Mao Lăng chưa bước ra ngoài, thì Phó chủ tịch khu Khâu phân công quản lý kiến thiết đường giao thông và thuỷ lợi nông nghiệp chạy tiến vào.
Lão Khâu trước kia chỉ phân công quản lý kiến thiết đường giao thông, kì thực ở khu Giáp Sơn thuộc loại cán bộ lãnh đạo có cũng như không, sau lại điều chỉnh phân công Phó chủ tịch khu, đem luôn phần kiến thiết thuỷ lợi nông nghiệp này treo vào tên ông ta. Mỗi người đều phải có chuyện làm, không thể nhàn rỗi. Nhất là cán bộ lãnh đạo, một khi nhàn rỗi sẽ mắc lỗi. Lưu Vĩ Hồng vẫn kiên trì cho rằng, chức trách phân chia không rõ, cán bộ lãnh đạo không có việc gì, là nguyên nhân hỗn loạn. Hoặc là rất nhiều việc tất cả mọi người tranh nhau làm, hoặc là có một số việc ai ai cũng mặc kệ, suốt ngày cứ cân nhắc đấu tranh như thế nào.
Lưu Vĩ Hồng biện pháp tiêu trừ "Đấu tranh" rất đơn giản, mỗi người đều có việc làm, trên hội nghị chỉ nói công việc, một hai ba bốn phần chia ra rất rõ ràng rành mạch, nhiệm vụ ai không hoàn thành hoặc là hoàn thành không tốt, thì phải bị phê bình. Căn bản là không cho anh có cơ hội ở trên hội nghị làm cái "Đấu tranh" gì đó, có ý kiến thì âm thầm đi giải quyết, vì mâu thuẫn cá nhân ảnh hưởng công tác, hai bên đều là không đúng
Biện pháp này vô cùng hữu hiệu. Nhưng nghe ra thì đơn giản, làm ra thì rất khó. Hiệu quả thực tế rốt cuộc như thế nào, hoàn toàn quyết định ở sự quyết đoán và uy vọng của bản thân. Quyết đoán hơi thiếu chút, uy vọng hơi thấp một chút, thì kẻ dưới khó phục tùng, biện pháp này liền không thể thực hành được. Anh không khống chế được tình cảnh, thì ai sẽ nghe lời anh? Càng không cần phải nói đến việc phê bình, chỉ sợ thái độ của người bị phê bình còn “hung hăng càn quấy” hơn cả người phê bình
Nhưng Lưu Vĩ Hồng ở khu Giáp Sơn có uy danh tối cao, khiến cho biện pháp này được thi hành mà không hề có lực cản. Lúc này đội ngũ cán bộ khu Giáp Sơn, đã dần dần dưỡng thành một bầu không khí trong phấn đấu công tác
- Lão Khâu, đến đây, mời ngồi mời ngồi
Lưu Vĩ Hồng cười hô.
Phó chủ tịch khu Khâu hơn bốn mươi tuổi lớn hơn Lưu Vĩ Hồng gấp đôi số tuổi cũng không chừng, nhưng Lưu Vĩ Hồng thuận miệng gọi người ta là “Lão Khâu”. Lão Khâu cũng không ý kiến. Nhân vật số một có tôn trọng anh hay không, không cần quan tâm lời nói, chỉ cần quan tâm hành động thực tế.
