Mễ Khắc Lương vẻ mặt giận dữ đang muốn nói tiếp, Chủ tịch huyện Đặng Trọng Hòa khẽ mỉm cười nói:
- Bí thư Chu, bí thư Khắc Lương, tôi cũng có một ý kiến. Nếu mọi người đối với việc này không có cái nhìn chung, chi bằng mời đồng chí Lưu Vĩ Hồng lại đây, giáp mặt nói rõ lý do của hắn. Chúng ta sau khi nghe qua, rồi làm quyết định, thế nào?
Mọi người không khỏi sửng sốt, không ngờ Đặng Trọng Hòa sẽ đề ra đề nghị như vậy.
Trong khoảng thời gian ngắn, phòng họp rơi vào trong yên lặng.
Tất cả mọi người đang tự hỏi, Đặng Trọng Hòa bỗng nhiên đề nghị như thế, rốt cuộc là có dụng ý gì.
Đặng Trọng Hòa mỉm cười nói:
- Đảng ta, trước giờ luôn là đề xướng dân chủ mà, các đồng chí không có cùng ý kiến, thì nên cho bọn họ nói ra. Tôi cho rằng như vậy là thích hợp nhất.
- Tôi thấy cũng được.
Đặng Trọng Hòa vừa dứt lời, Từ Văn Hạo lập tức nói.
Nếu Mễ Khắc Lương ông muốn gây ầm ĩ, vậy thì phải làm tốt vào. Nhiều năm qua, Mễ Khắc Lương ở huyện Lâm Khánh ngang ngược tác oai tác quái, đã khiến cho rất nhiều đồng chí rất không hài lòng
Chỉ vì mọi người đều bo bo giữ mình, không muốn cùng gã trực tiếp xảy ra xung đột kịch liệt. Hiện giờ Lưu Vĩ Hồng lực lượng mới xuất hiện, không chút khách khí hướng Mễ Khắc Lương mà phát động "Khiêu chiến", chính là cái mà đoàn người đều thích nghe ngóng
Có thể nói, Từ Văn Hạo vẫn luôn chờ đợi cơ hội này.
Chu Kiến Quốc còn đang trầm ngâm
Đặng Trọng Hòa đưa ra đề nghị này, y tất nhiên cũng đã suy nghĩ rõ ràng. Nếu nói Đặng Trọng Hòa sẽ hướng về Lưu Vĩ Hồng, Chu Kiến Quốc là không tin tưởng gì nhiều. Không có lý do đó. Lưu Vĩ Hồng dường như cũng từng lột qua da mặt Đặng Trọng Hòa vài lần. Vậy thì Đặng Trọng Hòa làm như vậy, chỉ có thể là một nguyên nhân: tọa sơn quan hổ đấu!
Là Chủ tịch huyện tuổi trẻ nhất toàn địa khu, Đặng Trọng Hòa tính cách mạnh mẽ, cứng rắn, cùng với Mễ Khắc Lương, không có khả năng ở chung hòa hợp. Một bên là Mễ Khắc Lương, một bên là Lưu Vĩ Hồng, đều là hai tên bị chán ghét, nhân cơ hội này, cho hai người bọn họ đối mặt thương lượng trực tiếp làm lớn một trận, còn gì tốt bằng? Bất kể ai thắng ai thua, Đặng Trọng Hòa y đều là người thắng.
Nói không chừng còn có thể toàn diện làm cho mâu thuẫn giữa Chu Kiến Quốc và Mễ Khắc Lương trở nên gay gắt, vậy càng tốt. Đặng Trọng Hòa liền có thể ngồi đó mà thu lợi. Nếu bởi vậy dẫn phát một số sự kiện bất ngờ gì đó, có lẽ còn có hi vọng đem Chu Kiến Quốc điều đi, Đặng Trọng Hòa y sẽ thuận lợi lên chính vị, nâng cao một bước.
Đưa ra một tính toán như ý!
Về phần Từ Văn Hạo tán thành, cũng không thấy được y chính là người một nhà. Có lẽ trên chuyện này, Từ Văn Hạo và Chu Kiến Quốc có nhu cầu nhất trí, duy trì mặt trận thống nhất là có khả năng. Nhưng chuyện lại thế này, Từ Văn Hạo tự cũng không có cùng ý nghĩ
Nghĩ tới nghĩ lui, việc này đối với Chu Kiến Quốc dường như không có bao nhiêu ưu đãi.
