Rời khỏi quán lẩu, Lưu Vĩ Hồng không quay về Giáp Sơn, suốt đêm lái xe đi Hạo Dương.
Đang ở nhà xem TV, không thể ngờ được Lưu Vĩ Hồng từ trên trời rơi xuống, Đường Thu Diệp nhất thời vừa kinh ngạc vừa vui mừng.
Lưu Vĩ Hồng nhẹ nhàng ôm lấy thân hình đẫy đà của Đường Thu Diệp, mỉm cười ôm hôn lên đôi môi của cô hỏi:
- Cửa hiệu còn chưa bị đánh sập, sao lại xem TV?
Đường Thu Diệp mặc bộ đồ ngủ, lộ ra bộ ngực đầy đặn nhô cao dưới nội y màu hồng phấn, hai tay ôm lấy thắt lưng của Lưu Vĩ Hồng, ngẩng đầu lên nói:
- Không phải do anh sắp xếp sao? Cửa hàng quần áo tìm một người phù hợp đến quản lý. Em tìm được rồi. Tiểu Chu làm trong cửa hàng em cũng khá lâu, người cũng đáng tin, để cô ấy thử xem. Dù sao giá cả niêm yết công khai, chiết khấu cũng đã có quy định mà.
Đường Thu Diệp cười khúc khích, nhanh chóng nói sơ lược sự việc.
Giá cả niêm yết công khai, chiết khấu cũng đã có quy định, hàng tồn kho đều có sổ sách rõ ràng để dễ dàng kiểm tra, hơn nữa trong cửa hàng không chỉ một người, ủy thác cho người khác quản lý cũng không khó khăn gì.
- Hiện tại em chủ yếu muốn làm Thành phố điện máy.
Lưu Vĩ Hồng liền cười, đưa hai tay véo hai má mềm mại của cô nói:
- Thành phố điện máy hả, tên gọi nghe uy phong vậy?
- Đúng vậy, ngay tại lầu hai siêu thị bách hóa, tổng cộng sáu mặt tiền, mở rộng ít nhất hai trăm mét vuông, rất lớn. Em cảm thấy bán đồ điện nên có nơi lớn một chút, có khí thế, khách hàng vào cửa, thấy cửa hàng lớn như vậy cũng tin tưởng hơn.
Đường Thu Diệp nói xong liền đưa đôi mắt mong chờ nhìn Lưu Vĩ Hồng, hy vọng được hắn khích lệ. Trong lòng cô suy nghĩ rất đơn giản, theo Lưu Vĩ Hồng thì toàn tâm toàn ý theo kề bên, người đàn ông của cô cho dù khích lệ hay cổ vũ thế nào cũng có thể khiến cô vô cùng vui vẻ.
Lưu Vĩ Hồng vuốt ve nhẹ nhàng gương mặt của cô, cười gật đầu:
- Có lý lắm, Thu Diệp nhà anh ngày càng thông minh.
Đường Thu Diệp liền vô cùng vui vẻ, nói:
- Anh còn chưa ăn cơm nữa, chờ một chút, em nấu cơm cho anh nha, trong tủ lạnh có chút đồ ăn tươi.
Lưu Vĩ Hồng mỉm cười lắc đầu:
- Không cần đâu, anh ăn xong mới đến. Đêm nay anh còn phải bàn công việc ở Hạo Dương, em chờ một tí, anh gọi điện thoại đã.
Lưu Vĩ Hồng đi vào ngồi xuống bên cạnh ghế sô pha, cầm lấy điện thoại trên bàn trà, bấm một dãy số.
- Xin chào, bà Trương hả? Tôi là Lưu Vĩ Hồng ở huyện Lâm Khánh đây, vâng, đúng là tôi. Bà Trương này, Bí thư Lục có nhà không? Nếu tiện, tôi muốn đến thăm một tí. Được được, tôi lập tức đến ngay.
Lưu Vĩ Hồng lại gọi điện thoại, lần này là gọi về nhà.
