Quan Gia

Chương 422: Chương 422: Cố gắng động não




 

Quan Gia 

Tác Giả: Hãm Bính  

Chương 422: Cố gắng động não 

Nhóm dịch: PQT  

Nguồn: metruyen.com 

 

 

 

 

 

Hai cuộc họp của huyện Lâm Khánh quyết định cuối tháng ba sẽ tổ chức. Văn phòng Huyện ủy, văn phòng Ủy ban nhân dân, Hội đồng nhân dân và Mặt trận Tổ quốc, bốn ban liên hợp lại, bắt đầu chuẩn bị cho đại hội mỗi năm một lần. Tuy tổ chức đại hội nhưng lấy văn phòng Huyện ủy làm nơi tiến hành công tác chuẩn bị. Vương Hóa Văn là Ủy viên thường vụ Huyện ủy, rất nhiều việc phải nhờ ông ta phối hợp, nói đúng hơn là các đơn vị khác đều đã đăng ký cả. 

Trong một lúc, cả thị trấn tưng bừng náo nhiệt. 

Khu Giáp Sơn cũng rất náo nhiệt. 

Đội thi công mỏ than Ti Châu đã chính thức đến Giáp Sơn, bắt đầu tiến hành xây dựng cơ bản. Cuộc sống ở mỏ than rất cực nhọc, các đồng chí ở mỏ than Ti Châu từ phó giám đốc đều dùng vải bạt quây một cái lán ngay trên mỏ khiến khí thế ngất trời. Phó giám đốc mỏ hơn bốn mươi tuổi, chức vụ kỹ sư cao cấp, là phần tử trí thức cũ, thân thể nhỏ bé không khỏe mạnh lắm. Mọi người lo rằng trên núi rất lạnh, cuộc sống lại quá kém, e là đồng chí Phó giám đốc không chịu nổi, liền mời anh ta vào Ủy ban nhân dân Khu để ở, mỗi ngày đi lên mỏ. Không ngờ vị Phó giám đốc bướng bỉnh này nhất định phải ở trên núi, đồng cam cộng khổ với công nhân. Được biết, Pphó giám đốc mỏ làm việc đã hai mươi hai năm thì đạt chiến sĩ thi đua hết hai mươi hai năm, là người có công tác tiên tiến đều đặn hàng năm. 

Một trí thức thụ động như vậy, kêu anh ta bỏ lại đội ngũ thi công của mình, sao có thể đả thông tư tưởng để anh ta một mình xuống Ủy ban nhân dân Khu ở được? 

Lưu Vĩ Hồng đành chịu, rất nể trọng, đành bảo cán bộ trong khu nhất định phải đảm bảo cung ứng vật tư đầy đủ cho đội thi công, thức ăn, vật dụng và củi lửa sưởi ấm tuyệt đối không thể thiếu. Quy định nghiêm khắc, tình hình đội thi công trên núi ít nhất ba ngày phải báo cáo với hắn một lần. 

Khu mỏ vừa khởi công liền kéo theo các thôn trang gần đó cũng phát triển theo. Gần đây đội thi công thuê mấy mươi lao động khỏe mạnh làm việc, tiền công trả hàng tháng, các loại nông sản của các của các thôn trang gần đó như trứng gà, gia cầm, linh tinh các thứ cũng được mang lên núi bán. 

Lưu Vĩ Hồng và Trần Bác Vũ thương lượng trong điện thoại, phải cố gắng hết sức tranh thủ đến cuối năm nay khu mỏ phải bắt đầu sản xuất. 

Ngoại trừ công việc của khu mỏ đã khởi công toàn diện, Bí thư Lưu cũng đã phải đau đầu nhức óc. 

Vừa mới đến văn phòng ngồi không quá hai phút, chung trà nóng mới pha xong chưa kịp uống, Mao Lăng đã xông vào, cười ha hả: 

- Bí thư, em có chuyện muốn báo cáo với anh… 

Mao Lăng là giám đốc Nhà máy thức ăn gia súc. Đầu tư ở Nhà máy thức ăn gia súc năm trước có lợi nhuận đều đặn, đãi ngộ của nhà máy không tồi. Mao Lăng làm giám đốc nhà máy tất có uy phong lẫm lẫm. Nhiều tiền thì thế lớn thôi! 

