Thứ hai Lưu Vĩ Hồng mới quay về Thị ủy làm việc. Vừa mới đến văn phòng không lâu, điện thoại trên bàn đã kêu vang.
- Xin chào, tôi là Lưu Vĩ Hồng!
- Bí thư Lưu, chào anh. Tôi là Lôi Húc Minh, là nhân viên của văn phòng Bí thư Tỉnh ủy Lâm.
Trong điện thoại truyền đến một giọng điều rất ôn hòa của người đàn ông trung niên, nho nhã lễ độ.
Lưu Vĩ Hồng ngạc nhiên.
Lôi Húc Minh hắn không quen, nhưng đã nghe qua là thư kí của Bí thư Tỉnh ủy tân nhậm Lâm Khải Hàng, trợ lí tuần tra viên của văn phòng Tỉnh ủy kiêm Trưởng phòng tổng hợp số 1. Không ngờ lúc này Lôi Húc Minh lại gọi điện cho hắn.
- Xin chào, Chủ nhiệm Lôi!
Lưu Vĩ Hồng chiếu theo quy tắc quan trường, tôn trọng gọi Lôi Húc Minh là Chủ nhiệm Lôi.
- Ha ha, Bí thư Lưu, là thế này, liên quan đến báo cáo kết hợp xã và khu của Thị xã Hạo Dương các anh, Bí thư Lâm đã xem qua rồi, mời anh đích thân đến Tỉnh ủy một chuyến, có vài vấn đề cụ thể, Bí thư Lâm muốn thảo luận trực tiếp với anh. Không biết Bí thư Lưu có thời gian không?
Những lời nói của Lôi Húc Minh ngày càng khách khí.
Lưu Vĩ Hồng không khỏi thầm cười một tiếng. Bí thư Tỉnh ủy mời hắn nói chuyện, hắn có thể không đi sao?
- Vâng, Chủ nhiệm Lôi, xin hỏi Bí thư Lâm lúc nào có thời gian gặp tôi?
- 8:30 sáng mai, Bí thư Lâm có một tiếng. Nếu tiện, mời Bí thư Lưu đến đúng thời gian trên.
- Vâng, tôi nhất định đến đúng giờ, cảm ơn Chủ nhiệm Lôi.
- Đừng khách khí, Vậy vất vả Bí thư Lưu rồi!
Kết thúc cuội gọi, Lưu Vĩ Hồng chầm chậm dựa vào sô pha, châm một điếu thuốc.
Lâm Khải Hàng nhanh như vậy đã triệu kiến hắn, dường như có chút ngoài dự liệu của Lưu Vĩ Hồng. Lâm Khải Hàng vừa mới đến nhậm chức không lâu, có khả năng nói chuyện cùng các thành viên của bộ máy Tỉnh ủy còn chưa nói hết? Theo lí không thể nhanh như vậy đã đến lượt hắn, một Bí thư Thị ủy nhỏ nhoi. Hơn nữa, Bí thư Tỉnh ủy cũng không cần tìm Bí thư Thị ủy để nói chuyện.
Lâm Khải Hàng “gấp gáp” như vậy muốn gặp hắn, phỏng chừng không ngoài hai nguyên nhân. Thứ nhất, là Lâm Khải Hàng quả thực rất có hứng thú với báo cáo kết hợp xã và khu thành Thị trấn, muốn trực tiếp bàn bạc với hắn. Thứ hai, là vì thân phân đặc biệt của hắn, con cháu nhà quyền quý cao nhất của Bắc Kinh, Lâm Khải Hàng có thể có chút quan tâm.
Dù sao, vài năm nay, Lưu Vĩ Hồng ở địa phương cũng “gây ra” động tĩnh rất lớn, có lẽ Lâm Khải Hàng cũng có nghe thấy.
Lưu Vĩ Hồng cho rằng, có khả năng hai nguyên nhân đều có.
