-Phó bí thư Mễ, các đồng chí ở Phòng nông nghiệp đã từng đi khảo sát thực tế ở tỉnh Hoàng Hải phải không? Giống cây táo bóng loại một đó thực sự là đã qua quá trình cải tiến rồi sao?
Đặng Trọng Hòa rốt cuộc cũng mở lời. Nụ cười trên mặt đã thu vào, y trở nên nghiêm túc.
Đặng Trọng Hòa vừa nói ra, Tôn Văn Các liền bưng chén trà lên uống. Cái miệng hơi nhếch lên. Đặng Trọng Hòa quả nhiên cũng không dễ chơi. Y hỏi nhẹ nhàng một câu, lại đá quả bóng sang phía Mễ Khắc Lương.
Nói thật, cái giống táo bóng loại một này rốt cuộc được cải tạo hay chưa, thực sự có thể thích ứng được với khí hậu địa lý của vùng núi, đặc biệt là của Lâm Khánh hay không thì chẳng ai là có căn cứ. Cho dù có đi khảo sát thực tế ở Hoàng Hải thì người ta cũng là phương Bắc. Vị trí địa lý và điều kiện khí hậu hoàn toàn không giống với Lâm Khánh, nên chẳng nhìn ra được điều gì.
Câu chất vấn của Lưu Vĩ Hồng cũng không phải là không có lý. Tuy nói là thí điểm ở ba khu nhưng chi phí cũng không phải là số ít. Nguyên cái khoản mua giống thôi là đã lên đến hàng triệu đồng rồi, lại thêm các khoản đầu tư dài hạn nữa, cả thời gian và công sức của hàng trăm hàng ngàn nhà vườn nữa. Thực sự đây không phải là chuyện nhỏ. Thành công được thì tốt, ai cũng vui mừng. Nhưng chẳng may mà cây táo không thích ứng được với khí hậu địa lý của Lâm Khánh thì theo như lời Lưu Vĩ Hồng nói, kết quả không phải là trái táo mà sẽ là trái đắng. Lúc đó thì sự việc sẽ khá là phiền toái.
Vốn dĩ dù là có ra trái đắng thì vấn đề cũng không lớn. Lãnh đạo cấp trên đưa ra cái quyết định bại não này cũng chẳng phải là một, hai lần. Ở các nơi khác cũng vô số kể, cũng chưa nhìn thấy chuyện gì. Cùng lắm là các lãnh đạo đưa ra quyết định đó sẽ vỗ đùi, hối hận rồi nói một câu “Nộp học phí” thì cũng là mọi sự đại cát rồi. Nhưng bây giờ lại xuất hiện mâu thuẫn giữa các ông lớn, Lưu Vĩ Hồng kiên quyết chống lại. Nếu như thực sự là cho ra trái đắng thì sẽ chẳng có cái báo cáo kết quả nào tốt cả. Muốn nói một câu” nộp học phí” để cho qua không dễ như thế.
Đặng Trọng Hòa hiển nhiên là thấy được khả năng này thế nên mới không muốn cùng hội cùng thuyền với Mễ Khắc Lương.
Mễ Khắc Lương hơn năm mươi tuổi, cũng không có ý muốn thăng tiến. Nói trắng ra, mục tiêu cuộc đời về sau của ông ta, đơn giản chỉ là tiền, con cái và phụ nữ. Ông ta thừa dịp đang ở chức vụ hiện tại, có thể kiếm được bao nhiêu thì kiếm. Đặng Trọng Hòa thì hoàn toàn không giống ông ta. Y còn chưa đến bốn mươi tuổi và đã làm Chủ tịch huyện gần ba năm rồi. Tâm tư vẫn còn lớn lắm. Y không muốn kết thúc ở cái vị trí Chủ tịch huyện này đến cuối đời đâu.
Qủa bóng này phải đá lại về phía Mễ Khắc Lương thôi.
Là mâu thuẫn giữa ông và Lưu Vĩ Hồng, thậm chí là cả với Chu Kiến Quốc thì ông tự đi mà giải quyết, đừng có mà kéo tôi vào.
