Quan Gia

Chương 495: Chương 495: Bọn họ kết hôn rồi.




 

Quan Gia 

Tác Giả: Hãm Bính  

Chương 495: Bọn họ kết hôn rồi.  

Nhóm dịch: PQT  

Nguồn: metruyen.com 

 

 

- Hôm nay rất vui! Cảm ơn anh!... 

Cũng chẳng biết trôi qua bao lâu, Chu Ngọc Hà thì thầm nói, giọng điệu cũng đã khôi phục lại bình tĩnh. Ít nhất người khác nghe, cũng cảm thấy chẳng khác gì với Chu Ngọc Hà bình thường. Nhưng hắn không phải người khác, hắn có thể nhận ra được, cổ họng Chu Ngọc Hà vẫn có chút run rẩy. 

- Cô còn cảm ơn nữa nghĩa là đang tát vào mặt tôi đấy. 

Lưu Vĩ Hồng cười nói, thả tay ra. 

Chu Ngọc Hà ngồi thẳng người, vẫn dựa lưng vào Lưu Vĩ Hồng, trong gió đêm, tấm lưng gầy lộ vẻ yếu ớt, dường như cả người đều khẽ run rẩy trong gió xuân, khiến người ta có cảm giác đau lòng. 

- Trước kia có từng điên như vậy không? 

Trong khoảnh khắc, Lưu Vĩ Hồng lại hỏi. 

Chu Ngọc Hà nhẹ nhàng lắc đầu, hai tay ôm ngực, dường như không chịu được gió lạnh. 

Lưu Vĩ Hồng đứng dậy kéo Chu Ngọc Hà lên, nói: 

- Vào phòng đi, không lại cảm lạnh đó. 

Chu Ngọc Hà im lặng vào trong phòng, không ngoảnh đầu lại, nói với Lưu Vĩ Hồng: 

- Tôi đi tắm cái đã. 

- Ừ! 

Lưu Vĩ Hồng gật đầu, đóng cửa ban công lại, kéo tấm màn cửa sổ dày, ngồi xuống chiếc ghế tròn, châm điếu thuốc, nhìn theo bóng dáng Chu Ngọc Hà, thả điếu thuốc xuống. 

Chu Ngọc Hà giống như nhìn thấy hắn, nói: 

- Muốn hút thì cứ hút đi, mở quạt thông gió lên. 

Lưu Vĩ Hồng quả nhiên châm thuốc. 

Giờ hắn rất muốn hút thuốc, trong căn phòng tràn ngập không khí “cổ quái”, Lưu Vĩ Hồng cảm thấy có chút hoảng hốt. 

Chu Ngọc Hà cầm đồ lót và áo ngủ đi vào nhà tắm. Đi vội vã, nên Chu Ngọc Hà không mang theo quần áo để thay, bộ đồ này là tối qua mua ở Minh Châu, còn áo ngủ là của khách sạn. 

Lưu Vĩ Hồng đầu óc ong ong, lúc nãy ăn cơm với Vu Hướng Hoành, Cung Bảo Nguyên đã uống không ít rượu. Hai vị đó đều là những hũ rượu cấp bậc, mình không phải là đối thủ, dù người ta đã chiếu cố hắn rồi, nhưng Lưu nhị ca vẫn ăn không tiêu. 

Người trong chốn quan trường, không thể không biết uống rượu, cũng coi như là một kiểu bấc đắc dĩ. 

Nửa tiếng sau, Chu Ngọc Hà từ trong phòng tắm đi ra, mặc bộ đồ ngủ màu hồng mỏng manh, đang nhẹ nhàng dùng chiếc khăn màu trắng lau mái tóc ướt sũng, dưới ánh đèn ngủ dịu dàng, máu tóc đen mượt sáng bóng. 

Lưu Vĩ Hồng đứng dậy: 

- Cô uống nhiều rồi, nghỉ ngơi sớm đi. 

Chu Ngọc Hà bình tĩnh nói: 

- Ở lại với tôi một chút, tôi chưa muốn ngủ. 