Lão Khâu ngồi xuống đối diện Lưu Vĩ Hồng, cầm lấy thuốc lá trên bàn rút ra một điếu. Ông ta không phải quản xí nghiệp, không xa hoa chỉ có thể ăn ké Bí thư Lưu
- Bí thư, cậu phải cho tôi ít tiền mới được
Lão Khâu tự mình châm lửa, thảnh thơi rít hai hơi, lúc này mới chậm rì nói, vẻ mặt rất là hùng hồn. Có vẻ như ông ta không phải đến đòi tiền, là tới đưa tiền. Loại tình hình này cũng chỉ tại khu Giáp Sơn của Lưu Vĩ Hồng lãnh đạo mới có thể xuất hiện. Bí thư Khu ủy khác, cũng không cho phép cấp dưới ở trước mặt mình không theo quy cũ như vậy
Lưu Vĩ Hồng cười nói:
- Cần tiền cũng không phải không thể thương lượng, nhưng ông cũng phải cho tôi một lý do chứ
- Đương nhiên là có lý do. Phương tiện thuỷ lợi của khu ta, phải tu sửa lại một chút mới được. Toàn khu mười một đập chứa nước, ba mươi chín ao lớn còn có rất nhiều kênh rạch trụ cột tưới tiêu, trên cơ bản đều là sản phẩm những năm năm sáu mươi, nhiều năm như vậy qua đi, cũng chưa có tu sửa gì cả, đã sắp không thể dùng được rồi. Nếu có một trận khô hạn lớn ập tới, không cần nói tới tưới tiêu đồng ruộng, cho dù là nước uống, tôi thấy cũng không thể chịu nổi
Lão Khâu thuận miệng nói ra, số liệu rành mạch, không mang theo nửa điểm do dự, xem ra đối với công tác do chính mình phụ trách này, trong lòng rất rõ ngọn nguồn
Khu Giáp Sơn tuy rằng bao năm qua lượng mưa không ít, nhưng bởi vì địa thế cao, trữ không được nước. Những năm 50, 60 muốn làm lớn kiến thiết thuỷ lợi nông nghiệp, xây dựng đập chứa nước và ao hồ lớn, thật ra rất dùng được. Tuy nhiên tình hình chính như Phó chủ tịch khu Khâu đã nói, rất nhiều đập chứa nước và ao hồ, bồi lắng nghiêm trọng, đê đập từ lâu đã suy sụp, không dám trữ nước quá nhiều, bằng không rất dễ vỡ đập. Hiện tại việc trữ nước và tác dụng điều chế có thể phát huy, càng ngày càng thấp, có hơn một nữa trên cơ bản đã mất đi tác dụng điều chế
Lưu Vĩ Hồng vừa nghe, mày liền nhíu lại, nói:
- Đây quả thật là một vấn đề.
- Đúng vậy, cái khác không nói, chỉ Liên Hưng, Tề Gia, Tam Loan ba đập chứa nước then chốt này, nhất định phải rửa sạch một chút, đập lớn của đập chứa nước Tề Gia cần phải gia cố. Còn có kênh mương tưới tiêu chính của ba đập chứa nước, cũng phải tu sửa, tôi có một kế hoạch, trước mùa mưa dầm năm nay, phải đem ba đập chứa nước then chốt này tu sửa cho xong, nếu chẳng may phát sinh hạn hán mùa thu trên diện rộng, cũng có thể chịu đựng được. Về phần đập chứa nước và ao hồ khác, sáu tháng cuối năm nay và sang năm sẽ làm tiếp. Tôi cũng biết tài chính ở khu eo hẹp, hướng huyện đòi tiền, càng thêm không đáng tin cậy
Lão Khâu kỳ thật là cán bộ làm việc rất vững chắc, quanh năm không có việc gì, thật vất vả mới bắt được một chút việc để làm, liền phụ trách rất là nghiêm túc
Lưu Vĩ Hồng không vội trả lời ông ta, nhíu mi nói:
- Vậy ông có tính qua là tu sửa ba đập chứa nước then chốt này, cần bao nhiêu kinh phí?
Lão Khâu vừa nghe, có hi vọng, lập tức tinh thần tỉnh táo, ngồi thẳng thân mình, nói:
- Tôi đại khái tính một chút, ước chừng ít nhất cần ba trăm ngàn. Đây đã là một ước tính thận trọng nhất rồi. Cái thứ nhất chính là phải tu sửa đập chứa nước Tề Gia, hiện tại đập chứa nước này căn bản là không dám tích nước, sợ vỡ đập
Bí thư Lưu lập tức như hút phải một ngụm khí lạnh.
Nhị ca hiện tại cái gì cũng không thiếu, chỉ là thiếu tiền.
