Quan Gia

Chương 1236: Chương 1236: Âm mưu của bọn quỷ Nhật




Ở văn phòng của Long Bảo Quân, Lưu Vĩ Hồng cũng không nán lại được lâu, vốn là triệu kiến và thăm hỏi theo lễ tiết. Hơn nữa cấp bậc hiện tại của Lưu Vĩ Hồng tuy đã lên tới Giám đốc sở, nhưng chức vụ thực tế chỉ là nhân vật số một khu Ninh Dương. Thành phố Kinh Hoa có mười hai khu trực thuộc và hai huyện hạt, hoặc là Long Bảo Quân cảm thấy Lưu Vĩ Hồng tạm thời vẫn chưa lên được bàn tiệc.

Là cháu trai nhà họ Lưu, ảnh hưởng đến quyết sách ở thành phố, còn cần thêm chút thời gian.

Lưu Vĩ Hồng từ văn phòng Long Bảo Quân đi ra, lập tức đến văn phòng Ủy ban nhân dân thành phố cách đó không xa. Vừa ra khỏi trụ sở làm việc của Thành ủy, Lưu Vĩ Hồng liền gọi điện thoại cho Lục Đại Dũng, Lục Đại Dũng đang ở văn phòng tiếp kiến một cục trưởng cơ quan trực thuộc thành phố, nhận được điện thoại của Lưu Vĩ Hồng, lập tức đuổi cục trưởng kia đi, thu xếp cho thư ký riêng của mình, đích thân ra cửa trụ sở làm việc chờ đón Lưu Vĩ Hồng.

Thư ký của Lục Đại Dũng họ Quan, gọi là Quan Minh Chinh, Lưu Vĩ Hồng đã gặp mặt ở Thiên Nhai.

Trụ sở làm việc của Thành ủy ở tòa nhà số 1, văn phòng Ủy ban nhân dân thành phố thì tòa nhà số 2, giữa hai tòa nhà, đi bộ ước chừng có ba bốn phút, mấy trăm mét.

Lưu Vĩ Hồng vừa mới đi vào bậc thang cao cao bằng đá cẩm thạch, Quan Minh Chinh lập tức tươi cười, từ bậc thang bước nhanh đi xuống, làm một cán bộ cơ quan đang cười với ông ta có một phen trố mắt.

Ai vậy?

Chủ nhiệm Quan sao phải vội vàng như vậy!

Nhìn qua, cũng chỉ mới hai mươi mấy tuổi, chắc không phải lãnh đạo? Có lẽ, vị ấy là con ông cháu cha tới!

- Chào ngài chào ngài, Bí thư Lưu...

Quan Minh Chinh siết tay Lưu Vĩ Hồng, nói liên tiếp, tươi cười rất chân thành.

Quan Minh Chinh không phải thư ký Lục Đại Dũng đưa từ Sở Nam tới, mà là sau khi tới Kinh Hoa tuyển dụng, Quan Minh Chinh cũng vô cùng mong đợi Lưu Vĩ Hồng đến đây. Lục Đại Dũng ở Kinh Hoa khó có thể thi triển, thân là thư ký Chủ tịch thành phố, Quan Minh Chinh cũng vô cùng sốt ruột. Quyền uy của thư ký, tất cả đều từ chính lãnh đạo. Lãnh đạo không “Hoành tráng”, thư ký đi theo trên mặt cũng không có ánh sáng. Hơn nữa chức vụ thư ký này, tất nhiên là đường tắt lên chức, nhưng phiêu lưu chính trị cũng không ít, cùng với lãnh đạo là quan hệ nếu quang vinh cùng quang vinh, nếu tổn hại đều cùng tổn hại. Đường làm quan của lãnh đạo rộng mở, một đường khải hoàn ca, thư ký tất nhiên được thơm lây, con đường làm quan thuận buồm xuôi gió. Nếu lãnh đạo ảm đạm xuống đài, thư ký trên cơ bản cũng vĩnh viễn không có ngày ngẩng đầu. Cho dù thay đổi bộ phận cũng rất khó. Thử nghĩ một thư ký từng phản bội lãnh đạo, còn có ai dám dùng ông ta?

