- Thầy Lưu!
Nhà ga Kinh Hoa, hai thầy trò Lưu Vĩ Hồng và Tô Mộc lại gặp nhau.
Lưu Vĩ Hồng thân hình cao lớn, đứng trong đám người rộn ràng nhốn nháo ở cửa nhà ga, rất nổi bật, Tô Mộc vừa nhìn liền thấy hắn, lập tức vui vẻ giơ tay lên. Chỉ là bị một đám du khách kẹp ở giữa, khó có thể đi nhanh hơn.
- Thầy Lưu.
Thật vất vả mới chen được đến chỗ Lưu Vĩ Hồng, Tô Mộc lại hưng phấn gọi một tiếng, rất tự nhiên mà cúi đầu hành lễ.
Tô Mộc chỉ nhỏ hơn Lưu Vĩ Hồng một chút, cũng là cậu thanh niên 26, 27 tuổi rồi, Tổng giám đốc công ty thức ăn gia súc Hạnh Phúc, không cần nói ở thị trấn Giáp Sơn, ở huyện Lâm Khánh, cho dù ở toàn bộ khu Hạo Dương thậm chí tỉnh Sở Nam, đều được coi là nhân vật có tiếng vang lớn. Áo trắng quần đen, áo mũ chỉnh tề, nhân sĩ nghiêm trang đạo mạo. Lúc này ở trước mặt Lưu Vĩ Hồng lại hưng phấn giống như là một học sinh, mặt đỏ hồng, nắm lấy tay Lưu Vĩ Hồng, cực kỳ vui vẻ.
- Tô Mộc, em vẫn như lúc trước.
Lưu Vĩ Hồng cũng rất vui vẻ, nhìn Tô Mộc từ trên xuống dưới, mỉm cười nói.
- Ha ha, là không thay đổi gì. Thầy Lưu lại thay đổi…
Tô Mộc nhìn Lưu Vĩ Hồng cười nói. Kỳ thật bề ngoài của Lưu Vĩ Hồng cũng không thay đổi gì, quan trọng là khí chất càng thêm trầm ổn, người bề trên phong phạm nghiêm trang. Đương nhiên đây cũng có liên quan đến việc thay đổi địa vị của Tô Mộc. Tô Mộc lúc trước là một học sinh vừa mới tốt nghiệp ra trường, rất đơn thuần. Cũng không biết cái gì gọi là “uy của quan”, trong lòng chỉ có tình cảm thầy trò, tình nghĩa bạn bè, không phân biệt đẳng cấp sang hèn. Tô Mộc bây giờ, thân phận rõ ràng, con trai Phó chủ tịch tỉnh, Tổng giám đốc công ty lớn, những người tiếp xúc hàng ngày đa số là người có thân phận địa vị, không phải quan chức thì cũng là ông chủ, đương nhiên sẽ chịu một chút ảnh hưởng.
Lưu Vĩ Hồng cười nói:
- Thầy không thay đổi, là thái độ trong lòng em thay đổi.
- Ha ha, thầy Lưu, em giới thiệu đồng sự của em cho thầy…
Tô Mộc đến Kinh Hoa lần này mang theo tính chất đầu tư khảo sát, không phải đến một mình, còn dẫn theo hai đồng sự của nhà máy thức ăn gia súc tới. Tô Mộc giới thiệu là Tổng kiến trúc sư và chủ nhiệm văn phòng nhà máy thức ăn gia súc. Hai vị này đều là nhân tài sau này mời bên ngoài, không phải người ở Giáp Sơn, vì vậy cũng không biết được tôn phạm của Bí thư Lưu.
- Tổng kiến trúc sư Trần, đây là người mà tôi thường nói với anh, Bí thư cũ của thị trấn Giáp Sơn chúng ta, Lưu Vĩ Hồng, Bí thư Lưu. Anh ta lúc trước là thầy giáo của tôi, cũng là người đặt nền tảng cho công ty thức ăn gia súc Hạnh Phúc của chúng ta. Không có Bí thư Lưu thì không có nhà máy thức ăn gia súc Giáp Sơn chúng ta, càng không có thị trấn Giáp Sơn ngày hôm nay. Giáp Sơn chúng ta, chắc chắn giống như lúc trước, nghèo vô cùng.