Dịp Tết âm lịch, Lưu Vĩ Hồng cũng đã đến thăm nhà Lục Đại Dũng. Đây cũng là một nghi thức phải làm. Lúc đó Lục Đại Dũng đối với hắn rất khách khí, vợ Lục Đại Dũng, bà Trương tự nhiên đối với hắn cũng có ấn tượng sâu sắc.
- Vĩ Hồng, anh còn phải đi gặp khách sao?
Đường Thu Diệp đứng cạnh hỏi ngay.
- Đúng, đi gặp Bí thư Địa ủy. Anh có một số việc cần gặp ông ta để nói chuyện, không lâu sẽ quay về. Thu Diệp, chuẩn bị cho anh hai bình rượu, hai bao thuốc.
Lưu Vĩ Hồng căn dặn.
- Dạ.
Đường Thu Diệp tay chân nhanh nhẹn, cầm một túi nhựa, cho vào hai bao thuốc lá Trung Hoa và hai bình rượu Ngũ Lương. Mấy thứ đó đều là rượu ngon thuốc tốt cả. Lúc này Đường Thu Diệp đã chuẩn bị xong cho Lưu Vĩ Hồng. Đường Thu Diệp tuy không phải ở quan trường nhưng cũng hiểu, làm cán bộ phải có quà cáp. Lẽ đời là như thế. Dù sao hiện tại cô cũng có tiền, đưa Lưu Vĩ Hồng lại không cầm,nói rằng để ở chỗ cô là đảm bảo nhất. Đường Thu Diệp đương nhiên chuẩn bị đầy đủ cho Lưu Vĩ Hồng.
Làm người vợ tốt, những điều này cần phải chuẩn bị.
Lưu Vĩ Hồng cầm thuốc và rượu đi ra cửa, Đường Thu Diệp chạy tới cạnh cửa dặn dò hắn sớm trở về.
Tốc độ xây dựng bên trong nội thành thị xã Hạo Dương quả thật nhanh. Công trình trụ sở Địa ủy phần lớn đã làm xong, nhưng cần phải trang trí nội thất, dự định qua mùa nóng năm nay sẽ làm, để phơi nắng phòng ở, tránh ẩm mốc. Sáu tháng cuối năm các cán bộ có thể về đây làm việc, sinh sống. Hiện nay Lục Đại Dũng và lãnh đạo Địa ủy hiện đang làm việc trong tòa nhà Thành ủy thị xã Hạo Dương.
Không còn cách nào khác. Địa khu mới xây dựng, điều kiện còn nghèo nàn nên phải biết chấp nhận một chút.
Lưu Vĩ Hồng ở Hạo Dương làm việc hết mấy tháng, tất cả đều quen thuộc, rất nhanh chóng chạy xe vào tòa nhà Thành ủy, lập tức đi thẳng vào tòa lầu đơn độc phía sau. Phòng ở của tòa nhà Thành ủy Hạo Dương thật ra cũng chật hẹp. Ba phòng ngủ, một phòng khách, buồng xép đều là tạm thời sắp xếp. Ủy ban nhân dân Địa khu, Hội đồng nhân dân, Mặt trận Tổ quốc, bốn ban ngành cao nhất, lãnh đạo trưởng phó có hơn mấy mươi người, không thể chen chúc trong tòa nhà Thành ủy, chỉ có thể giải quyết chia nhỏ. Ví như lãnh đạo Địa khu sẽ ở khu nhà của các cơ quan đơn vị cấp dưới Cục, lãnh đạo phân khu thì tạm thời mượn sân của Ban chỉ huy quân sự thị xã để làm việc. Cũng may, tình hình thế này không lâu sau sẽ được giải quyết.
Trên tỉnh vì xây dựng mới Địa khu Hạo Dương cũng đã cấp một khoản tiền không nhỏ.
Lục Đại Dũng ở căn số hai lầu ba, vốn là Khu tập thể Ủy viên thường vụ thị xã Hạo Dương, ba phòng ngủ, một phòng khách, cũng không thể xem là chật chội, chỉ có điều so với Bí thư Địa ủy các nơi khác thì có hơi thiệt thòi. Trước kia ở Thanh Phong, Lục Đại Dũng là Chủ tịch Địa khu, chỗ ở tất nhiên cũng rộng hơn bên này.