Chu Kiến Quốc trầm ngâm khó quyết, cũng là trong tình lý.
Không ngờ Mễ Khắc Lương lại cũng tán thành, ho khan nói:
- Tốt, cứ gọi hắn qua, xem hắn có lời gì để nói.
Tôn Văn Các vẫn luôn như tu sĩ ngồi thiền cũng kinh ngạc liếc mắt nhìn Mễ Khắc Lương một cái. Lão Mễ này, cái bệnh tự tin cực độ lại phát tác. Đại khái là bị Lưu Vĩ Hồng chống đối đến sượng cả mặt, chỉ muốn mượn cơ hội này khiển trách Lưu Vĩ Hồng một trận để trút giận đây mà đúng không? Khi ở văn phòng Mễ Khắc Lương, không có lãnh đạo huyện khác ở đó, Lưu Vĩ Hồng và Mễ Khắc Lương châm chọc đối phương, Mễ Khắc Lương tức giận không chỗ phát tiết ra. Hiện giờ trên hội nghị công việc bí thư, ngay trước mặt năm vị lãnh đạo cao nhất của Huyện ủy, để xem Lưu Vĩ Hồng cậu còn có thể kiêu ngạo ương ngạnh như vậy hay không!
Nếu cậu còn dám cái dạng này, vậy thì không chỉ đánh vào mặt một mình Mễ Khắc Lương tôi đây, mà là đánh vào mặt của tất cả lãnh đạo.
Lường trước chắc chắn là không thể có một Bí thư Khu ủy, có thể có lá gan lớn như vậy đúng không?
Đó không phải tự tin, mà là điên cuồng!
Năm bí thư chính và phó, có ba người tỏ thái độ rõ ràng, việc này phải có quyết đoán, ánh mắt Chu Kiến Quốc liền dừng ở trên mặt Tôn Văn Các, mỉm cười hỏi:
- Chủ nhiệm Tôn, ý kiến của ông thì sao?
Tôn Văn Các lớn tuổi nhất, tư cách già nhất, cũng là cán bộ cấp chính huyện, Chu Kiến Quốc liền đối với ông ta khá khách khí, không xưng hô "đồng chí Văn Các" mà là tôn trọng gọi ra chức vụ của ông ta.
Tôn Văn Các cười ha hả, nói:
- Nếu tất cả mọi người đều là ý kiến như vậy, bàn bạc cũng dễ hơn.
Hội nghị công việc bí thư, đã rất lâu không náo nhiệt như vậy, chủ nhiệm đại nhân đang buồn đến vô vị, xem màn kịch cũng tốt.
- Được, vậy thì quyết định như thế. Đồng chí Hóa Văn, thông báo đồng chí Lưu Vĩ Hồng, lập tức tới đây!
- Dạ được, Bí thư Chu
Vương Hóa Văn vội đáp lại
Đặng Trọng Hòa mỉm cười nói:
- Bí thư Lưu hiện tại ở cục Tài chính, chủ nhiệm Vương gọi điện thoại cho lão Hàn đi.
Người gọi là lão Hàn, chính là Cục trưởng cục Tài chính. Lưu Vĩ Hồng đúng là đang kiếm ông ta tốn hơi thừa lời vòi tiền. Bí thư Chủ tịch khu của khu, đều là khách quen của văn phòng Cục trưởng cục Tài chính. Xem ra Đặng Trọng Hòa Hồng khá chú ý đối với Lưu Vĩ Hồng, đối với hành động của hắn rõ như lòng bàn tay.
Vương Hóa Văn đáp lại một tiếng, một vẻ kinh ngạc bay vút qua mặt y.
Phòng họp lại một lần nữa trở nên yên lặng, mọi người không hẹn mà cùng lấy thuốc lá ra châm lửa, phòng họp rất nhanh liền tràn ngập sương khói, bên trong sương khói nhạt nhòa, nhìn qua mỗi người đều rất bình tĩnh, chỉ không biết là bên dưới vẻ ngoài bình tĩnh này, thì trong bụng đều đang suy nghĩ về sự tình gì.