Nguyên tưởng rằng tạo ra nhà xưởng, làm ra trại chăn nuôi, tình trạng tài chính sẽ có đổi mới lớn, cũng không cần lo sầu đến tiền bạc. Ai biết là càng phát triển, thì càng phát hiện thêm nhiều chỗ cần dùng tiền, quả thực nơi nơi đều là giơ tay đòi xin. Kỳ thật đây đương nhiên không thể trách Lưu Vĩ Hồng, mấu chốt là phía trước nhiều năm như vậy, khu Giáp Sơn căn bản không có tiến triển, ngoại trừ thiết lập một Ủy ban nhân dân khu sáu cái xã, thị trấn biên chế, quản lý 80 ngàn quần chúng trên mảnh đất này, duy trì tái sản xuất đơn giản nhất, thì không co bất cứ cải thiện gì. Lưu Vĩ Hồng lập chí phải làm cho khu Giáp Sơn thay đổi lớn, phát triển mạnh, thời gian một năm ngắn ngủn, tự nhiên cũng không đủ tích lũy. Khó trách Bí thư Lưu phải phát sầu
- Lão Khâu, việc này, ông cùng Cát Xương thương lượng chưa?
Khâu Phó chủ tịch khu hai tay xòe ra, nói:
- Thương lượng rồi, nhưng ông ta cũng không có tiền, ha ha…
Lão Khâu một tiếng “ha ha” cuối cùng này, Lưu Vĩ Hồng tự nhiên hiểu được là có ý tứ gì. Trên danh nghĩa, Chủ tịch khu quản việc xây dựng kinh tế và túi tiền của toàn khu, nhưng thật sự thì phần tiền của xí nghiệp kia, lại là do Lưu Vĩ Hồng trực tiếp quản lý. Đây cũng không phải Lưu Vĩ Hồng không tin Mã Cát Xương, mấu chốt là Lưu Vĩ Hồng muốn cho mấy xí nghiệp tạo lập quy củ, lên thượng quỹ đạo, nên mới chuyển giao cho Ủy ban nhân dân khu quản lý. Bằng không rối loạn hết cả, sớm hay muộn cũng sẽ biến thành ngọn nguồn hủ bại.
Không hề nghi ngờ, lão Khâu là muốn hắn đi đánh tiếng bên xí nghiệp, để cấp phát chút kinh phí qua đây
Lưu Vĩ Hồng đành phải ăn ngay nói thật:
- Lão Khâu, nhà máy thức ăn gia súc và nhà máy cơ giới bên kia, quả thật là có chút lợi nhuận, nhưng đều phải mở rộng dây chuyền sản xuất, còn muốn trả nợ vay ngân hàng, bản thân đã đủ nghẹt thở, vắt cũng không ra tiền.
Khâu Phó chủ tịch khu lập tức vẻ mặt khổ sở, nói:
- Vậy làm sao bây giờ?
Ông ta thật ra cũng không nghi ngờ lời nói của Lưu Vĩ Hồng. Vị bí thư tuổi trẻ này, công chính vô tư, chưa bao giờ chiếm nửa phần tiện nghi nhà nước, cho dù dùng xe chạy một chút chuyện cá nhân, đều tự xuất tiền túi đổ xăng. Cho nên cũng chưa từng có cán bộ ở khu hoài nghi việc Lưu Vĩ Hồng "Cầm giữ" hai xí nghiệp, là muốn lấy quyền mưu tư. Lưu Vĩ Hồng nói xí nghiệp không có tiền, khẳng định là tình hình thực tế.
- Vậy, có phải là tạm thời không tu sửa đập chứa nước không? Sang năm mới nói…
Lão Khâu thông cảm Lưu Vĩ Hồng khó xử, tự động đánh trống lui quân
Lưu Vĩ Hồng nhẹ nhàng lắc lắc đầu, nói:
- Tu sửa phương tiện thuỷ lợi cũng là việc lớn, không thể kéo dài. Năm nay có khó khăn của năm nay, sang năm cũng khẳng định có khó khăn của sang năm.
Lão Khâu cũng trở nên khó xử, nhíu mày, cẩn thận ngẫm nghĩ một chút, nói:
- Vậy, bí thư, cậu xem có thể góp chút vốn không?
- Không được!
Lưu Vĩ Hồng quả quyết lắc đầu phủ quyết.
Hiện tại Thủ tướng Hồng vừa mới đến trung ương công tác, chế độ thuế chưa chấp hành, tài chính cơ sở xã, thị trấn đều là dựa vào cấp trên chi, chưa từng phát sinh khủng hoảng tài chính diện rộng, các khoản phí tổn trù tính chung, vẫn chưa thi hành toàn diện. Lão Khâu đề xuất cái gọi là “góp vốn”, chỉ là danh tiếng tốt đẹp, kỳ thật chính hướng về phía thôn dân phân chia.
