, ngài có chỗ không biết, loại quỷ nhát này, thiếp chưa bao giờ tin thứ này tà!"

Trong lòng Tạ Nhất âm thầm nghĩ, rất giỏi, trước kia tôi cũng không tin thứ này tà...

Tiểu thiếp kia còn tiếp tục nói: "Lại có người nói, cho dù thật sự có chuyện ma quái này, oan có đầu nợ có chủ, thiếp lại chưa từng làm chuyện trái lòng, vì sao phải sợ?"

Thương Khâu nghe được, lại cười một cái, chỉ là hơi nâng khóe miệng, thế nhưng nụ cười này cũng không có ác ý gì, cũng không phải cười nhạt gì đó, Tạ Nhất nhìn đến sững sờ, bởi vì nụ cười thương hiệu của Thương Khâu nhưng chỉ có cười nhạt!

Anh ta cười, tiểu thiếp càng nhìn mãi, chợt nghe Thương Khâu nói: "Nói như vậy, cô nghĩ Đại phu nhân trong lòng không thẳng thắn vô tư?"

Tiểu thiếp kia mặc dù bị nụ cười của Thương Khâu mê đắm đầu óc choáng váng, chẳng qua còn sót lại vài phần lý trí, nói: "Đây cũng không phải sao, vẫn là vị quan lão gia này hiểu chuyện."

Tạ Nhất nghe tiểu thiếp lúc nào cũng nhằm vào Đại phu nhân, lại nghĩ đến hạ nhân trong nhà này cũng không thích tiểu thiếp, bất kể là hạ nhân hầu hạ ai, đều nhất trí cho rằng tiểu thiếp đem giết tiểu thiếu gia, mà lúc này tiểu thiếp lại một bộ dáng vẻ thẳng thắn vô tư, thật là làm người ta khó hiểu.

Mọi người nói xong, liền đi ra ngoài, đến nội đường rất nhanh, vừa đi vào, Trương Long Triệu Hổ thiếu kiên nhẫn nhất, nhất thời "ôi!" hít ngược một hơi khí lạnh, còn nhỏ giọng hô một câu: "Nương của ta ơi!"

Chỉ thấy nội đường của Trình gia, trên mặt đất loang loang lổ lổ tất cả đều là vết máu, chợp mắt vừa nhìn, mạnh liệt của vết màu làm cho lòng người hoảng không ngớt, ở trong những vũng máu kia, còn có dấu chân của trẻ nhỏ, nhìn vết chân tuổi tác cũng không lớn, còn là một trẻ mới sinh.

Theo lý mà nói số tuổi này của trẻ mới sinh, bước đi cũng không ổn định nữa, mà những dấu chân máu này lại trải rộng toàn bộ nội đường, còn kéo dài đi tới hậu viện, không chỉ như vậy, trên trần nhà trên mặt tường cũng đều là dấu chân máu, giống như trẻ mới sinh leo lên tường, theo mặt tường đạp lên trần nhà.

Tạ Nhất cảm thấy hình ảnh đầy màu này quá mạnh mẽ, cậu thậm chí có thể tưởng tượng được một trẻ mới sinh cả người toàn là máu, ở trong đêm tối của giờ Tý máu chảy tí tách, theo mặt tường leo lên trên trần nhà, đạp khắp toàn bộ Trình gia.

Tiểu thiếp nói: "Chính là như thế, hậu viện cũng có, lão gia phân phó, mấy vị đại nhân là tra án, có thể đi vào hậu viện."

Mặc dù sau khi đi vào hậu viện có nhiều bất tiện, chẳng qua bọn họ đích thật là tới tra án, vẫn theo chân tiểu thiếp đi vào, trên mặt đất hậu viện cũng là loang loang lổ lổ đầy màu me, nhìn thấy mà giật mình, khắp nơi đều là dấu chân máu, dấu chân máu càng ngày càng dày đặc, cuối cùng tụ lại phía trước một cái giếng nước.

Tạ Nhất cúi đầu nhìn thoáng qua giếng nước, nói: "Trong giếng có gì không?"

