Khu Hạo Giang nằm ở đông bắc thành phố Hạo Dương, giáp với khu Đông Viên nhưng có địa thế hoàn toàn bất đồng
Khu Đông Viên là khu có địa thế bằng phẳng nhất thành phố Hạo Dương, cũng tập trung phần lớn ruộng nước tốt nhất. Sau đó hướng đông bắc thì địa thế từ từ lên cao. Cả khu Hạo Giang đều có địa hình gò núi, người sống ở đồng bằng khi đi tới đây có cảm giác núi non trùng điệp.
Khu Hạo Giang không phải là phát nguyên của Hạo Giang nhưng cảnh bên trong núi non trùng điệp, hai bờ sông uốn khúc, thanh sơn lục thủy, cảnh sắc cực kỳ ưu mỹ.
Ở giữa khu vực Hạo Giang có một vùng núi đá vôi, phong cảnh hang động bên trong lại càng kỳ tuyệt. Bất quá tạm thời chưa tiến hành khai phá hữu hiệu mà chỉ tiến hành thăm dò đơn giản đối với một động lớn bên trong tên là Lão long động. Từ cửa động đi vào hai ba trăm mét có kéo dây điện mắc mấy bóng đèn, miễn cưỡng có thể chiếu sáng.
Đại bản doanh của đoàn làm phim đóng ở gần Lão long động.
Cách Lão long động trong vòng ba bốn dặm có một thôn trang nhỏ, tên là Lão long thôn, bởi vì thôn trang đối diện một ngọn núi, hình dáng giống một con rồng đang nằm, Đoàn làm phim những ngày qua, đều ở tại Lão long thôn.
Lão long thôn kích thước không lớn, chỉ có gần hơn trăm hộ, lấy nghề nông nghiệp làm chính, dân phong thuần phác, phong cảnh ưu mỹ, tựa như thế ngoại đào nguyên. Vừa may có một công lộ chạy vào đến thôn nên miễn cưỡng có thể thông xe. Đồ ăn thức uống và vật dụng sinh hoạt hàng ngày đều nhờ công lộ này vận chuyện. Ba bốn mươi người mỗi ngày cũng cần tiêu hao không ít đồ.
Bất quá chính quyền thành phố Hạo Dương và Ban Tuyên giáo địa ủy có chiếu cố đặc biệt với đoàn làm phim, cắt cử riêng hai người và xe chuyên dùng hằng ngày đi mua sắm vật dụng.
Lão long thôn cũng tiếp đãi đoàn làm phim cực kỳ nồng hậu. Đại pháo không phải là người hẹp hòi, chiếm dụng nhà trong thôn một chút cũng trả tiền. Dù sao chi phí không nhiều lắm. Khi đó, dăm ba trăm đồng đối với đoàn làm phim mà nói, không phải là cái gì đại sự, nhưng đối với thôn dân của một thôn hẻo lánh như Lão long thôn có thể coi là là một khoản tiền lớn . Thấy những người thành phố này hết sức hòa khí, vừa xuất thủ hào phóng lại lịch sự hào hoa, dĩ nhiên đều yêu thích.
Đào Tiếu Bình mấy ngày qua đi theo đoàn làm phim ở cùng tại Lão long thôn, tâm trạng cực kỳ vui vẻ, mỗi ngày đều khẽ hát, gặp ai cũng tươi cười.
Đại pháo liền chọc nàng là có được tình yêu rồi nên mới thế.
Mỗi lần nghe Vệ đạo diễn châm chọc, Đào Tiếu Bình cũng cười híp mắt tuyệt không phủ nhận. Thật ra thì Vệ đạo diễn khẳng định nghĩ sai, còn tưởng rằng nhị ca làm gì nàng. Cho đến hiện giờ, Đào Tiếu Bình vẫn là cô nương hàng thật giá thật.
Bất quá này có cái gì đâu?
Lưu Vĩ Hồng đã chính miệng hứa hẹn, từ đó về sau, Đào Tiếu Bình hân chân chính chính là nữ nhân của hắn. Đối với hứa hẹn của Lưu Vĩ Hồng, Đào Tiếu Bình tuyệt không hoài nghi nửa phần.
Đào Tiếu Bình tin tưởng, nàng sớm muộn sẽ đường hoàng trở thành nữ nhân của Lưu Vĩ Hồng.
Ở Lão long thôn mấy ngày, Đào Tiếu Bình lại bắt đầu tưởng niệm Lưu Vĩ Hồng, hai người gặp nhau luôn chỉ là khoảnh khắc, ly biệt luôn dài dằng dặc.
