Chương 420: Anh dù lớn có thể lớn hơn Chủ tịch tỉnh sao?
Nhóm dịch: PQT
Nguồn: metruyen.com
Nâng chén rượu trong lòng bàn tay, chậm rãi thưởng thức. Chén rượu rất nhỏ, bàn tay Lưu Vĩ Hồng lại lớn, chén rượu chơi vơi trong lòng bàn tay hắn, chậm rãi chuyển động nhưng không có vẻ khôi hài mà lại rất vững chắc.
- Ông Vương, Ban tổ chức cán bộ Địa khu chính thức nói chuyện với ông chưa?
Được một lúc, Lưu Vĩ Hồng thản nhiên hỏi.
Vương Hóa Văn lắc đầu nói:
- Tạm thời thì chưa, khả năng là vài ngày nữa, trước khi đại hội.
Về lý, bổ nhiệm cán bộ không nên gấp gáp như vậy. Theo quy định phải có một quy trình khảo sát đầy đủ, tất nhiên cần phải có một thời gian nhất định, khảo sát càng cẩn thận càng tốt. Nếu gấp gáp quá sẽ bất lợi trong việc chọn lựa cán bộ. Nhưng hiện tại đây lại trở thành một việc bình thường. Trước đó luôn che đậy, đến lúc không thể bỏ qua được nữa thì mới vạch trần. Lý do là chuyện này bề ngoài nói là giữ bí mật nhưng thật ra không có bí mật gì để giữ. Liên quan đến tiền đồ của các quan chức, ai lại không muốn nghe chút thông tin để tìm tí lợi ích? Nguyên nhân thật sự là các cấp lãnh đạo phải dùng hết khả năng tìm cho mình khoảng thời gian lưu lại êm ái nhất.
Hiện giờ các cán bộ có ai không phải là người tốt? Ai biết được rốt cuộc bọn họ có những mối quan hệ nào? Kéo một cái khiến bọn họ dùng hết khả năng làm chấn động mạng lưới quan hệ của chính mình, lãnh đạo lúc đó mới có thể ra quyết định, hẳn là cái quyết định chính xác nhất. Cái gọi là chính xác tất nhiên không phải cán bộ này sẽ đảm nhiệm bao nhiêu vị trí công tác mới mà là các lãnh đạo sẽ không vì tình huống không rõ ràng mà đắc tội với người khác.
Lưu Vĩ Hồng gật đầu nói:
- Thế bí thư Mộ có chính thức nói chuyện với ông chưa?
Vương Hóa Văn vẫn lắc đầu:
- Vẫn chưa. Ha ha… e là ông ta không muốn nói chuyện với tôi.
Nói xong, khóe miệng Vương Hóa Văn toát ra ý xem thường. Mộ Tân Dân sợ sớm cho Vương Hóa Văn biết thì Vương Hóa Văn sẽ “gây sự”, không phù hợp cho công tác của ông ta.
Lưu Vĩ Hồng nâng chén rượu lên miệng, nhẹ nhàng nhấp một ngụm, đột nhiên hòi:
- Chủ nhiệm Vương, có biết tin tức ai có thể tới văn phòng Huyện ủy không?
- Đầu tiên là Mễ Hiền Hoa, có thể là y.
Miệng Vương Hóa Văn nói ra một cái tên mà Lưu Vĩ Hồng không ngờ đến.
- Mễ Hiền Hoa?
Lưu Vĩ Hồng cảm thấy kinh ngạc nên hỏi lại một câu.
- Đúng là y rất có khả năng. Trong khoảng thời gian này, Mễ Hiền Hoa rất năng động, nghe nói trong lễ mừng năm mới y đã đặc biệt đi Đại Ninh, đến nhà Mộ Tân Dân. Mộ Tân Dân cũng rất yêu quý y, không dưới một lần khen ngợi công khai y làm việc rất tốt.
Vương Hóa Văn hơi oán hận nói.
Dù rằng việc ông ta bị thay thế theo chủ ý của Mộ Tân Dân là vì Vương Hóa Văn là người thân tín của bí thư tiền nhiệm Chu Kiến Quốc, nghe nói quan hệ với Lưu Vĩ Hồng cũng không tệ, nhưng đối với việc chính mình bị chen chân bởi Mễ Hiền Hoa, Vương Hóa Văn tự nhiên cũng không có ấn tượng tốt.