Năng lực của Lưu Vĩ Hồng, Quan Minh Chinh còn chưa thật sự lĩnh giáo qua, chỉ nghe nói. Nói thật, với những tin đồn liên quan đến Lưu Vĩ Hồng này, Quan Minh Chinh cũng không tin là mấy. Một người trẻ tuổi mới hai mươi mấy tuổi, có thể lợi hại đến thế nào? Còn có thể thành tinh được không? Hơn phân nửa vẫn là bởi vì tác dụng của cái mác nhà họ Lưu. Cho nên đối với việc Lưu Vĩ Hồng có thể trợ lực cho Lục Đại Dũng ít nhiều, Quan Minh Chinh cũng không xem trọng.

Nhưng Lưu Vĩ Hồng có thể đến thành phố Kinh Hoa, đã thể hiện thái độ của nhà họ Lưu —— ủng hộ mạnh mẽ Lục Đại Dũng.

Đây mới là điều quan trọng hơn.

Quan Minh Chinh thậm chí đã quyết định trong lòng, từ nay về sau, coi Lưu Vĩ Hồng như lãnh đạo trực tiếp của mình. Phỏng chừng trong rất nhiều chuyện, Chủ tịch thành phố Lục cũng muốn trưng cầu ý kiến của Lưu Vĩ Hồng.

Lưu Vĩ Hồng mỉm cười nói:

- Trưởng phòng Quan, xin chào.

Chức vụ chính thức của Quan Minh Chinh, là Trưởng phòng Phòng Tổng hợp văn phòng Ủy ban nhân dân thành phố, tạm thời còn chưa tới chức phó chủ nhiệm văn phòng. Trên thực tế, Phó chánh văn phòng Ủy ban nhân dân thành phố, cũng là cấp Cục trưởng, ở thành phố cấp phó tỉnh bị trở thành cấp phó cục, so với cấp Cục trưởng bình thường thì tiền lương đãi ngộ cao hơn một bậc. Quan Minh Chinh làm thư ký Lục Đại Dũng chưa lâu, ban đầu chỉ là cán bộ cấp Phó Cục, sau nửa năm ngắn ngủi, có thể tiến thêm một bước trở thành Cục trưởng, là không sai. Đây là ưu đãi theo sát lãnh đạo.

- Bí thư Lưu, mời. Chủ tịch thành phố đang chờ ngài.

Quan Minh Chinh đưa tay mời khách, bản thân chậm nửa bước cùng đi ở bên, thắt lưng cúi xuống, thân mình hơi nghiêng về phía trước, đúng là cung cách tiêu chuẩn khi cùng đi với lãnh đạo. Dọc đường đi gặp nhân viên công tác chính phủ, đều mỉm cười chào hỏi Quan Minh Chinh, ánh mắt tất nhiên dừng lại ở Lưu Vĩ Hồng ngắm tới ngắm lui, tỏ vẻ vô cùng hiếu kỳ và kinh ngạc.

Tòa nhà Văn phòng Ủy ban nhân dân thành phố, cũng không khác gì trụ sở làm việc của Thành ủy, không có phân biệt. Văn phòng Lục Đại Dũng, ở tầng ba phía tây, vừa vặn đối diện với văn phòng Long Bảo Quân.

Lưu Vĩ Hồng đi vào văn phòng Lục Đại Dũng, đối đãi tất nhiên khác Long Bảo Quân một trời một vực. Lục Đại Dũng đã sớm chờ ở sô pha khu tiếp khách, vừa thấy Lưu Vĩ Hồng vào cửa, lập tức đứng lên, cười ha ha đến đón.

- Vĩ Hồng à, đến đây.

Lưu Vĩ Hồng tiến lên, bắt tay hỏi thăm Lục Đại Dũng.

- Đến đây, ngồi xuống!

Lục Đại Dũng cười đưa Lưu Vĩ Hồng đến chỗ sô pha. Quan Minh Chinh dâng trà.

- Vĩ Hồng, đã đi gặp đồng chí Vương Hạo và Bí thư Long?

- Đúng vậy, Chủ tịch thành phố.

Lưu Vĩ Hồng mỉm cười gật đầu.