Lưu Vĩ Hồng có quy tắc, chỉ là là chuyện công việc, cho dù là cán bộ Khu hay cán bộ xã, thị trấn phía dưới đều có thể tìm hắn bàn bạc bất cứ lúc nào. Các cán bộ cũng đã sớm quen với cung cách làm việc của bí thư lưu, có việc gì bèn xông thẳng vào văn phòng Bí thư. 

- Ha ha… Mao Lăng, lại đây, lại đây ngồi xuống đi! 

Lưu Vĩ Hồng mấy năm nay rất quý vị giám đốc này, mỉm cười đưa tay vẫy gã. 

Mao Lăng cười hì hì ngồi xuống đối diện Lưu Vĩ Hồng, lấy ra một bao thuốc, kính cẩn đưa bí thư một điếu. Các cán bộ bình thường đến văn phòng Bí thư đều thích “hưởng thụ cùng Bí thư Lưu”. Người này nhiều tiền, hút toàn là thuốc hảo hạng. Nghe nói người bạn gái Bắc Kinh của hắn ở Giang Khẩu kinh doanh phát đạt, mỗi tháng cho hắn hơn một ngàn tệ, tha hồ tiêu pha. 

Loại “bạo chúa” này không thể chống lại. 

Tuy nhiên hiện tại Mao Lăng đang khá khẩm nên không cần thừa nước đục thả câu nữa. 

Buôn bán có lời, phải rút thuốc ra mời Bí thư mới là hợp lẽ. 

- Ồ, phát tài rồi lấy súng bắn chim đổi đại pháo, đúng là người Trung Hoa! 

Lưu Vĩ Hồng nhận điếu thuốc, cười trêu Mao Lăng một câu. 

Mao Lăng gãi đầu nói: 

- Ha ha…nhà nước đãi khách mà, còn mấy điếu nên em mang đến đây. 

Lưu Vĩ Hồng gật gật đầu nói: 

- Mao Lăng này, đãi khách đương nhiên không thể quá keo kiệt, nhưng cũng không thể quá hào phóng. Nhà máy thức ăn gia súc của các người kiếm tiền cho nhà nước nhưng đừng làm phá gia chi tử đó. Sao tôi lại nghe nói, trong nhà máy các cậu, hàng năm đều bao mấy phòng ở khách sạn Giáp Sơn? 

Khách sạn Giáp Sơn được xây dựng vào cuối năm ngoái, sử dụng nhà ở của Hợp tác xã mua bán Giáp Sơn trước đây sửa chữa lại một chút, là đề xuất của cư dân buôn bán ven thị trấn Giáp Sơn, nghe nói phó Bí thư Trương Hiền Phúc đích thân ủng hộ. Trước mắt có thể xem nó là khách sạn tốt nhất Giáp Sơn. Nó từ một mảnh đất gần như đổ nát chính thức được xây dựng thành một khách sạn cao cấp. 

Sự thay đổi của Giáp Sơn trong một năm nay rất rõ rệt. Nhà máy được xây dựng, trang trại chăn nuôi được thành lập, đường sá cũng được sửa chữa, nông dân trồng bông, nuôi heo nuôi bò, rất nhanh đã có của ăn của để, sức phát triển cực kỳ lạc quan. Người có tầm nhìn kinh doanh liền cướp lấy thời cơ, đi trước một bước chiếm lấy thị trường. 

Đầu tư như thế, Lưu Vĩ Hồng và cả Khu đều rất hoan nghênh, cho rất nhiều chính sách ưu đãi. 

Thị trấn Giáp Sơn phải nhanh chóng mở rộng, không thể dựa cả vào sức nhà nước, chủ yếu phải dựa vào sức dân, mọi người cùng góp tay thổi cao ngọn lửa. 

