Đây là lần đầu tiên từ khi tham gia làm việc Trịnh Dĩnh nghiêm túc đối
đầu với đồng nghiệp như vậy, cũng là lần đầu tiên chủ động muốn rời khỏi một nơi. Nếu Dương Bân bị sa thải, cô nhất định sẽ không tiếp tục ở tổ
dự án ba nữa.
Vì vậy đây cũng là lần đầu tiên trong đời cô nói không nghĩ ngợi như vậy.
- Trịnh Dĩnh cô cái miệng thối sao lại nói như thế chứ? Có tin hay không sau này tôi…
Chu Tiểu Nghệ tức giận đỏ bừng mặt, chuyện có chút xấu hổ mọi người
trong lòng hiểu không nói ra là được rồi, công khai nói ra thật sự là
rất xấu.
Xem ra cô và Trịnh Dĩnh này là hết rồi, nhưng suy nghĩ đến bây giờ thân
phận khoa viên của cô ta còn chưa chính thức công bố ra, vì vậy lời uy
hiếp của Trịnh Dĩnh chỉ nói ra được một nửa.
- Chỉ dựa vào nha đầu thối cô mà dám uy hiếp lão nương sao? Nếu không ngày nào đó chúng ta tìm một chỗ đơn luyện một phen?
Trịnh Dĩnh đặt văn kiện lên bàn rồi đứng người lên, có vẻ là bốc hỏa rồi.
Thứ nhất cô không quan tâm công việc ở đây, thứ hai không quan tâm danh
tiếng ở đây, ý đồ chính là vui vẻ, kết mấy người bạn thật lòng, thực sự
chọc giận cô rồi cô liền đem mấy tên tiểu nhị trong nhà hàng của chồng
đến đánh cho đôi cẩu nam nữ này một trận cũng không phải là chuyện không thể.
Ngoài ra, cô có muốn tiếp tục làm việc ở tổ dự án này hay không là một
chuyện khác. Nếu cô không chủ động từ chức, Tần Lượng nếu muốn sa thải
cô thì đó cũng phải xem hắn có năng lực đó không.
Thẩm Quốc Cường, Triệu Lỗi hai người vội giảng hòa. Tiếp xúc hơn một
năm, tình hình trong nhà Trịnh Dĩnh bọn họ cũng là có chút biết rõ. Nếu
cô ấy muốn đánh Chu Tiểu Nghệ thì thật sự là chuyện dễ như trở bàn tay.
- Thẩm Quốc Cường, cậu mỗi ngày theo sau Tần Lượng nịnh trước nịnh sau,
bảo vệ hắn mọi chỗ, cậu còn coi mình là người không? Khi có chỉ tiêu
chuyển biên chế hắn có nghĩ đến cậu sao? Cậu còn không nhìn ra hắn là
người nào à? Một tên háo sắc mà thôi!
Trình Dĩnh tính tình tốt không tức giận thì thôi, bây giờ sau khi bốc
hỏa rồi thật sự là không hề kiêng nể, nghĩ được gì thì nói cái đó.
- Ài…chị Trịnh…chị Trịnh…
Thẩm Quốc Cường sắc mặt lúng túng, nhưng nói gì cũng không nói nổi, nỗi
buồn bực này của anh ta vốn dĩ chỉ có bản thân biết, bị Trịnh Dĩnh nói
công khai ra như vậy khiến anh ta lúc này có chút kích động muốn khóc.
Dưới sự hống hách của Tần Lượng, tổ dự án ba luôn duy trì sự bình tĩnh
bên ngoài, nhưng hôm nay từ chuyện của Dương Bân làm ngòi nổ, bị Trịnh
Dĩnh đem tất cả mọi chuyện nói rõ ra, mâu thuẫn cũng trong nháy mắt toàn bộ đều bộc phát, và xu hướng ngày càng mất cân bằng.
Tổ dự án ba trước giờ chưa từng náo nhiệt như bây giờ.
Chỉ là Dương Bân đang ở trong nhà vệ sinh đóng cửa, mở vòi hoa sen xả
nước ào ào tẩy rửa đồ vệ sinh, tiếng nước rất lớn cộng thêm hắn luôn
đang nghĩ chuyện trong lòng, vốn dĩ không chú ý đến sự ồn ào ở phòng làm việc lớn đó.
- Tần tổng, có người phỉ báng làm nhục anh, anh cũng không quản sao?
Chu Tiểu Nghệ nước mắt ở hốc mắt đã ngấn ra, nhưng cũng không dám đối đầu với Trịnh Dĩnh, đành phải cáo trạng cầu cứu Tần Lượng.
Tần Lượng lúc này trên mặt lúc đỏ lúc trắng, bị Trịnh Dĩnh công khai sỉ
nhục như vậy, hắn đương nhiên không thể không có cảm giác gì, nhưng suy
nghĩ đến hai nhân viên làm việc bị sa thải trong tổ, nhất định sẽ dẫn
đến sự chú ý của Cục, làm không tốt sẽ khiến cấp trên cảm thấy sự quản
lý của hắn có vấn đề lớn.