Hút xong một điếu thuốc, Lưu Vĩ Hồng nhấc điện thoại trên bàn, trực tiếp bấm qua văn phòng của Lý Dật Phong. Tân nhậm Bí thư Tỉnh ủy muốn triệu kiến hắn, hắn cần phải báo cáo cho Lý Dật Phong.
Điện thoại của văn phòng Chủ tịch Tỉnh, cán bộ biết không ít, nhưng thật có gan gọi đến thì không nhiều.
Lưu Vĩ Hồng tất nhiên là một trong những trường hợp ngoại lệ..
- Xin chào!
Điện thoại kêu vài giây mới có thanh âm uy phong hùng hậu của Lý Dật Phong từ đầu bên kia truyền lại.
Lưu Vĩ Hồng kính cẩn nói:
- Chủ tịch Tỉnh, tôi là Lưu Vĩ Hồng!
- Ha ha, Vĩ Hồng à …
- Chủ tịch Tỉnh, có việc muốn báo cáo với ngài, vừa nãy Chủ nhiệm Lôi Húc Minh của văn phòng Bí thư Tỉnh ủy Lâm vừa gọi cho tôi, nói 8:30 sáng mai, Bí thư Lâm muốn gặp tôi, muốn nói chuyện với tôi về vấn đề kết hợp Xã và Khu thành Thị trấn.
Lưu Vĩ Hồng đi thẳng vào vấn đề, lời ít mà nhiều ý làm báo cáo cho Lý Dật Phong.
Lý Dật Phong trầm tư một chút, mới nói:
- Được, tôi biết rồi. Xem ra Bí thư Lâm rất coi trọng công tác kết hợp Xã và Khu thành Thị trấn. Cậu có suy nghĩ như thế nào đều có thể báo cáo tường tận cho ông ấy.
- Vâng!
Sau đó, Lý Dật Phong lại hỏi tình hình công việc của Lưu Vĩ Hồng, Lưu Vĩ Hồng lại làm một báo cáo rõ ràng. Đây cũng là quan tâm của cấp trên. Lý Dật Phong thăm hỏi cổ vũ hắn vài câu rồi mới gác máy.
Nếu 8:30 sáng mai mới triệu kiến, Lưu Vĩ Hồng không vội, buổi chiều mới nhích người chạy tới Tỉnh cũng không muộn.
Không lâu, Trần Khải Hoa tiến đến thông báo cho hắn, nói Hội nghị doanh nghiệp tư nhân toàn Thị xã phải bắt đầu rồi, mời hắn qua tham dự.
Thời gian này, liên quan cụ thể đến công tác xây dựng kinh tế, Lưu Vĩ Hồng đều buông tay giao cho chính quyền Thị xã đi xử lí, đổi vai rất đúng chỗ. Nhưng Hội nghị tọa đàm doanh nghiệp tư nhân này, không chỉ đơn thuần là công tác xây dựng kinh tế, chủ yếu là gặp gỡ các doanh nghiệp. Để bày tỏ coi trọng và ủng hộ của chính quyền Thị ủy đối với sự phát triển của doanh nghiệp tư nhân. Ở một mức độ nào đó, đây là một loại “đãi ngộ chính trị”. Nhân vật số một của Thị ủy tham dự là điều tất yếu.
Trên thực tế, uy tín của Lưu Vĩ Hồng trong các doanh nghiệp tư nhân rất cao, đơn giản như thành lập quỹ hỗ trợ các doanh nghiệp vừa và nhỏ vì sự phát triển của doanh nghiệp tư nhân Thị xã Hạo Dương, đã ủng hộ rất lớn. Giai đoạn hiện nay, doanh nghiệp tư nhân của Hạo Dương đang trong giai đoạn khởi bước chỉnh thể, rất nhiều doanh nghiệp tư nhân gần như chỉ tồn tại hình thức gia đình. Đương nhiên, cũng có vài doanh nghiệp tư nhân đã có quy mô bước đầu, bắt đầu phát triển ra khỏi Thị xã Hạo Dương, mở rộng ra toàn Tỉnh.
