Chiếc du thuyền dần dần ra khỏi vùng nước cạn, bắt đầu tăng tốc chạy ra khơi. Tuy nhiên, trời chỉ có gió nhẹ nên thân tàu rất vững vàng, đủ thấy người thuyền trưởng kỹ thuật điều khiển vô cùng điêu luyện.
Trong chiếc du thuyền, người giúp việc Philippine mang hai tách cà phê nóng hổi và một đĩa hoa quả đến.
- Tiên sinh, bà chủ, mời mọi người dùng café.
Người giúp việc đặt hai tách café và đĩa hoa quả lên trên chiếc bàn tròn màu trắng, tỏ vẻ rất cung kính. Người giúp việc người Philipne này không ngờ laị có thể nói được tiếng phổ thông một cách trôi chảy như vậy. Chỉ có điều là giọng nói còn hơi cứng, nhưng vẫn có thể hiểu được.
- Bà xã, xin mời!
Lưu Vĩ Hồng cười ha hả, xoay người sang nói với Vũ Thường.
- Em lại nói bậy nữa à, có tin bà chủ như chị đập em chết tươi không?
Vũ Thường trợn mắt há mồm ra vẻ rất tức giận.
Lưu Vĩ Hồng nở nụ cười xấu xa, không thèm để ý đến sự tức giận của Vũ Thường, nói:
- Chị, đây không có biện pháp gì cả. Chị sớm hay muộn gì cũng là vợ của em. Hiện tại thì chị không lấy chồng nhưng một ngày nào đó cũng phải gả đi mà thôi. Em muốn nói cho Hạ Cạnh Cường biết, Vũ Thường không còn là bà xã của hắn nữa mà là của em.
- Em cứ ở đó mà nói hươu nói vượn. Chị mặc kệ em!
Khuôn mặt xinh đẹp của Vũ Thường tỏ ra tức giận, trừng mắt nhìn hắn rồi lập tức xoay người bước về phía cái bàn, rồi lại xoay người lại, nhẹ nhàng nở một nụ cười, mang theo vài phần ngượng ngùng.
Lưu Nhị Ca tự nhiên cũng vội vàng đi theo sau, trên mặt vẫn giữ nụ cười xấu xa như trước.
- Chị, em có một đề nghị này.
Lưu Vĩ Hồng bưng ly café đưa lên miệng nhưng chưa uống, sắc mặt bỗng nhiên nghiêm trọng, dường như là nhớ đến một việc đại sự nào đó.
Vũ Thường ngẩn người ra, sắc mặt cũng trở nên trịnh trọng hỏi:
- Có đề nghị gì?
- Em nghĩ chị nên xử lý thủ tục di dân đi, đổi sang một quốc tịch khác.
- Vì sao?
Vũ Thường khó hiểu hỏi, còn có một chút tức giận:
- Em xem thường tổ quốc của mình à?
Vũ Thường sinh ra trong một gia đình quyền quý ở Bắc Kinh. Cô được học tập từ lúc nhỏ. Tinh thần ái quốc có thể nói là ngấm vào trong máu. Lưu Vĩ Hồng bỗng nhiên bảo cô di dân, cũng khó trách cô tức giận.
Lưu Vĩ Hồng nói:
- Việc này không quan hệ với việc yêu nước hay không yêu nước. Nhưng nó có quan hệ rất lớn với cuộc sống của chị sau này.
- Thật là kỳ lạ. Chị không muốn di dân đâu. Chẳng lẽ còn có một cuộc sống tốt hơn sao?
Vũ Thường bĩu môi, không cho là đúng.
- Việc khác thì không nói, nhưng mấu chốt là chương trình kế hoạch hóa gia đình đang được tiến hành một cách rất nghiêm khắc. Nếu chị không di dân, trong tương lai chúng ta chỉ có thể sinh được một đứa con, đó không phải là quá hiu quạnh sao?
Lưu Nhị Ca nghiêm trang nói.
Vũ Thường không khỏi ngẩn cả người, rồi trở nên giận dữ hơn.
Hóa ra là hắn đang trêu đùa mình à? Lời đề nghị này nghe qua thì rất hợp lý nhưng quả thật là rất buồn cười.
- Em lại tiếp tục nói bậy nữa rồi!
Vũ Thường phùng hai má lên, hung hăng nhìn chằm chằm vào Lưu Vĩ Hồng, hơi thở phì phì, dường như là rất tức giận.
Lưu Vĩ Hồng quả nhiên không dám nói bậy nữa, vội vàng bưng tách trà lên uống.