Lưu Vĩ Hồng lại mỉm cười nói:
- Ừ, việc sắp đặt này cho thấy Mộ Tân Dân này cũng là một tay có bản lĩnh.
Vương Hóa Văn tuy không gặp Mộ Tân Dân cũng không thể không thừa nhận Lưu Vĩ Hồng nói có lý:
- Đúng vậy, Mộ Tân Dân làm việc ở cơ quan trước kia cũng rất thường kéo bè kết phái, rất được lòng người.
Mễ Khắc Lương, Mễ Khắc Lâm cùng vào tù, nhà họ Mễ bị giáng một đòn nặng nề. Uy vọng của Mễ Hiền Hoa không đủ để thay thế Mễ Khắc Lương, thế lực của họ bị thu hẹp, gần như tan rã. Đây cũng là một trong những nguyên nhân lãnh đạo địa phương coi trọng Chu Kiến Quốc. Chu Kiến Quốc rất giỏi dùng thủ đoạn, nhưng dùng thủ đoạn cho nhà họ Mễ, trước đây là một trong những dòng họ có thế lực nhất huyện Lâm Khánh, ban đầu Mễ Khắc Lượng phân công không ít người là thân bằng quyến thuộc với họ Mễ làm cán bộ. Ví dụ như Chủ nhiệm Ủy ban xây dựng huyện Long Hoa đang ngồi rất vững vàng trên vị trí Chủ nhiệm Ủy ban xây dựng, chỉ cần một lần nữa đem những người này ráp lại với nhau cũng đã có một lực lượng không nhỏ.
Hiện tại có thể tập hợp được những người có thế lực của nhà họ Mễ, không nghi ngờ gì chính là Mễ Hiền Hoa.
Lúc trước Lưu Vĩ Hồng đề nghị Chu Kiến Quốc đề bạt Mễ Hiền Hoa vào bộ máy Ủy ban nhân dân Huyện, chính là để trấn an thế lực dòng họ Mễ, ổn định không cho bọn họ gây rối. Nhưng không cho Mễ Hiền Hoa tiến vào bộ máy Huyện ủy cũng vì muốn khống chế quyền lực của Mễ Hiền Hoa, khiến y không thể biến thành Mễ Khắc Lương thứ hai. Sự thật chứng minh, chiêu thức ấy quả là rất hữu hiệu.
Mộ Tân Dân dường như cũng nhìn ra điểm này, lại thêm Mễ Hiền Hoa cũng bắt đầu đi lên, vừa vặn ăn nhịp với nhau. Mộ Tân Dân trọng dụng Mễ Hiền Hoa chẳng khác nào được dòng họ có thế lực lớn nhất Lâm Khánh ủng hộ. Nhà họ Mễ lại hận Chu Kiến Quốc và Lưu Vĩ Hồng thấu xương. Người như vậy, sử dụng chắc chắn rất có lợi.
Tất cả mọi người đều có mục tiêu như nhau.
Rất nhiều việc, e không cần Mộ Tân Dân chỉ bảo, Mễ Hiền Hoa cũng sẽ chủ động đi tìm Lưu Vĩ Hồng khiến cho hắn không yên.
An bài một vị trí Chánh văn phòng huyện ủy, vừa trừ đi thân tín của Chu Kiến Quốc, làm suy yếu quan hệ của Lưu Vĩ Hồng, lại tăng cường quyền lực của mình, còn bồi dưỡng một đối thủ mạnh mẽ của Lưu Vĩ Hồng, có thể nói là một mũi tên trúng ba con chim.
Mộ Tân Dân sử dụng loại thủ đoạn này quả thật là rất có trình độ.
- Nghe nói Đại hội lần này, chủ nhiệm Tôn cũng muốn lui?
Lưu Vĩ Hồng lại hỏi đến chuyện điều động nhân sự khác trong huyện.
Chu Kiến Quốc đột ngột bị điều đi, vì tránh việc Mộ Tân Dân gây phiền phức cho Trương Diệu Nga, Lưu Vĩ Hồng không thể không điều Trương Diệu Nga ra khỏi văn phòng Huyện ủy, đến làm ở Công ty kinh doanh dịch vụ nông sản của huyện, hợp tác với Chủ tịch Huyện Đặng Trọng Hòa, đang trong giai đoạn li hợp.