Thời điểm nói câu này, giọng Chu Ngọc Hà rất bình tĩnh, thần sắc cũng bình tĩnh, chẳng chút xấu hổ, trên gương mặt trắng mịn, hai gò má ửng hồng, cũng là sắc mặt bình thường sau khi tắm xong. 

- Được! 

Lưu Vĩ Hồng ngồi xuống. 

Chu Ngọc Hà pha hai chén trà đặt lên chiếc tủ đầu giường, không đặt trên chiếc bàn nhỏ trước mặt Lưu Vĩ Hồng mà ngồi xuống giường, nhìn Lưu Vĩ Hồng, vỗ sang bên cạnh, nói: 

- Lại đây ngồi đi, tôi muốn dựa vào anh. 

Lưu Vĩ Hồng mỉm cười gật đầu, lên giường, ngồi xuống cạnh Chu Ngọc Hà, đưa tay lên ôm vòng eo nhỏ nhắn của cô, chiếc áo ngủ mỏng manh vô cùng trơn mịm, giống như là đang trực tiếp chạm vào da thịt vậy, xúc cảm cực tốt. Chu Ngọc Hà dựa vào đùi hắn, bộ dạng lười nhác. 

- Tôi nói với anh chút chuyện ở trường… 

Chu Ngọc Hà hạ giọng nói. 

- Ừ! 

Lưu Vĩ Hồng thuận miệng đáp, giơ tay đùa mái tóc ngắn còn ướt của cô, mái tóc đen tuyền tô điểm trên làn da trắng tuyết, đen ơi là đen, trắng ơi là trắng, tạo thành sự đối lập thị giác mãnh liệt. 

- Kỳ thực tôi cũng không muốn nói đến chuyện yêu đương, tôi không được mẫn cảm với chuyện này… Đoàn Quốc Anh là đàn anh của tôi, cũng là cán bộ hội sinh viên, tổ chức múa hát cho mọi người, tôi là thành viên đội vũ đạo của trường… 

Chu Ngọc Hà từ từ nói, giọng rất nhẹ nhàng. 

Lưu Vĩ Hồng “giật mình kinh hãi” nói: 

- Thành viên đội vũ đạo? 

- Sao vậy? Không tin à? 

Chu Ngọc Hà nghiêng nghiêng đầu, nhìn hắn. 

Lưu Vĩ Hồng cười: 

- Tôi cứ cho rằng, ngoại trừ đọc sách, cô chẳng có sở thích nào khác. 

- Tôi vốn chỉ có một sở thích đó, nhưng mà bị họ ép, nói là điều kiện cơ thể tôi rất tốt, thích hợp tập vũ đạo… 

Chu Ngọc Hà nói, khóe miệng mỉm cười, dường như suy nghĩ đã hoàn toàn trở về vườn trường năm đó: 

- Sau này Đoàn Quốc Anh bắt đầu theo đuổi tôi, tôi không đồng ý… 

- Tại sao? 

Lưu nhị ca kỳ thực là một thính giả rất tuyệt, biết đưa ra câu hỏi “vì sao” trong thời khắc mấu chốt để trợ hứng. 

- Chẳng vì sao cả, từ nhỏ đến lớn tôi chưa từng tiếp xúc với con trai. Ừ… chắc là do có chút sợ hãi đó. Cho nên, nói thật, cũng chẳng trách Hoa Mỹ, không thể nói cô ấy cướp bạn trai của tôi. Dù sao tôi và Đoàn Quốc Anh cũng chẳng phải là người yêu đúng nghĩa, nhiều nhất thì cũng chỉ là có chút ý thôi, chẳng qua là các bạn học đều cho là như thế. 

Chu Ngọc Hà thản nhiên nói, dường như cô đang bàn luận chuyện người khác, cô chỉ là một khán giả mà thôi. 