Nhìn bộ dạng của Lưu Vĩ Hồng, Vũ Thường thiếu chút nữa là bật cười ra tiếng. Chỉ có điều chị Vân cũng hiểu rằng, người kia nhất định là cũng biết đạo lý. Giờ phút này, nếu cứ hòa nhã với hắn thì sau này sẽ không bao giờ thu phục được hắn. Nếu tùy ý mà dính vào hắn thì có trời mà biết nó sẽ xảy ra chuyện gì.
Lưu Nhị Ca cũng chẳng phải là thiện nam tín nữ gì.
Tuy Vũ Thường sa sầm nét mặt nhưng đôi mắt mở to kia vẫn không che giấu được sự yêu thương ở trong đó.
Lưu Vĩ Hồng buông tách café xuống, rồi xoay người nhìn ra biển, nói thầm một câu:
- Bây giờ thì cứ cho rằng em nói hươu nói vượn, về sau rồi sẽ biết. Nếu sinh hai đứa thì thật là tốt.
Vũ Thường lại một phen dở khóc dở cười.
Cái tên kia quả thật là càng ngày càng trở nên vô lại nhưng cũng không có biện pháp nào với hắn.
Chiếc du thuyền lênh đênh trên biển trong nhiều giờ, cuối cùng từ đằng xa cũng hiện lên hình ảnh của một hòn đảo nhỏ. Nhìn qua thì trên đảo cây xanh rất là tươi tốt, nhưng thật ra ở đây cũng không hề ít những thảm thực vật. Đương nhiên, đây chỉ là một hòn đảo nhỏ nên không có những loại cây cao lớn, mà chỉ toàn là những bụi cây thấp bé. Nhưng tất cả đều là một màu xanh biếc hòa cùng với màu xanh của mặt biển khiến cho cảnh vật cứ như một viên ngọc lục bảo đẹp lung linh.
Vũ Thường đứng dậy nói:
- Đến rồi đấy. Trên đảo này bờ cát rất trắng, nước biển trong suốt, rất thích hợp để vui đùa.
Lưu Vĩ Hồng mỉm cười nói:
- Chị biết bơi sao?
Vũ Thường lắc đầu nói:
- Không biết, nhưng em có thể dạy chị.
Lưu Vĩ Hồng mỉm cười.
Có muốn cũng không dám mời.
Chiếc du thuyền dần dần giảm tốc độ, chậm rãi cập vào sát cạnh hòn đảo nhỏ. Viên thuyền trưởng giàu kinh nghiệm trước kia cũng thường xuyên lái chiếc du thuyền đến đảo nhỏ này nên rất quen thuộc với địa hình ở đây, nhanh chóng cập chiếc du thuyền vào trong một cái cảng nhỏ.
Lưu Vĩ Hồng kiên nhẫn đứng chờ ở khoang.
Vũ Thường vào trong thay quần áo.
Chỉ trong chốc lát, khoang cửa du thuyền mở ra, Vũ Thường mặc một bộ váy màu đỏ, lộ ra cặp giò trắng muốt khiến Lưu Nhị Ca không kìm nổi ngẩn người ra.
Vũ Thường mặc bộ váy này không phải là hắn chưa từng thấy qua, nhưng hôm nay nó lại có một cảm giác rất đặc biệt.
Trên chiếc du thuyền, ngoại trừ viên thuyền trưởng và người giúp việc người Philipine thì chỉ còn hắn và Vũ Thường.
Lưu Vĩ Hồng cũng sớm thay bộ quần áo. Trước khi xuống nước, hắn thử qua nhiệt độ của nước, không lạnh lắm, rất thích hợp để tắm nên hắn nhanh chóng quay đầu lại ngoắc Vũ Thường.
Vũ Thường đỡ chiếc thang đu xuống, chậm rãi nắm tay Lưu Vĩ Hồng.
Bàn tay vô cùng mềm mại, giống như là không có xương.
Bàn tay Lưu Vĩ Hồng như căng ra.
Vũ Thường liếc mắt nhìn hắn, nhẹ nhàng cười.
Nụ cười tươi này khiến cho lá gan của Lưu Nhị Ca như to hơn. Hắn ôm lấy cái eo thon của Vũ Thường, làn da cổ trắng mịn khiến cho tim của Lưu Nhị Ca đột nhiên đập mạnh lên.
Kiếp trước hay kiếp này thì đây là lần đầu tiên hắn ôm lấy cái eo thon của Vũ Thường.
Khi khiêu vũ thì không tính vì điều đó là bình thường nhưng cảm giác thì lại không giống nhau.
Vũ Thường hình như nhẹ nhàng tránh một chút khiến Lưu Vĩ Hồng cả kinh, vội vàng buông lỏng tay một chút, không dám vọng đọng nữa. Trong giờ phút này, Lưu Nhị Ca cũng trở nên căng thẳng, người cứ cứng đờ ra.