Mễ Khắc Lương hai hàng lông mày nhếch lên:
-Cái này, họ đều đã sớm khảo sát qua rồi. Táo của người ta mọc lên rất tốt, tỉ lệ kết trái rất cao, vừa to vừa ngọt, bán rất chạy. Nếu không thì làm sao lại muốn dùng giống táo của ông ta làm gì?
- Nói như vậy, phẩm chất của loại táo này là có thể đảm bảo được?
Đặng Trọng Hòa vẫn hỏi một cách rất ôn hòa.
Trong lòng Mễ Khắc Lương có chút khấp khởi không yên. Lúc mới đầu, ông ta khí thế mạnh như trâu vậy. Chuyện này thì trong huyện đã từng bàn bạc rồi. Đã hình thành nên văn kiện chính thức, Lưu Vĩ Hồng làm trái thì Mễ Khắc Lương cảm giác mình hoàn toàn có lý. Thế nên ông ta mới dám đập bàn ở văn phòng hội nghị Bí thư Huyện ủy. Còn hôm nay bị Lưu Vĩ Hồng chất vấn, ngay đến cả Đặng Trọng Hòa cũng hỏi như vậy, Mễ Khắc Lương không chắc chắc đến như vậy được nữa.
Trên thực tế, lần nhân rộng quy mô lớn việc trồng cây táo này rốt cuộc là được đưa ra như thế nào thì ông ta hoàn toàn hiểu. Còn về việc khảo sát thực địa của Phòng nông nghiệp của Mễ Khắc Lương kia thì càng là nói linh tinh. Mễ Khắc Lương sở dĩ dám làm bừa trong trường hợp còn chưa rõ ràng như thế này chủ yếu vẫn là vì “môi trường sinh thái” của chốn quan trường trong nước cho phép. Lẽ nào các cán bộ lãnh đạo đưa ra quyết sách lung tung còn thiếu sao?
Ai cũng không sao!
Những cái lợi nên có...chẳng ít.
“Học phí” cần nộp thì nông dân đi nộp!
Không ngờ lại gặp phải một tên cứng đầu như Lưu Vĩ Hồng khiến ông ta muốn dúi vào tường cũng không dúi được.
-Chủ tịch huyện Đặng, anh có ý gì vậy? Lẽ nào lại còn nghi ngờ tôi đang giở trò gì sao?
Mễ Khắc Lương trong lòng không yên. Cái miệng cũng không chịu khuất phục, hỏi lại một cách không hài lòng.
Tiểu Đặng, tôi biết anh là nhân vật thế nào mà. Nhưng anh cũng đừng mong chơi tôi. Giữa tôi và anh không có gì tốt đẹp đâu. Anh gọi Lưu Vĩ Hồng đến hội nghị Bí thư chẳng phải là có ý muốn xem tôi và lão Chu khai chiến sao? Bây giờ thì anh cầu được ước thấy rồi đấy. Anh muốn phớt lờ tất cả? Người thông minh trên thế giới này không chỉ có mình Đặng Trọng Hòa anh đâu.
Đặng Trọng Hòa khẽ mỉm cười, nói:
-Phó bí thư Mễ nói gì thế? Tôi đâu có ý đó đâu. Tuy nói là thí điểm nhưng thận trọng một chút thì vẫn tốt hơn mà.
-Đúng vậy, đã là làm thí điểm thì phải thử nhiều một chút. Bây giờ cái gì cũng không làm thì sao biết được kết quả là tốt hay xấu? Văn kiện trong Huyện đã đưa ra rồi thì phải chấp hành. Đây là vấn đề về nguyên tắc, không thể mặc cả được.
Mễ Khắc Lương nói.
Lời nói này cũng là rất có bản lĩnh. Đặt cái biển thí điểm lên trước, nếu như chẳng may thực sự xảy ra vấn đề thì lui bước. Thí điểm là cho phép thất bại. Nhất định đảm bảo thành công thì còn gọi là thí điểm cái nỗi gì? Trực tiếp nhân rộng đi cho rồi. Sau đó chủ đề chuyển sang cái khác, cứ cắn lấy cái văn kiện không buông, rắp tâm phá hoại kỷ luật tổ chức chính là cái điều muốn chụp mũ lên Lưu Vĩ Hồng.
Đặng Trọng Hòa lại khẽ mỉm cười, quay đầu ra nhìn về phía Lưu Vĩ Hồng, nói:
-Bí thư Lưu, ý kiến của cậu thế nào?
