Quan Gia

Chương 771: Chương 771: Vậy em theo anh đi!




 

Quan Gia 

Tác Giả: Hãm Bính  

Chương 771: Vậy em theo anh đi! 

Nhóm dịch: PQT 

Nguồn: Mê Truyện 

 

Thành phố Hạo Dương, bao gồm cả Địa khu Hạo Dương dành cho đoàn làm phim và các minh tinh đãi ngộ cực cao. Vào buổi trưa, thành phố mở tiệc chiêu đãi đoàn làm phim. Xế chiều, Trưởng ban Tuyên giáo thành ủy Trương Thủ Chính tự mình dẫn Vệ Cường và một người phụ trách khác trong đoàn làm phim đi thăm hỏi Trưởng ban Tuyên giáo địa ủy Uyển Trung Hưng. Đào Tiếu Bình và Uyển Như không đi theo. 

Đường xá xa xôi, các cô gái cũng đã quá mệt mỏi. Vệ Cường để các nàng ở lại khách sạn nghỉ ngơi. Hơn nữa, những minh tinh này là quân bài tối trọng yếu trong tay Đại pháo không thể tùy tiện để ra ngoài mà phải duy trì cảm giác thần bí, cho dù là đi gặp lãnh đạo cũng vậy. 

Sự thật chứng minh, ngón này của Đại pháo rất hiệu nghiệm. Các lãnh đạo địa ủy đều cảm thấy rất hiếu kỳ. Dĩ nhiên, loại cảm giác hiếu kì này tương đối “Thuần khiết”, coi như là một loại ái mộ ngôi sao. Dù sao Hạo Dương tương đối phẳng lặng, mấy người Tào Chấn Khởi Chu Kiến Quốc Uyển Trung Hưng đều là cán bộ cao cấp, tiếp xúc với những sinh hoạt đời thường của thành phố không nhiều lắm. Đại minh tinh ở trong mắt bọn họ, cũng là cao cao tại thượng, không giống như Hồ Ấu Thanh do ở lâu trong câu lạc bộ Duy Đức nên có tâm thái yêu đương. 

Yến tiệc vào buổi tối có quy cách vượt xa so với buổi trưa, số người tiếp khách ước chừng khoảng đến bốn mươi năm mươi người nhiều, cộng thêm thành viên đoàn làm phim nên đặt đến chín bàn, trong phòng ăn cực kỳ náo nhiệt. Mấy lãnh đạo chủ chốt đều đến dự. 

 

Tào Chấn Khởi đại biểu Địa ủy và cơ quan hành chính Hạo Dương biểu thị sự hoan nghênh với đoàn làm phim, hy vọng đoàn làm phim có thể tuyên truyền cảnh sắc Hạo Dương. Vào thời đó, hiệu quả tuyên truyền của diễn viên điện ảnh và truyền hình rất rõ ràng. Thế hệ cán bộ của Tào Chấn Khởi dần dần cũng đã có khái niệm “Lăng xê”, mặc dù vừa mới bắt đầu nhưng coi như đã có tiến bộ. 

Rượu ngon cũng sợ ngõ hẻm sâu! 

Đại pháo cùng Uyển Như chia ra cảm tạ các lãnh đạo của Địa khu Hạo Dương và thành phố Hạo Dương đã ủng hộ đoàn làm phim, sau đó cùng nâng ly vui vẻ. 

Đào Tiếu Bình biết điều ngồi im, xung quanh có một nhóm nhân viên đoàn làm phim ăn cơm. Chỉ có khi lãnh đạo đến chúc rượu mới đứng dậy, ánh mắt chỉ chăm chú nhìn vào Lưu Vĩ Hồng, như si như say. 

Đây là Vệ Cường cố ý an bài. Hắn cũng không hy vọng có những người khác tới quấy rầy Đào Tiếu Bình, nhị ca còn ngồi ở đây! Đoán chừng với thân phận của nhị ở Địa khu Hạo Dương, những quan viên này khẳng định cũng không dám không nể mặt. Mấu chốt là ở người ta không biết Đào Tiếu Bình là người phụ nữ của nhị ca. Đại pháo làm phải làm bố trí chu đáo chặt chẽ, vạn nhất khiến cho hiểu lầm thì hỏng bét . 

Nhiệm vụ chúc rượu các lãnh đạo Hạo Dương được dành cho uyển Như và hai nữ minh tinh khác. Hai vị minh tinh này vào nghề chưa lâu, thanh danh chưa nhiều nhưng Uyển Như tuyệt đối là đại minh tinh, không hề thua kém Đào Tiếu Bình, để nàng mời rượu lãnh đạo Địa khu Hạo Dương cũng đã đầy đủ thể diện. Hơn nữa nàng ăn vận trang nhã, trang điểm rất ít, lộ ra vẻ phong tình vạn chủng. 