Lưu Vĩ Hồng liền cười, nếu nói thế thì hôm nay Đoàn Quốc Anh cũng hơi oan uổng rồi? Người ta kết hôn, cô dâu chú rể là nhân vật chính, đến lượt Đoàn Quốc Anh, trước tiên phải chịu cơn giận của Hoa Mỹ, sau đó suýt chút nữa trở thành người qua đường, vì Lưu nhị ca chẳng biết từ đâu xuất hiện, cũng quá oan ức rồi. 

Dường như hôm nay Chu Ngọc Hà nói hơi nhiều, điều chỉnh tư thế một chút, nằm nghiêng trên đùi Lưu Vĩ Hồng, từ phần eo trở lên, cô đối mặt với Lưu Vĩ Hồng, nhưng phần eo trở xuống, cô lại nằm lên trên nệm, xem ra cô nói cô là thành viên đội vũ đạo, có lẽ chẳng phải là nói dối. Lưu Vĩ Hồng từ nhỏ đã thích tập võ, ưa vận động, là đao phong của đội bóng rổ, nên tự thấy nếu mình nằm theo tư thế này thì phải liệt nửa người mất thôi. 

Lưu Vĩ Hồng dựa lưng vào giường, lắng nghe Chu Ngọc Hà liên miên kể chuyện cô trước đây, tâm trạng bình thản, nhưng ngồi lâu cũng hơi khó chịu, nên muốn nằm xuống, đưa tay ra cho Chu Ngọc Hà gối lên. Chu Ngọc Hà liền cuộn mình nằm trên tay hắn, tựa như một chú mèo nhỏ, toàn thân co lại thành hình cong trông cực kỳ dịu dàng. 

Cô cứ nói liên miên như vậy, giọng nói Chu Ngọc Hà dần dần nỉ non, càng lúc càng nhỏ, chẳng nghe thấy được, không ngờ cô đã nằm ngủ trên tay Lưu Vĩ Hồng. 

Lưu Vĩ Hồng cười, nằm yên, để cho cô tùy ý gối. 

Chắc hẳn là mấy ngày nay, nàng không được ngủ ngon, để nàng ngủ một giấc cho đã đi. Vốn nếu có cái gọi là tình yêu, lại thêm bạn cùng phòng “giơ dao cướp người yêu”, sau câu chuyện cũ đó, trở nên đau lòng. Nhất là với người con gái có tính cách như Chu Ngọc Hà, có lẽ càng sẽ thêm đau lòng hơn. Hy vọng qua đêm nay, chuyện của Đoàn Quốc Anh và Hoa Mỹ trong đầu cô sẽ dần dần phai nhạt. 

Tai nghe tiếng thở nhẹ của Chu Ngọc Hà, mũi ngửi thấy mùi thơm nhàn nhạt tỏa ra từ người cô, tâm tình Lưu Vĩ Hồng rất bình thản. Và khi đã đứng dậy được sau chuyện của Đoàn Quốc Anh, có lẽ Chu Ngọc Hà sẽ càng để ý đến thân phận của hắn? Tin là sau đêm nay, Chu Ngọc Hà vẫn sẽ là bạn của hắn, trước sau như một! 

Chẳng biết khi nào, Lưu Vĩ Hồng cũng dần chìm vào trong giấc ngủ. 

Chất lượng giấc ngủ của Lưu Vĩ Hồng, thông thường rất tốt, ngủ tương đối sâu, bình thường không thức giấc nửa chừng. Nhưng hôm nay thì ngoại lệ, hắn không ngủ trong phòng mình, mà là đang ngủ trên giường của Chu Ngọc Hà. Khi Lưu Vĩ Hồng bừng tỉnh từ trong giấc mộng, thấy ngọn đèn trong phòng ngủ đã trở nhẹ nhàng, rất tối, trên cơ thể được phủ một tấm chăn phỏng, vội nghiêng đầu qua nhìn, bên cạnh chẳng còn bóng dáng của Chu Ngọc Hà đâu nữa. 

Lưu Vĩ Hồng giật mình, vội ngồi dậy, mắt nhìn bốn phía, nhưng chẳng thấy Chu Ngọc Hà đâu. 

- Chu Ngọc Hà? 

Lưu Vĩ Hồng gọi một tiếng, nhảy xuống giường. 