Lưu Vĩ Hồng đi vào tầng trệt, vừa lúc đụng mấy người có vẻ là cán bộ từ trên lầu xuống, tươi cười nhưng có vẻ dè dặt. Có lẽ những người này mới từ nhà họ Lục đi ra, để tiếp Lưu Vĩ Hồng, Lục Đại Dũng đã cho đuổi khách sớm.
Lưu Vĩ Hồng mang theo túi nhựa, chậm rãi bước lên lầu ba.
Nhấn chuông cửa một cái thì cửa đã mở, bà Trương tươi cười chào hỏi Lưu Vĩ Hồng, tuổi tác của bà Trương cũng xấp xỉ vợ Chu Kiến Quốc, đều khoảng hơn bốn mươi tuổi, dáng người phúc hậu, có khí chất của phu nhân lãnh đạo.
- Chào cô Trương!
Lưu Vĩ Hồng mỉm cười chào hỏi.
- Vĩ Hồng hả, vào đi, vào đi…
Bà Trương đúng là có ấn tượng tốt với Lưu Vĩ Hồng, cảm thấy người thanh niên này đẹp trai lại biết điều, còn trẻ tuổi đã được làm Bí thư Khu ủy. Còn việc Lục Đại Dũng có nói gì liên quan đến lai lịch Lưu Vĩ Hồng hay không thì bà không được biết.
Lục Đại Dũng ngồi trên sô pha, nhìn thấy Lưu Vĩ Hồng liền từ tốn đứng dậy, mỉm cười gật đầu:
- Vĩ Hồng, đến đây ngồi đi.
- Chào Bí thư Lục.
Lưu Vĩ Hồng bước nhanh đến, tặng quà cho Lục Đại Dũng.
- Ha ha… không cần khách sáo.
- Vâng, cảm ơn Bí thư Lục.
Lưu Vĩ Hồng ngồi xuống ghế sô pha bên cạnh, lưng thẳng tắp.
Lục Đại Dũng cầm bao thuốc lá trong tay, đưa cho hắn một điếu, mỉm cười nói:
- Vĩ Hồng này, thời gian gần đây công việc thế nào, có thuận lợi không?
Lưu Vĩ Hồng thản nhiên nói:
- Nói ra thì rất không thuận lợi. Đồng chí Mộ Tân Dân không có cùng một cách nhìn đối với việc xây dựng Giáp Sơn, dường như đối với công việc của chúng tôi có chút không vừa lòng.
Đã lường trước được bài phát biểu của Mộ Tân Dân trên Nhật báo Sở Nam thì Lục Đại Dũng nhất định thấy được. Thậm chí bài báo đăng trên tài liệu tham khảo nội bộ, ông ta cũng có thể nghe được một ít tin đồn. Lúc đến thăm lúc Tết âm lịch, khách khứa nhiều, chỉ đơn thuần là thăm hỏi, Lưu Vĩ Hồng và Lục Đại Dũng không nói gì đến vấn đề công việc.
Mắt Lục Đại Dũng lóe lên một ý, cười nói:
- Đồng chí Mộ Tân Dân là do Ban Tuyên giáo tỉnh phái đến, đối với công việc của địa phương có cái nhìn của riêng mình, chưa kể trong công việc có chút phân tán cũng là điều bình thường thôi.
Mộ Tân Dân có lai lịch thế nào Lục Đại Dũng hiểu rất rõ. Chủ tịch tỉnh Chúc Liên Thịnh chính miệng đề cử, Lục Đại Dũng không thể không có chút e dè. Không ai làm rõ được rốt cuộc Mộ Tân Dân và Chúc Liên Thịnh có quan hệ thế nào. Thân là Bí thư Địa ủy, cũng có nhiều mặt cần phối hợp, ông ta cũng có chỗ khó xử.
- Bí thư Lục, tôi nghe Chu Thần nói qua, hai ngày nữa ông sẽ lên Bắc Kinh một chuyến, đến các Bộ và Ủy ban Trung ương quốc gia xem qua các hạng mục?
