Quan Gia

Chương 273: Chương 273: Xảy ra chuyện thì ai chịu trách nhiệm đây




 

Quan Gia 

Tác Giả: Hãm Bính  

Chương 273: Xảy ra chuyện thì ai chịu trách nhiệm đây 

Nhóm dịch: PQT  

Nguồn: metruyen.com 

 

 

 

 

-Văn kiện mà huyện gửi, yêu cầu lấy tiểu khu làm thí điểm trồng cây táo ở quy mô lớn. Tôi thấy không hợp lý. 

Lưu Vĩ Hồng lập tức nói không chần chừ. 

Lưu Vĩ Hồng vừa mở miệng, mấy vị lãnh đạo huyện ngồi nghiêm chỉnh, vẻ mặt nghiêm túc. Tuy nhiên nhìn kỹ thì thấy trong con mắt của Đặng Trọng Hòa có một chút niềm vui thầm kín. 

Lưu Vĩ Hồng này quả nhiên hay là tuổi trẻ thiếu kiên nhẫn, mới lên một cái là đã “nổ” rồi. Đặng Trọng Hòa trước kia đã bị Lưu Vĩ Hồng “đánh bom” làm cho y trong lòng ôm hận. Nhưng Đặng Trọng Hòa lòng dạ quá sâu xa, y cũng không bộc lộ ra tại đó. Mễ Khắc Lương cũng khẳng định sẽ không từ bỏ ý đồ. Trò hay đã bắt đầu, chờ xem náo nhiệt đi! 

- Tất cả mọi người đều biết, khí hậu phù hợp với việc trồng cây táo có hai điều kiện ngặt nghèo: thứ nhất là thời gian mặt trời chiếu sáng dài. Thời gian mặt trời chiếu sáng trong năm không ít hơn hai nghìn tiếng đồng hồ. Thứ hai là lượng mưa phải ít. Khu Giáp Sơn cao hơn so với mặt nước biển rất nhiều, núi nhiều đất ít. Cây ăn quả chỉ có thể gieo trồng ở trên triền núi và ngọn núi, lợi dụng đất cày là không thể được. Vùng núi nhiều sương, thông thường mà nói, hầu như phải 10h sáng hoặc sau 11h thì sương mới tan hết. Thời gian mặt trời chiếu sáng trung bình năm không quá 1600 tiếng đồng hồ. Tôi đã xem tư liệu về khí tượng. Mấy năm gần đây đều rất không thuận lợi cho việc trồng táo. Như thế sẽ ảnh hưởng đến tỉ lệ ra quả và độ ngọt của quả. Đến lúc đó, quả táo thu hoạch được vừa nhỏ vừa chua thì sẽ không bán được. 

Lưu Vĩ Hồng chậm rãi mà nói rõ quan điểm của mình. 

-Đồng chí Lưu Vĩ Hồng. Đây là lý do mà cậu phản đối sao? Những thứ cậu nói này chúng tôi đã từng suy nghĩ rồi. Ông chủ Điền đưa ra giống táo loại 1 là đã thông qua cải tiến rồi. Thời gian mặt trời chiếu sáng ngắn hơn một chút, mưa nhiều một chút đều sẽ không ảnh hưởng quá lớn đến sự sinh trưởng. 

Sau khi thấy Lưu Vĩ Hồng lên tiếng, mọi người khác đều lặng thinh, không nói lời nào, Mễ Khắc Lương cũng biết không thể trông cậy vào người khác để ra mặt thay cho mình được nên đã trực tiếp nói ra, đối đầu với Lưu Vĩ Hồng. Cũng may là y còn biết rõ hoàn cảnh, không trực tiếp gọi tên Lưu Vĩ Hồng ra mà sau từ Lưu Vĩ Hồng còn cho thêm 2 chữ” đồng chí”. Nhưng cái vẻ mặt đó, sự nóng nảy đó của y được thể hiện qua ánh mắt trừng trừng như mắt trâu vậy. 

Lưu Vĩ Hồng nhìn về phía y, thần sắc bình thản, mỉm cười hỏi: 

- Phó bí thư Mễ, tôi là học nông nghiệp. Tôi khá là tin tưởng những thứ thật sự. Ông Điền nói là giống của ông ta đã qua quá trình cải tiến, có sự chứng nhận của cơ quan có thẩm quyền, nhưng có kết quả điều tra thực nghiệm cải tiến chuyên môn không? Chỉ nói miệng thôi mà khiến ba khu của chúng ta phải tiêu tốn hàng triệu để mua giống. Như thế có hợp lý không? 

