Quan Gia

Chương 1297: Chương 1297: Bí thư Lưu nổi giận!




Nghe xong câu trả lời này của Ngụy Phượng Hữu, Lưu Vĩ Hồng cũng giật mình kinh hãi, lập tức hỏi:

- Chủ tịch khu, chuyện gì vậy?

Ngụy Phượng Hữu lựp tức che phần dưới của điện thoại, nói với Lưu Vĩ Hồng:

- Là điện thoại của hiệu trưởng Hồ của trường Nhất Trung ở Ninh Dương, nói một giáo viên ngữ văn Nhất Trung, Tô Hồng Hồng vừa nhảy lầu tự tử… Tình hình cụ thể anh ta còn đang nói…

Tô Hồng Hồng nhảy lầu tự sát?

Lưu Vĩ Hồng gật gật đầu, không nói gì, đợi Ngụy Phượng Hữu tiếp tục nói chuyện điện thoại với đối phương.

Giáo viên Nhất Trung xảy ra chuyện, người đầu tiên hiệu trưởng gọi điện thoại cho là Ngụy Phượng Hữu, không phải báo cáo với Ủy ban giáo dục, cũng không báo cáo với Cục công an. Chuyện này ở giữa có lắt léo.

Đương nhiên bây giờ không phải là lúc nghiên cứu cái này.

- Lập tức gọi 120 để bọn họ toàn lực cứu người, nói là do tôi nói, chỉ cần có một tia hy vọng thì phải cố gắng 100%... Đúng! Ông lập tức gọi điện thoại cho Lão Phương của bệnh viện Khu, nói với anh ta tôi yêu cầu bọn họ dốc hết sức cứu người.

Ngụy Phượng Hữu còn nói vài câu rồi ngắt điện thoại, nhìn sang Lưu Vĩ Hồng.

- Bí thư, tình huống là thế này, sau khi Liên Hàn Mai rời khỏi khu, gọi vài người thân thích, nam nữ đều có, đi thẳng đến Nhất Trung, cởi hết quần áo của Tô Hồng Hồng, trước mặt rất nhiều giáo viên và học sinh vừa đánh vừa mắng, Tô Hồng Hồng úât quá liền nhảy từ lầu 3 xuống, bây giờ tình hình như thế nào còn chưa rõ.

Ngụy Phượng Hữu sắc mặt nghiêm trọng nói.

Lưu Vĩ Hồng hai hàng lông mày nhướng lên, cực kỳ không vui, lập tức nói:

- Báo cho Ngô Thanh, lập tức bắt người. Làm như vậy còn được sao!

Ngụy Phượng Hữu hơi chần chừ, gật gật đầu, nói:

- Được, tôi sẽ gọi điện thoại ngay cho Ngô Thanh.

Ngô Thanh là Cục trưởng phân cục công an.

- Cục trưởng Ngô, tôi là Ngụy Phượng Hữu, đúng, là tôi! Nhất Trung Ninh Dương đã xảy ra vụ án có tính nguy hiểm, Liên Hàn Mai, chính là vợ của Ủy ban Giáo dục khu Thân Chấn Phát, Chủ nhiệm tổng hợp hành chính của Nhất Trung, mang theo mấy người lăng nhục giáo viên ngữ văn - cô Tô Hồng Hồng của trường Nhất Trung, Tô Hồng Hồng liền nhảy lầu tự sát. Anh lập tức cho người bắt bọn Liên Hàn Mai. Đúng, lập tức bắt người, đây chính là chỉ thị của Bí thư Lưu!

Nguỵ Phượng Hữu ở trong điện thoại vô cùng nghiêm khắc mà nói với Ngô Thanh.

Tuyên bố là chỉ thị của Bí thư Lưu cũng rất cần thiết.

Mệnh lệnh này quả thực là của Lưu Vĩ Hồng, trước mặt Lưu Vĩ Hồng, Ngụy Phượng Hữu không thể tự quyết định thay Lưu Vĩ Hồng.

Lưu Vĩ Hồng gật gật đầu.

Sau khi Ngụy Phượng Hữu gọi điện thoại xong, nhìn phía Lưu Vĩ Hồng, đợi chỉ thị của hắn.

Nên nói những quy tắc trên bàn này, Ngụy Phượng Hữu tuân thủ rất nghiêm khắc, làm người khác không còn gì để nói.

