Quan Gia

Chương 773: Chương 773: Chỉ giáo của Lưu bí thư




 

Quan Gia 

Tác Giả: Hãm Bính  

Chương 773: Chỉ giáo của Lưu bí thư 

Nhóm dịch: PQT 

Nguồn: Mê Truyện 

 

Lưu Vĩ Hồng từng học băng bó. Trước kia khi hắn ở đội võ thuật, các đồng đội va chạm bị thương chút da thịt là chuyện bình thường, tất cả mọi người đều tự mình băng bó. Tình hình trước mắt như thế, Lưu Vĩ Hồng đương nhiên không thể cứ giương mắt nhìn Đào Tiếu Bình mãi được. Trên thực tế, cô gái xinh đẹp e thẹn trước mặt này đã là người con gái của Lưu Vĩ Hồng, chỉ chờ hắn mở miệng, Đào Tiếu Bình sẽ không chút do dự đem mình giao cho hắn. 

Lưu Vĩ Hồng nhìn bả vai Đào Tiếu Bình, ở đó có một đường rách nhỏ. Con dao nam diễn viên kia cầm chỉ là đạo cụ, cũng không sắc lắm, nhưng đánh xuống như vậy vẫn có thể tạo thành vết thương nhất định cho người khác. Trên bả vai Đào Tiếu Bình bị đập rách một đường, khi xử lý vết thương có lẽ sẽ hơi đau. 

- Bình Bình, kiên nhẫn một chút, có thể hơi đau đấy. 

Lưu Vĩ Hồng quan sát, sau đó cầm một bình rượu cồn, chuẩn bị khử trùng vết thương cho Đào Tiếu Bình. 

-Không sao, em chịu được ...... em không phải tiểu thư… 

Đào Tiếu Bình vội vàng nói, quỷ thần xui khiến lại kèm thêm một câu phía sau. Nàng thật sự lo lắng Lưu Vĩ Hồng xem nàng như một con búp bê. Nàng không muốn làm búp bê, nàng muốn làm một cô gái tràn đầy sức sống, làm người con gái của Lưu Vĩ Hồng. 

Lưu Vĩ Hồng mỉm cười, dùng bông y tế chấm chút rượu trắng, khẽ lau bả vai nàng. 

Đào Tiếu Bình sớm có chuẩn bị, tuy nhiên vẫn không nhịn được khẽ nghiêng đầu, rên khẽ, dùng rượu trắng chà lên vết thương, thật sự rất đau. 

Lưu Vĩ Hồng cẩn thận sát trùng vết thương cho nàng, băng bó đơn giản, lại cầm lấy dầu hoa hồng nói: 

-Để anh xoa bóp cho em, dùng dầu hoa hồng xoa bóp, tránh làm thương gân cốt. 

Đào Tiếu Bình gật đầu. 

Lưu Vĩ Hồng xoa chút dầu hoa hồng lên lòng bàn tay, nhẹ nhàng xoa nhẹ bả vai trắng nõn của Đào Tiếu Bình. Bàn tay to lớn của Lưu Vĩ Hồng có chút thô ráp, đặt trên bả vai Đào Tiếu Bình, giống như hai miếng băng gạc nhỏ, cảm giác hết sức kỳ diệu. Trong nháy mắt, Đào Tiếu Bình không còn thấy đau đớn, cắn môi, trong lòng giống như uống mật ngọt. 

Người đàn ông này khi uy phong cũng thật uy phong, khi ân cần cũng thật ân cần. 

Sau khi nhẹ nhàng xoa một hồi, Lưu Vĩ Hồng ngừng lại nói: 

-Mỗi lần không thể xoa quá lâu, nếu không ngược lại sẽ càng đau, chú ý nắm chặt thời gian. 

Lời này đương nhiên là dặn dò Đào Tiếu Bình, dù sao Lưu bí thư không thể ngày nào cũng xoa bả vai cho nàng . 