Mao Lăng cười xòa nói: 

- Bí thư, không phải khách trong nhà máy rất nhiều sao? Bao vài cái phòng cũng xem như là phục vụ khách. Anh đã căn dặn, con đường tiêu thụ phải thông suốt, khách hàng chính là Thượng đế mà… 

- Hừ hừ… Mao Lăng, cậu đừng giả vờ ngớ ngẩn bắt chước tôi. Tôi nói cho cậu biết, con đường kinh doanh phải thẳng, khách hàng là thượng đế là không sai. Nhưng nhà cậu không đảm đương nổi việc này. Tôi hỏi cậu, chỗ các cậu hàng ngày không phải đều có vài vị khách trên thị trấn dừng chân sao? Làm gì có! Phần lớn thời gian mấy gian phòng đều bỏ trống, để buổi tối các cậu đánh bài phải không? 

Lưu Vĩ Hồng liếc Mao Lăng, vẻ mặt trở nên nghiêm túc hơn. 

Mao Lăng vội vàng hoảng hốt đứng lên, ấp úng không biết phải trả lời thế nào. 

Khu Giáp Sơn nhỏ bé như vậy, Nhà máy thức ăn gia súc hiện giờ chói lọi như một ngôi sao, những gì gã đã làm sao có thể qua mặt được Bí thư Lưu. Thật ra cũng đánh bài nhiều lần, chủ yếu là cùng khách hàng giải trí một chút. Hiện nay ở Giáp Sơn, ngoại trừ một rạp chiếu phim cũng không còn nơi nào khác để giải trí. 

Nhưng cách giải thích như vậy không thể tùy tiện nói ra. Mao Lăng tuy trẻ tuổi nhưng cũng đã lăn lộn trong thể chế nhiều năm. Khi đối mặt với sự phê bình của lãnh đạo, khi nào nên ứng đối thì trong lòng cũng hiểu vài phần. Thật ra muốn thanh minh cho bản thân nhưng không có ý kiến gì lại hay hơn. 

- Mao Lăng, Nhà máy thức ăn gia súc vẫn còn đang trong giai đoạn gây dựng sự nghiệp, nhà nước cũng bắt đầu có lợi nhuận, tầm nhìn của cậu phải xa một chút, không chỉ nghĩ đến cái lợi trước mắt. Quản lý nhà máy, đầu tiên là mở cửa, hai là tiết kiệm. 

Hai phương diện này trước mắt vô cùng quan trọng, không thể xem thường. Bao mấy phòng ở khách sạn Giáp Sơn có lẽ tốn không bao nhiêu tiền, các công nhân sẽ không có ý kiến. Nhưng người làm quản lý…cậu không nên mở đường cho vấn đề này. Khách hàng đến thì đến khách sạn đặt phòng cũng còn kịp. Nếu cậu lo rằng khách không có phòng để ở thì tôi chỉ cho cậu một cách: cậu có thể chuẩn bị hai gian phòng, trang trí đàng hoàng một chút, đầy đủ tiện nghi, có thể không kém hơn phòng khách sạn. Khách sạn Giáp Sơn của chúng ta cũng không hẳn là một khách sạn thực thụ, điều kiện cũng bình thường, nói không chừng phòng khách làm trong nhà máy của cậu có thể còn tốt hơn phòng khách sạn. Đây là đầu tư duy nhất, so với việc các cậu thuê phòng ở khách sạn còn có lợi hơn nhiều. 

Lưu Vĩ Hồng chậm rãi nói, ngữ khí cũng không nghiêm khắc quá, giống như đang tâm sự với Mao Lăng. 

Là người buôn bán kinh doanh đời thứ nhất ở Giáp Sơn, Lưu Vĩ Hồng hy vọng Mao Lăng nhanh chóng trưởng thành, điều mấu chốt là phải lập ra quy tắc. Đây mới là vấn đề Lưu Vĩ Hồng thật sự quan tâm. 

Mao Lăn hiểu ra, liên tục gật đầu nói: 

- Đúng, đúng, Bí thư dạy bảo vô cùng sáng suốt, em thật là quá ngu ngốc. 