Nhưng Đào Tiếu Bình tất phải khắc chế bản thân, không thể ảnh hưởng đến Lưu Vĩ Hồng.
Hắn là Bí thư thành ủy!
Ngôi sao chính trị mới tiền đồ vô lượng.
Đoàn làm phim đang quay một bộ phim võ thuật cổ trang. Đào Tiếu Bình vốn học múa, có chút công phu nên không cần thế thân. Nhưng những động ta tương đối nguy hiểm, Đại pháo vẫn cấm nàng tự mình diễn xuất mà bình thường dùng thế thân. Cho dù không nhìn vào mặt mũi nhị ca thì xuất phát ở góc độ kinh tế, Đại pháo cũng phải an bài như thế. Đào Tiếu Bình là ngôi sao, nếu như bị thương nghỉ khoảng vài tháng thì tổn thất kinh tế của đoàn làm phim không nhỏ.
Lần này quay cảnh giao đấu bình thường, Đào Tiếu Bình mặc đồ trắng trong vai nữ hiệp đời xưa, cầm kiếm đánh nhau với một người nam. Bình thường lúc diễn khá chậm, khi vào phim sẽ tăng tốc độ và phối âm để xuất ra hiệu quả. Vào đầu thập niên 90, phim cổ trang của quốc nội còn thua xa Hồng Kông. Lưu Vĩ Hồng cho tới giờ cơ hồ chưa xem qua một bộ.
Cũng quá giả!
Nhưng lúc quay phim dĩ nhiên là ngoại lệ.
Lưu bí thư không xem phim truyền hình võ thuật nhưng không có người nào quy định, hắn không thể đến hiện trường để ủng hộ cho nữ nhân của mình.
Lưu bí thư trong những chuyện này vốn tính tinh nghịch. Lúc Đào Tiếu Bình còn hết sức chăm chú vùi đầu vào diễn xuất thì Lưu bí thư đã lén lút vào đoàn quay phim ngồi chung một chỗ với Đại pháo ngắm nàng.
Đại pháo cười nói:
- Nhị ca, đoạn này đã quay sắp xong rồi.
Ngụ ý của hắn là đợi xong xuôi ngươi có thể đem nữ nhân của ngươi đi!
Lưu bí thư ”Không xa ngàn dặm” trèo non lội suối chạy tới Long thôn này chẳng phải là để gặp Đào Tiếu Bình đấy sao?
Chuyện ngoài ý muốn thường phát sinh trong lúc lơ đãng.
Đào Tiếu Bình đang lúc quay phim bỗng nhiên nhìn thấy Lưu Vĩ Hồng, nhất thời ngẩn ngơ quên cả động tác. Nam diễn viên đang diễn chung với nàng vẫn cứ huơ đao chém tới, mặc dù động tác không nhanh, nhưng Đào Tiếu Bình không đón đỡ làm người kia muốn thu đao trở về nhưng không thể kịp.
- Cẩn thận.....
Hiện trường quay nhất thời vang lên một hồi tiếng kinh hô.
Lưu Vĩ Hồng vụt đứng lên, vẻ mặt đại biến.
Nhìn qua thanh đao trong tay nam diễn viên kia sáng loáng, sắc bén vô cùng.
Người nam diễn viên kia dĩ nhiên cũng hết sức sợ hãi, ra sức muốn thu hồi đao. Cảnh tượng nói thì chậm nhưng xảy ra rất nhanh, Đào Tiếu Bình phục hồi tinh thần lại, lấy hết sức né qua một bên. Trong một sát na cực ngắn, nàng chỉ có thể làm như vậy. Thanh đao lướt qua mặt nàng rồi chém vào bả vai.
Đào Tiếu Bình hét lên một tiếng, ngã vật xuống đất, đầu vai rách toạc rồi máu tươi chảy ra.
Mọi người đều xông ả tới.
- Bình Bình, cô làm sao vậy?
Lưu Vĩ Đồng vọt tới đầu tiên bên cạnh Đào Tiếu Bình, bế xốc nàng lên vội vàng hỏi.
Nam diễn viên lỡ tay kia bị dọa đến tái nhợt, thanh đao rơi bịch xuống đất.
- Không cần gấp gáp......
Đào Tiếu Bình đưa tay đè lại vết thương trên bả vai, nở nụ cười tái nhợt, gắng gượng nói.
Đại pháo đã bắt đầu rống giận người nam diễn viên kia.