Lưu Vĩ Hồng hơi trầm ngâm nói:

- Chủ tịch Khu, chúng ta về phòng làm việc thôi.

- Được.

Lưu Vĩ Hồng liền chuyển sang Tô Mộc, nói:

- Tô Mộc, rất xin lỗi, vốn dĩ muốn nói chuyện cùng em nhiều một chút, vậy mà lại có chuyện. Mấy người các em từ Sở Nam xa xôi đến đây cũng vất vả rồi, chiều hãy nghỉ ngơi trước đi, việc công ngày mai nói.

- Vâng, vâng, thầy Lưu, thầy cứ đi làm việc đi, không cần lo cho chúng em.

Tô Mộc vội vàng nói.

Xem ra bản thân cũng đến không đúng lúc, sao lại vừa đến liền xảy ra chuyện đại sự như thế này?

Ngụy Phượng Hữu nói với Tô Mộc:

- Tổng giám đốc Tô, thật ngại quá.

- Không sao, không sao, Chủ tịch Khu Ngụy quá khách khí rồi.

Lập tức Lưu Vĩ Hồng và Ngụy Phượng Hữu rời khỏi nhà khách, đi đến trụ sở lớn của Khu ủy. Nhà khách Ninh Dương chính là một nhà khách huyện Ninh Dương lúc trước, nằm sát tòa nhà huyện ủy cũ. Trụ sở làm việc Khu ủy Ninh Dương mới xây dựng, cách nhà khách một đoạn.

Lưu Vĩ Hồng ở trên xe gọi điện cho Hàn Tất Thành, mời anh ta sắp xếp Đổng Thư Ngữ đi nhà khách Ninh Dương, gặp mặt Tô Mộc, phụ trách tiếp đãi công việc của bọn Tô Mộc.

Hàn Tất Thành là thường ủy Khu ủy kiêm chức Chủ nhiệm văn phòng Khu ủy, ở Ninh Dương coi như là quyền cao chức trọng, tuổi lại lớn hơn Tô Mộc rất nhiều, trừ phi là có khách là cấp trên hoặc khách vô cùng tôn quý đến, ví dụ như những ông chủ lớn như Từ Viễn Công, Giản Chí Hoa mới do Hàn Tất Thành tham gia công tác tiếp đãi. Tiếp đãi bình thường đều do trợ thủ của anh ta làm.

Lúc trở về trụ sở lớn của Khu ủy chính là thời gian đi làm, Lưu Vĩ Hồng và Ngụy Phượng Hữu đi bộ song song ở trụ sở làm việc của Khu ủy, mọi người đều mỉm cười dừng lại nhường đường, chào hỏi với hai nhân vật số 1.

Sau khi Lưu Vĩ Hồng lên đảm nhiệm chức vụ, loại tình hình này thường xuyên xuất hiện, nhìn có vẻ Lưu Vĩ Hồng và Chủ tịch Khu Ngụy vô cùng đoàn kết.

Có điều hiện tại, sắc mặt của hai vị lãnh đạo đều rất nghiêm túc, mọi người liền đoán, có thể xảy ra chuyện gì đó, một đám vội đem nét mặt tươi cười thu lại, thần sắc xấu hổ.

- Chủ tịch Khu, mời ngồi!

Vào văn phòng, Lưu Vĩ Hồng dẫn đầu ngồi suống đi văng, nói với Ngụy Phượng Hữu.

Ngụy Phượng Hữu gật gật đầu, ngồi ở một bên ghế sô pha.

Lưu Vĩ Hồng cầm lấy thuốc lá, đưa cho Ngụy Phượng Hữu một điếu, tự mình cũng châm một điếu.

- Chủ tịch Khu, cái tên Thân Chấn Phát rốt cục là chuyện gì?

Lưu Vĩ Hồng rít ra hai hơi, nhíu mày, rất không hài lòng nói.

Vừa tìm anh ta nói chuyện, cũng khách khí mà tiếp đãi vợ anh ta Liên Hàn Mai, kết quả còn chưa qua nửa ngày liền gây ra chuyện lớn như vậy. Cho dù cái cô Tô Hồng Hồng kia rốt cục có quan hệ bất chính với Thân Chấn Phát hay không, Liên Hàn Mai làm như vậy là không đúng.

Ngụy Phượng Hữu hoàn toàn hiểu được tâm tình lúc này của Lưu Vĩ Hồng.

