Trong tòa nhà Ủy viên thường vụ Thành ủy Giang Khẩu thấp thoáng một mảnh xanh um của rừng cây tươi tốt.
Theo bản quy hoạch viết cho từng hạng mục trong cả nước, chỉ sợ là tòa nhà Ủy viên thường vụ Thành ủy Giang Khẩu là số một. Toàn bộ sân giống như một công viên lớn, có núi, có nước, có hoa, có cỏ cùng những màu sắc khác nhau, trong đó chim có thể ca hót líu lo, có thể nói là đẹp không sao tả xiết.
Trong vòng mấy ngày, đây là lần thứ hai Lưu Vĩ Hồng đến tòa nhà Ủy viên thường vụ Thành ủy Giang Khẩu. Trước đó hai ngày là đến thăm hỏi Bí thư Thành ủy Đường Dĩnh. Hôm nay là đến thăm hỏi Chủ tịch thành phố Phó Nghi Bảo.
Tách ra để đến thăm hỏi là một điều đúng đắn.
Nói như vậy thì cũng không phải là Bí thư Thành ủy và Chủ tịch thành phố không hợp nhau. Đương nhiên, Phó Nghi Bảo vừa được bổ nhiệm vào chức Chủ tịch thành phố, điều chuyển từ tỉnh Giang Nam đến cách đây hai tháng. Trong giai đoạn này, ông ta cũng vẫn chưa quen thuộc tình huống ở đây nên không thể có xung đột gì với Đường Dĩnh.
Những chuyện như vậy thì Lưu Vĩ Hồng làm việc rất cẩn thận.
Những ai hiểu về chính trị thì dường như chuyện quân đội xuất động đánh sập một khách sạn là một chuyện đại sự trong vòng tám ngày qua. Ở quốc gia của chúng ta, nền chính trị cao tầng đích thực rất tinh túy.
Từ xưa đến này, chưa từng ngoại lệ.
Chỉ cần đứng thành hàng thì trong mắt người thường thì chuyện trong tám ngày kia là chuyện đại sự. Nhưng đối với những đại nhân vật chân chính thì đó chỉ chuyện mọi người bàn tán với nhau trong lúc trà dư tửu hậu. Rượu để trên bàn hoặc trong phòng khách, nhẹ nhàng bàn tán mấy câu về sự tình.
Sở dĩ đứng thành hàng có tính chính xác là vì nó là mấu chốt quyết định tiền đồ chính trị.
Chỉ cần thượng cấp tín nhiệm anh thì tiền đồ làm quan của anh có thể được tiến tới.
Còn những cái khác thì thần mã cũng giống như mây bay mà thôi.
Thử nghĩ trong hoàn cảnh như vậy và theo truyền thống thì tư tưởng của bọn quan viên có thể nào không phát sinh biến hóa khác thường? Lấy tâm lý của người bình thường để đo lường thì chỉ thấy chút xíu mà thôi.
Phương thức suy nghĩ của cán bộ quả thật là khác biệt với người thường.
Mặc kệ mối quan hệ thực chất giữa Đường Dĩnh và Phó Nghi Bảo như thế nào thì Lưu Vĩ Hồng cũng phải tách ra để thăm hỏi. Hơn nữa cũng không thể trong cùng một ngày. Bằng không sẽ khiến cho Đường Dĩnh và Phó Nghi Bảo biết được thì trong lòng mỗi người cũng không cảm thấy thoải mái.
Trình tự trước sau đều có chủ ý cả.
Về tình về lý thì Đường Dĩnh là Bí thư Thành ủy, tuổi cũng lớn hơn so với Phó Nghi Bảo. Lưu Vĩ Hồng đương nhiên là phải thăm hỏi ông ta trước tiên, Sau đó là Chủ tịch thành phố Phó Nghi Bảo.
Nếu Lưu Vĩ Hồng là cán bộ Giang Khẩu, thì trình tự này một chút cũng không có vấn đề.