Sự thật chứng minh, "Tình báo" của Chủ tịch huyện Đặng là rất chuẩn xác, điện thoại Vương Hóa Văn vừa gọi qua, Lưu Vĩ Hồng quả nhiên đang ở văn phòng cục trưởng Hàn tốn hơi thừa lời, vừa tìm thì gặp được ngay
Nghe nói tập thể năm bí thư chính và phó Huyện ủy triệu tập hắn, Bí thư Lưu tự nhiên không dám chậm trễ, lập tức hướng cục trưởng Hàn cáo từ, ngựa không dừng vó chạy về đây. Vương Hóa Văn lặng lẽ ra ngoài phòng hội nghị, ở bên ngoài chờ Lưu Vĩ Hồng. Vừa rồi ở trong điện thoại, rất nhiều lời không tiện nói ra, nhưng bất kể như thế nào, cũng phải nhắc nhở Lưu Vĩ Hồng một cái, ngàn vạn lần không thể kích động. Một khi kích động, thì là trúng kế rồi
“Sự nham hiểm” của Đặng Trọng Hòa và sự hống hách của Mễ Khắc Lương, đều nên đề phòng một chút.
Huyện Lâm Khánh không lớn, cục Tài chính cách trụ sở huyện ủy rất gần, dù là đi bộ, cũng chỉ là 10 phút đồng hồ. Lưu Vĩ Hồng rất nhanh liền xuất hiện trên hành lang của trụ sở huyện ủy hiện tại
- Bí thư Lưu…
Vương Hóa Văn vừa thấy, lập tức nhanh chân bước lên nghênh đón, sắc mặt rất là lo âu.
- Chủ nhiệm Vương, chuyện gì thế?
Lưu Vĩ Hồng cũng vẫn cười ha hả, vẻ mặt "Hồn nhiên"
Vương Hóa Văn liền buồn bực một chút. Hội nghị công việc bí thư Huyện ủy bỗng nhiên khẩn cấp triệu tập một Bí thư Khu ủy đến đây, chuyện gì cậu có thể không biết sao? Tuy nhiên có chút "Ngốc", cũng là phải giả bộ một chút. Lưu Vĩ Hồng cũng không thể khắp chốn đều có thể so với Gia Cát Lượng mà đúng không?
- Bí thư Lưu, vừa rồi Phó bí thư Mễ ở trong cuộc họp rất bất mãn, cùng Bí thư Chu gây một trận ầm ĩ. Mã Cát Xương tiến vào bộ máy Khu ủy, Phó bí thư Mễ cũng rất có ý kiến. Chủ tịch huyện Đặng liền đề nghị cho cậu qua đây, giáp mặt nói rõ. Cậu phải chú ý một chút.
Vương Hóa Văn nói đơn giản dễ hiểu tóm tắt sơ sơ tình hình.
Lưu Vĩ Hồng hơi trầm ngâm
Chu Kiến Quốc quả nhiên không khiến hắn thất vọng, thời khắc mấu chốt, "Lập trường" rất là kiên định. Mặc dù đêm đó, hắn và Chu Kiến Quốc nói chuyện, dường như có chút không vui vẻ mấy, Chu Kiến Quốc cũng không để ở trong lòng, công tác nên làm, thì nghiêm túc làm theo. Vào thời điểm này đây, cho Mã Cát Xương tiến vào hội nghị Khu ủy, bản thân liền đại biểu cho một loại thái độ. Ít nhất các cán bộ của khu Giáp Sơn đều có thể nhìn đến, Bí thư Huyện ủy Chu đối với Lưu Vĩ Hồng là ủng hộ.
Lưu Vĩ Hồng cứng rắn đối chọi Mễ Khắc Lương, không có khả năng ở khu Giáp Sơn không có một chút động tĩnh. Cán bộ Khu Giáp Sơn, không phải ai ai cũng chịu phục Bí thư Lưu. Mễ Khắc Lương ngang ngược hống hách, thì đã rất nổi danh
Bí thư Lưu một người ở ngoài, lại tuổi trẻ như vậy, sợ không phải là đối thủ của Mễ Khắc Lương a. Rất nhiều cán bộ trong đầu liền xốc lại bảng cửu chương, đây đối với Lưu Vĩ Hồng vừa mới tạo lập nên uy tín, là một ảnh hưởng không nhỏ.
Chu Kiến Quốc tỏ thái độ như vậy, có thể nói là đối với Lưu Vĩ Hồng ủng hộ trực tiếp
Đoàn người đều thấy, khu Giáp Sơn, chỉ có Bí thư Lưu, không có Phó bí thư Mễ. Chỉ cần đi theo Bí thư Lưu, cho dù đắc tội Phó bí thư huyện ủy, vậy cũng không có gì, vẫn được đề bạt.