Thật mất mặt.

Thân Chấn Phát và Liên Hàn Mai, đặc biệt là Liên Hàn Mai, đây là trực tiếp coi Bí thư Lưu là người vô hình mà.

- Bí thư, cái cô Liên Hàn Mai này quả thực quá kỳ cục, quá ương ngạnh. Từ lúc Thân Chấn Phát bắt đầu làm hiệu trưởng Nhất Trung liền luôn làm loạn, chưa từng dừng lại. Thân Chấn Phát bị cô ta làm cho không còn chút mặt mũi nào. Cũng may không ảnh hưởng đến sự phát truển của công việc bình thường… Lần này nhất định khiến Cục công an trị cô ta thật nặng, quen đến nỗi thành bệnh rồi!

Ngụy Phượng Hữu rất không vui vẻ nói.

Anh ta quả thật rất ghét người phụ nữ như Liên Hàn Mai, vừa ác lại vừa ngu xuẩn. Cưới một người vợ như vậy chả trách Thân Chấn Phát muốn tìm bồ nhí, đổi lại là bất cứ ai cũng không chịu được.

Lưu Vĩ Hồng như trước nhíu mày nói:

- Liên Hàn Mai đương nhiên phải xử lý. Phạm luật hình sự, bắt buộc phải theo pháp luật mà làm. Tô Hồng Hồng nếu vấn đề không lớn, tội của cô ta sẽ nhẹ hơn một chút. Nếu như trọng thương hoặc chết, Liên Hàn Mai tuyệt đối không thoát được, không thể nhân nhượng. Vụ án như thế này sẽ tạo ảnh hưởng không tốt. Những người dân không rõ chân tướng chắc chắn sẽ hiểu là Liên Hàn Mai ỷ thế khinh người. Không xử lý cô ta, món nợ này sẽ đổ lên đầu Khu ủy và Ủy ban nhân dân khu chúng ta, rất không có lợi cho hình tượng của Đảng ủy và Chính phủ của chúng ta.

- Đúng vậy, Bí thư Lưu, tôi cũng thấy như vậy.

Cho dù trong lòng Ngụy Phượng Hữu nghĩ như thế nào, lúc này anh ta cũng chỉ có thể phụ họa theo ý kiến của Lưu Vĩ Hồng. Anh ta cũng là người làm nhân vật số 1 đã lâu, trong lòng rất rõ, cái người làm lãnh đạo này, đặc biệt là người làm cán bộ lãnh đạo chủ chốt, để ý nhất chính là bộ mặt. Liên Hàn Mai rõ ràng không để Bí thư Lưu vào mắt, làm ra chuyện lớn như vậy, nếu không nghiêm khắc trừng trị, sau này ai cũng dám đến văn phòng Bí thư Lưu khóc lóc om sòm.

Cũng không phải nói ai là người đàn bà chanh chua liền có thể “thiên hạ vô địch”.

Tuy nhiên từ trong lời nói của Ngụy Phượng Hữu, vẫn như cũ có thể nghe ra, Ngụy Phượng Hữu đang có ý lảng tránh xử lý Thân Chấn Phát, và còn vô tình hữu ý nói hộ vài câu cho Thân Chấn Phát.

Lưu Vĩ Hồng có thể nghe ra nhưng hắn không định để trong lòng.

Chuyện này thật sự làm hắn tức giận.

- Chủ tịch Khu, Thân Chấn Phát cũng phải xử lý. Mặc kệ y và cái cô giáo ngữ văn Tô Hồng Hồng kia có quan hệ hay không, đều không thích hợp làm Chủ nhiệm Ủy ban Giáo dục khu. Một cán bộ, không có uy nghiêm trong bộ phận mình quản lý, công việc nhất định rất khó thúc đẩy. Ủy ban Giáo dục là một bộ môn rất quan trọng.

Lưu Vĩ Hồng rít hai hơi, chậm rãi nói.

Ngụy Phượng Hữu chần chừ nói:

- Bí thư, Thân Chấn Phát quả thật có trách nhiệm nhất định, không xử lý tốt mâu thuẫn gia đình. Có điều… đồn đại giữa y và Tô Hồng Hồng cũng không biết thật giả. Nếu cứ xử lý y như vậy thì… có nên giáo dục y một chút, xem hiệu quả về sau?