Cho dù phía chính phủ xếp hạng chức vụ cho hắn, Trợ lý Chủ tịch thành phố trước, sau mới là Bí thư Khu ủy khu Ninh Dương, nhưng Bí thư Thành ủy và ban Tổ chức cán bộ quản lý cán bộ, hắn tất nhiên phải tới ban Tổ chức cán bộ báo danh trước, gặp Bí thư Long, sau đó mới đến lượt Lục Đại Dũng. Trình tự không thể sai được, nếu không sẽ vạch áo cho người xem lưng, nói Lục Đại Dũng và Lưu Vĩ Hồng hắn công khai kết bè kết phái, tạo lập địa bàn.

- Tôi định ngày mai đi khu Ninh Dương nhậm chức, đồng chí Vương Hạo cùng đi với tôi.

Lục Đại Dũng gật đầu nói:

- Ừ, được. Chuyện khu công nghiệp Nhật Bản Ninh Dương, đã qua lâu, mà Bạch Xuyên và hai người Nhật Bản khác, còn đến Ủy ban nhân dân thành phố tìm đến tôi, trách cứ chính quyền Ủy ban nhân dân Ninh Dương bất lực, tiến độ chậm chạp. Tôi nghĩ nên giải quyết việc này sớm.

Lưu Vĩ Hồng cười nói:

- Bạch Xuyên và hai tên quỷ Nhật khác thật sự tìm ông trách cứ?

Lục Đại Dũng mỉm cười.

Lưu Vĩ Hồng không có cảm tình với người Nhật Bản, nhưng thật ra hôm nay Lục Đại Dũng mới biết được, nghe cách xưng hô xem! Đương nhiên, cũng chính là trước mặt Lục Đại Dũng, Lưu Vĩ Hồng mới thoải mái nói như thế.

- Đúng vậy, bọn quỷ Nhật dường như khá coi trọng khu công nghiệp này, so với chúng ta còn mong sớm đến ngày khởi công, sớm đến ngày đầu tư. Cũng nghe nói người Nhật Bản làm việc hiệu suất cao, xem như cũng hiểu được.

Lục Đại Dũng cũng “Học theo”, gọi là “Bọn quỷ Nhật”. Có lẽ, Lục Đại Dũng cũng muốn thông qua phương thức này, nói cho Lưu Vĩ Hồng hiểu hơn rằng giữa hai người hoàn toàn không có bất cứ ngăn cách gì, có thể hoàn toàn thoải mái.

Lưu Vĩ Hồng cười lạnh một tiếng, nói:

- Bọn họ đương nhiên nóng nảy, bọn họ sợ chúng ta giữ lại mấy dự án này.

Lục Đại Dũng giật mình kinh ngạc nhìn Lưu Vĩ Hồng, nói:

- Vĩ Hồng, lời này là có ý gì...

Lưu Vĩ Hồng tất nhiên không có cảm tình với người Nhật Bản, nhưng thân là cán bộ lãnh đạo địa phương, lại không có khả năng cự tuyệt về phương diện đầu tư của Nhật Bản. Đây là chuyện quyết định hoàn cảnh của cả nước, Lưu Vĩ Hồng cũng không thể làm bậy, tạo ra sơ suất to lớn. Nghe lời này của Lưu Vĩ Hồng, không biết có phải có ý đồ giữ lại mấy dự án này hay không?

Lưu Vĩ Hồng nói:

- Chủ tịch thành phố, mấy cái hợp đồng dự án, lý giải dự án, đêm qua tôi đã xem qua một chút, đều là mấy dự án gây ô nhiễm nặng, để có giấy phép thì không cần phải nói, nhưng nước thải công nghiệp gây ô nhiễm nguồn nước rất nặng. Dựa theo quy mô đầu tư nhà máy giấy Bạch Xuyên, bọn họ lại lấy cây cỏ là nguyên liệu chính, đối với nguồn nước thành phố ta thì sẽ tạo thành ô nhiễm nặng. Mặt khác, công ty chất bán dẫn, so với Bạch Xuyên còn ô nhiễm hơn. Trong giải thích dự án của bọn họ, có một đoạn nói, chính là tái chế sản phẩm chất bán dẫn. Nói trắng ra, kỳ thật chính là radio nước ngoài, máy ghi âm và các loại rác rưởi thu về tái sử dụng, sẽ sinh ra ô nhiễm cực kỳ nghiêm trọng. Dự án này, ở Nhật Bản, đều rõ ràng bị cấm thực hiện. Bọn họ không làm được trong nước, vội vàng đem đến nơi này của chúng ta. Mấy tên quỷ Nhật đó, bụng dạ thật sự khó lường.

