Quan Gia

Chương 494: Chương 494: Đừng giãy nữa, giãy nữa là xảy ra chuyện!




 

Quan Gia 

Tác Giả: Hãm Bính  

Chương 494: Đừng giãy nữa, giãy nữa là xảy ra chuyện!  

Nhóm dịch: PQT  

Nguồn: metruyen.com 

 

 

Vu Hướng Hoành rất khách khí, nhất định mời Lưu Vĩ Hồng ăn tối. 

Nếu tự mình tới cửa thăm hỏi, Lưu Vĩ Hồng đương nhiên cũng không thể giấu diếm thân phận với Hướng Hoành. Người trẻ tuổi có thể làm cho cháu trai của Kim Thu Viên cung kính như vậy có thể được mấy người? Nhất định là giấu giếm không được, sẽ chỉ làm trong lòng người ta có suy nghĩ. 

Nói thật, Lưu Vĩ Hồng cũng không có thiện cảm với Hướng Hoành. Theo Lưu Vĩ Hồng thấy, vị này là chính khách chân chính chứ không phải chính trị gia, để đạt được mục đích mà không chừa thủ đoạn nào, khi đảm nhiệm chức vụ lãnh đạo trọng yếu, cũng không làm ra cống hiến tương xứng với chức vụ của hắn. Nếu không phải hôm nay may mắn gặp dịp, chuyện viếng thăm này sẽ không xảy ra. Nếu đã tới thăm, động tác nên làm vẫn phải làm, lời nói khách khí vẫn phải nói, thịnh tình của Vu Hướng Hoành không thể chối từ, Lưu Vĩ Hồng không thể làm gì khác hơn là cùng hắn ăn tối. 

Đương nhiên, trước đó hắn đã gọi điện về khách sạn, kêu Chu Ngọc Hà tự dùng cơm, buổi tối hắn mới có thể trở về được. Chu Ngọc Hà báo cho hắn biết, Phương Thanh Trần đã hẹn mấy người bạn học tới phòng nàng nói chuyện, để hắn không cần lo lắng cho mình. 

Lưu Vĩ Hồng quả nhiên yên lòng. 

Hơn tám giờ, Cung Bảo Nguyên lái xe đưa Lưu Vĩ Hồng về khách sạn, nhưng không lên phòng. Cung Bảo Nguyên là người tương đối thật thà, nhưng cũng không ngốc, biết có những lúc không nên đi làm bóng đèn chọc người ta chán ghét. 

Lưu Vĩ Hồng quay về phòng mình trước, tắm rửa, thay đồ, rồi mới tới gõ cửa phòng bên cạnh. Hắn và Chu Ngọc Hà đều ở phòng khách sang trọng trên tầng mười tám, căn phòng rất lớn, còn có một ban công rộng rãi, có thể ngắm nhìn cảnh đêm thơ mộng. 

Chu Ngọc Hà mở cửa, Lưu Vĩ Hồng nhất thời cau mày. 

- Sao lại có mùi rượu nồng nặc như vậy? Uống rượu sao? 

Chu Ngọc Hà đứng trước mặt hắn, mỉm cười xinh đẹp, trên người chỉ mặc một chiếc áo lụa trắng mỏng manh, dáng vẻ lười nhác. 

Chu Ngọc Hà cười nói: 

- Mấy người bạn cũ lâu rồi không gặp nên có uống chút rượu. 

Chuyện này cũng bình thường, chỉ có điều Lưu Vĩ Hồng chưa bao giờ thấy Chu Ngọc Hà uống rượu nên có vẻ ngạc nhiên. Hắn đi vào phòng, mùi rượu càng nồng, thoáng nhìn trên ban công, chỉ thấy ở đó hỗn độn cốc chén, vỏ chai vứt khắp nơi. 

- Uống ở đây à? 

Lưu Vĩ Hồng đi tới ban công, chỉ cảm thấy đầu óc hơi choáng váng. 

Nhìn cảnh tượng này, có lẽ Chu Ngọc Hà và bạn học của nàng, ngồi trên ban công cùng nhau uống rượu nói chuyện phiếm. 

Chu Ngọc Hà cười nói: 

- Đúng vậy, kêu người của khách sạn đưa lên...... Anh ăn cơm chưa? Có muốn uống một chút không? 