Đào Tiếu Bình vội vàng nói:
- Vệ đạo diễn, không trách hắn, là tôi không cẩn thận.
Trong đoàn làm phim, địa vị của ngôi sao nữ số một và một nam diễn viên bình thường cách nhau một trời một vực. Tính khí Đại pháo nóng nảy, Đào Tiếu Bình thật sự sợ hắn sẽ cho người nam diễn viên kia mấy cái tát.
Nếu quả thật như thế thì sao có thể nhẫn tâm?
- Mau mau, trợ lý mau tới đây, băng bó cầm máu cho Tiếu Bình......
Đại pháo hung hăng rống lên với nam diễn viên kia mấy câu rồi quay lại hét lên.
Tổ trợ lý trường quay đều có hòm thuốc chuẩn bị cho việc cấp cứu thông thường.
- Không việc gì đâu, thanh đao kia là đạo cụ, không sắc bén.
Đào Tiếu Bình giải thích một câu, tự nhiên là nói cho Lưu Vĩ Hồng nghe. Hiển nhiên vẻ mặt Lưu Vĩ Hồng rất quan tâm, trong lòng Đào Tiếu Bình cảm thấy hết sức ngọt ngào, cảm thấy đầu vai cũng không đau đớn.
Trợ lý mang hòm thuốc, vội vã chạy tới.
- Đi, qua trong lều bên kia băng bó, nghỉ ngơi một chút.
Lưu Vĩ Hồng dìu Đào Tiếu Bình đi về qua bên lều. Đây là chỗ để diễn viên nghỉ ngơi, trợ lý mang hòm thuốc theo sau.
Đào Tiếu Bình đứng vững thân thể, nói khẽ với Lưu Vĩ Hồng:
- Nhị ca, em có thể tự đi.
Lời này ý tứ rất rõ ràng, chính là muốn Lưu Vĩ Hồng không cần đỡ nàng.
Nơi này chính là thành phố Hạo Dương, là chỗ làm việc của Lưu Vĩ Hồng.
Lưu Vĩ Hồng mỉm cười nói:
- Không sao, hôm nay chủ nhật, anh tới một mình.
Đào Tiếu Bình nhẹ nhàng thở phào một cái, thân thể ngay sau đó mềm nhũn, cả người dựa vào trong ngực Lưu Vĩ Hồng để cho hắn dìu vào trong lều. Đầu vai nàng cũng không bị gì nghiêm trọng, chủ yếu là có chút kinh sợ. Lúc thanh đao sáng loáng gào thét bổ xuống, nào kịp nghĩ đó là đạo cụ.
Vào lều, Lưu Vĩ Hồng dìu Đào Tiếu Bình ngồi xuống trong ghế.
Trợ lý liền vội vội vàng mở hòm thuốc lấy ra rượu cồn, băng gạc nhìn Đào Tiếu Bình, ý bảo nàng cởi áo. Vết thương ở trên đầu bả vai, nhất định phải cởi áo băng bó. Trợ lý là một người nam ba mươi mấy tuổi, chỉ lo vội vàng băng bó cầm máu cho Đào Tiếu Bình, không kịp nghĩ tới gì khác.
Đào Tiếu Bình cười ngượng nghịu, không hề nhúc nhích.
- Tiếu Bình.
Trợ lý thúc giục một tiếng.
Mặc dù tuổi của hắn lớn hơn khá nhiều so với Đào Tiếu Bình nhưng Đào Tiếu Bình là ngôi sao của đoàn, bình thường mọi người đều tôn trọng nàng. Tựa như Trình Sơn, cũng bằng tuổi Đào Tiếu Bình nhưng mọi người thấy hắn đều
cung kính gọi một tiếng “Tam gia”, phải là nhân vật mới có thể gọi “Tam ca”
Đào Tiếu Bình càng ngượng ngùng hơn, Lưu Vĩ Hồng đang ở bên cạnh, nàng há có thể cởi áo trước mặt nam nhân khác.
Lưu Vĩ Hồng cười nói:
- Tôi đã tới rồi, anh đi ra ngoài đi.
Trợ lý lúc này mới phục hồi tinh thần lại, nhất thời ngượng ngùng vội vàng nói:
- Được rồi, được rồi, Lưu bí thư, cái này…
Ngụ ý là hoài nghi Lưu bí thư có biết băng bó cầm máu hay không.
- Không sao, anh đi đi, vấn đề không lớn.
Lưu Vĩ Hồng khoát tay, cười nói.
- Ai, tốt, tốt......
Trợ lý không nói thêm lời nào, vội vả ra khỏi lều.