Tiểu thiếp nói: "Không có, đã từng vớt, cũng không vớt lên được thứ gì, chỉ là giếng nước này..."

Nàng ta vừa nói xong, để cho người ta đi vớt, kết quả nước giếng được vớt lên, dĩ nhiên tất cả đều là màu đỏ, đã như máu loãng vậy, tất cả mọi người chưa ăn điểm tâm đã tới rồi, thấy một màn như vậy, trong dạ dày cũng buồn nôn muốn ói, một miệng giếng tất cả đều biến thành máu.

Thương Khâu híp mắt một cái, Tạ Nhất thừa dịp người không chú ý liền nhẹ nhàng kéo tay áo của anh ta, nói: "Thương Khâu, chuyện này thế nào?"

Thương Khâu nhìn thoáng qua nước giếng, nói: "Thủ thuật che mắt, nước vẫn là nước bình thường, chỉ chẳng qua bị oán khí che đậy."

"Oán khí?"

Tạ Nhất dường như bắt được điểm quan trọng, nói: "Anh nói đứa con mất tích của Trình gia, đã... Bị giết rồi?"

Thương Khâu gật đầu, không nói gì, Tạ Nhất thấy anh ta gật đầu, trong lòng có chút khó chịu, đứa trẻ nhỏ như vậy, nếu quả như thật là bị giết chết, trách không được có oán khí.

Tạ Nhất để cho người ta đi gặng hỏi người của Trình gia, lão gia phu nhân gia đinh đều gặng hỏi một lần, tiểu thiếp mặc dù nói chuyện cay nghiệt, thế nhưng hết sức phối hợp, bọn hạ nhân vẫn nhất trí nghĩ là tiểu thiếp đố kị phu nhân xinh đẹp được sủng ái, lại sinh con trai, bởi vậy hạ độc thủ với phu nhân.

Thế nhưng bọn gia đinh lời thề son sắt, lại không có bất kỳ chứng cớ nào.

Tất cả mọi người từng gặng hỏi, Trình phu nhân bị bệnh liệt giường, bọn họ không tiện đi vào gặng hỏi, thế nhưng cách cửa phòng gặng hỏi một trận, giọng nói của Trình phu nhân hết sức yếu ớt, nói: "Thiếp tang con đau lòng, không tiện nghênh tiếp các vị quan lão gia, xin hãy tha lỗi."

Trình phu nhân cũng rất phối hợp, đêm qua đang ngủ, còn ở cùng vài a hoàn, đều có thể làm chứng, thời gian bọn họ gặng hỏi này, đại phu tới mấy lần, xem ra Trình phu nhân thực sự bệnh rất lợi hại.

Mọi người đề ra nghi vấn xong, dĩ nhiên cũng là thúc thủ vô sách [bó tay không cách], mấu chốt là Trình phu nhân không ra khỏi cửa, Tạ Nhất cũng không có cách để Thương Khâu nhìn nàng ta mang cánh chim vàng.

Thương Khâu ngược lại không sốt ruột, vỗ vỗ vai Tạ Nhất, Tạ Nhất thì cáo từ với người Trình gia, chuẩn bị rời đi.

Mọi người đi ra cửa, Tạ Nhất còn thấp giọng nói: "Rất không may rồi, trên đầu nàng ta nhất định mang cánh chim vàng, đáng tiếc anh không thấy được."

Thương Khâu nói thản nhiên: "Không cần nhìn, tôi đã cảm nhận được."

Tạ Nhất nhìn anh ta đầy khó hiểu, Thương Khâu nói: "Cậu quên rồi à, tôi từng nói... Mùi vị."

Tạ Nhất nghĩ thầm, thì ra Thương Khâu là mũi chó!

Mọi người từ Trình gia đi ra, Bạch Ngọc Đường nâng Thu thủy nhạn linh đao của hắn, nói: "Trình gia kia, cũng là đủ kỳ lạ, Bạch gia gia ta đói bụng rồi, đi đi đi, trước đi ăn điểm tâm, ta mời khách!"