Lúc Tô Mộc giới thiệu Lưu Vĩ Hồng cho hai vị trợ thủ, nhiệt tình dạt dào, ý tôn sùng và kính ngưỡng đều bộc lộ trong lời nói.
Tổng kiến trúc sư khoảng 40 tuổi, chủ nhiệm La hơn 30 tuổi, đều là người vô cùng điềm đạm, nghe Tô Mộc giới thiệu, vội vàng tiến lên trước, bắt tay hỏi thăm Lưu Vĩ Hồng, vô cùng tôn kính.
Tổng giám đốc Tô ở ga xe lửa liền nói đi nói lại với hai người bọn họ về sự tích quang vinh của Lưu Vĩ Hồng, trong 3 năm bọn họ làm việc ở Giáp Sơn, cũng thường xuyên nghe thấy cán bộ trong thôn và các đồng sự cũ trong công ty nói đến tên của Lưu Vĩ Hồng, bất luận là ai, chỉ cần nhắc đến tên Bí thư Lưu, liền giống như Tô Mộc, vẻ mặt đầy ý sùng bái.
Theo một loại ý nghĩ nào đó mà nói, cái tên Lưu Vĩ Hồng này, ở Giáp Sơn đã trở thành một truyền kỳ, một loại tồn tại như vật tổ.
Cuộc sống của tám trăm ngàn dân Giáp Sơn đã có biến hóa nghiêng trời lệch đất, đều là do Lưu Vĩ Hồng ban tặng.
Lưu Vĩ Hồng rất khách khí mà hành lễ với hai người, giới thiệu với bọn họ thư ký Cao Thượng và lái xe Lý Cường của mình.
Lần này đến nhà ga Kinh Hoa đón Tô Mộc, Lưu Vĩ Hồng không dùng đặc quyền chen chúc đến đài ngắm trăng, càng không tổ chức đội ngũ đón tiếp long trọng, liền cùng Cao Thượng và Lý Cường đứng trong dòng người ở cửa nhà ga, trông có vẻ rất bình thường.
Tô Mộc là học sinh của Lưu Vĩ Hồng, đương nhiên tuyệt đối không tính toán những việc này.
Mọi người chào nhau xong, Lưu Vĩ Hồng liền mời bọn Tô Mộc lên xe.
Lý Cường lái một chiếc xe con bảy chỗ của Ủy ban đến, có thể ngồi đủ, bọn Tô Mộc cũng không có bao nhiêu hành lý, chỉ là một số quần áo thay hàng ngày.
Lần này mời Tô Mộc đến Kinh Hoa tiến hành khảo sát đầu tư, coi như việc công, nhưng cũng có phần việc tư lẫn vào. Gặp loại tình hình này, Lưu Vĩ Hồng thường dựa theo việc tư mà xử lý. Vì vậy tạm thời không kinh động đến các đồng chí trong khu, trước tiên sắp xếp rồi nói sau.
Lập tức Lưu Vĩ Hồng mời Tô Mộc ăn cơm Trung Quốc ở khách sạn Kinh Hoa, sau khi ăn xong đi xe ô tô đến thẳng Ninh Dương, ở nhà khách Ninh Dương mở ba phòng đơn, mời ba người bọn họ Tô Mộc vào ở, lập tức ôn chuyện cũ với Tô Mộc ở phòng của y.
- Tô Mộc, cô Mông vẫn khỏe chứ? Bây giờ đi làm ở đâu?
Lưu Vĩ Hồng hỏi đến mẹ của Tô Mộc, Mông Khả. Lúc trước Lưu Vĩ Hồng còn đảm nhiệm chức Chủ tịch thị xã ở Hạo Dương, dựa theo chính sách quy định, một lần nữa sắp xếp công việc cho Mông Khả, làm ở Cục văn hóa thị xã Hạo Dương.
Tô Mộc vội vàng nói:
- Rất tốt, mẹ em bây giờ đi làm ở Sở Văn hóa tỉnh.
Lưu Vĩ Hồng hơi gật đầu.