Từ sâu trong nội tâm của hắn, đối với Vũ Thường hắn vừa kính lại vừa sợ. Hắn chưa bao giờ nghĩ đến có một ngày hắn có thể ôm được thắt lưng của Vũ Thường.
Tình huống ngày hôm nay có thể nói là “lịch sử có tính đột phá” hoặc cũng có thể gọi là “một sự kiện quan trọng”.
Tuy nhiên, Vũ Thường cũng nhẹ nhàng tránh ra một chút, không tiến thêm một động tác nào nữa.
Lưu Vĩ Hồng thử thăm dò, đưa tay vòng qua chiếc eo thon của cô lần nữa nhưng không dám dùng sức như trước.
Nhìn thấy Lưu Vĩ Hồng ngơ ngác đứng đó, mồ hôi đổ đầy đầu, Vũ Thường vừa thương lại vừa tức cười. Cô hé miệng cười, hạ giọng nói:
- Đi thôi, lên bờ thôi.
Tức thì, Lưu Nhị Ca như mở cờ trong bụng, nhanh chóng gật đầu, không kìm nổi tiếng hát vang trong lòng.
- Đồ ngốc!
Vũ Thường lại trừng mắt nhìn hắn, cái eo nhỏ lại uốn éo, khanh khách cười chạy đến bờ cát trắng nõn, văng tung tóe những bọt nước.
Lưu Vĩ Hồng ngơ ngác nhìn theo bóng dáng xinh đẹp của Vũ Thường, bỗng nhiên quát to một tiếng, hai chân bước dài, chạy theo phía sau, tiếng cười vang lên sang sảng khiến cho những con chim biển phải hoảng sợ bay lên.
- Bờ cát này thật là xinh đẹp. Trước kia, khi còn ở Bắc Kinh cho đến bây giờ cũng không bao giờ nghĩ đến có một bãi biển xinh đẹp như vậy.
Vũ Thường ở trên bãi cát vẽ hai cái vòng tròn, cao hứng nói.
- Đúng vậy, ở vịnh Giang Khẩu này lại có một bãi cát trắng mịn như vậy thật sự là làm cho người ta không tưởng được. Qua hai mươi năm, ừ, không cần đến hai mươi năm thì chỉ sợ nơi này sẽ bị ô nhiễm mất.
Lưu Vĩ Hồng thở dài, không kìm lòng nổi nhớ đến kiếp trước, trong cái biệt thự ven biển, khi đó Vũ Thường là phu nhân Bí thư Tỉnh ủy. Còn Lưu Vĩ Hồng chỉ là một người khách hèn mọn. Khoảng cách giữa hai người quả là một trời một vực.
Hiện tại, trên bãi biển này, hắn có thể nhìn thấy Vũ Thường như một con chim nhỏ, trong lòng Lưu Nhị Ca bỗng cảm thấy cõi lòng đầy sự hào hứng.
Có một số việc cần phải thay đổi.
Hạ Cạnh Cường từng bỏ qua Vũ Thường thì hắn sẽ không bỏ qua. Hạ Cạnh Cường không có được Vũ Thường thì hắn nhất định phải có được. Sinh mạng của hắn đều liên quan đến cô gái này.
Bên kia, viên thuyền trưởng và người giúp việc vội vàng mang theo đồ dùng nướng và đồ ăn lên bãi cát.
Lưu Vĩ Hồng và Vũ Thường cùng xây hai lâu đài cát thật to. Vũ Thường nghiêng đầu, thưởng thức tác phẩm của mình, cười nói:
- Nghe nói bên Châu Âu có một cổ vật chỉ cần một đô la Mỹ cũng có thể mua được. Không biết có sự thật này hay không?
Lưu Vĩ Hồng cười nói:
- Là thật. Tuy nhiên, chị phải giữ gìn thật tốt, không được thay đổi diện mạo của cổ vật. Chi phí để bảo quản cổ vật này là không nhỏ. Chính phủ bọn họ chính là dùng phương thức này, mượn tài lực của tư nhân để giữ gìn cổ vật, coi như là một công đôi việc đi. Nếu không, về sau khi chúng ta phát tài, cũng đi mua một tòa đi để nhận thức được hương vị của quý tộc thời trung cổ.
- Được!
Vũ Thường liên tục gật đầu.
Giờ phút này, Vũ Thường không hề tỏ ra đoan trang, điềm đạm, chắc chắn cũng không phải là “người chị cả” cũng như Chủ tịch Vân mà chỉ là một thiếu nữ thanh xuân bình thường mà thôi.
Nhìn qua cũng thấy được nội tâm của Vũ Thường cực kỳ hưng phấn.
Lưu Vĩ Hồng yên lặng nhìn dung nhan xinh đẹp của Vũ Thường, có chút ngây dại.