Hai hàng lông mày Lục Đại Dũng, lập tức nhíu vào.

Chuyện này, quả thật ông ta không nghĩ tới.

Cái gọi là ô nhiễm môi trường, là một danh từ hoàn toàn mới. Trên dưới cả nước, đều nhìn về phía trước. Chỉ cần có thể làm ra tiền, cho dù là dự án gì, cũng ùn ùn tiến cử.

- Vĩ Hồng, ô nhiễm của nhà máy giấy, chuyện này, sợ không tốt...

Lục Đại Dũng lại trầm ngâm nói:

- Anh vừa mới đến, còn chưa hiểu rõ tình hình toàn tỉnh. Trước mắt, làm công nghiệp giấy được coi là ngành công nghiệp trụ cột ở tỉnh. Nhất là địa khu Giang Bắc, tài nguyên cây cỏ phong phú, nhà máy giấy vừa và nhỏ có thể nói là mọc lên như nấm, hai khu của Giang Bắc ở thành phố chúng ta, còn có mấy chục nhà máy giấy, hiệu quả và lợi ích cũng không tệ lắm. Tài chính địa phương tất cả đều dựa vào đây

Lời này của Lục Đại Dũng chẳng khác nào nói rõ với Lưu Vĩ Hồng, nếu anh lấy ô nhiễm làm lý do, đuổi công ty giấy Bạch Xuyên ra khỏi khu Ninh Dương, thì sẽ làm nhiều người tức giận, bị công chúng công kích. Ngay cả dự án nhà máy giấy Bạch Xuyên đầu tư mấy trăm triệu Yên Nhật, Ninh Dương cũng không cho phép, vậy mấy nhà máy giấy vừa và nhỏ trong nước, còn không phải lập tức thắt cổ sao?

- Hơn nữa, nhà máy giấy Bạch Xuyên là ngoại thương ở thành phố tiến cử, ban đầu là chuẩn bị đặt ở Giang Bắc, là Ngụy Phượng Hữu cố gắng, hơn nữa Bí thư Hách Chi Húc đã rời chức tỏ thái độ ủng hộ, cuối cùng mới đặt tại khu Ninh Dương. Đã ký hợp đồng.

Lục Đại Dũng lại nhắc nhở.

Đồng chí Lưu Vĩ Hồng, mới đến, đừng kích động thế.

Lưu Vĩ Hồng khẽ mỉm cười, nói:

- Chủ tịch thành phố, tình hình toàn tỉnh, tôi cũng biết ít nhiều. Mấy năm trước, nghề làm giấy ở Giang Nam mọc lên như nấm, sáng tạo hiệu quả và lợi ích kinh tế tốt đẹp, lên Nhật báo nhân dân, tôi đã có vinh dự đọc qua.

Khi đó, Lưu Vĩ Hồng đang ở khu Giáp Sơn đảm nhiệm Bí thư Khu ủy, Nhật báo nhân dân, hắn đều xem mỗi ngày. Trí nhớ hắn thật tốt, trên báo rất nhiều nội dung trọng yếu, đã qua vài năm mà còn có thể nhớ đại khái.

Lục Đại Dũng gật gật đầu, nói:

- Đúng vậy, dự án này, rút dây động rừng.

Lưu Vĩ Hồng cười cười, nói:

- Chủ tịch thành phố, đừng lo, tôi có biện pháp. Tên Nhật Bạch Xuyên kia, ông ta muốn hại chúng ta một phen, nào có dễ dàng như vậy? Lần này, sẽ khiến ông ta ngậm bồ hòn, có khổ khó nói. Nói không chừng đối với toàn bộ ngành sản xuất giấy của tỉnh đều cải tạo thăng cấp, đều có thể trợ giúp!

- Vĩ Hồng?

Lục Đại Dũng hơi kinh ngạc nghi ngờ.

Thực sự lợi hại như vậy sao?

Lưu Vĩ Hồng cười gật đầu, vẻ mặt rất chắc chắc.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.