Vấn đề mấu chốt ở chỗ, Lưu Vĩ Hồng không phải là cán bộ Giang Khẩu. Thậm chí Lưu Vĩ Hồng cũng chẳng phải là cán bộ râu ria. Trong mắt Đường Dĩnh và Phó Nghi Bảo, Bí thư khu ủy Giáp Sơn huyện Lâm Khánh là một chức vụ nặng nhẹ như thế nào?
Cháu ruột của ông cụ Lưu mới có giá trị hơn.
Vì vậy, khi Lưu Vĩ Hồng đi thăm hỏi hai vị cán bộ lớn này, thì không thể dựa vào các cán bộ bình thường của thành phố Giang Khẩu. Phân tích kỹ một chút thì Đường Dĩnh và Lưu Vĩ Hồng, thậm chí là Lưu gia đều không có mối quan hệ trực tiếp nào cả, mà chỉ thông qua chị Vũ Thường. Phó Nghi Bảo thì lại khác. Ít nhất cũng là người dựa vào Lưu gia.
Đơn giản mà nói, Đường Dĩnh là bạn bè, còn Phó Nghi Bảo là người một nhà.
Cho nên, Lưu Vĩ Hồng trước thăm hỏi Đường Dĩnh. Hai ngày sau thì mới thăm hỏi Phó Nghi Bảo.
Lại nói tiếp đây có thể được coi là “trước công sau tư”.
Ngoại trừ bạn bè và người một nhà khác nhau, Lưu Vĩ Hồng kỳ thật cũng không muốn Phó Nghi Bảo cuốn vào bên trong việc này. Dù sao thì Phó Nghi Bảo mới đến Giang Khẩu, cuộc sống vẫn chưa yên ổn. Nếu bị cuốn vào trận tranh đấu này thì có phần không thỏa đáng. Phỏng chừng phải có thời gian hai ngày để giảm xóc. Đường Dĩnh đã ra hiệu định thì Phó Nghi Bảo chỉ cần phụ họa theo là được rồi.
Lưu Vĩ Hồng lái chiếc xe Audi Vũ Thường cho hắn mượn, chậm rãi tiến đến cổng tòa nhà Ủy viên thường vụ Thành ủy.
Chiến sĩ trực canh gác ngoài cổng không chút khách khí giơ tay chặn hắn lại.
Lưu Vĩ Hồng biết đây là quy định đăng ký xe ra vào cổng.
Có một người đàn ông khoảng ba mươi mấy tuổi, mặc một đồ tây màu đen, mang kính đen từ ngoài cửa phòng bảo vệ chờ. Vừa thấy Lưu Vĩ Hồng bước xuống xe thì lập tức bước nhanh đến, mỉm cười hỏi:
- Anh là Lưu công tử?
- Phải, tôi là Lưu Vĩ Hồng, còn anh là Trịnh Xử?
Lưu Vĩ Hồng cười tươi, giơ tay ra bắt.
Vị này là thư ký của Phó Nghi Bảo. Trước khi Lưu Vĩ Hồng đến thì đã gọi điện thoại thông báo trước với Trịnh Xử. Trịnh Xử đã đứng ở đây trước mấy phút để đón Lưu Vĩ Hồng và y cũng đã biết được thân phận của Lưu Vĩ Hồng.
- Haha, là tôi, là tôi. Hoan nghênh, hoan nghênh. Chủ tịch thành phố Phó đang chờ trong nhà, xin mời Lưu công tử.
Trịnh Xử nhanh chóng bắt tay Lưu Vĩ Hồng.
Có thư ký của Chủ tịch thành phố đứng chờ, tự nhiên cũng không thấy gì trở ngại, một đường thông suốt đến biệt thự của Phó Nghi Bảo. Đây là một biệt thự nhỏ mang phong cách Châu âu. Lưu Vĩ Hồng đã nghiên cứu tình huống của Phó Nghi Bảo. Phó Nghi Bảo là điển hình của một cán bộ học giả. Năm nay mới hơn năm mươi tuổi. Trước kia ông học chuyên về kinh tế Tây Âu. Xem ra thì những năm học đại học đó đã ảnh hưởng đến quan điểm thẩm mỹ của Phó Nghi Bảo. Khi ông đến thành phố Giang Khẩu thì cũng mang theo phong cách Tây Âu đó áp dụng vào biệt thự của mình.