Những “cán bộ nông thôn” của Địa khu Hạo Dương dường như đều bị dụ dỗ xoay quanh nàng, không có người nào đi “Quấy rầy” Đào Tiếu Bình. Dù sao trong hoàn cảnh này, mọi người cũng phải giữ tự trọng thân phận. 

Lần yến tiệc này quả nhiên là núi thịt ao rượu, không khí hết sức náo nhiệt, xen kẽ ở giữa còn là vài tiết mục nhỏ do các diễn viên ngẫu hứng biểu diễn dẫn tới tiếng vỗ tay như thủy triều. Qua hai ba tiếng, thức ăn đã sớm nguội, mới coi như tận vui giải tán. Trong bữa tiệc, Tào Chấn Khởi ra mặt dặn dò người phụ trách có liên quan nhất định phải cung cấp cho đoàn làm phim hậu cần tốt nhất, quyết không để cho đại minh tinh bị ủy khuất ở Hạo Dương. Những người phụ trách có liên quan đều gật đầu, vỗ ngực bảo đảm sẽ đem chỉ thị của Tào bí thư quán triệt làm tốt. 

Thấy cảnh tượng trịnh trọng như vậy, Lưu Vĩ Hồng âm thầm bật cười. 

Đào Tiếu Bình một mình trở lại phòng mình, nhìn đồng hồ thì thấy đã sắp mười giờ. Bữa cơm này đúng là vất vả. Bất quá Đào Tiếu Bình không hề buồn ngủ, lăn ra giường mở TV. Xế chiều, nàng đã nghỉ ngơi mấy giờ, bây giờ đã hồi phục sức lực. Hơn nữa bây giờ trong đầu nàng đầy những hình ảnh của Lưu Vĩ Hồng, làm sao để ngủ được. Nàng cũng biết lần này tới đây chắc chắn sẽ không xảy ra “chuyện” gì với Lưu Vĩ Hồng. Tóm lại nơi này là Hạo Dương, là chỗ làm việc của Lưu Vĩ Hồng, Bí thư thành ủy phải chú ý ảnh hưởng. Lưu Vĩ Hồng chắc chắn sẽ không tỏ vẻ đặc biệt gì với nàng. 

Chẳng qua là bệnh tương tư này lại không thể do mình khống chế. 

Trong đầu cứ luôn nhớ đến Lưu Vĩ Hồng, Đào Tiếu Bình cũng không có biện pháp gì để xóa được hình ảnh của hắn. 

Trong ti vi chiếu gì, Đào Tiếu Bình hoàn toàn không biết, trong đầu nghĩ ngợi lung tung, đi tới đi lui trong phòng, mím môi dậm chân, phiền não không dứt. Hình tượng của Đào Tiếu Bình từ trước đến giờ trong lòng công chúng luôn ôn nhu hữu lễ, đoan trang hiền thục, nếu để cho mọi người xem thấy nàng hiếu động như một cô gái mới lớn chắc sẽ trợn tròn mắt. 

Đang lúc này, bỗng nhiên vang lên tiếng gõ cửa nhẹ nhàng, rất có tiết tấu. 

Hai mắt Đào Tiếu Bình sáng ngời, không hề nghĩ ngợi nhào ra mở cửa, trong lòng biết bao hy vọng người xuất hiện sẽ là Lưu Vĩ Hồng! 

Cửa phòng mở ra, trong phút chốc trái tim Đào Tiếu Bình như ngừng đập. 

Dĩ nhiên là thật! 

Đứng ở cửa, thật sự là Lưu Vĩ Hồng! 

Chỉ bất quá lập tức từng giọt lệ trong suốt từ đôi mắt nàng nhỏ xuống, trên mặt tràn đầy vẻ ấm ức. 

Lưu Vĩ Hồng khẽ mỉm cười, đi vào trong phòng, tiện tay đóng cửa lại. 

- Đào Tiếu Bình khóc òa một tiếng, bất chấp tất cả nhào vào lòng Lưu Vĩ Hồng, ôm siết rồi gục đầu vào vai hắn khóc nức nở. Nước mắt trào ra làm ướt đẫm áo của Lưu Vĩ Hồng, thấm cả vào trong da thịt. 

Đào Tiếu Bình khóc đến mức thương tâm . 

Lưu Vĩ Hồng một tay ôm lấy vòng eo mềm mại của Đào Tiếu, một tay nhẹ nhàng vuốt ve mái tóc dài mượt của nàng, cười lắc đầu. 