Tào Chấn Khởi đã đi đến tỉnh, Mông Khả cũng đi Sở văn hóa tỉnh, có lẽ quan hệ giữa hai người đã xuất hiện thay đổi nào đó, Mông Khả không còn căm hận Tào Chấn Khởi như trước. Dù sao sự việc đã qua đi hơn 20 năm, Tô Mộc đã trưởng thành, trở thành Tổng giám đốc công ty thức ăn gia súc. Ân oán quá khứ cũng sớm nên bỏ đi.
Mỗi người đều chỉ có một đời người, chỉ sống trong căm phẫn và hận thù, việc gì phải khổ thế?
- Chủ tịch tỉnh Tào thì thế nào?
Lưu Vĩ Hồng lại thuận miệng hỏi tình hình của Tào Chấn Khởi.
Tô Mộc mỉm cười nói:
- Cũng rất tốt. Lần trước em đi Đại Ninh thăm ông, còn nói chuyện với ông về chuyện này cơ. Nghe nói em muốn đi Kinh Hoa xây dựng nhà máy, bố em rất ủng hộ, nói đi theo thầy sẽ không sai.
Tô Mộc thuận miệng nói ra hai từ “bố em”, bởi vậy có thể thấy được, y đã tha thứ cho Tào Chấn Khởi, tiếp nhận thân phận thực sự của bản thân. Chỉ là tên thì không cần đổi. Cũng coi như là một loại cảm ơn đối với dưỡng phụ Tô Đại Khánh. Trong mắt người khác, cái tên nhân vật phản diện Tô Đại Khánh này, phá hoại gia đình người khác, độc chiếm vợ của Tào Chấn Khởi, chính là một nhân vật phản diện. Nhưng ông ta đối với Tô Mộc rất tốt, rõ ràng biết không phải là con đẻ của mình nhưng cũng coi như là mình sinh ra, trong thời gian hai mươi mấy năm đều làm tròn trách nhiệm của người bố. Tô Mộc đương nhiên phải cảm ơn.
- Tô Mộc, tốt quá!
Lưu Vĩ Hồng liền rất xúc động nói, liên tục gật đầu.
Tô Mộc là một học sinh mà hắn rất yêu quý, chăm chỉ hiếu học, kính cẩn thủ lễ, vui vẻ giúp người, bây giờ y có thể thoát khỏi xiềng xích về tâm hồn, hiểu được nỗi khổ của bậc cha chú, dùng một thái độ lạc quan thong dong đối mặt với đời người “dị biến”, Lưu Vĩ Hồng đương nhiên vui mừng thay cho y.
Thời điểm công tác ở Hạo Dương, giữa hắn và Tào Chấn Khởi có đấu tranh cũng có hợp tác, tổng thể mà nói, không phải “người cùng một đường”. Nhưng bây giờ Tào Chấn Khởi nói với Tô Mộc, y đi cùng với Lưu Vĩ Hồng sẽ không sai, cũng có thể thấy sức nặng thực sự của Lưu Vĩ Hồng trong mắt Tào Chấn Khởi.
Tô Mộc cũng có chút cảm thán, nói:
- Thầy Lưu, đây quả thực đều là lời dạy bảo của thầy. Con người chỉ có một đời, cam chịu mấy chục năm, vui vẻ cũng chỉ mấy chục năm. Em đương nhiên chọn vui vẻ mà sống.
- Nói rất đúng, đây mới chính là thái độ đúng đắn.
Lưu Vĩ Hồng mỉm cười gật đầu, sau đó lại hỏi chuyện chung thân đại sự của Tô Mộc:
- Tô Mộc, vấn đề cá nhân của em đã giải quyết chưa? Kết hôn chưa?
Tô Mộc lập tức đỏ mặt, hơi xấu hổ nói:
- Tạm thời vẫn chưa.
Lưu Vĩ Hồng cười nói:
- Tạm thời vẫn chưa? Vậy là em đã có đối tượng rồi?
- Cũng, cũng không có… Năm kia bố em giới thiệu cho một người, nói chuyện vài lần nhưng không hợp nên chia tay rồi…
Tô Mộc mặt càng đỏ hơn.
Vẫn là cái tật xấu cũ, chỉ cần nói đến chuyện cá nhân liền không kìm nổi mặt đỏ tới mang tai, làm sao giống một Tổng giám đốc của công ty thức ăn gia súc nổi tiếng chứ? Rõ ràng là một học sinh non nớt mới ra trường.