Đại bộ phận doanh nghiệp tư nhân đều gặp vấn đề về vốn. Thủ tướng Hồng vừa đến làm việc ở Quốc vụ viện, liền vội thắt chặt ngân hàng, nghiêm khắc khống chế quy mô khoản vay. Hơn nữa ngân hàng vì xem xét an toàn tài chính, phương diện khoản vay cũng ưu tiên xem xét doanh nghiệp lớn. Dù nói sao, doanh nghiệp lớn thực lực hùng hậu, lại có chính sách ủng hộ và nâng đỡ của chính phủ, năng lực thu hồi vốn tốt hơn doanh nghiệp tư nhân.
Còn về doanh nghiệp tư nhân vừa và nhỏ, các khoản cho vay càng khó hơn, trên cơ bản là không có cửa vay mượn. Dù có thế chấp cũng khó vay được khoản lớn. Lưu Vĩ Hồng đã làm quỹ hỗ trợ vốn, tiến hành chỉnh hợp tài nguyên, rất nhiều doanh nghiệp tư nhân của Thị xã Hạo Dương vì thế mà chịu ơn lớn, tất nhiên khen hết lời Lưu Vĩ Hồng.
Hiện nay, Lưu Vĩ Hồng đã thành Bí thư Thị ủy, bọn họ càng hi vọng trong hội nghị tọa đàm có thể gặp được Bí thư Lưu. Còn về xây dựng kinh tế do Thị ủy chủ quản hay do UBND Thị xã chủ quản không phải là vấn đề mà bọn họ quan tâm.
Từ trước đến nay, Bí thư Thị ủy chính là nhân vật số một, bất kì công việc nào của Thị xã Hạo Dương, Bí thư Thị ủy đều có thể quản.
Hội nghị tọa đàm rất náo nhiệt, có khoảng ba mươi, bốn mươi doanh nghiệp tư nhân đến. Phía UBND Thị xã, Chủ tịch Thị xã Lưu Khánh Long, Phó chủ tịch thường trực Thị xã Hùng Quang Vinh đều tham dự. Trong hội nghị, các doanh nghiệp vừa bắt đầu đã câu nệ, được Lưu Vĩ Hồng khuyến khích đều dần dần thoải mái.
Một doanh nghiệp vui mừng báo cáo cho Lưu Vĩ Hồng, nói là hiện giờ kinh doanh ngày càng lớn. Rất nhiều doanh nghiệp đã thiết lập bộ phận bán hàng ở các Thị xã xung quang như Cửu An, Hồng Dương, Thanh Phong, hướng ra bên ngoài tiêu thụ sản phẩm của chính mình.
Đối với việc này, tất nhiên Lưu Vĩ Hồng càng khen ngợi.
Nhưng một ông chủ kinh doanh vật liệu ngũ kim họ Ngũ lại hướng Lưu Vĩ Hồng oán trách, nói ông ta ở Thị xã Cửu An mở cửa hàng bán hàng, thỉnh thoảng có gặp bọn lưu manh đến thu đủ các loại phí bảo kê, khiến người ta rất phiền lòng, tình hình trị an của Thị xã Cửu An kém xa Thị xã Hạo Dương.
- Bí thư Lưu à, cứ làm như thế, thật ăn không tiêu. Kiếm được chút tiền, còn không đủ nộp phí bảo kê…
Ông chủ Ngũ cau mày gượng cười nói:
- Còn Thị xã Cửu An này, tôi thấy một chút an ninh đều loạn lung tung, ngay cả ngón tay út của Hạo Dương chúng ta đều không bằng được!
Từ sau khi Long Vũ Hiên và Hạ Hàn xuất chưởng của cơ quan chính trị pháp luật, trải qua hàng loạt trận nghiêm trị, bọn lưu manh côn đồ của Thị xã Hạo Dương đều bị tóm sạch rồi, một đống lớn đều bị hình phạt, khổ sai, có tác dụng kinh động rất lớn. Không cần nói xảo trá vơ vét cửa hàng, thu phí bảo kê, hiện nay trong Thị xã ngay cả những thanh niên để tóc dài, mặc trang phục kì dị cũng ít thấy.