Lưu Vĩ Hồng gạt công việc của mình sang một bên, lập tức hỏi. Người tên Chu Thần chính là thư ký của Lục Đại Dũng, lần trước, sau khi gặp Lục Đại Dũng ở nhà khách Lâm Khánh, sau lần đầu tiên gặp mặt, Lưu Vĩ Hồng liền tăng cường lui tới với Chu Thần. Đầu óc Chu Thần xoay chuyển cực nhanh, thuộc loại người cực kỳ thông minh nên được Lục Đại Dũng rất tin tưởng, có quan hệ khá tốt với Lưu Vĩ Hồng, rất nhiều tin tức ở Địa khu, Lưu Vĩ Hồng đều có thể hỏi thăm được từ chỗ gã.
Lục Đại Dũng khẽ nhướng đôi lông mày lên nói:
- Đúng là có chuyện như vậy. Địa khu chúng ta xây dựng mới, so với các cơ sở khác thì còn kém, rất nhiều phương diện đều cần các Bộ và Ủy ban Trung ương ủng hộ mạnh mẽ. Nhưng đối với các Bộ và Ủy ban Trung ương lại không thân quen lắm, e là… Vĩ Hồng, nhà cậu ở Bắc Kinh, cậu có biện pháp gì không?
Xem ra, trong mắt Lục Đại Dũng đang hiện lên vẻ dò xét.
Lưu Vĩ Hồng cười nói:
- Tôi không có nhiều phương pháp lắm. Tuy nhiên dượng Út tôi trước kia đã từng làm ở Ủy ban kế hoạch quốc gia, hiện được điều lên Ban tổ chức Trung ương. Bí thư Lục, nếu tiện, tôi có thể liên lạc giúp ông, khi ông tới Bắc Kinh có thể gặp mặt dượng tôi, có lẽ ông ấy có thể giúp ông.
- Ồ! Là người nào vậy?
Lục Đại Dũng lập tức vô cùng thích thú.
- Mã Quốc Bình, Cục trưởng Cục cán bộ 2 Ban tổ chức trung ương.
- Cục trưởng Mã?
Lục Đại Dũng chấn động, hai mặt trợn trừng, kêu lên thất thanh.
- Đúng!
- Cục trưởng Mã là dượng cậu?
- Đúng vậy, là dượng ruột!
- …
Lục Đại Dũng nhìn Lưu Vĩ Hồng một cách kinh ngạc, một lúc lâu không nói nên lời, vẻ mặt cực kỳ khiếp sợ. Cục cán bộ 2 Ban tổ chức Trung ương là nơi quản lý cán bộ địa phương, đương nhiên, chì là quản lý cán bộ từ cấp Tỉnh và Địa khu, nói cách khác là nắm các Tỉnh trong tay. Nhưng như Lục Đại Dũng làm Bí thư Địa ủy, đã là cán bộ có chức vụ bậc trung có lương cao nhất, bước một bước nữa là vào đến hàng ngũ cán bộ cấp tỉnh, sao có thể không quen biết Cục trưởng Cục cán bộ 2 Ban tổ chức trung ương?
Mã Quốc Bình là con rể Lưu lão gia!
Lưu Vĩ Hồng lại nói Mã Quốc Bình là dượng ruột của hắn.
Đầu Lục Đại Dũng hỗn loạn một trận, qua một hồi mới hiểu được quan hệ này, nói cách khác, người trẻ tuổi thần thái nghiêm trang đang ngồi trước mặt ông ta là cháu nội của Lưu lão gia!
- Rất xin lỗi, bí thư Lục! Ý của gia đình tôi muốn tôi được rèn luyện ở cơ sở, làm việc thật vững vàng. Trước kia không nói rõ với ông không phải cố ý giấu diếm điều gì, mong ông thông cảm.
Lưu Vĩ Hồng khẽ cười nói, vẻ mặt áy náy rất chân thành.
- Không, không đâu, Vĩ Hồng, tôi không có ý đó…
Trong khoảng thời gian ngắn, Lục Đại Dũng còn chưa thể sắp xếp các suy nghĩ đang hỗn loạn.