- Lưu công tử, xin mời.
Trịnh Xử đối với Lưu Vĩ Hồng cực kỳ khách khí, thậm chí còn mang theo một chút kinh sợ. Đối với vị Lưu Nhị Ca y cũng cảm thấy ngạc nhiên. Chính người thanh niên này cùng với một chiến sĩ quân khu cảnh vệ mang theo một khẩu súng đã lên nòng rất nhanh chóng đập tan khách sạn Hồng Nghiệp, đem đứa con trai của Phó cục trưởng Hứa của cục Công an thành phố ra đánh cho đầu nở hoa.
Nếu không biết sự tình thì chắc cứ nghĩ cái gã con ông cháu cha đó là một hung thần ác sát. Không ngờ sau khi gặp mặt trông diện mạo cũng rất hiên ngang, điềm đạm, đẹp trai, rất có phong thái của một cán bộ, chẳng giống một gã con ông cháu cha hư hỏng nào.
- Trịnh Xử, cứ để tôi tự nhiên.
Lưu Vĩ Hồng mỉm cười. Hắn hiểu rõ bây giờ Lưu Nhị Ca đã là một cán bộ, tuy Bí thư Khu ủy Giáp Sơn là một chức vụ thấp, cũng không thể được xem là một cán bộ quốc gia được. Lưu Vĩ Hồng không thích người ta chỉ xem hắn như một thằng nhãi ranh. Nếu như vậy thì những thành tích mà hắn đã làm đều là do ảnh hưởng từ ba và ộng nội.
Rất ít người muốn trở thành cái bóng của người khác. Cho dù là ba và ông nội cũng không ngoại lệ.
Trịnh Xử hơi sửng sốt, ngược lại có chút xấu hổ, đưa tay lên mời khách:
- Xin mời!
Xem ra thì vị Trịnh Xử này phản ứng chưa nhanh lắm, đoán không ra tâm tư chân chính của Lưu Vĩ Hồng. Như vậy cũng khó trách địa vị của y không cao. Lưu Vĩ Hồng chỉ là theo lệ thường của một tuần hoàn trong cơ quan, xưng hô với hắn là Trưởng phòng thì kỳ thực cấp bậc cũng không rõ ràng. Hắn có khả năng là Phó cục trưởng hơn.
Thư ký của Chủ tịch thành phố, đối với người bình thường mà nói thì đương nhiên là cao không thể với tới rồi. Dưới tình huống nào đó thì đây cũng là người nhà của Chủ tịch thành phố. Nhưng đối với Lưu gia mà nói thì Trịnh Xử cũng chỉ là một cán bộ bình thường. Hắn xem ra thì cái chiêu bài cháu ruột của Lưu gia lấp lánh hơn cái chức Bí thư khu ủy Giáp Sơn huyện Lâm Khánh. Lưu Vĩ Hồng chẳng lẽ lại thích người ta gọi chức danh của hắn ra sao? Cái chức danh đó sẽ làm cho người ta cười đến rớt răng. Nhưng nếu nói như vậy thì gọi là Lưu công tử khẳng định cũng không ổn, khiến cho người được mời phải tức giận. Cho nên Trịnh Xử cũng chỉ là hơi hàm hồ một chút thôi.
Nếu muốn gọi thẳng tên của Lưu Vĩ Hồng thì Trịnh Xử lại không dám.
Lưu Vĩ Hồng sau khi được Trịnh Xử giới thiệu thì chậm rãi đi vào phòng khách.
Phó Nghi Bảo đang ngồi nghiêm chỉnh ở ghế sofa xem báo. Khi nhìn thấy khách bước vào cửa thì lập tức buông tờ báo xuống, chậm rãi đứng dậy, nở một nụ cười. Nhìn qua thì không nhiệt tình lắm nhưng tuyệt không phải là làm ra vẻ. Trông rất tự nhiên.
