Quan Gia

Chương 133: Chương 133: Ai kiêu ngạo hơn?




 

Quan Gia 

Tác Giả: Hãm Bính  

Chương 133: Ai kiêu ngạo hơn? 

Nhóm dịch: PQT  

Nguồn: metruyen.com 

 

Phòng bệnh khoa ngoại bệnh viện Nhân Dân thị xã Hạo Dương, Trần Vĩ Nam nằm trên giường bệnh truyền dịch, bên gối đặt một quyển tạp chí, nhưng chưa từng lật xem, không ngừng xoay đầu nhìn ngang nhìn dọc, vẻ mặt chán đến chết. 

Gã nằm viện cũng đã hai mươi mấy ngày, thạch cao trên cổ tay phải đã dỡ xuống, dưới cằm còn chụp một khuôn thạch cao, nhưng không cản trở gã xoay đầu, chỉ có lúc ăn cơm phải cẩn thận chút 

Hai mươi mấy ngày này, gã đều ăn thức ăn lỏng và thức ăn sền sệt, trong miệng sớm đã nhạt rồi 

Nhưng không có cách nào 

Cằm dập nát gãy xương, chỉ có thể ăn loại thức ăn này 

Lưu Vĩ Hồng xuống tay thật là độc 

Trần Vĩ Nam mỗi ngày ở bệnh viện, nhất định có một hai tiếng chuyên dùng làm “thời gian mắng người”, về phần người bị mắng thì cũng không cần khách khí, tất nhiên là đồng chí Lưu Vĩ Hồng Phó chánh văn phòng cục Nông nghiệp 

Tuy nhiên cho dù là mắng chửi người, cũng không dám quá độc ác, không cẩn thận tác động xương cốt cũng không phải là đùa. Xương cằm nếu không khép lại đúng chỗ, từ nay về sau, Trần Vĩ Nam phải “biến dạng” 

Cũng may bác sĩ nói với gã, qua hai ngày thì có thể dỡ khuôn thạch cao xuống, gã cũng có thể ăn chút thức ăn cứng, đương nhiên cũng không thể quá cứng, những thứ như đậu Hà Lan, hạch đào gã cũng không được ăn. Nhưng khiến Trần Vĩ Nam vui mừng chính là gã có thể xuất viện, sau này chỉ cần ở trong nhà uống thuốc đúng giờ, truyền dịch, điều dưỡng khoảng 1 tháng, căn bản có thể khôi phục 

Thực con mẹ nó thích! 

Cái bệnh viện này, Trần Vĩ Nam thật sự là một ngày cũng không muốn ở thêm 

Vừa nghĩ tới có thể xuất viện đi tìm cái ả ở phố nam, Trần Vĩ Nam không kìm lòng nổi mà ngâm nga khúc nhạc 

Bỗng nhiên, Trần Vĩ Nam trước mắt tối sầm lại, một người bóng dáng cao lớn xuất hiện trước cửa 

Trần Vĩ Nam không kìm nổi sắc mặt liền thay đổi. 

Chàng trai cao lớn xuất hiện ở trước cửa chính là "kẻ thù" Lưu Vĩ Hồng mà gã nghiến răng căm hận 

Lưu Vĩ Hồng chậm rãi đi vào phòng bệnh, từ từ đến trước giường bệnh của Trần Vĩ Nam, thản nhiên nhìn gã, không nói lời nào, trên mặt cũng nhìn không ra vẻ đặc biệt hung ác, rất là bình thản 

Trần Vĩ Nam lại không kìm lòng nổi mà rút cổ ra sau, thanh âm run rẩy nói: 

- Anh… Anh muốn làm gì? 