Hơn nữa Đặng Trọng Hòa xem trọng thân phận nên cũng không có khả năng có chuyện gì cũng chủ động liên lạc với Lưu Vĩ Hồng. Hiện tại Lưu Vĩ Hồng ở tòa nhà Huyện ủy, bạn bè thật sự đáng tin cũng chỉ có Vương Hóa Văn. Lưu Vĩ Hồng quả thật có điểm hơi bế tắc về phần tin tức.
Vương Hóa Văn thân là Chánh văn phòng huyện ủy, nguồn gốc của tin tức tất nhiên là rộng khắp.
- Đúng vậy, Chủ nhiệm Tôn cũng đã tới sáu mươi tuổi, cũng tới tuổi phải nghỉ rồi.
Vương Hóa Văn nhẫn nại nói, trong lòng có chút lo âu. Lưu Vĩ Hồng né tới tránh lui, luôn tránh việc của Vương Hóa Văn rốt cuộc là có ý gì?
Chu Kiến Quốc bảo ông ta tìm Lưu Vĩ Hồng, nói thật, Vương Hóa Văn cũng nửa tin nửa ngờ. Biết Lưu Vĩ Hồng rất giỏi nhưng đa số là việc trước đây, mọi người hay mang chuyện “rất giỏi” liên hệ với Chu Kiến Quốc. Người vượt qua được, tất nhiên là lớn. Chu Kiến Quốc đã lớn, Lưu Vĩ Hồng lại càng lớn hơn. Chỉ có điều Vương Hóa Văn mơ hồ đoán được một chút, cảm thấy Lưu Vĩ Hồng có thể có chỗ dựa vững chắc hơn, dù sao cũng không có chứng cứ xác thực, chỉ đoán được như vậy, cũng không chắc chắn lắm.
Trong quan trường trước đây đều có những đường dây tin tức lan truyền, ai thật ai giả khó có thể phân định được.
Vương Hóa Văn cũng là đến bước đường cùng mới tìm đến Lưu Vĩ Hồng. Dù sao Lưu Vĩ Hồng cũng còn rất trẻ, mang tiền đồ của bản thân ký thác cho một người mới bước qua thân phận một thằng nhóc được vài năm nay, Vương Hóa Văn càng nghĩ càng cảm thấy buồn cười, thậm chí hơi chua xót.
Lăn lộn hơn nửa đời người trong quan trường, cuối cùng lại phải nhờ vả một thằng nhóc bằng phân nửa tuổi mình thì phải gọi là việc gì?
Sao Lưu Vĩ Hồng có thể không nhìn thấy Vương Hóa Văn đang lo âu bất an, chỉ là làm như không biết. Phải xây dựng không khí nói chuyện như thế nào, nắm giữ quyền chủ động trong cuộc nói chuyện ra sao đều là những bài học mà kẻ làm bề trên phải thuộc nằm lòng.
Khiến Vương Hóa Văn lại lo lắng một lúc lâu.
Bất kỳ vật gì mà có được quá dễ dàng sẽ không cảm thấy quý trọng.
- Ha ha… Chủ nhiệm Tôn lui về thì không biết có bao nhiêu người phải động tâm suy nghĩ.
Lưu Vĩ Hồng khẽ cười nói.
- Đúng vậy.
Vương Hóa Văn gật đầu một cách ủ rũ, nhưng lập tức hai mắt lại sáng ngời, ánh mắt lấp lánh nhìn Lưu Vĩ Hồng.
Đến Mặt trận Tổ quốc huyện vốn là dưỡng lão, nhưng nếu có thể đến Hội đồng nhân dân huyện thì lại khác. Hiểu ra, Tôn Văn Các, chủ tịch Hội đồng nhân dân huyện hiện tại chính là phó Bí thư huyện ủy. Thực quyền của Hội đồng nhân dân và Mặt trận Tổ quốc cũng không thể đánh đồng. Lão Tôn cũng gần đến tuổi nghỉ, tính tình mềm mỏng, không thích tranh chấp với người khác, lúc này trong cuộc họp ở văn phòng bí thư huyện ủy mới đưa ra “mọi người cứ bo bo giữ mình, muốn kiếm cho con cháu của mình “một kho báu mạng lưới quan hệ”. Nếu Vương Hóa Văn có thể đảm nhiệm chức vị chủ yếu ở Hội đồng nhân dân huyện, còn có thể kiêm nhiệm chức vụ Phó bí thư huyện ủy, nói không phải, đó chính là thăng tiến một bước thật vững chắc.