Lưu Vĩ Hồng bưng chén trà lên uống một ngụm rồi chậm rãi nói:
-Chủ tịch huyện Đặng, tôi cho rằng, tuy rằng là làm thí điểm, cũng cần phải xác lập trên cơ sở khoa học. Ít nhất phải đảm bảo có được 60, 70% thành công thì mới làm thí điểm. Không được quá mù quáng. Hơn nữa, thí điểm thì cũng không cần phải làm trên quy mô lớn như thế này mà. Ba khu, 150 nghìn cây giống, cái này đã không thể gọi là thí điểm được rồi mà chính là mở rộng quy mô. Lâm Khánh của chúng ta tổng cộng mới có 10 khu. Nếu như thực sự cần thí điểm thì tôi thấy chỉ nên làm ở Phòng khoa học nông nghiệp, làm hai mẫu thôi, trồng khoảng mấy trăm cây ăn quả xem có thích hợp để trồng ở huyện Lâm Khánh chúng ta hay không. Sau khi có kết quả rồi thì mới quyết định có mở rộng ra thêm nữa hay không. Như thế thì mới ổn thỏa.
-Ừ, tôi thấy đề nghị này của Bí thư Lưu cũng không tồi.
Mấy chuyện này không thể hấp tấp vội vàng được. Làm ổn thỏa một chút thì tốt hơn.
Từ Văn Hạo lập tức nói, rõ ràng là đứng về phía Lưu Vĩ Hồng .
Lưu Vĩ Hồng khẽ gật đầu với Từ Văn Hạo. Không cần biết Từ Văn Hạo có ý đồ gì, ít nhất hiện tại ông ta cũng đang ủng hộ mình. Nếu như có thể liên kết cả Từ Văn Hạo nữa thì Lưu Vĩ Hồng cũng không thấy đây là chuyện xấu.
Mễ Khắc Lương cả giận nói:
-Cây táo ít nhất bốn năm mới ra quả. Thực nghiệm hai ba năm ở Phòng nông nghiệp rồi hai ba năm sau mới thấy kết quả. Như vậy hiệu suất chẳng phải là quá thấp sao?
Lưu Vĩ Hồng không vội vàng không hấp tấp nói :
-Phó bí thư Mễ, nếu như Phòng nông nghiệp trồng thử ở phạm vi nhỏ thì không cần thiết phải dùng giống trong năm hoặc hai năm sinh quả. Có thể trực tiếp dùng loại cây ba năm sinh trưởng, năm sau là có thể ra quả. Nếu như được thì đồng thời có thể dẫn giống ở quy mô lớn, sai khác cũng chỉ khoảng một năm thôi. Nhân rộng ra quy mô lớn như vậy, muộn khoảng một năm thì cũng không sao.
Mễ Khắc Lương lạnh lùng “Hừ” một tiếng rồi nói:
-Lưu Vĩ Hồng, tất cả những điều này đều là cái cớ. Cậu là quyết không chấp hành theo văn kiện của Huyện, một mình một phách ở Giáp Sơn này. Cậu đừng quên, Khu Giáp Sơn vẫn là do huyện Lâm Khánh lãnh đạo đấy.
Một cơn giận bốc lên từ trong lồng ngực Lưu Vĩ Hồng. Hắn liếc Mễ Khắc Lương một cái, rất lạnh lùng và nói:
-Phó bí thư Mễ à, tôi cũng mong ông đừng quên tôn chỉ của Đảng ta: Đó chính là thực sự cầu thị. Dưới tiền đề chưa có đảm bảo một thứ gì thì việc kiên quyết trồng quy mô lớn cây táo đó, chúng ta có cần thiết phải mạo hiểm như vậy không? Hơn nữa khu Giáp Sơn hiện tại đang gieo trồng cây bông quy mô lớn. Đợi đến khi nhà máy sản xuất chế phẩm sữa thành lập thì còn phải mở rộng một diện tích chăn nuôi lớn để nuôi bò sữa. Đây đều là những dự án rất ổn. Chúng ta tại sao không đi khai thác những dự án nhìn thấy ngay được hiệu quả như thế này mà lại phải chuyển sang trồng cây táo? Khi ông đưa ra phương án này phải chăng là suy nghĩ chưa thấu đáo?