Lưu Vĩ Hồng thản nhiên nói: 

- Tôi đến thăm anh 

 

Trần Vĩ Nam nhìn Lưu Vĩ Hồng, nuốt nước miếng, không biết nói gì tốt 

Mỗi ngày gã ở trong phòng bệnh, không có việc thì mắng Lưu Vĩ Hồng, từ đầu mắng đến chân, đủ chiêu thức. Nay Lưu Vĩ Hồng liền đứng trước mặt gã, gã lại không dám mắng. Ban đầu mẹ gã ở bệnh viên chăm sóc gã, theo bệnh tình gã chuyển biến tốt, cũng không cần có người chăm sóc. Cằm nát, cuộc sống vẫn có thể tự lo. Nếu bên cạnh Trần Vĩ Nam có người, chắc chắn gã sẽ mắng chửi 

Lúc này lại vô cùng không khéo, bên cạnh một người cũng không có 

Trần Vĩ Nam cũng cũng không dám mắng lung tung 

Lưu Vĩ Hồng "tàn nhẫn", gã đã lĩnh giáo qua. Trước đó, gã chưa từng chịu thiệt thòi lớn như thế, nói trắng ra, 20 năm nay, chỉ có gã đánh người ta, không có người đánh qua gã 

Lưu Vĩ Hồng chẳng những đánh gã, còn khiến gã nằm viện 2 tháng 

Hiện tại hắn lại muốn làm gì? 

Lưu Vĩ Hồng cũng không để ý tới Trần Vĩ Nam kinh ngạc và sợ hãi, kéo qua một chiếc ghế, liền ngồi trước mặt Trần Vĩ Nam, hai mắt sáng ngời nhìn gã, tiếp tục với giọng nói vô cùng bình thản mà hỏi: 

- Trần Vĩ Nam, Thu Thủy Y Nhân, có phải anh gọi người đập phá hay không? 

- Anh nói gì? Tôi không hiểu! 

Trần Vĩ Nam trong lòng nhảy dựng, lập tức thề thốt phủ nhận. Có lẽ nói quá mau, không cẩn thận tác động cằm, một chút đau đớn truyền đến, Trần Vĩ Nam không khỏi buồn bực hừ một tiếng 

Lưu Vĩ Hồng thản nhiên nhìn gã, trong ánh mắt nhìn không ra có gì khác thường 

Lý Nhị Mao thật sự đã nhận rồi, nhưng Trần Vĩ Nam phủ nhận, cũng nằm trong dự đoán của Lưu Vĩ Hồng. Tên này, chính là một kẻ nhát gan. Nhìn qua kiêu ngạo thật sự, kỳ thật nội tâm rất hư 

- Nếu không phải anh làm, vậy là tốt rồi, bằng không, anh rất phiền toái 

Lưu Vĩ Hồng nhìn Trần Vĩ Nam, lạnh lùng nói. 

- Đương nhiên không phải tôi làm. Tôi như vậy, có thể ra bệnh viện sao? 

Trần Vĩ Nam đã qua bối rối lúc ban đầu, trong đầu không còn hỗn loạn nữa, cứng cổ nói 

- Trần Vĩ Nam, anh cũng đừng quá đắc ý, cho rằng tôi sẽ điều tra không ra? Cho anh biết, cục công an đang điều tra chuyện này, một khi tra ra là anh làm, anh biết là hậu quả gì rồi 

Trần Vĩ Nam vừa nghe, ngược lại càng thêm kiên định phân tích của chính mình. Lưu Vĩ Hồng quả thật còn không biết là gã sai khiến bọn Lý Nhị Mao làm. Nếu đã biết, Lưu Vĩ Hồng khẳng định sẽ không là thái độ này. Hôm nay, Lưu Vĩ Hồng chính là tới cửa “dọa” gã thôi 

Về phần cục công an đang điều tra, Trần Vĩ Nam càng không sợ. Trước kia gã làm ở cục công an, cục công an xử lý vụ án như thế nào, trong lòng gã biết rõ. Điều kiện trị an như vậy, mới không nghiêm túc điều tra! 

Sự tình ở cục công an rất nhiều 

Lấy lời này tới dọa tao, coi tao Trần Vĩ Nam là đứa trẻ 3 tuổi sao? 

Trần Vĩ Nam trong lòng hoàn toàn yên tâm, cũng lạnh lùng đối diện với Lưu Vĩ Hồng, bày ra bộ dáng không thèm quan tâm 

Không khí trong phòng bệnh trở nên xơ xác tiêu điều 

Một hồi, Lưu Vĩ Hồng thản nhiên nói: 

- Trần Vĩ Nam, tôi đến là muốn nói với anh, tôi đã chính thức đề xuất ý kiến xử lý anh với lãnh đạo cục 

Xét thấy anh phạm sai lầm nghiêm trọng, tôi kiến nghị khai trừ công chức của anh! 