Mọi người xác thực đều đói, còn chưa bắt đầu ngày làm việc đã chạy tới Trình gia đi tra án rồi, lúc này trở về nữa đoán chừng cũng không ăn điểm tâm được, dứt khoát cũng đi theo Bạch Ngọc Đường vào tửu lâu bên cạnh.

Tiểu nhị đây thấy được Bạch Ngọc Đường, nhất thời như gặp được cha ruột vậy, lập tức chào đón, cười nói: "Bạch Ngũ gia! Triển gia! Tạ gia! Mau mau, mấy vị mời vào, ghế trên!"

Mọi người đi vào, tìm một chỗ thanh tịnh ngồi xuống, Bạch Ngọc Đường chọn vài món ăn, mới sáng sớm đã có rượu có thịt, coi như quả thực hưởng thụ.

Mặc dù Tạ Nhất đã đói bụng, thế nhưng vừa nghĩ tới tình hình máu chảy đấm đìa vừa nãy của Trình gia, còn có một đống dấu chân máu, thực sự là không nuốt nổi, cảm giác trong miệng không chút mùi vị nào.

Thương Khâu nhìn thấy Tạ Nhất giống như mèo ăn cơm, ăn hai miếng thì không ăn nữa, dường như nhìn ra gì đó, nâng lên bầu rượu bên cạnh, rót một chén rượu cho Tạ Nhất.

Tạ Nhất vừa định xua tay, dù sao mình đang làm việc, mới sáng sớm đã uống rượu không tốt lắm, lại nghe Thương Khâu nói thản nhiên: "Thể chất cậu thiên hàn, chuyện ma quái Trình gia đêm qua âm khí quá nặng, còn là một tiểu quỷ nữa, âm khí càng nặng, uống chút rượu đối với cậu mới có lợi."

Tạ Nhất vừa nghe, dường như cảm thấy đó cũng là một đạo lý, lại một hơi uống một ly nhỏ, sau khi uống vào quả nhiên ấm áp, rất có hiệu quả khai vị.

Tạ Nhất thật vất vả cảm thấy có chút muốn ăn rồi, liền nhắc đũa lên cùng ăn với mọi người, lúc này Bạch Ngọc Đường bưng ly rượu nói: "Nói đến máu và trẻ con đây, ta ngược lại là nghĩ ra được một chút."

Triển Chiêu lập tức nói: "Bạch huynh nghĩ tới điều gì?"

Bạch Ngọc Đường cười híp mắt nói: "Miêu nhi, ngươi một hồi cùng Bạch gia gia ngươi lỗ hai thanh*, ta mới nói cho ngươi biết." [nghĩa là đánh hai ván trò chơi, có một trò chơi gọi là Liên minh anh hùng, hoặc gọi là LOL, tục xưng lỗ a lỗ. Ý Bạch gia gia là muốn "chơi đùa" với Triểu gia.]

Hắn nói này xong, Trương Long Triệu Hổ Vương Triều Mã Hán bên cạnh đều thấy nhưng không thể trách, chỉ có Tạ Nhất "phụt ——" một tiếng thiếu chút nữa phun ra ngoài, bởi vì từ "lỗ hai thanh" này, hình như lượng tin tức có hơi lớn.

Con ngươi Tạ Nhất chuyển vòng vo, trước đây lúc cậu coi Tam Hiệp Ngũ Nghĩa, quả thực thấy được rất nhiều đảng CP [couple], ở Đại học mưa dầm thấm đất [thường nghe thấy nên cũng bị ảnh hưởng], cũng biết cơ tình là thứ gì, Tạ Nhất chỉ là tuyệt đối không nghĩ tới, thật sự là có cơ tình*!?

[Tình yêu của người cùng giới tính đã là cơ tình. Đồng thời coi như là một lời thuật ngữ lưu hành, cơ tình càng mang theo nhiều ý trêu chọc hơn, thường dùng để hình dung giữa hai người cùng giới tính, có vẻ như quan hệ thân thiết cao hơn tình bạn.