Đèn trong phòng vệ sinh tắt, Lưu Vĩ Hồng nhìn ra ban công, bức màn chẳng biết được vén lên từ khi nào, ngoài ban công loáng thoáng bóng dáng gầy yếu, Lưu Vĩ Hồng vội mở cửa, bước ra ngoài. 

Quả nhiên Chu Ngọc Hà đang nằm sấp ngoài đó, chẳng biết nửa đêm khuya khoắt, cô lại nhìn gì ngoài đó. 

Bên ngoài kỳ thực chỉ có một màu đen xám xịt. 

Năm 91, Minh Châu vẫn chưa đạt tới trình độ thành phố không đêm. 

Lưu Vĩ Hồng bước qua, đưa tay nắm lấy bàn tay nhỏ của Chu Ngọc Hà trên lan can, lạnh quá, dù là đã tháng sáu, nhưng ở tầng mười tám khách sạn Minh Châu, cạnh Xuân Giang, nửa đêm cũng rất lạnh. Chu Ngọc Hà vốn chỉ mặc chiếc áo ngủ lụa mỏng, chẳng biết đã đứng đây bao lâu, được một lúc, người đã đông lạnh thành kem. 

Lưu Vĩ Hồng không chút do dự, kéo cả người Chu Ngọc Hà vào lòng mình. 

Chu Ngọc Hà dựa vào ngực hắn, trong nháy mắt, nước mắt lạnh như băng làm ướt áo Lưu Vĩ Hồng, thấm đến da thịt hắn, cũng lành lạnh. 

Lưu Vĩ Hồng vội vã đưa tay lên nhẹ nhàng lau nước mắt. 

- Khóc à? 

Lưu Vĩ Hồng khó hiểu, cũng chẳng hỏi nhiều, kéo Chu Ngọc Hà vào phòng, Chu Ngọc Hà đứng bất động. Lưu Vĩ Hồng bực bội, vươn cánh tay, ôm lấy eo cô, bước vào trong phòng ngủ, vén chăn ngồi xuống, đắp chăn lên người Chu Ngọc Hà, sau đó ôm chặt lấy cô, giữ cô trong vòng ngực ấm áp cường tráng của mình. 

Chu Ngọc Hà lẳng lặng nằm, thân hình của cô dưới lớp chăn bông tạo thành một đường cong dịu dàng, cô nằm trong lòng Lưu Vĩ Hồng, những giọt nước mắt cứ thấm vào từng giọt từng giọt một. 

- Làm gì vậy… 

Lưu Vĩ Hồng có chút bất mãn nói thầm. 

Vừa nãy thấy Chu Ngọc Hà nằm trên lan can, thực sự hắn đã rất hoảng hốt, dù hắn không phải bác sĩ tâm lý, nhưng cũng biết, với cô gái tính cách hay phiền muộn như Chu Ngọc Hà, thường không thể dùng tâm lý của người bình thường để so được. Đụng phải Lưu Vĩ Hồng coi như cũng khác lạ, bằng không có thể những tâm sự đó, cả đời đều chôn tận đáy lòng. 

Chu Ngọc Hà xoay người, bàn tay nhỏ bé lạnh băng của cô nhéo eo hắn một cái, thể hiện sự bất mãn của mình. 

- Được rồi, được rồi, tôi không nói, tôi không nói nữa, cô nằm yên đi, sưởi ấm một chút, sắp thành băng cả rồi đây này! 

Lưu Vĩ Hồng lập tức đầu hàng. 

Ôm một cô gái xinh đẹp trẻ trung trong lòng này, nếu mà cứ xoay qua xoay lại, hắn thực sự không chịu nổi, cái anh bạn kia càng lúc càng khó kiểm soát. 

Hai tay Chu Ngọc Hà, ôm chặt sau lưng hắn, lành lạnh. 

- Họ kết hôn rồi… 

Chu Ngọc Hà bỗng nhiên thì thào nói. 

- Cái gì? 

Chu Ngọc Hà há to mồm cắn ngực hắn. 

 

 


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.