- Cậu là cái thái độ gì vậy? Cậu phê bình tôi sao? Cậu làm gì có cái tư cách đó?
Mễ Khắc Lương lại một lần nữa thẹn quá chuyển thành giận.
Không còn nghi ngờ gì nữa. Chuyện này đã không chỉ là vấn đề khu Giáp Sơn có trồng cây táo hay không nữa mà nó đã diễn tiến thành một cuộc tranh luận khí thế. Mễ Khắc Lương là đấu tranh cho cái thể diện của mình. Bất luận là như thế nào thì nhất định phải đè cái tên Lưu Vĩ Hồng đó xuống. Nếu không thì uy phong của Phó bí thư Mễ còn đâu. Đây là điều mà Mễ Khắc Lương tuyệt đối không thể nhẫn nhịn được. Nửa đời làm việc ở Lâm Khánh này, Phó Bí thư Mễ chưa từng mất mặt bao giờ.
Lưu Vĩ Hồng khóe miệng lại hiện lên một tia trào phúng. Hắn nâng chén trà lên, chầm chậm uống, không thèm nhìn sang Mễ Khắc Lương thêm lần nào nữa.
Cái ông Mễ Khắc Lương này thật là không thể nói lý được. So với Trần Sùng Tuệ thì tính tình còn bạo hơn. Nhưng Mễ Khắc Lương là con rắn địa phương, còn khó đối phó hơn nhiều so với Trần Sùng Tuệ. Dù là Chu Kiến Quốc tạm thời cũng không làm gì nổi được ông ta.
Lưu Vĩ Hồng cảm thấy ý kiến của mình đã được nói ra một cách rất rõ ràng, hoàn toàn không muốn đấu võ mồm vô ích với Mễ Khắc Lương nữa.
-Bí thư Chu, Chủ tịch huyện Đặng, nếu Huyện ủy và Ủy ban nhân dân huyện liên hợp đưa ra văn kiện đều là rỗng tuếch. Tôi thấy, về sau cũng chẳng cần thiết có thêm cái văn kiện gì cả, cũng chẳng cần thiết họp hành làm gì. Mọi người ai đi đường nấy. Dù sao thì mọi người bản lĩnh lớn, các lãnh đạo trong Huyện cũng không có việc gì .
Mễ Khắc Lương bị chọc giận hoàn toàn bởi cái vẻ mặt khinh thường của Lưu Vĩ Hồng nhưng lại không tiện đập bàn một lần nữa với Lưu Vĩ Hồng. Trận lôi đình lần nữa chuyển ngược về phía Chu Kiến Quốc, Đặng Trọng Hòa.
Đặng Trọng Hòa, khóe miệng nhếch lên, y mỉm cười không nói.
Dù sao Chu Kiến Quốc cũng ở đây. Y thực sự không cần phải gây xung đột gì với Mễ Khắc Lương thì tự nhiên sẽ không tỏ thái độ ủng hộ Mễ Khắc Lương.
-Chủ tịch huyện Đặng, Phó bí thư Mễ, tình hình khu Giáp Sơn mọi người đều biết. Dân ở đó nghèo, người dân căn bản không có nhiều tiền như thế để nhập giống. Nếu như Huyện kiên quyết thí điểm ở khu Giáp Sơn thì tôi có một yêu cầu. Tài chính Huyện hãy trả trước vốn mua giống quả rồi lập ra một quỹ riêng, coi như là lương của nhà vườn. Nếu như giống táo bóng loại 1 có thể trồng được ở Lâm Khánh, đợi đến lúc bội thu thì lại dần dần trả lại quỹ hỗ trợ của Huyện. Còn nếu may như có vấn đề gì thì người dân cũng sẽ không chịu thiệt.
-Hừ, lại có chuyện như thế sao? Có mỗi cái khu Giáp Sơn này là lắm điều kiện. Khu Thượng Bình và khu Tam Hoa của người ta thì chẳng có ý kiến gì. Lương của nhà vườn do tài chính huyện cấp? Ha ha. Có mình ông nghĩ ra.
Lưu Vĩ Hồng tự châm một điếu thuốc hút, cũng chẳng thèm để ý đến ông ta.