- Lão Khâu a, việc này khẳng định không được! Tuyệt đối không thể đánh chủ ý của nông dân!
Lưu Vĩ Hồng tăng mạnh giọng điệu, nghiêm túc nói:
- Quần chúng Giáp Sơn chúng ta, vừa mới bắt đầu trồng vài cây bông, nuôi được vài đầu heo, cuộc sống hơi chút thoải mái, vẫn còn kém xa trình độ bậc trung lắm. Người ta vừa mới có một chút tiền, thì đi đánh chủ ý vào đó, tuyệt đối không cho phép. Chỉ cần Lưu Vĩ Hồng tôi ở Giáp Sơn một ngày, thì không cho phép bất cứ phân chia biến dạng nào xảy ra!
Lưu Vĩ Hồng ở khu Giáp Sơn có uy danh tối cao, cũng rất ít khi có lời nói mau lẹ, thần sắc nghiêm nghị. Thấy vẻ mặt hắn nghiêm túc như thế, Phó chủ tịch khu Khâu lập tức hoảng sợ, vội vàng nói:
- Bí thư, ngàn vạn lần đừng hiểu lầm, tôi không có ý tứ kia. Tôi cũng xuất thân nông thôn vậy, sao có thể đánh chủ ý của nông dân? Tôi là đang suy nghĩ, hay là, chúng ta cũng như sửa đường vậy, khuất nợ phí nhân công trước, trước tiên giải quyết phí vật liệu. Phí nhân công sang năm năm sau bù trừ, cậu xem được không?
Sửa chữa lại lộ tuyến tỉnh, cũng là Phó chủ tịch khu Khâu đang phụ trách, cũng là có kinh nghiệm. Từ lời này cũng có thể nghe ra, lão Khâu quả thật là cán bộ làm đến nơi đến chốn, không ngồi chờ Bí thư Khu ủy đến giải quyết vấn đề, mà là chủ động nghĩ biện pháp.
Lưu Vĩ Hồng gật gật đầu, nói:
- Biện pháp này cũng rất khả thi. Tuy nhiên cho dù phí nhân công xin nợ lại, thì phí vật liệu và phí tổn máy móc cũng không ít, còn phải từ các mặt khác suy nghĩ biện pháp. Nhà xưởng mở rộng, vẫn là không thể hoãn. Hoàn thành mở rộng sớm một ngày, thì sinh ra lợi nhuận sớm một ngày, chúng ta không thể mổ gà lấy trứng.
Lão Khâu lúc này là thật không còn cách nào, bất đắc dĩ nói:
- Bí thư, việc này thì tôi thật nghĩ không ra biện pháp rồi.
Lưu Vĩ Hồng đứng dậy, đi qua đi lại ở văn phòng, trầm ngâm nói:
- Xem ra, vẫn là phải đánh chủ ý của ngân hàng.
Phó chủ tịch khu Khâu liền vui vẻ, cười nói:
- Vẫn là đầu óc của bí thư xoay chuyển mau. Nếu ngân hàng đồng ý cho vay, vậy thì dễ làm rồi. Hai nhà xưởng chúng ta đều mở rộng, hiệu ứng sang năm nhất định sẽ rất tốt, năng lực hoàn trả liền càng mạnh
Lưu Vĩ Hồng dừng lại bước chân, nói với Phó chủ tịch khu Khâu:
- Lão Khâu, tôi thấy như vậy đi, chuyện tài chính, tôi sẽ nghĩ biện pháp. Ông lập tức tổ chức nhân sự, thăm dò ngọn nguồn ba đập chứa nước then chốt một lần, làm ra phương án tu sửa chi tiết. Chúng ta đồng bộ tiến hành. Nhưng đập chứa nước năm nay nhất định phải sửa xong, không thể kéo thêm
Phó chủ tịch khu Khâu rất là hưng phấn, đứng dậy, vô cùng cao hứng mà đáp ứng
Đang lúc nói chuyện, bên ngoài vang lên thanh âm "Lộp cộp lộp cộp" của giày da gõ lên mặt đất xi măng