Không cần biết thế nào, Mễ Khắc Lương ít nhất là thừa nhận việc trồng cây táo này là có yêu cầu về thời tiết. Bây giờ chỉ dựa vào lời nói vô căn cứ rằng đã cải thiện kia làm lá chắn. Lưu Vĩ Hồng trên thực tế đã chiếm ưu thế về lý lẽ hơn. Nhưng cái hội nghị hôm nay nếu như thuần túy coi như là một hội nghị bàn luân thì không tránh khỏi sự quá ngây thơ. Còn có một sự thực khác cũng ở đó. Đó chính là văn kiện chính thức mà huyện gửi xuống. Đây là chỗ dựa lớn nhất của Mễ Khắc Lương. Lưu Vĩ Hồng kiên quyết phản đối cũng có thể coi như là phản đối quyết định tập thể của chính quyền huyện chứ không phải là phản đối một người Mễ Khắc Lương. Dù là văn kiện này trên thực tế chính là vì sự kiên quyết của Mễ Khắc Lương nên mới được đưa ra. Nhưng một khi đã được đưa ra thì nó liền có “thân phận chính thức” đủ sức để là quyết định cuối cùng. 

Với vai trò là người phụ trách tổ chức Đảng cấp dưới, một khi đã đưa lên tổ chức Đảng cấp trên bị phủ quyết thì đặc biệt ít tiền lệ. 

Mễ Khắc Lương rất không vui nói: 

- Đồng chí Lưu Vĩ Hồng. Tôi biết trước đây cậu là cán bộ Cục nông nghiệp. Nhưng Lâm Khánh này của chúng ta lớn như vậy, người hiểu về tri thức nông nghiệp không phải riêng cậu. Các chuyên gia của Phòng nông nghiệp huyện đã báo cáo với tôi. Giống loại một cải tiến đó có thể tin tưởng được. 

Lưu Vĩ Hồng hơi nhếch miệng lên, thoáng cái nụ cười khiến Mễ Khắc Lương hận đến nghiến răng. 

Chuyên gia Phòng Nông nghiệp? 

Không cần nói nữa, giống số 1 cải tiến đó là đáng tin cậy. Bí thư Mễ Khắc Lương nói với bọn họ rằng cây táo đó có thể kết trái dưa hấu thì chuyên gia Phòng nông nghiệp chắc cũng sẽ nói là đáng tin cậy. 

Chiết cây không phải? 

Cái lý luận chuyên gia mà cấp trên đề xuống, Lưu Vĩ Hồng thường chẳng bao giờ tin. 

-Đồng chí Lưu Vĩ Hồng, việc này ở Huyện đã đưa ra nghị quyết và đã có công văn gửi xuống rồi. Khu Thượng Bình và khu Tam Hoa đều đã chấp hành hết cả rồi. Khu Giáp Sơn của chúng ta tại sao nhất định phải phản đối công văn đó? Đây là một hành vi có tính chất như thế nào thì cậu phải hiểu chứ? 

Mễ Khắc Lương bị nụ cười của Lưu Vĩ Hồng kích thích lại không chịu nổi và bắt đầu lên giọng. Cái cổ gân lên, âm thanh cũng lớn. 

Lưu Vĩ Hồng liếc nhìn y một cái, nghiêm nghị nói: 

- Bí thư Mễ à, thực sự cầu thị, luôn luôn làm theo tôn chỉ của Đảng. Bất kể là Huyện gửi công văn gì nhưng tôi cho rằng cái công văn này chắc chắn có chỗ không thỏa đáng. 