- Anh dám! 

Trần Vĩ Nam ngồi thẳng lưng, mắt trợn lên, từ trong cổ họng toát ra hai chữ. May là lần này gã đã chú ý, không có la to, bằng không tác động chỗ bị thương lại là một trận đau đớn. 

Lưu Vĩ Hồng lạnh lùng mỉm cười, khóe miệng hiện ra một tia khinh thường: 

- Có gì dám hay không dám? Xương cốt của anh tôi cũng đập nát rồi, khai trừ anh có là gì? Tôi cảnh cáo anh, nếu anh còn dám quấy rối, tôi sẽ triệt để trừng trị anh! 

- Mày… Lưu Vĩ Hồng, mày đừng quá kiêu ngạo! 

- Kiêu ngạo? Là anh kiêu ngạo hay tôi kiêu ngạo? Tôi thấy đầu óc của anh ngâm nước quá nghiêm trọng rồi chăng, bây giờ cũng còn không tỉnh táo. Anh cho rằng chú anh là Phó cục trưởng, tôi sẽ không dám đụng đến anh sao? Có tin bây giờ tôi đánh nát xương cốt của anh hay không? 

Lưu Vĩ Hồng chậm rãi đứng lên, nắn nắn ngón tay của mình, khớp xương vang lên bốp bốp 

Trần Vĩ Nam sắc mặt lập tức liền trắng bệt 

Thoạt nhìn, Lưu Vĩ Hồng cũng là cái đồ ngốc, nói không chừng thật đúng là dám giáo huấn gã lần nữa 

Đang lúc Trần Vĩ Nam trong lòng run sợ, lại có người vào phòng bệnh. 

- Lưu Vĩ Hồng? Cậu ở đây làm gì? 

Phía sau vang lên thanh âm của Trần Sùng Tuệ, dường như có chút kinh ngạc. 

Trần Vĩ Nam vừa nghe, lập tức tinh thần đại chấn, không đợi Lưu Vĩ Hồng trả lời, đã ở trên giường khóc hô lên: 

- Chú, chú tới rồi sao? Quá tốt rồi… Hắn, hắn uy hiếp cháu! 

- Cái gì? 

Trần Sùng Tuệ lập tức trợn mắt lên, chăm chú nhìn Lưu Vĩ Hồng, trong mắt tựa như muốn phun lửa 

- Lưu Vĩ Hồng, cậu có ý gì? 

Lưu Vĩ Hồng lạnh lung nhìn ông, khóe miệng hiện lên một tia khinh thường. Nơi này là phòng bệnh, không phải cục Nông nghiệp, Lưu Vĩ Hồng không cần phải “giả vờ giả vịt” nữa 

- Chú, hắn nói muốn khiến trong cục khai trừ cháu, còn nói muốn đánh gãy xương cốt của cháu nữa! 

Trần Vĩ Nam liều mạng quát to, dường như bị thiên đại ủy khuất, rơi nước mắt 

Lưu Vĩ Hồng lạnh lùng liếc gã một cái, Trần Vĩ Nam chỉ cảm thấy cả người toát ra khí lạnh, không kìm lòng nổi co rụt ra sau, không dám kêu gào 

Cảnh tượng này càng thêm chứng thật “uy hiếp” mà Trần Vĩ Nam đã nói 

Trần Sùng Tuệ giận tím mặt, tiến lên một bước, gần như mặt đối mặt với Lưu Vĩ Hồng, miệng phun ra khí thô đều thổi lên mặt Lưu Vĩ Hồng, phẫn nộ khiến ngũ quan của ông gần như toàn bộ biến dạng 

- Lưu Vĩ Hồng, cậu có ý gì? Cậu cho rằng cậu là ai? 

Lưu Vĩ Hồng lạnh lung nhìn ông, rất khinh thường nói: 

- Trần Sùng Tuệ, quản cháu ông cho tốt, cũng quản ông cho tốt! 

- Cậu… cậu dám uy hiếp tôi? Cậu là cái thá gì? 