Cảm xúc của Chu Ngọc Hà, tựa hồ hơi kích động, có lẽ uống mấy chén, ngữ khí nói chuyện không giống như trước, trước kia nàng toàn giữ dáng vẻ lạnh lùng, nhưng bây giờ lại hỏi Lưu Vĩ Hồng có muốn uống rượu hay không. 

- Xảy ra chuyện gì sao? 

Lưu Vĩ Hồng liền cảnh giác hỏi. 

Chu Ngọc Hà thoáng nhìn hắn, có chút khinh thường phất phất tay, nói: 

- Anh khẩn trương như thế làm gì? Người nào quy định tôi không thể uống rượu chứ? Bạn học cũ lâu ngày gặp nhau, mọi người cao hứng uống rượu….nào, uống đi! 

Vừa nói, Chu Ngọc Hà liền cầm một chai rượu nhét vào tay Lưu Vĩ Hồng, kéo hắn ngồi xuống ban công, nàng cũng bật một chai, cứ như vậy cầm cả chai “cạn chén” với Lưu Vĩ Hồng. 

Lưu nhị ca đầu óc choáng váng, có nằm mơ cũng không nghĩ đến có một ngày, Chu Ngọc Hà sẽ cùng hắn uống rượu như vậy. 

Chu Ngọc Hà giơ chai rượu đã uống vài ngụm, thấy Lưu Vĩ Hồng vẫn ngây người, liền mất hứng nói: 

- Anh làm gì thế? Đừng làm mất hứng. 

Xem ra Chu Ngọc Hà thật sự hơi kích động. Mặc dù Lưu Vĩ Hồng hôm nay đã lấy lại thể diện cho nàng, nhưng có một số nỗi đau đã thành hình, không thể dễ dàng mất đi như vậy. 

- Được, uống! 

Lưu Vĩ Hồng giơ chai lên, đụng một cái với nàng, ngẩng cổ uống ừng ực. 

Những năm qua Chu Ngọc Hà thật sự quá đè nén bản thân, ít khi ra ngoài, có cơ hội như vậy, đương nhiên phải thoải mái một trận. 

Chu Ngọc Hà khẽ cười một tiếng, lại giơ chai lên, một hơi uống hết hơn phân nửa. 

Lưu Vĩ Hồng uống nửa chai, nhắc nhở: 

- Gọi chút đồ ăn lên đi, cứ uống suông như vậy, rất dễ say . 

-Không cần gọi, ở đây có… 

Chu Ngọc Hà nói, nhấc người lên, lấy ra mấy cái đĩa nhỏ trên cái xe đẩy bên cạnh, bên trong là một ít tôm cá nhỏ, dùng để nhắm rượu, cũng không tệ. 

Xem ra vừa rồi bạn học nàng tụ tập đã chuẩn bị rất đầy đủ. 

Phục vụ của khách sạn lớn, khách sạn nhỏ không thể sánh bằng. 

Ăn đồ ăn, lại uống một hồi, Chu Ngọc Hà có chút không chống chịu được, thân thể nghiêng qua người Lưu Vĩ Hồng, thuận miệng hỏi: 

- Lưu Vĩ Hồng, anh còn có bao nhiêu chuyện gạt tôi? 

- Cô nói gì? 

Lưu Vĩ Hồng sợ nàng ngã xuống, tiện tay nắm lấy vòng eo Chu Ngọc Hà, dịu dàng nắm chặt chiếc eo nhỏ nhắn, rất là mềm mại. 

- Là tôi đang hỏi anh! 

Chu Ngọc Hà bất mãn giãy dụa, giọng nói có vẻ nhõng nhẽo. Xem ra rượu đúng là thứ tốt, có thể thay đổi tính cách một con người. Lưu Vĩ Hồng chưa bao giờ nghĩ đến, Chu Ngọc Hà có thể dùng giọng nói nũng nịu như vậy nói chuyện với hắn, lại càng không nghĩ đến, Chu Ngọc Hà nằm uốn éo người trong lồng ngực hắn, cảm giác này..... cảm giác thật sự rất tuyệt vời. 

- Cô nghi ngờ thân phận của tôi sao? 