Bao nhiêu năm như vậy, Đại Giang đều chưa từng có tiền lệ trồng cây táo với quy mô lớn như thế. Điều này là có nguyên nhân cả. Chúng ta cần phải tôn trọng khoa học. Đặc biệt là khi nó đề cập đến lợi ích của hàng trăm ngàn hộ đân thì lại càng phải cẩn trọng. Dân ở Lâm Khánh vẫn còn chưa khá giả, rất nhiều người dân có thể phải bỏ cả gia sản của mình để đầu tư vào đó, thậm chí còn phải đi vay để trồng cây. Sở dĩ họ làm như vậy là hoàn toàn tin tưởng vào Đảng, vào Chính phủ. Chúng ta phải có nghĩa vụ để họ không bị tổn thất. Một khi những cây táo này không ra trái như ông chủ Điền kia nói thì hai ba năm sau thứ mà dân của chúng ta trồng ra sẽ không phải là trái táo mà là trái đắng. Đầu tư đến hàng triệu tệ, bao nhiêu tâm huyết của hàng trăm hàng ngàn người dân bị hủy hoại trong chớp mắt. Xin hỏi bí thư Mễ, trách nhiệm này, ai có thể gánh vác? Mà ai có thể gánh vác nổi đây? 

Lưu Vĩ Hồng nói tiếng không lớn nhưng lại rất rõ ràng và có khí phách. 

-Nói linh tinh! 

Mễ Khắc Lương không thể kiềm được, suýt nữa là đập bàn. 

-Lưu Vĩ Hồng, cậu không cần nói chuyện giật gân ở đây. Trái đắng gì chứ? Lẽ nào lãnh đạo của cấp huyện cấp chính phủ đều là ăn hại? Đều không gánh vác được trách nhiệm? Chỉ có mình cậu là người tốt? 

Tất cả mọi người biến sắc. 

Chu Kiến Quốc rất không hài lòng nói: 

-Anh Mễ à, chú ý hoàn cảnh một chút. 

Nơi này là hội nghị Huyện ủy bàn bạc công việc của các bí thư, không phải là văn phòng của ông, lại càng không phải là nhà của ông đâu. 

Mễ Khắc Lương khi đã nóng lên thì cũng chẳng quan tâm để ý gì nữa. Y lạnh lùng nói: 

- Lão Chu, ông cũng đừng có luôn thiên vị anh ta như vậy. Tôi biết anh ta là người đến từ Địa khu của ông. Nhưng chuyện gì thì cũng có mức độ thôi chứ. Anh ta kiêu ngạo ương ngạnh như vậy là dựa vào cái gì cơ chứ? Ai cho anh ta quyền lực lớn như thế? Dám coi rẻ văn kiện của Huyện, làm trái với Huyện ủy? Anh ta là ai của cái huyện Lâm Khánh này chứ? 

Lần này, chẳng những Đặng Trọng Hòa, Từ Văn Hạo, Vương Hóa Văn hoảng sợ biến sắc mà ngay cả Tôn Văn Các vốn trầm ổn như sơn cũng phải kinh ngạc nhíu mày lên nhìn Mễ Khắc Lương hồi lâu. 

Tôn Văn Các thì không sợ Mễ Khắc Lương giận với ông ta. Dù thế nào thì ông ta cũng là cấp trên cũ của Mễ Khắc Lương. 

Chu Kiến Quốc giận dữ nói: 

- Lão Mễ à, ông bị sao vậy? Những lời nói như thế có thể nói lung tung được sao? Chúng ta bây giờ là đang thảo luận cơ mà. 

- Bí thư Chu, thảo luận cũng phải có một cái tiền đề chứ? Trong huyện chưa hình thành nghị quyết, trước khi văn kiện đó được ban bố thì có thể thảo luận. 

Đã đưa ra văn kiện rồi thì còn có gì cần phải tranh luận nữa chứ? Nếu như tiền lệ này mở ra thì các văn kiện về sau đều cần phải thảo luận nữa sao. Như thế thì tôi thấy chúng ta không cần làm việc nữa, ngày nào cũng họp là được rồi. Còn làm gì nữa? 

Mễ Khắc Lương lập tức cứng rắn nói Chu Kiến Quốc. 

Nét tươi cười thoáng hiện trên đôi mắt của Đặng Trọng Hòa. Ừ, không ngờ hiệu quả còn tốt hơn cả trong tưởng tượng. Nếu như Chu Kiến Quốc không chịu nhịn được mà đập bàn mấy cái thì hội nghị này sẽ tan rã. Như thế thì càng tốt. 