Lưu Vĩ Hồng biết bác cả Lưu Thành Thắng khá coi trọng Phó Nghi Bảo. Trước khi Phó Nghi Bảo đến Giang Khẩu nhậm chức thì là Bí thư Thành ủy tỉnh Giang Nam. Lưu Thành Thắng dự định sẽ đề bạt Phó Nghi Bảo ở tỉnh nhưng tình huống ở tỉnh Giang Nam đang phức tạp, còn Lưu Thành Thắng thì chỉ mới điều nhiệm chức Bí thư Tỉnh ủy cuối năm ngoái, tự thân sống yên còn chưa được nên càng không thể nói đến việc nắm được bộ máy Thành ủy ở trong tay. Mới đến tỉnh Giang Nam mà đã tính đến việc đề bạt thân tín của mình thì cũng đã phạm vào việc kiêng kị. Trước mặt lãnh đạo trung ương cũng chẳng tìm ra được lý do nào hợp lý.
Bất kể miệng nói như thế nào thì lãnh đạo thượng cấp cũng sẽ nghĩ anh đang kết bè kết phái.
Cho dù Lưu Thành Thắng nhất quyết đề bạt Phó Nghi Bảo thì cũng sẽ gây ra sự phản đối của các thế lực bất đồng.
Lấy trí tuệ chính trị của Lưu Thành Thắng mà nói thì ông ta sẽ không phạm sai lầm như vậy. Ông ta sẽ đem Phó Nghi Bảo ra khỏi tỉnh Giang Nam, trực tiếp tiến cử vào vị trí Chủ tịch thành phố Giang Khẩu.
Lưu Vĩ Hồng với cách làm của bác cả cũng vô cùng tán thành. Nếu muốn trọng dụng Phó Nghi Bảo thì sẽ không thể thao tác ở tỉnh Giang Nam. Nhảy ra khỏi vòng tròn Giang Nam, thẳng đến Giang Khẩu thì quả thật là một mưu kế hay. Với vị trí của Chủ tịch thành phố Giang Khẩu thì có thể sánh bằng vị trí Ủy viên Thường vụ Tỉnh ủy.
Lúc này thì Đường Dĩnh còn chưa tiến vào bộ máy Tỉnh ủy Lĩnh Nam. Nhưng kế hoạch thứ nhất cho từng hạng mục của Chủ tịch thành phố không phải là bày ra cho đẹp. Phó Nghi Bảo có kinh nghiệm trong việc quản lý phát triển kinh tế thành phố, có thể nói là tích lũy được nhiều vốn liếng phong phú. Chỉ cần Lưu gia không ngã thì về sau, nếu vận tác đúng chỗ thì sẽ có hy vọng tiến lên cao hơn.
Lúc này đây, những cán bộ cấp tỉnh sáu bảy, sáu tám tuổi, thậm chí là bảy mươi tuổi đang lui về tuyến sau rất nhiều. Sinh mạng chính trị của Phó Nghi Bảo ít nhất còn mười mấy năm nữa, hoàn toàn có hy vọng trở thành “thủ lĩnh”.
Lưu Thành Thắng chẳng những là Bí thư Tỉnh ủy Giang Nam, mà còn là người thứ hai cầm lái Lưu gia. Nếu ánh mắt chỉ nhìn trong tỉnh Giang Nam thôi thì vận mệnh sẽ còn rớt xuống bậc nữa.
Chỉ cần Lưu Thành Thắng đừng đứng sai hàng, thậm chí ông cụ có thể sống khỏe mạnh trong vòng hai năm nữa thì kết cục của Lưu gia sẽ có sự khác biệt rất lớn với kiếp trước của Lưu Vĩ Hồng. Sự huy hoàng rực rỡ là điều có thể mong muốn. Lưu Vĩ Hồng nhất định phải toàn lực thúc đẩy kết cục huy hoàng như vậy.
Đương nhiên, cứ việc Phó Nghi Bảo xem Lưu gia như người một nhà, nhưng đây là lần đầu tiên Lưu Vĩ Hồng gặp ông ta, thì những quy cũ nhất định phải giữ, phải kính cẩn xưng hô chức vụ của ông ta chứ không phải tùy tiện mà gọi bác Phó.
Những chi tiết này rất nhỏ nhưng nếu sơ sẩy thì sẽ để lại ấn tượng không hay.