Nói thật, tối nay hắn vốn không định đến đây để gặp Đào Tiếu Bình nhưng mới vừa rồi Đại pháo nói đã khiến hắn thay đổi. Đại pháo nói cho hắn biết, Đào Tiếu Bình vốn không cần đến đây để quay ngoại cảnh. Diễn xuất của nàng trong phần này không nhiều lắm, có thể cho diễn viên đóng thế rồi về ghép vào là được. Đang còn có một bộ phim khác mà Đào Tiếu Bình đóng vai chính đang quay đến lúc quan trọng nhưng nàng kiên quyết không đáp ứng, nói gì cũng muốn đi theo đoàn làm phim cùng nhau đến Hạo Dương, thậm chí cãi nhau với cả Đại pháo. 

Đại pháo bất đắc dĩ, không thể làm gì khác hơn là an bài dừng bộ phim kia để mang nàng tới đây 

Ngoại trừ vì Lưu Vĩ Hồng, Đại pháo đối với Đào Tiếu Bình cũng rất tốt, cưng chiều nàng giống như em gái của mình. Ban đầu Đào Tiếu Bình chính là do Đại pháo phát hiện ra, hắn rất khen ngợi tài năng diễn xuất của nàng, cũng rất thích tính cách hiền thục. 

Càng là em gái hiền thục lại càng có người cưng chiều. 

Điều này cũng đúng là chuyện bình thường trong cuộc sống. 

Lưu Vĩ Hồng thấp giọng nói, thanh âm rất nhu hòa, tựa như đang dỗ dành một cô bé. Kinh nghiệm xử lý chuyện này, Lưu nhị ca cũng không phải là phong phú. 

- Em không......  

Đào Tiếu Bình lắc đầu quầy quậy, cũng không biết câu vừa nói của mình có ý nghĩa gì. Dù sao với tình hình hiện giờ, rất khó dùng từ ngữ để phán đoán ý nghĩ chân thật trong lòng nàng. 

Lưu Vĩ Hồng cười cười, bỗng nhiên hai tay ôm xốc dưới hông nàng rồi bế bổng lên. 

- A......  

Đào Tiếu Bình thét lên kinh hãi, đỏ bừng cả mặt nhưng ngay sau đó đưa tay ra ôm siết lấy cổ Lưu Vĩ Hồng, gục đầu vào bờ vai hắn, không dám cử động. 

Lưu Vĩ Hồng ôm Đào Tiếu Bình, đi tới bên giường, đem nàng để xuống, sau đó khẽ đưa tay vuốt ve khuôn mặt, mỉm cười hỏi: 

- Nha đầu ngốc, nghĩ tới anh sao?  

- Ừ......  

Trái tim Đào Tiếu Bình đập thình thịch, vành tai đỏ ứng, đáp thật khẽ như gió thoảng. 

- Sau này nếu nghĩ đến anh thì cứ gọi điện thoại, anh sẽ tranh thủ chạy đến thăm em.  

Lưu Vĩ Hồng tiếp tục vuốt ve gương mặt của nàng, cười thấp giọng nói. 

- Có thật không?  

Đào Tiếu Bình chợt ngẩng đầu lên, không dám tin nhìn Lưu Vĩ Hồng. 

Không thể nghi ngờ, điều này chẳng khác gì là Lưu Vĩ Hồng cho nàng hứa hẹn chính thức. 

- Dĩ nhiên...... Thật ra thì anh thật sự không phải muốn như vậy. Anh chỉ muốn em sống yên ổn, tương lai sẽ gặp được người mình yêu thương.  

Lưu Vĩ Hồng nói rất chân thành. 

Hắn lúc ấy quả thật không sao ngờ tới Đào Tiếu Bình dành cả trái tim cho hắn. 

- Không không, em sẽ không nói câu yêu thương với người khác. Em chỉ thích anh, , muốn đi theo anh. 

Đào Tiếu Bình vội vội vàng vàng nói, thần sắc có chút kinh hoảng. Nàng thật sự sợ Lưu Vĩ Hồng không thích nàng, không muốn nàng, nỗi đau khổ tận xương cốt như thế thật khó thể tiếp nhận. 

Nhìn sự yêu thương toát ra trong mắt nàng, trong lòng Lưu Vĩ Hồng cũng có chút cảm động. 

Khó khăn nhất chính là nhận ân huệ của mỹ nhân! 

- Vậy thì đi theo anh đi.  

Lưu Vĩ Hồng khẽ thở dài, ôm siết nàng hơn. 


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.