Cũng không phải nói là Bí thư huyện không thể đập bàn. Địa khu Hạo Dương có một số người ở Huyện ủy có tác phong gia trưởng phong kiến nặng nề, chuyện đập bàn trong hội nghị là chuyện thường gặp. Nhưng cũng phải xem xét tình hình. Chu Kiến Quốc hiện tại không phù hợp đập bàn vì Mễ Khắc Lương. Bởi vì chuyện này là có liên quan đến Lưu Vĩ Hồng. Toàn bộ cán bộ của huyện Lâm Khánh hầu như ai cũng biết Lưu Vĩ Hồng là thân tín của Chu Kiến Quốc. Nếu như hôm nay Lưu Vĩ Hồng đối kháng lại với văn kiện của huyện, Mễ Khắc Lương phê bình hắn, Chu Kiến Quốc công khai thiên vị và vì thế mà đập bàn thì không được. 

Lan truyền ra ngoài sẽ là Bí thư huyện ủy cổ vũ thân tín của mình chống đối văn kiện của Huyện, như thế thì ra cái gì? 

Lãnh đạo Địa khu mà nghe thấy thì không biết sẽ nghĩ như thế nào? 

Chu Kiến Quốc tối sầm mặt, hai mắt trượn trừng lên, cái cổ gân xanh nổi lên, cánh tay nhẹ rung rung, có cảm giác như sắp không chịu nổi. 

Lưu Vĩ Hồng lại bỗng nhiên nói: 

- Chủ tịch huyện Đặng, công tác nông nghiệp là do Ủy ban nhân dân huyện quản lý. Xin hỏi Chủ tịch Đặng, chẳng may thực sự cây táo có vấn đề thì Ủy ban nhân dân huyện định sẽ giải quyết như thế nào? 

Đám người hơi ngẩn ra, mắt hướng về Đặng Trọng Hòa. 

Chu Kiến Quốc đang muốn giơ lên cánh tay lại thu về. 

Đặng Trọng Hòa trong lòng buồn bực. Lưu Vĩ Hồng này cũng giảo hoạt quá. Như thế thì càng không thể để hắn được thế ngư ông đắc lợi được. Kiểu gì cũng phải cho hắn ta vào vòng xoáy mới được. 

Lưu Vĩ Hồng cũng là bất đắc dĩ nên mới nói thế. Nhìn thấy Chu Kiến Quốc sắp “trúng kế” bị người ta châm ngòi đến muốn làm lớn chuyện lên với cái tên Mễ Khắc Lương kiêu ngạo khốn khiếp này. Nếu như ngăn cản ông ta một cách cứng nhắc thì nhất định là không được, lúc này kéo Đặng Trọng Hòa vào chính là cách giải quyết duy nhất. 

Ai cũng muốn ở ngoài cuộc làm ngư ông đắc lợi cả. 

-Đúng vậy, Chủ tịch huyện Đặng. anh hãy thể hiện thái độ đi. Văn kiện này là do liên hợp Huyện ủy và chính phủ gửi xuống đấy. 

Mễ Khắc Lương cũng nóng nảy nói. 

Ý tứ ở đây đã rõ. Mễ Khắc Lương tính tình là táo bạo, y có thể làm chức Phó bí thư Huyện ủy thì ngoài việc có quan hệ lớn thì cũng không phải là ngốc nghếch. Đặng Trọng Hòa cố ý khơi mào mâu thuẫn giữa Chu Kiến Quốc và y, cái ý này thì Mễ Khắc Lương lẽ nào lại không hiểu chứ? Lúc này, muốn ở ngoài cuộc là tuyệt đối không thể. Không thể lúc đầu đồng ý phương án này rồi nháy mắt lại tự vả vào miệng mình nói điều ngược lại. Lúc đó, Mễ Khắc Lương cũng muốn lôi Đặng Trọng Hòa vào cuộc, cùng chung vai đấu tranh với mình. Dù cho là không thể chen với Chu Kiến Quốc thì cũng phải để cho mọi người thấy: ở Lâm Khánh này ai mới là người quyết định? 

Đầu óc Đặng Trọng Hòa xoay như chong chóng. Trên mặt y hiện lên nụ cười ôn hòa chứ không vội mở miệng. 

Cục diện lúc này, có một số lời không thể nói linh tinh được. Trước khi mở lời thì cần phải suy nghĩ kỹ trước đã.a 

codon.trai 


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.