Trong Cục cũng không phải chỉ có Tôn Phiên Vân là lãnh đạo.
Mặt khác, Dương Bân bị sa thải, Chu Tiểu Nghệ điều đi phụ trách tổ dự án thứ tư, lại sa thải đi Trịnh Dĩnh, tổ dự án ba nhất thời thiếu đi một
nửa, tính liên tục của công việc cũng sẽ chịu ảnh hưởng rất lớn. Tần
Lượng sau khi cân nhắc tổng hợp trong lòng một phen, biết mình bây giờ
vẫn là chỉ có thể giải quyết vấn đề của Dương Bân trước, về sau mới dễ
giải quyết vấn đề của Trịnh Dĩnh.
Tuy nhiên, bây giờ không áp chế Trịnh Dĩnh, để cô ta tiếp tục nói loạn
mắng loạn như vậy, Tần Lượng hắn sau này còn có uy tín gì trong tổ dự án ba nữa?
Khi Tần Lượng đang chuẩn bị lên giọng công khai răn dạy Trịnh Dĩnh mấy
câu để trấn áp tình hình, giúp mình và Chu Tiểu Nghệ lấy lại thể diện
thì có người mở cánh cửa văn phòng lớn ra và đi vào.
Người vào là một cô gái thanh mảnh khoảng hai mươi tám hai mươi chín
tuổi, đeo một cặp kính gọng nhỏ, trên tay cầm chiếc cặp công văn, bộ
dạng rất lão luyện.
- Xin hỏi đây là tổ dự án ba phòng dự án Cục Xúc tiến thương mại phải không?
Sau khi cô gái đi vào, nhìn mẩu giấy ghi chép màu vàng trong tay rồi hỏi đám người trong phòng làm việc một câu, là vẻ mặt và giọng điệu từ trên cao nhìn xuống kiểu bẩm sinh.
- Đúng vậy, xin hỏi, cô là ai?
Tần Lượng làm khoa viên một năm rồi, đã bước đầu học được cách nhìn sắc
mặt mà nói chuyện, nhìn ra người đến phi quan tức quý, vội vàng làm vẻ
mặt tươi cười lên đón.
- Tôi là Lý Thiên Chân của Công ty Đông Ngu.
Cô gái đưa danh thiếp cho Tần Lượng, sau đó đánh giá hắn từ trên xuống dưới một lượt.
- Lý…Thiên…Chân?
Tần Lượng sau khi nhận được danh thiếp mà cô gái đưa thì kinh ngạc thất
sắc, lập tức trên mặt mang vẻ tươi cười hơn nữa mời cô vào phòng làm
việc lớn. Sau khi mời cô ta ngồi xuống ghế sô pha lại lớn tiếng dặn dò
Chu Tiểu Nghệ rót nước cho Lý Thiên Chân.
Lý Thiên Chân, trợ lý của Đường Oánh…
Nhắc đến Tào Tháo thì Tào Tháo liền đến, vừa rồi đám người trong phòng
làm việc còn đang bàn tán A Kiệt bên cạnh Đường Oánh dễ gặp, Lý Thiên
Chân thì không dễ gặp, lúc này Lý Thiên Chân lại đích thân xuất hiện
rồi!
Nhìn thấy Lý Thiên Chân là có thể bước lên cùng một con đường với Đường
Oánh rồi. Từ đó việc gặp được chị của Đường Oánh là Đường Mân là có hi
vọng rồi.
Đường Mân là ai? Người thừa kế trong tương lai của Tập đoàn Đông Hưng!
Bây giờ cô ấy học xong trở về đã bắt đầu giúp cha cô Đường Mạt Nhược xử
lý các công việc thường ngày của Tập đoàn Đông Hưng. Quyền quyết định
dùng hai mươi tỷ đầu tư xây dựng khu công nghiệp mới của Tập đoàn Đông
Hưng năm nay chính là nằm trong tay cô ấy.
- Là trợ lý của Đường Oánh, chị Thiên Chân đến.
Tần Lượng khi dặn dò Chu Tiểu Nghệ rót nước liền thấp giọng nói với cô ta, vẻ mặt rõ ràng có vẻ khoe khoang đắc ý.
Hắn ta vẫn còn chưa biết rõ Lý Thiên Chân tại sao lại tìm đến đây, nhưng nghĩ đến có lẽ là tối qua chuyện mời A Kiệt ăn cơm đã có hiệu quả. Sau
bữa cơm hôm qua, Tần Lượng và A Kiệt cùng gọi hai tiểu thư, A Kiệt vừa
ôm vừa nhai, sau đó còn thuê phòng với cô đó, chơi rất vui vẻ.
Cũng chính lúc đó Tần Lượng mở lời nói với A Kiệt bảo A Kiệt giúp hắn
dẫn đi gặp Đường Oánh một chút, kết quả hôm nay Lý Thiên Chân liền tìm
đến đây.
- Lý Thiên Chân rất khó gặp sao? Có chuyện gì Tần tổng không làm được chứ? Hừ!