Việc này đối với sự chấn động của các cán bộ khu Giáp Sơn, thậm chí còn lợi hại hơn so với việc Lưu Vĩ Hồng trực tiếp đối chọi Mễ Khắc Lương.
Thấy Lưu Vĩ Hồng cứ tươi cười như chẳng hề để ý, Vương Hóa Văn thật sự rất đau đầu, không khỏi nói:
- Bí thư Lưu, không thể sơ suất a.
Khi nói lời này, Vương Hóa Văn hơi tăng thêm một chút giọng điệu.
Tiểu Lưu này, cũng thật quá đáng. Cậu dù có là thân tín của Chu Kiến Quốc, thì có số quy củ cũng cần phải nói. Chu Kiến Quốc vừa mới đến Lâm Khánh hơn nửa năm, chưa đạt đến mức độ một tay che trời. Thế lực của Mễ Khắc Lương, quyết không thể khinh thường.
Lưu Vĩ Hồng cười cười, nói:
- Không sao đâu, chủ nhiệm Vương, chúng ta đều là đảng viên, việc thực tìm lẽ phải thì đi được rồi. Tôi tin tưởng lãnh đạo ở huyện, phần lớn vẫn là có thể phân rõ thị phi
Vương Hóa Văn dở khóc dở cười, nhưng cũng âm thầm khâm phục sự kiên cường của người thiếu niên này
- Ừ, tóm lại cậu phải cẩn thận để ý. Đi, chúng ta vào đi
Vương Hóa Văn và Lưu Vĩ Hồng cùng nhau đi vào phòng họp nhỏ, cũng không kiêng dè gì nhiều. Mọi người khẳng định đều rõ lúc này y đi ra ngoài, là làm gì. Nếu mọi người đều là thân tín của Chu Kiến Quốc, nhắc nhở Lưu Vĩ Hồng một chút, là rất nên làm. Người khác cũng không thể nói gì.
Chu Kiến Quốc thấy, tự nhiên đối với động tác này của Vương Hóa Văn cảm thấy hài lòng sâu sắc.
Cái gọi là tâm phúc, không phải là có tác dụng ở thời khắc mấu chốt sao? Chỉ có miệng lưỡi ngọt, ngày thường chỉ biết tâng bốc nịnh hót, thời điểm quan trọng trước mắt lại tiêu chảy, thì không thể coi là tâm phúc.
- Đồng chí Vĩ Hồng đến à, mời ngồi!
Chu Kiến Quốc ngồi ở vị trí chính hơi di chuyền thân người, bình tĩnh nói, sắc mặt nghiêm túc, nhìn không thấy chút tươi cười, hoàn toàn là một bộ dạng "Giải quyết việc chung"
- Vâng, cảm ơn Bí thư Chu. Xin chào các vị lãnh đạo!
Lưu Vĩ Hồng không chút luống cuống, tự nhiên hào phóng chào hỏi các lãnh đạo, lập tức ngồi trên ghế, thần thái điềm tĩnh như cũ
Mấy vị lãnh đạo khác, bao gồm Đặng Trọng Hòa ở bên trong, đều mỉm cười gật đầu, xem như đáp lễ. Mễ Khắc Lương tất nhiên vẫn là chặt chẽ nghiêm mặt, mắt cũng không hướng Lưu Vĩ Hồng nhìn một cái, trên mặt như được phủ một lớp sương giá lạnh, dường như lớp sương này bất cứ lúc nào đều có thể rớt xuống
Đối với Lưu Vĩ Hồng, vị này có thể nói là hận thấu xương
Chu Kiến Quốc ho khan một tiếng, hai mắt chậm rãi lướt qua khuôn mặt từng người, dừng ở trên người Lưu Vĩ Hồng, nghiêm túc nói:
- Đồng chí Lưu Vĩ Hồng, hôm nay mời cậu lại đây, là Chủ tịch huyện Đặng đề nghị. Nghe nói khu Giáp Sơn các cậu, đối với quyết nghị mở rộng gieo trồng cây táo trên diện rộng của huyện, có cách nhìn khác. Cho nên, mời cậu đến nói qua cách nhìn của cậu. Cậu có ý kiến gì, đều có thể nói ra.
- Vâng, Bí thư Chu!
Lưu Vĩ Hồng gật gật đầu, rất bình thản mà đáp. Ánh mắt nhìn thẳng phía trước, không có chút sợ hãi và ý trốn tránh.