-Cám ơn anh… 

Đào Tiếu Bình đứng dậy, thấp giọng nói. 

-Nha đầu ngốc! 

Lưu Vĩ Hồng cười lắc đầu, vươn hai tay ra nhẹ nhàng ôm lấy nàng, cầm quần áo, khoác thêm cho nàng: 

-Mấy ngày tới em đừng quay phim nữa. Đại Pháo đã nói, khi em diễn cảnh đánh nhau, có thể dùng thế thân, phải học cách chăm sóc cho mình. 

- Dạ...... 

Đào Tiếu Bình lại liên tục gật đầu, tâm tình vô cùng tốt, vết thương ở vai cũng không còn thấy đau nữa. 

Lưu Vĩ Hồng không ở trong lều quá lâu, dù sao bên ngoài còn có mười mấy người. Mặc dù người của tổ kịch căn bản cũng biết, Đào Tiếu Bình là cô gái của Nhị gia, nhưng cũng không thể quá lộ liễu? 

Đào Tiếu Bình như chú chim nhỏ nép vào phía sau Lưu Vĩ Hồng, gương mặt xinh đẹp tuyệt trần vẫn đỏ rực, kiều diễm ướt át, làm người ta vừa thấy liền không khỏi suy nghĩ miên man bất định. 

Tuy nhiên hiện tại Đào Tiếu Bình không quan tâm mọi người suy nghĩ cái gì, trước kia nàng rất hay để ý suy nghĩ của người khác vì thiếu tự tin. Tất cả mọi người đều nói nàng là cô gái của Lưu Vĩ Hồng, bản thân nàng biết không phải, sợ bí mật này một khi bị vạch trần, bản thân căn bản cũng không biết nên đi đối mặt như thế nào. Hiện giờ nàng không còn cảm giác thiếu tự tin đó nữa. Mọi người thích nghĩ thế nào thì nghĩ. 

Đại Pháo làm như không nhìn thấy, chỉ quan tâm hỏi thăm vết thương của Đào Tiếu Bình, nghe nói vấn đề không lớn liền thở phào một cái. 

Buổi trưa, Lưu Vĩ Hồng và người của tổ kịch cùng nhau ăn cơm. 

Cuộc sống của tổ kịch thật ra tương đối gian khổ, còn lâu mới có cảnh tượng như người ngoài tưởng tượng. Bữa ăn cũng chỉ có thức ăn nhà nông bình thường, một chén thịt gà lớn, mọi người bưng bát to làm thành một vòng ăn cơm. Đại Pháo vốn muốn thiên vị cho nhị ca , nhưng Lưu Vĩ Hồng cười cự tuyệt. Khẩu vị của hắn rất tốt, ăn cái gì cũng thấy ngon, hoàn toàn không cần thiên vị. 

Đào Tiếu Bình ở cạnh Lưu Vĩ Hồng, bận rộn thêm cơm cho hắn. 

Cơm nước xong, Đại Pháo tuyên bố nghỉ ngơi đến xế chiều, mọi người có thể tự do hoạt động, du lãm một chút núi non Hạo Giang, mấy ngày hôm nay chỉ chăm chú quay phim, còn chưa kịp thưởng thức cảnh đẹp hiếm có này. 

Thành viên tổ kịch liền hoan hô, túm năm tụm ba, tạo thành các đội đi thăm quan xung quanh. 

-Đại Pháo, đi, chúng ta cũng cùng nhau đi dạo một chút. 

Hôm nay Lưu Vĩ Hồng không có dự định trở về. Thân là bí thư thành ủy Hạo Dương, hắn cũng chưa từng du lãm cảnh sắc Hạo Dương bao giờ. 

- Được rồi! 

Đại Pháo rất sảng khoái đồng ý. Hắn dẫn theo một nữ diễn viên trẻ tuổi, cùng Lưu Vĩ Hồng, Đào Tiếu Bình đi thẳng về phía trước. Nữ diễn viên trẻ tuổi này là người mới được tuyển chọn tới tổ kịch gần đây, mọi người trong tổ kịch biết, Vệ Mạnh rất thích nàng. Chuyện như thế ở giới giải trí nhìn rất quen, không ai để ý. Mỗi vòng tròn đều có quy củ của vòng tròn đó. 

