- Đúng rồi, lần trước chi phí hội thảo mà cậu báo cáo, Giám đốc Lý của Hồng Hi bên đó đã kết toán chưa?
Tôn Phiêu Vân nhớ đến một chuyện liền thấp giọng hỏi Tần Lượng.
Lúc này trong phòng làm việc nhỏ chỉ có hai người. Phòng làm việc nhỏ
này cách phòng họp, cách xa khu vực làm việc khác, sau khi đóng cửa thì
cách âm vô cùng tốt, rất thích hợp để nói loại chuyện này.
- Chị Tôn yên tâm, thứ ba tuần sau là xong rồi. Ít nhất là....Sổ sách
này em sẽ đưa đến nhà chị hay vẫn đặt trong tủ dự trữ đồ siêu thị?
Tần Lương đưa ba ngón tay tay ra, hỏi Tôn Phiêu Vân.
- Thôi đi, không cần phiền phức như vậy, tôi còn không tin tưởng cậu sao? Tuần sau tôi lại qua đây một chuyến, cứ để đây đi.
Tôn Phiêu Vân và Tần Lượng hẹn nhau.
- Được ạ, đến lúc đó chị tuyên bố chuyện chuyển chính thức của Tiểu Nghệ luôn.
Tần Lượng cười hì hì gật đầu.
…….
Dương Bân không biết vận mệnh của hắn vừa rồi đã bị quyết định bởi mấy câu trong phòng làm việc của Tần Lượng.
Một nhân viên ngoài biên chế, một nhân công tạm thời, công việc còn hay
mất chẳng qua là chuyện một câu nói của cấp trên chủ quản mà thôi.
Buổi chiều, Tần Lượng lại sắp xếp cho Dương Bân một đống công việc lớn,
bởi vì nhiệm vụ theo quý của Dương Bân tỉ lệ hoàn thành rất thấp, cộng
thêm hôm nay đến muộn cuộc họp sáng, vì vậy phạt hắn một mình thu dọn cả phòng làm việc của tổ dự án ba, đương nhiên còn bao gồm các việc như
đổi bình nước uống, lau bàn của tất cả mọi người, lau kính cửa sổ, tẩy
rửa bồn cầu nhà vệ sinh…
Bình thường những công việc này là mỗi tuần thay phiên làm, hơn nữa là
ít nhất ba người cùng làm. Tần Lượng đại khái cảm thấy tuần sau sắp sa
thải Dương Bân rồi, vì vậy muốn lợi dụng triệt để giá trị dư thừa của
hắn, đồng thời cũng là trừng phạt thái độ không đứng đắn của hắn ngày
hôm nay.
Đương nhiên đây cũng là chủ ý của Chu Tiểu Nghệ. Dương Bân nhiều lần
mắng cô ta là tiện nhân, lời tục tĩu các loại tuôn ra, khiến cho cô ta
bây giờ đối với hắn rất là căm giận và khó chịu.
Vốn dĩ trong lòng cô ta còn có mấy phần áy náy với hắn, dù sao thì tình
cảm bốn năm của hai người, hắn luôn chu đáo chăm sóc cô, cưng chiều cô,
quan tâm cô…Nhưng ánh mắt lạnh lùng, sự hung hăng chửi rủa một tuần nay
của hắn khiến sự áy náy trong lòng cô đối với hắn hoàn toàn chuyển thành tức giận và chán ghét.
Theo Chu Tiểu Nghệ, Dương Bân đã lộ ra toàn bộ bộ mặt “xấu xí” của hắn
rồi. Trong lòng cô thậm chí còn có mấy phần vui mừng…may mà vẫn chưa kết hôn với hắn, nếu không hối hận cũng không kịp rồi. Cô ta đương nhiên sẽ không tỉnh lại rằng những hành động của mình đối với Dương Bân tạo
thành vết thương lớn như thế nào.
….
- Tôi đến giúp cậu.
Trịnh Dĩnh đi đến cầm khăn lau, giúp Dương Bân lau bàn.
- Chị Trịnh, đừng…
Dương Bân xua xua tay với Trịnh Dĩnh, lúc này cô chủ động tiếp cận hắn,
khiến cho Tần Lượng sau khi nhìn thấy nhất định sẽ ghi hận với cô,
chuyện của hắn thì tự mình gánh vác là được, không nhất thiết phải liên
lụy đến cô.
- Anh ta là muốn ép cậu đi, cậu đừng trúng kế của anh ta. Tôi biết cậu
muốn phát triển trong thể chế, một khi đi rồi thì sau này nếu muốn vào
thế chế sẽ khó đấy. Nhịn anh ta một thời gian, đợi tổ dự án tư thành lập rồi, trong Cục có lẽ sẽ tiến hành điều chỉnh lại nhân viên của tổ dự
án, đến lúc đó tôi nghĩ biện pháp tìm người giúp cậu đổi sang tổ dự án
khác. Tôi rất xem trọng cậu, với sự nỗ lực và năng lực công tác của cậu, bất luận đổi vào dưới tay ai thì nhất định sẽ có người công nhận cậu.