Lưu Vĩ Hồng lắc đầu, thản nhiên nói:

- Còn muốn giáo dục y? Chủ tịch Khu Ngụy, tôi, thêm cả Đới Lâm, Bí thư Đới, cũng đều nói qua với y về chuyện này không chỉ một hai lần. Y ngay cả mâu thuẫn gia đình còn không giải quyết tốt thì làm sao làm tốt công việc được? Việc này mở ra xem, rất rõ ràng. Thân Chấn Phát và Tô Hồng Hồng nếu có quan hệ không chính đáng, y có trách nhiệm. Nếu không có quan hệ không chính đáng, vợ y ức hiếp Tô Hồng Hồng như vậy, Thân Chấn Phát càng phải chịu trách nhiệm. Đổi người đi!

Ngụy Phượng Hữu thấy thế cũng thật bất đắc dĩ, chỉ có thể nói:

- Vậy ý kiến của Bí thư Lưu là sắp xếp Thân Chấn Phát như thế nào?

Đây coi như là thương thảo nhân sự chính thức, Bí thư và Chủ tịch Khu trao đổi tin tức cho nhau.

Lưu Vĩ Hồng đã tính trước mọi việc, không do dự gì, thuận miệng nói:

- Thân Chấn Phát 52 tuổi rồi, tiếp tục sắp xếp công việc quản lý khác thì không thích hợp. Sắp xếp cho y làm điều tra nghiên cứu viên đi, điều sang Chính phủ.

Thân Chấn Phát là cấp Cục trưởng, sắp xếp làm điều tra nghiên cứu viên Chính phủ khu, cấp bậc không vấn đề.

Ngụy Phượng Hữu gật đầu nói:

- Xem ra chỉ có thể an bài như vậy. Có điều, Bí thư, bây giờ bên Chính phủ cũng đang kín người hết chỗ. Tôi thấy hay là để Thân Chấn Phát tiếp tục ở lại Ủy ban Giáo dục, sau này y liền ở Ủy ban Giáo dục sắp xếp nghỉ hưu.

Đây cũng là thủ pháp sắp xếp cán bộ bình thường.

Có một cách nói gọi là “nội lui”, cũng chính là lui tuyến hai.

- Không được!

Lưu Vĩ Hồng quả quyết lắc đầu.

- Thân Chấn Phát làm việc ở hệ thống giáo dục đã hai ba mươi năm, sắp xếp điều tra nghiên cứu viên tiếp tục ở Ủy ban Giáo dục, không dễ khai triển công việc. Nếu Chủ tịch Khu thấy Khu Chính phủ không tiện an bài, vậy thì yêu cầu y đến Văn phòng khu ủy, làm trợ thủ cho đồng chí Tất Thành là được.

Ngụy Phượng Hữu âm thầm thở dài.

Lưu Vĩ Hồng rốt cục lộ ra bản sắc cao ngất. Nếu không thì không động cán bộ, nếu đã quyết định động đến cán bộ, thì phải theo ý đồ của hắn mà làm.

Không thương lượng!

Nhưng lần này là lần đầu tiên Lưu Vĩ Hồng động đến cán bộ, cũng là có nguyên nhân, về tình về lý Ngụy Phượng Hữu đều không thể kiên quyết giữ ý kiến bất đồng.

- Ha ha, Bí thư, cũng không phải hoàn toàn không an bài được. Nếu đã như vậy thì cho y đến chỗ Chính phủ vậy. Công việc có liên quan đến phương diện giáo dục, y cũng khá có kinh nghiệm, lúc cần thiết cũng có thể tham mưu cho tôi.

Ngụy Phượng Hữu lập tức nói.

Lưu Vĩ Hồng gật gật đầu.

Ngụy Phượng Hữu lại hỏi:

- Bí thư, vậy anh thấy ai chủ trì công tác của Ủy ban Giáo dục thì thích hợp đây?

- Đổng Thư Ngữ đi.

- Đổng Thư Ngữ?

Ngụy Phượng Hữu lại hơi sửng sốt.

- Đúng, cô ấy là tiến sĩ, trình độ văn hóa cao, làm việc ở Văn phòng Khu ủy lâu như vậy, công việc và năng lực, mọi người đều công nhận. Tôi thấy cho cô ấy đi thử xem, tương đối thích hợp.

Lưu Vĩ Hồng chậm rãi nói, giọng điệu vô cùng chắc chắc.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.