Mặc dù từ này cũng đã phổ biến rồi nhưng vẫn muốn chú thích cho những ai mới thấy.]

Ở lúc Tạ Nhất suy nghĩ lung tung, Triển Chiểu trái lại thẳng thắn vô tư chắp tay nói: "Bạch huynh nếu là muốn luận võ, đợi sau khi Triển Chiểu làm việc xong, tất nhiên phụng bồi tới cùng."

Tạ Nhất trừng mắt nhìn, luận võ? Luận võ không nói luận võ, còn lỗ hai thanh?

Bạch Ngọc Đường lúc này mới hài lòng, cười híp mắt nói: "Ta từng nghe nói, trên giang hồ bàng môn tả đạo này, từng có một phân nhánh chưa từng ra ánh sáng, có người nói nam nữ đều trường sinh bất lão, như hai mươi tám tuổi."

Tạ Nhất kinh ngạc nói: "Vẫn còn có loại chuyện này? Thật sự có thể trường sinh bất lão?"

Bạch Ngọc Đường nói: "Ta đây cũng không biết, cũng chỉ là nghe nói, nhưng bọn họ có một phương thuốc cổ truyền, những giáo đồ này tin tưởng, ăn uống máu tươi của trẻ con, có thể làm bọn họ trường sinh bất lão, dung mạo mãi dừng lại."

"Uống... Uống máu?!"

Tứ đại môn trụ bên cạnh thiếu chút nữa hô lên, vẻ mặt đều kinh ngạc, Bạch Ngọc Đường sửa đúng nói: "Là uống máu trẻ con, máu của người khác không được, có người nói trẻ con càng nhỏ, công hiệu của máu càng đủ... Loại tà môn ma đạo này, khoảng chừng hai ba mươi năm trước, ở quê nhà Kim Hoa Bạch gia gia ta từng hung hăng ngang ngược một đoạn thời gian, lão bối từng nói, khi đó Kim Hoa chướng khí mù mịt, rất nhiều người đều cũng mất con."

Tạ Nhất chau mày nói: "Uống màu trẻ con dung mạo mãi dừng lại? Đây cũng quá biến thái rồi."

Thương Khâu vẫn không nói chuyện, nghe bọn họ tham thảo vụ án, anh ta bưng ly rượu lên, đem rượu ngửa đầu uống cạn, ly rượu lập tức "cạch" một tiếng rơi ở trên bàn, phát ra một tiếng vang trong trẻo.

Tướng mạo Thương Khâu vốn là xuất sắc, dùng lời nói của Tứ đại môn trụ, vậy mà còn nhìn tốt hơn Bạch Ngọc Đường, lúc này Thương Khâu híp mắt, không biết đang suy nghĩ gì, trên môi mạ lên một lớp rượu sáng bóng, khiến môi mỏng mà có hình của anh ta có thêm vài phần trơn bóng, môi trong ngày thường có vẻ bạc tình, lúc này coi như lại có chút... Mềm mại?

Tạ Nhất không khỏi nhớ lại làm "ác mộng" đêm qua...

"Ực!"

Cổ họng Tạ Nhất hơi khô nha, vội vàng nuốt nước miếng một cái, lau mồ hôi nóng trên trán mình.

Thương Khâu lúc này vừa lúc quay đầu nhìn cậu, ánh mắt hai người đụng nhau, Tạ Nhất thiếu chút nữa chột dạ chui vào dưới đáy bàn.

Chẳng qua dường như Thương Khâu không nhìn ra Tạ Nhất đang suy nghĩ gì, chỉ là đột nhiên nói: "Tôi có cách, có thể thử một lần."

Tạ Nhất nghe thấy, vội vàng theo mọi người cùng nhau dời đi lực chú ý, liền vội vàng nói: "Cách, cách gì?"

———

Những chương sau rất là dài, chắc sẽ chỉ đăng 1 chương 1 lần, và còn kéo dài vô tận mới đăng 1 lần ORZ

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.