Những lời này của Mao Lăng có một nửa là tin tưởng, thán phục, còn một nửa là nịnh bợ, đây cũng là lề lối bình thường trong quan trường thôi. 

Lưu Vĩ Hồng cười mắng: 

- Cậu vuốt mông ngựa vừa thôi. Tôi nói cho cậu biết này Mao Lăng, làm người phải thường xuyên động não. Nếu cậu không dùng tới đầu óc, sớm muộn gì nó cũng rỉ sét. 

Mao Lăng lập tức thầm nhận ra giọng điệu, biết Bí thư Lưu không phải thật sự giận dữ với gã. Lần này chuyện bé xé ra to cũng là muốn nhắc nhở thôi, trong lòng Bí thư Lưu cũng coi trọng gã. 

- Ha ha, Bí thư,em không phải là nịnh bợ mà là thật sự thán phục. Làm Bí thư đúng là không giống với chúng em, đứng trên cao nhìn thấy rõ. 

- Thôi được rồi, cậu bớt vài câu nịnh bợ được không? Nói đi, có chuyện gì? 

- Bí thư, em đang định chúng ta tạm thời đừng trả tiền vay ngân hàng được không? Em nghĩ phải mở rộng sản xuất thôi. 

Mao Lăng cười nói. Nói đến chuyện đứng đắn, lập tức ngay ngắn trở lại. 

Lưu Vĩ Hồng nói: 

- Xây dựng thêm dây chuyền sản xuất là điều tốt, nhưng nợ ngân hàng cũng không thể khất, nhất định phải trả đúng hạn. 

Năm trước khu Giáp Sơn vay của Ngân hàng Kiến thiết tám trăm ngàn làm đường và cải tạo bệnh viện, Lưu Vĩ Hồng chính là định lấy từ nhà máy để trà món nợ này, không thể thất tín với người ta, bằng không Khương Đại Sơn sẽ có ý kiến. 

Mao Lăng vội vàng nói: 

- Bí thư, vậy tài chính không đủ rồi. 

Lưu Vĩ Hồng nhả một ngụm khói, nhìn gã cười nói: 

- Vừa mới nói cậu phải động não, chớp mắt đã quên hết lời của tôi rồi? 

Mao Lăng lập tức gãi đầu, ngước lên nói: 

- Động não, động não… Nhưng Bí thư, cần nhiều vốn như vậy, khoản nợ ngân hàng nhất định phải hoãn lại hai tháng để xây thêm dây chuyền sản xuất. Việc này… người đàn bà có khéo cũng khó nấu cơm khi không có gạo. 

Lưu Vĩ Hồng cười khẩy một tiếng nói: 

- Bộ dạng này của cậu, cao lớn thô kệch sao kiếm được người vợ xinh xắn. Tôi thấy, cậu ngu muốn chết, sau này chắc không thể không kiếm một người vợ thông minh. 

Thật ra dáng vẻ Mao Lăng cũng khá tuấn tú, đương nhiên chưa đủ như Phan An. 

- Bí thư, dạy em một chiêu đi. 

Mao Lăng hỏi dò. 

Lưu Vĩ Hồng ngồi thẳng lên, mắt nhìn Mao Lăng nói: 

- Mao Lăng ơi Mao Lăng, cậu thật phải động não nhiều hơn. Ngân hàng cho vay, đến hạn nhất định phải trả, đó là vấn đề danh dự. Dây chuyền sản xuất của các cậu tốt nhất cũng phải khởi công xây dựng thêm. Không mâu thuẫn! Cậu không thể thương lượng với ngân hàng trước tiên là trả nợ, sau đó lại cho vay sao? Hiện giờ các cậu đã là nhà giàu có lãi, ngân hàng nào cũng vui lòng cho cậu vay mà. 

- Đúng vậy, sao em lại không nghĩ ra! 

Mao Lăng vỗ đầu, ồn ào nói, lập tức đưa ngón tay cái về phía Lưu Vĩ Hồng. 

- Bí thư, hay, thật sự là hay! 

- Cút đi! 

Lưu Vĩ Hồng cười mắng. 

 

:yy5: 

codon.trai 


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.