Chủ tịch Hội đồng nhân dân huyện hơn bốn mươi tuổi, vốn không có tiền đồ vững chắc, nếu có lời vận động đúng lúc vẫn còn có không gian phù hợp. Chẳng sợ không thể thăng tiến, đến thời điểm thích hợp được điều ra bên ngoài, nếu không làm Bí thư huyện ủy cũng có thể làm đến tương đương Chủ tịch huyện.
Vương Hóa Văn ở cơ sở lăn lộn hơn nửa đời người, vốn từ sớm đã không có nhiều dã tâm, chỉ cần có thể bảo vệ vị trí hiện tại đã cảm thấy mỹ mãn, nếu một ngày kia có thể thăng cao lên một bậc thì chỉ là điều vui mừng ngoài ý muốn.
Nhưng ánh mắt Vương Hóa Văn lập tức lại ảm đạm lại.
Nghĩ gì vậy chứ?
Không phải khó khăn này là quá lớn sao?
Bí thư Huyện ủy không cần nhìn thấy, còn có thể thăng quan một bậc, thế gian này làm gì có chuyện tốt như thế. Lãnh đạo Địa ủy cũng sẽ không làm những việc như vậy. Đó là công nhiên đánh vào mặt Mộ Tân Dân, Chúc Liên Thịnh có thể chấp nhận không? Chỉ sợ đến lúc đó thịt dê còn chưa ăn mà toàn thân đã hôi hám rồi.
Nghĩ đến chỗ dựa vô cùng vững chắc của Mộ Tân Dân, Vương Hóa Văn lại chột dạ nhụt chí.
Chủ tịch tỉnh!
Chức đó không phải để loại cán bộ cấp cơ sở nho nhỏ có thể nhìn lên, còn về phần “chống đối” thì cho ông ta ba lá gan ông ta cũng không dám.
Lưu Vĩ Hồng dù lớn, có thể lớn hơn cả Chủ tịch tỉnh sao?
Lưu Vĩ Hồng vươn đôi đũa, gắp miếng thịt dê lớn nhất, từ tốn ăn, khẽ mỉm cười nói:
- Chủ nhiệm Vương, thật ra tôi có ý này…
- Cậu nói đi, nói đi, Bí thư Lưu.
Vương Hóa Văn vội vàng dựng hai lỗ tai lên.
- Tôi cảm thấy thời gian công tác ở huyện Lâm Khánh của ông quá dài, tuyệt không phù hợp với thông lệ sử dụng cán bộ. Đến thời điểm thích hợp, nếu có thể đi ra ngoài cũng không phải là xấu. Đến lúc đó thì trời đất bao la.
Trên mặt Lưu Vĩ Hồng không tắt nụ cười, nói không vội vàng, không hấp tấp.
Hai mắt Vương Hóa Văn lại sáng ngời, vội vàng nói:
- Đúng, đúng, Bí thư Lưu nói hoàn toàn chính xác. Ôi chao, cán bộ ở Lâm Khánh chúng ta đúng là giao lưu quá ít. Giao lưu quá ít kiến thức sẽ không đủ, tầm mắt cũng hạn hẹp, quả thật là không tốt.
Lưu Vĩ Hồng liền cười, nâng chén lên, cụng nhẹ với Vương Hóa Văn, nhẹ nhàng nhấp một ngụm rượu nói:
- Chủ nhiệm Vương, xe đến trước núi ắt có đường, thuyền đến đầu cầu tự nhiên thẳng. Có một số việc ông không cần để trong lòng, nói không chừng đến thời cơ thích hợp thì sẽ có hi vọng.
Vương Hóa Văn nhìn Lưu Vĩ Hồng, vẫn nửa tin nửa ngờ như cũ.