- Chúng ta cùng tới Lão Long động thăm quan! 

Nhóm bốn người Lưu Vĩ Hồng tiến về phía Lão Long động. Nếu thật sự khai phá du lịch, lão Long động và Hạo Giang quanh co ngoằn nghèo này chính là nơi có giá trị khai phá nhất. Hôm nay Lưu Vĩ Hồng tới đây, đương nhiên là đến thăm Đào Tiếu Bình, nhưng cũng muốn thuận đường khảo sát tài nguyên du lịch Hạo Giang, xem xem có phải có gì đó để làm. Chỉ cần là thứ có lợi cho phát triển kinh tế Hạo Dương, Lưu Vĩ Hồng từ trước đến nay đều tận lực tận sức. 

Bất kể sau này hắn có thể tiến được bao xa trên con đường làm quan, tất cả mọi việc hắn làm hôm nay, cuối cùng đều lưu lại một dấu vết trong lịch sử của thành phố Hạo Dương. Đây là dấu vết vĩnh viễn không lau đi được, cũng là thành tựu và kiêu ngạo của một người đàn ông. 

Cửa động Lão Long động không lớn lắm, ban ngày cũng không bật đèn chiếu sáng, vừa mới đi vào, liền có gió mát ào ào, Đào Tiếu Bình không nhịn được khẽ rùng mình một cái, thân thể mềm mại dựa vào người Lưu Vĩ Hồng. 

Lưu Vĩ Hồng khẽ mỉm cười, đưa tay nắm lấy bàn tay nhỏ bé của nàng. 

Nữ diễn viên trẻ tuổi kia cũng học theo, khoác cánh tay Vệ Mạnh. 

Thật ra lão Long động trước mắt không có gì hay để xem, bởi vì không chiếu sáng, đi vào hơn mười thước, liền tối đen như mực, không nhìn thấy thứ gì, dưới chân lại ươn ướt. 

Đào Tiếu Bình liền sợ hãi, dựa sát vào lồng ngực Lưu Vĩ Hồng. 

Lưu Vĩ Hồng lắc đầu, không thể làm gì hơn là lui ra ngoài. Đứng ở chỗ sâu phía dưới cửa động hơn 100m , chính là Hạo Giang quanh co. Đào Tiếu Bình liền buông lỏng hai cánh tay ôm chặt cổ Lưu Vĩ Hồng, thích thú vươn người nói: 

-Phong cảnh nơi này thật là đẹp, còn đẹp hơn một số điểm du lịch nổi tiếng… 

Đại Pháo liền phụ hoạ theo đuôi nói: 

- Đúng vậy, đáng tiếc Dương gia có con gái sắp trưởng thành, nuôi ở khuê phòng người đời không ai biết! 

Trong lòng Lưu Vĩ Hồng bỗng nhiên vừa động, cười nói: 

-Đại Pháo, cậu nói rất có lý, tôi muốn thương lượng với cậu chuyện này. 

-Nhị ca, đừng nói thương lượng, xin anh cứ tận lực giao phó. 

Đại Pháo cũng cười nói, sau vài lần giao tiếp với Lưu Vĩ Hồng, Đại Pháo cũng biết tính cách của nhị ca, không phải là loại nha nội quần là áo lượt, đối với bằng hữu rất trượng nghĩa, ở trước mặt Lưu Vĩ Hồng cũng dần dần thoải mái. 

Lưu Vĩ Hồng khoát tay áo nói: 

-Thật sự phải thương lượng. Tôi có suy nghĩ như vậy, tổ kịch các cậu có thể bớt chút thời gian hay không, thực hiện một bộ phim phóng sự ở Hạo Giang, quay cảnh núi non sơn thủy nơi này. 