Trịnh Dĩnh cầm chiếc khăn lau nhẹ nhàng khuyên giải Dương Bân mấy câu.
Cô ta bình thường không cầu tiến gì, cũng tuyệt đối sẽ không tham gia
vào chuyện đấu tranh của đồng nghiệp, chỉ là mọi hành vi của Tần Lượng
hôm nay khiến cho cô ta có chút nhìn không vừa mắt. Cô ta cũng nhìn ra,
Dương Bân luôn nhẫn nhịn, chịu đựng rất khó khăn, cô ta rất lo lắng hắn
nhịn không nổi sẽ bộc phát ra.
- Tôi biết, cảm ơn chị Trịnh.
Dương Bân gật gật đầu với Trịnh Dĩnh.
Một người khi mà đắc ý thì là không có cách nào biết được ai là người
đối xử thật lòng với mình, khi anh sa sút mới biết được tình hữu nghị
này mới là thứ quý giá nhất của đời người.
- Tiểu Trịnh! Qua đây một chút! Tôi có chuyện muốn nói với cô!
Tần Lượng vừa từ phòng làm việc đi ra đương nhiên là nhìn thấy Trịnh Dĩnh đang nói gì với Dương Bân, xanh mặt quát cô một tiếng.
“ Ài”, Trịnh Dĩnh thở dài một hơi, sau khi thấp giọng khuyên Dương Bân
mấy câu liền bỏ chiếc khăn lau trong tay xuống đi vào phòng làm việc của Tần Lượng.
Trong phòng làm việc lập tức truyền đến một tràng âm thanh trách mắng
răn dạy và biện bạch, hình như Tần Lượng đang chỉ trích một văn kiện thu hút đầu tư nào đó mà Trịnh Dĩnh đang làm.
Dương Bân lạnh lùng nhìn chằm chằm về phía phòng làm việc, hai nắm đấm tay vang lên răng rắc.
…
Buổi sáng Tôn Phiêu Vân sau khi nghe xong báo cáo công tác của các nhân
viên tổ dự án thì liền rời đi, buổi chiều lúc muộn chút trong phòng làm
việc trở nên náo nhiệt. Ngoài Dương Bân vẫn đang cọ rửa bồn cầu nhà vệ
sinh ra, người khác đều đang tụ tập ở phòng làm việc lớn bên ngoài bàn
tán chuyện buổi biểu diễn của Đường Oánh vào buổi tối.
Tổ dự án mặc dù thứ bảy tăng ca nhưng chủ nhật thì có thể nghỉ ngơi, vì
vậy buổi chiều thứ bảy là lúc vui vẻ nhất của nhân viên tổ dự án.
Tần Lượng thấy Dương Bân thành thật quét dọn nhà vệ sinh, cọ rửa bồn
cầu, tâm trạng không khỏi rất tốt. Anh ta không ở trong phòng làm việc
nhỏ của mình mà là đến phòng làm việc lớn bên ngoài tham gia vào cuộc
nói chuyện của nhân viên tổ dự án.
- Tần tổng, hôm qua anh mời được A Kiệt cùng ăn cơm, có lẽ rất nhanh là
có cơ hội cùng Đường Oánh đi ăn cơm ý chứ? Đến lúc đó giúp chúng tôi xin mấy bản chữ ký nhé!
Một giọng điệu nịnh hót của gã nhân viên họ Thẩm hỏi Tần Lượng mấy câu.
Tên nhân viên họ Thẩm tên đầy đủ là Thẩm Quốc Cường, một trong tám người của đám người Dương Bân đó, tuổi tác thì lớn hơn Dương Bân hai tuổi,
bằng tuổi với Tần Lượng. Mấy tháng này Thẩm Quốc Cường và Tần Lượng tiếp xúc rất gần, cũng tương đối được Tần Lượng khen ngợi, coi như là một
trong những tâm phúc bồi dưỡng trong tương lai của Tần Lượng.
Chỉ là cuối cùng Tần Lượng trọng sắc khinh nghĩa, mắt thấy chuyện chuyển vào biên chế tuần sau là vô vọng, Thẩm Quốc Cường trong lòng có chút
rất thất vọng, chỉ là trên mặt không biểu hiện ra mà thôi.
Hắn cảm thấy, chỉ cần tiếp tục có quan hệ tốt với Tần Lượng thì sau này
tổ dự án có mở rộng bổ sung lần nữa thì hắn vẫn là sẽ có cơ hội.
“Tần tổng” là tôn xưng của nhân viên làm việc của tổ dự án đặt riêng cho Tần Lượng. Tần Lượng chỉ là một khoa viên, không có chức quan, bọn họ
cũng không thể gọi hắn là Chủ nhiệm Tần, Cục trưởng Tần các loại được,
càng không thể gọi hắn là Tần khoa viên. Đối với cách gọi “Chủ quản
Tần”, Tần Lượng cũng luôn không hài lòng.
Không biết lần nào có người gọi hắn một tiếng “Tần tổng”, thấy hắn ta rất vui mừng, người khác cũng thuận theo thế mà gọi.