- Người bố em giới thiệu cho, chắc chắn là không tồi. Sao lại nói chuyện không hợp? Em cũng không còn nhỏ nữa, lại là Tổng giám đốc, công việc rất bận, nên tìm đối tượng kết hôn rồi. Nắm lấy thời cơ nhé.
Lưu Vĩ Hồng liền bày ra dáng vẻ thầy giáo, giáo huấn nói.
Tô Mộc gãi đầu, cười ha hả.
Đang nói chuyện thì điện thoại của Lưu Vĩ Hồng reo lên.
- Xin chào, tôi là Lưu Vĩ Hồng.
- Ha ha, Bí thư Lưu, tôi là lão Ngụy. Ở đâu vậy? Có vài việc muốn báo cáo với anh.
Điện thoại truyền đến tiếng cười ha ha của Ngụy Phượng Hữu.
Trong thời gian này, Ngụy Phượng Hữu quả thật thường xuất hiện trong phòng làm việc của Lưu Vĩ Hồng, có liên quan đến tiến triển của mấy hạng mục lớn, đều là do một tay Ngụy Phượng Hữu nắm. Lưu Vĩ Hồng không hề giống như mọi người suy nghĩ, tưởng rằng hạng mục chính mình dẫn vào, liền gắt gao chộp vào tay mình, không cho người khác nhúng tay, mà là buông tay giao cho Ngụy Phượng Hữu và bên chính phủ khu bên kia tiến hành.
Lưu Vĩ Hồng lại không giống người khác, muốn mò chút gì từ trong mấy hạng mục này.
Kiến thiết kinh tế, vốn là chuyện Chính phủ nên quản lý, giao cho Ngụy Phượng Hữu xử lý, một là thể hiện ý chí khiêm tốn của nhân vật số một, hai là cũng tránh khỏi vạch áo cho người xem lưng, nói hắn dục vọng quyền lực quá mạnh, luôn nhúng tay vào việc Chính phủ nên quản lý, xem thường Chủ tịch khu.
Mặc kệ là ai đang cụ thể nắm mấy hạng mục này, chỉ cần làm rõ, phần công lao đầu tiên sẽ là của Lưu Vĩ Hồng hắn, điều này chạy không thoát được.
- Được thôi, Chủ tịch khu. Bây giờ tôi ở khách sạn Ninh Dương phòng 302, có khách Sở Nam đến, chuẩn bị đến Thành phố chúng ta đầu tư muốn làm một nhà máy thức ăn gia súc. Tôi đang nói chuyện đây, Chủ tịch khu cũng đến đây nói chuyện đi.
Lưu Vĩ Hồng giọng điệu rất thoải mái vui vẻ.
Ngụy Phượng Hữu âm thầm giật mình kinh hãi.
Lại có người đến đầu tư rồi?
Sao người khác thu hút đầu tư vô vàn khó khăn, đến chỗ Lưu Vĩ Hồng, khách thương không ngờ lại nhiều như cá qua sông vậy?
Thật khó lường!
- Được được, tôi lập tức đến.
Ngụy Phượng Hữu quả nhiên tới rất nhanh, ngắt điện thoại không đến 10 phút liền xuất hiện trước cửa phòng 302, cười ha ha bước vào.
- Chủ tịch khu lại đây, tôi giới thiệu cho mọi người một chút…
Lưu Vĩ Hồng và Tô Mộc lập tức đứng dậy.
Lưu Vĩ Hồng cười hướng Ngụy Phượng Hữu giới thiệu thân phận của Tô Mộc.
- Tổng giám đốc Tô, hoan nghênh, hoan nghênh!
Ngụy Phượng Hữu vội vàng bắt tay chào Tô Mộc.
Bên này hàn huyên còn chưa xong, điện thoại của Ngụy Phượng Hữu lại kêu. Ngụy Phượng Hữu vội vàng cáo lỗi, đu sang một bên nghe điện thoại, mới nghe vài câu, mặt liền biến sắc, kinh ngạc hỏi:
- Cái gì? Tự sát rồi? Rốt cục là chuyện gì? Cậu nói rõ ràng đi!