Trị an ổn định, người dân vô cùng ngợi khen.
So với Cửu An như vậy, ông chủ Ngũ càng cảm thấy Hạo Dương là thiên đường.
Lưu Vĩ Hồng hơi nhướng mày.
- Cửu An bất ổn!
Câu này đã lưu truyền ở trong Tỉnh một thời gian rồi, trật tự trị an xã hội của Thị xã Cửu An thực vô cùng gay go, thậm chí tàu hỏa qua Cửu An, các lữ khách càng phải cảnh giác bội phần, không dám lưu lại tại sân ga của nhà ga Cửu An, càng không dám mua đồ.
- Ông chủ Ngũ, vấn đề này ông cũng nên phản ảnh với chính quyền địa phương sở tại.
Lưu Vĩ Hồng nhắc nhở nói.
Ai ngờ không nhắc đến điều này còn tốt, vừa nhắc đến, ông chủ Ngũ càng thêm tức giận bất bình, nói:
- Bí thư Lưu, đừng nhắc nữa, bọn họ chính quyền bên đó không thể so được với chính quyền chúng ta bên này, hoàn toàn không quan tâm đến mọi việc. Không đi báo án còn tốt, báo án rồi, đám lưu manh côn đồ không những còn thu phí bảo kê cao hơn, còn đánh người nữa. Tôi viết thư phản ánh với chính quyền Thị xã Cửu An, một chút hồi âm cũng chẳng có, thật không biết lãnh đạo Cửu An làm cái gì.
Điều đó trong giai đoạn hiện nay là hiện tượng rất phổ biến, quần chúng phản ánh tình hình, như muối bỏ bể, bặt vô âm tín, các nơi xảy ra rất nhiều, đều là chuyện bình thường. Thật sự có thể khiến chính quyền Đảng ủy coi trọng, quan tâm giải quyết thì trong một trăm cũng không có lấy một.
Nhưng Lưu Vĩ Hồng đối với việc này cũng có chút bất lực.
Bí thư Thị ủy Thị xã Hạo Dương, làm sao có thể quản được công tác trị an xã hội của Thị xã Cửu An.
Thấy Lưu Vĩ Hồng không nói gì, Lưu Khánh Long liền nói:
- Ông chủ Ngũ, dù thế nào cũng cần phải dựa vào cơ quan chính trị pháp luật của nơi đó xử lí vấn đề này.
Ông chủ Ngũ rầu rĩ gật đầu. Ông ta cũng biết, việc này, lãnh đạo Thị xã Hạo Dương không thể giải quyết giúp ông ta được. Cũng chỉ muốn nói ra, càu nhàu chút thôi, bực tức trong lòng rất khó chịu. Cửu An trật tự trị an náo loạn, đã mở sạp bán hàng, buôn bán vẫn phải tiếp tục, còn mình phải cẩn thận để ý thôi.
Hội nghị tọa đàm đến hơn 11h kết thúc, Lưu Vĩ Hồng, Lưu Khánh Long đại diện Thị ủy và UBND Thị xã mở tiệc chiêu đãi các doanh nghiệp tư nhân, thêm một lần cổ vũ thăm hỏi đối với bọn họ.
Hơn 2h chiều, Lưu Vĩ Hồng lái xe số một của Thị ủy, hướng đến Đại Ninh. Lúc đến Đại Ninh trời đã tối, Lưu Vĩ Hồng đi thẳng đến văn phòng thường trú của Địa khu Hạo Dương, không đến câu lạc bộ Duy Đức. Trước khi xuất phát, Lưu Vĩ Hồng gọi điện thông báo với Lý Hâm, Lý Hâm không ở đó, ngày mai mới có thể trở về. Lưu Vĩ Hồng liền không đến câu lạc bộ Duy Đức. Bí thư Tỉnh ủy chính thức triệu kiến, ở tại văn phòng thường trú tại Tỉnh ủy là rất thỏa đáng. Liên hệ với văn phòng của Lâm Khải Hàng cũng càng thêm thuận tiện.