Lúc Chu Tiểu Nghệ rót nước còn cố ý đi bên cạnh Trịnh Dĩnh, châm chọc
Trịnh Dĩnh mấy câu. Cô ta đương nhiên cũng cho rằng Lý Thiên Chân đến là tìm Tần Lượng, nếu không Lý Thiên Chân còn tìm ai được chứ? Lẽ nào tìm
những nhân viên tạm thời bọn họ nói chuyện chắc?
Trịnh Dĩnh không lên tiếng, cũng có chút buồn bực nhíu mày. Cô cũng
giống như các đồng nghiệp khác trong tổ dự án đều rất ngạc nhiên đối với việc đến thăm đột ngột của Lý Thiên Chân. Đương nhiên cũng cảm thấy
kinh ngạc về năng lực hoạt động và mối quan hệ của Tần Lượng.
Nếu Tần Lượng thực sự lên được tuyến với chị em Đường Oánh, thành hồng
nhân của Cục thì ngày tháng của cô và Dương Bân sẽ khó sống rồi, cuối
cùng có thể chỉ còn con đường rời đi. Đương nhiên, bản thân cô đối với
điều này căn bản không vấn đề gì, chỉ là lo lắng cho Dương Bân.
Cô nhìn ra được Dương Bân hi vọng vào làm việc trong thể chế đến mức
nào. Hơn nữa luôn vì thế mà nỗ lực, phấn đấu, nhẫn nhịn chịu nhục chịu
khổ cả một năm, thật không ngờ cuối cùng cái đang đợi hắn lại là kết cục như vậy. Trịnh Dĩnh có cảm giác ông trời thật bất công.
- Môi trường làm việc ở đây của các anh so với chỗ của Cục trưởng Hoàng, Cục trưởng Đới bên đó tốt hơn nhiều.
Lý Thiên Chân đẩy chén trà mà Tần Lượng đưa ra, nhìn quanh phòng làm
việc một lượt, trên mặt là vẻ mặt ngạo mạn “ Đừng có làm bộ gần gũi với
tôi, tôi và lãnh đạo cấp trên của Cục Xúc tiến thương mại các anh rất
quen đó”.
Hai tháng trước Lý Thiên Chân mới làm trợ lý bên cạnh Đường Oánh, trước
đó cô ta là Giám đốc bộ phận PR của tổng bộ Tập đoàn Đông Hưng, quan hệ
với các ban ngành chính quyền thành phố Vân Phong là rất quen thuộc.
Nghiệp vụ của Tập đoàn Đông Hưng đã trải rộng trong ngoài nước, nhưng
tổng bộ trong nước vẫn đặt ở thành phố Vân Phong. Tổng bộ tập đoàn và
các cơ quan chính quyền thành phố Vân Phong có mối quan hệ chặt chẽ, đặc biệt là khi Cựu Bí thư Thành ủy còn tại nhiệm, Tập đoàn Đông Hưng và
Thành ủy Ủy ban nhân dân thành phố phối hợp rất là tốt.
Chỉ là sau khi ban lãnh đạo nhiệm kỳ mới nhậm chức, không biết tại sao
Đường Mạt Nhược rất không nể mặt ban lãnh đạo mới này, sức đầu tư đối
với thành phố Vân Phong cũng giảm đi rõ rệt. Quyền quyết định dự án đầu
tư khu công nghiệp mới trị giá hai mươi tỷ năm nay Đường Mạt Nhược cũng
đẩy lên người cô con gái Đường Mân, còn Đường Mân bây giờ mặc dù người ở thành phố Vân Phong nhưng ai cũng không chịu gặp, lãnh đạo Thành ủy Ủy
ban nhân dân thành phố đều không vào qua được cửa của cô.
Điều này có nghĩa là đầu tư khu công nghiệp mới hai mươi tỷ cuối cùng rất có thể sẽ nằm ở nhà khác.
Tập đoàn Đông Hưng mặc dù lớn mạnh như thế, Thành ủy Ủy ban nhân dân
thành phố Vân Phong nửa lời oán hận cũng không dám có, càng không dám
trói buộc bọn họ. Tập đoàn Đông Hưng chỉ cần đồng ý thì mọi lúc có thể
đưa tổng bộ trong nước di dời đến nơi khác, bất luận chuyển đến đâu thì
đều sẽ có một đống lớn các lãnh đạo Tỉnh ủy Thành ủy xếp hàng để nghênh
đón.
Trong thời đại GDP là tối cao thì không ai dám đắc tội với vật khổng lồ
giới thương nhân Trung Quốc là Tập đoàn Đông Hưng này, càng không nói
đến Đường gia còn có bối cảnh “chính phủ trung ương” cực kỳ sâu dày.
Vợ cả của Đường Mạt Nhược Lý Thanh, mẹ của Đường Mân, là em gái của Ủy
viên Bộ Chính trị kiêm Bí thư Lý của Thành ủy thành phố Ngọc Kinh ở thủ
đô Trung Quốc, còn cả gia tộc họ Lý thì địa vị ở Trung Quốc…đó không
phải là chuyện một tiểu dân bình thường có thể tùy tiện bàn tán.