Đại Pháo suy nghĩ một lát nói: 

-Nhị ca, ý của anh là quay một bộ phim tuyên truyền? Hay thuần túy chỉ lưu làm kỷ niệm? 

Đại Pháo nhanh chóng suy nghĩ, ý tứ của nhị ca, hắn có thể suy đoán được đại khái. 

Lưu Vĩ Hồng tán thành gật đầu nói: 

- Có lẽ nói, cái nào cũng có. Phong cảnh Hạo Giang rất đẹp, tuy nhiên điều kiện khách quan hạn chế, muốn khai phá quy mô lớn, khó khăn tương đối lớn. Trước mắt khách du lịch trong nước còn chưa phát triển lắm, người có tiền nhàn rỗi có thể bớt công phu đi du lịch dù sao vẫn còn ít. Nói như vậy, bọn họ muốn ra ngoài du lịch, chọn lựa đầu tiên vẫn là những phong cảnh nổi tiếng. 

Hạo Giang muốn cạnh tranh với những nơi đó có lẽ chưa đủ sức. Dĩ nhiên, khai phá vẫn phải khai phá, nhưng định vị phải làm tốt, không thể tham lam cầu toàn. Ý nghĩ của tôi, là đặt chân cho bổn tỉnh làm khai phá, hy vọng có thể kéo thêm khách du lịch của mấy thành phố quanh đây đến thăm. Khách du lịch rất khó trở thành sản nghiệp trụ cột của thành phố Hạo Dương nhưng vẫn có khả năng mang tới lợi ích thực tế cho quần chúng khu Hạo Giang. Mượn đại tài của cậu, quay một bộ phim tuyên truyền, có lẽ sau này cần dùng đến 

Đại Pháo liên tục khoát tay, khiêm nhường nói: 

-Nhị ca, nghe anh nói kìa, em có đại tài gì chứ? Anh yên tâm, em lập tức thu xếp người đi quay bộ phim phóng sự này, cũng không khó khăn lắm. 

Lưu Vĩ Hồng cười ha ha nói: 

-Đại Pháo, ngàn vạn lần đừng coi nhẹ mình. Cậu có thiên phú và tài hoa ở phương diện nghệ thuật, tuy nhiên, tôi cũng thuận tiện đề xuất với cậu một đề nghị. 

-Ai ai, nhị ca, anh nói đi, em nghe đây! 

Đại Pháo liền lộ ra thần sắc rửa tai lắng nghe. Quả thật hắn cũng rất muốn nghe Lưu Vĩ Hồng có đề nghị gì đối với sự nghiệp diễn xuất. Nhị ca là người khó lường, những công tử ca ương ngạch như Hồ Ngạn Bác, Trình Sơn đối với nhị ca cũng một mực kính phục. 

 

- Đại Pháo, cậu có tiềm chất của một Đại tông sư. Nhưng có tiềm chất và có thể trở thành đại sư chân chính hay không lại có sự khác nhau. Mấu chốt là phải sáng tạo. Cái gì gọi là sáng tạo? Trong giới văn nghệ, không chỉ có sáng tạo về thủ pháp quay phim. Nếu có thể làm nó thành kinh doanh chuyên nghiệp, thiết yếu một chút, chính là phải là tự tạo nhãn hiệu cho mình. Cậu phải tạo ra lực hiệu triệu nhãn hiệu của mình. Điểm quan trọng nhất chính là con đường vận hành thương nghiệp hóa, nói một cách đơn giản, bộ phim điện ảnh mà cậu quay phải kiếm được tiền. Chỉ có sáng tạo ra hiệu quả và lợi ích, nhà đầu tư mới có thể cảm thấy hứng thú đối với cậu, ngược lại, thực lực của nhà đầu tư càng lớn, cậu sẽ càng có điều kiện thực hiện những tác phẩm điện ảnh kinh điển. Cậu hãy suy nghĩ cho kỹ đi. 

codon.trai 


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.