- Đương nhiên là có thể rồi, A Kiệt là ai chứ? Trợ lý bên cạnh Đường
Oánh đó! Cậu tưởng là ai muốn gặp thì có thể gặp sao? Đến lúc đó nhất
định sẽ giúp mọi người có được chữ ký của Đường Oánh, mỗi người một
phần.
Tần Lượng vẻ mặt rất là đắc ý.
- Tôi nghe nói, A Kiệt chỉ là nhân viên công tác bên ngoài của Đường
Oánh, không coi là trợ ý, trợ lý thực sự của Đường Oánh là Lý Thiên
Chân. Muốn gặp A Kiệt thì dễ, muốn gặp được Lý Thiên Chân mới không phải là chuyện dễ dàng. Không gặp được Lý Thiên Chân thì đừng nghĩ đến
chuyện gặp Đường Oánh…
Trịnh Dĩnh đang sửa văn bản trước máy tính chen vào mấy câu rất không thích hợp.
Trịnh Dĩnh trước kia là ở Ban Tuyên giáo Khu ủy khu Vân Tây. là công tác văn công ngoài biên chế, từng có qua lại với nhân viên nghệ thuật, cộng thêm là người tương đối hoạt bát, đối với tình hình trong này đương
nhiên là biết rõ hơn những người khác trong phòng làm việc.
Sắc mặt Tần Lượng nhất thời trở nên khó coi…Tần tổng tôi vừa đắc ý một
chút trước mặt thuộc hạ, Trịnh Dĩnh cô đây là đang công khai tát vào mặt sao? Có phải là cũng muốn cút đi cùng Dương Bân không?
- Trịnh Dĩnh cô thì hiểu cái quái gì? Gặp A Kiệt rất dễ sao? Nực cười!
Nếu không thì buổi tối cô hẹn A Kiệt ăn một bữa cơm thử xem?
Chu Tiểu Nghệ mấy hôm nay rất không vui với Trịnh Dĩnh, thấy Tần Lượng
bị tát vào mặt công khai như thế, liền vội đỏ mặt lên chặn trước mặt.
- Đúng đó, bên cạnh Đường Oánh đều là những người bận rộn, đâu có dễ gặp như vậy? Với thân phận của Tần tổng có thể gặp được A Kiệt đã là rất
tốt rồi.
Một nhân viên họ Triệu khác cũng vội phụ họa mấy câu theo Chu Tiểu Nghệ.
Nhân viên họ Triệu tên là Triệu Lỗi, sinh viên xuất thân từ nông thôn,
một trong tám người cùng thi tuyển với Dương Bân, cũng thường học theo
Thẩm Quốc Cường nịnh nọt muốn đạt được sự khen ngợi của Tần Lượng, đáng
tiếc năng lực làm việc quá kém, miệng lại không biết ăn nói, Tần Lượng
không quá coi trọng hắn.
Câu này vừa rồi vốn dĩ hắn muốn nịnh hót Tần Lượng, nhưng Tần Lượng nghe thế nào cũng cảm thấy mùi vị không đúng, sắc mặt lại càng thêm khó coi.
Trừ Chu Tiểu Nghệ, Dương Bân, Trịnh Dĩnh, Thẩm Quốc Cường, Triệu Lỗi ra, tổ dự án ba còn có một nhân viên làm việc tên Vương Hạo Đông, cũng
chính là vị buổi sáng giúp Trịnh Dĩnh kéo Dương Bân lại, là người mà nửa năm trước nhờ quan hệ chiếu cố vào trong Cục Xúc tiến thương mại, một
người đàn ông trung niên tuổi khoảng hơn ba mươi, lúc này chỉ là cười
cười, không chen vào chuyện của những người trẻ tuổi.
Trong tám người cùng thi tuyển với Dương Bân, có năm người phân vào tổ ba, ba người khác được phân vào tổ một và tổ hai.
- Tần tổng nhà chúng tôi cũng có người quen rất quen thuộc với Lý Thiên
Chân, sớm muộn anh ấy sẽ được thăng chức! Đợi dự án khu công nghiệp kỹ
thuật hai mươi tỷ được thực thi xuống, đến lúc đó Trịnh Dĩnh cô cũng
đừng có không phục!
Chu Tiểu Nghệ lại hung hăng bổ sung mấy câu.
- À, tôi nhớ Tiểu Nghệ cô không phải là bạn gái của Dương Bân sao? Yêu
nhau hơn bốn năm đúng không? Khi nào lại biến thành “ Tần tổng nhà chúng tôi” vậy? Trừ phi cô hồng hạnh vượt tường, bắt cá hai tay? Hoặc là dùng mị công lừa Tần tổng lên giường? Muốn vào biên chế cũng không cần dùng
tiền vốn như vậy đâu? Chuyện này thật là thú vị đó! Tổ dự án ba chúng ta sắp theo giới giải trí rồi.
Trịnh Dĩnh thực sự là bị Chu Tiểu Nghệ khiến cho ghê tởm, vốn dĩ không
muốn bôi nhọ trước mặt cô ta, nhưng thấy Dương Bân đang bận rộn trong
nhà vệ sinh, bất luận thế nào cũng nhịn không nổi.