Trần Sùng Tuệ tức giận đến không được, nếu không phải kiêng kị Lưu Vĩ Hồng thân cao lực lớn, nói không chừng Phó cục trưởng Trần cũng muốn động thủ 

Lưu Vĩ Hồng lạnh lùng "hừ" một tiếng, xoay người nghênh ngang mà đi. 

Phía sau, truyền đến tiếng hô phẫn nộ của Trần Sùng Tuệ, dường như có cái gì bị Trần Sùng Tuệ quẳng nát dưới đất 

Nửa tiếng sau, Trần Sùng Tuệ nổi giận đùng đùng xuất hiện tại văn phòng của Chu Kiến Quốc 

Trần Sùng Tuệ xông thẳng vào, cửa phòng "ba" một tiếng bị đẩy ra, làm cho Chu Kiến Quốc đang tập trung xem báo mà giật mình, có chút không hiểu ra sao mà nhìn Trần Sùng Tuệ đang phẫn nộ không ngừng, trên mặt hiện lên một chút không hài lòng 

- Cục trưởng Chu, quá khốn khiếp, tạo phản rồi… Lưu Vĩ Hồng, hắn muốn tạo phản rồi! 

Trần Sùng Tuệ cũng không ngồi, cứ đứng như thế trong văn phòng của Chu Kiến Quốc, hai tay chống nạnh, kêu to hô to, vẻ mặt đỏ bừng, trên cổ gân xanh nổi lên, giống như bất cứ lúc nào cũng muốn ăn thịt người 

Chu Kiến Quốc hơi nhíu mày, có chút không hài lòng nói: 

- Lão Trần, có cái gì nói ngồi xuống nói. Bộ dạng như vậy, giống cái gì? 

Từ lần trước Lưu Vĩ Hồng đánh Trần Vĩ Nam, Trần Sùng Tuệ kiềm chế một trận, cũng không vượt quyền giơ tay lung tung, ở trước mặt Chu Kiến Quốc bày ra thái độ kính cẩn. Tuy nhiên thái độ của Chu Kiến Quốc đối với ông, lại nổi lên chút biến hóa rất nhỏ, uy nghiêm rất nhiều, không hề thân thiết giống như trước cùng ông vỗ vai xưng anh em 

Cục trưởng Chu cũng dần dần ý thức được tầm quan trọng của "duy trì khoảng cách" 

Một lãnh đạo cùng cấp dưới không thể duy trì một khoảng cách nhất định, là không tạo được uy vọng 

Hiện giờ Trần Sùng Tuệ không để ý thể diện như vậy, khiến cho Chu Kiến Quốc trong lòng đã sớm không vui. Đường đường văn phòng cục trưởng cục nông nghiệp địa khu, không phải cái chợ! 

- Tôi kỳ cục? Tôi còn muốn hỏi Cục trưởng Chu đó! Lưu Vĩ Hồng, hắn giống cái gì? Vừa rồi, hắn lại chạy tới bệnh viện uy hiếp cháu tôi, nói muốn khai trừ nó, còn muốn đánh gãy xương cốt của nó! Buồn cười! Rốt cuộc ông là cục trưởng cục nông nghiệp, hay hắn là cục trưởng cục nông nghiệp? Hắn có quyền gì nói khai trừ ai thì khai trừ người đó? 

Trần Sùng Tuệ cảm xúc kích động dị thường, bất chấp Chu Kiến Quốc vẻ mặt không vui, quát to như tiếng pháo, giống như đang chất vấn Chu Kiến Quốc. 

Nói ra, nguyên nhân gây ra việc này là do Chu Kiến Quốc, nếu không phải ông thương Lưu Vĩ Hồng như vậy Lưu Vĩ Hồng dám kiêu ngạo như vậy sao? Ngay cả ông là Phó cục trưởng thường trực cũng không để vào mắt. 

Thật sự là tạo phản rồi! 

Trần Sùng Tuệ tham gia công tác nhiều năm như vậy, làm lãnh đạo nhiều năm như vậy, cho tới bây giờ chưa thấy qua cấp dưới kiêu ngạo như vậy 

Duy Linh 


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.