Lưu Vĩ Hồng hít một hơi thật sâu, miễn cưỡng chế trụ cảm xúc của mình nói. 

- Đúng… 

Chu Ngọc Hà gật đầu lia lịa. 

- Tôi cũng không phải cố ý muốn giấu diếm cô. Cha tôi tên là Lưu Thành Gia, là quân đoàn trưởng Tập Đoàn Quân ! 

Lưu Vĩ Hồng thuận miệng nói, quả thật cũng không nên gạt Chu Ngọc Hà nữa. 

-Quân đoàn trưởng? 

Chu Ngọc Hà sợ hết hồn, có chút bất an lặp lại một lần nữa. Nàng chưa từng đi lính, nhưng cũng biết quân đoàn trưởng Tập Đoàn Quân có ý nghĩa như thế nào. Nhưng ngay sau đó, Chu Ngọc Hà ngẩng đầu lên, rất chân thành hỏi Lưu Vĩ Hồng: 

- Bọn họ, bọn họ nói người tên Cung Bảo Nguyên đó, là thân thích của Tổng bí thư Tùy An Đông có phải không? 

Tùy An Đông! 

Hiện giữ chức thủ trưởng số một! 

Ở trong mắt những người bình thường, đó là đại nhân vật siêu cấp sừng sừng ở trên cao? 

Trong lòng Chu Ngọc Hà đương nhiên cũng tràn đầy ý tứ tò mò. 

Không ngờ mình còn xây dựng quan hệ với thân thích của thủ trưởng số một, ngồi cùng bàn uống rượu. Hình như vị Cung Bảo Nguyên này còn rất cung kính với Lưu Vĩ Hồng, vậy Vĩ Hồng rút cuộc có xuất thân như thế nào chứ? 

- Đúng, Tiểu Cung là cháu trai của đồng chí Tùy An Đông. 

Lưu Vĩ Hồng mỉm cười gật đầu, lại bổ sung thêm một câu: 

- Một người anh em rất thú vị, làm bằng hữu cũng không tệ. 

- Vậy ông nội của anh là ai? Có phải là Lưu… 

Nói tới đây, Chu Ngọc Hà liền dừng lại, trên khuôn mặt xinh đẹp lại lộ ra vẻ mặt vừa sợ hãi lại vừa sùng kính. Đó là một đại nhân vật làm người ta khiếp sợ thế nào? Chu Ngọc Hà đương nhiên không dám nói ra tên của ông ấy. 

- Lưu Trung Nguyên! 

Lưu Vĩ Hồng đành phải gật đầu. 

- Ông nội của tôi chính là Lưu Trung Nguyên ! 

-Lưu chủ tịch! 

Chu Ngọc Hà thật sự choáng váng, hổn hển thở dốc trong lồng ngực Lưu Vĩ Hồng, cũng không biết do bị hù dọa hay uống rượu quá lượng, có lẽ cái nào cũng có. 

Sau khi trải qua chuyện hôm nay, Chu Ngọc Hà vốn cũng biết, lai lịch của Lưu Vĩ Hồng khẳng định không đơn giản, nhưng cũng không nghĩ tới, hắn lại là đệ tử hồng sắc chính tông nhất, cháu ruột của Lưu lão gia tử. 

Tin tức này trong nhất thời, thật sự không dễ tiêu hóa. 

Chu Ngọc Hà bỗng nhiên ngồi thẳng dậy, nhúc nhích người, tạo khoảng cách với Lưu Vĩ Hồng, nhìn hắn “Vô cùng cảnh giác”. Tất cả mọi chuyện xảy ra hôm nay, đối với Chu Ngọc Hà mà nói, thật sự quá chấn động. Một thầy giáo của trường nông nghiệp, bộ hạ cũ của cha nàng, trong nháy mắt đã biến thành Hồng tam đại thái tử Đảng từ kinh đô tới, kêu Chu Ngọc Hà nhất thời làm thế nào tin tưởng? 

Lưu Vĩ Hồng khe khẽ thở dài. 

Cuối cùng cũng không thể giữ được bí mật, chỉ sợ người bằng hữu này cũng không thể kết giao lâu dài. Lưu Vĩ Hồng thật tâm muốn kết bạn với những bằng hữu không quan tâm đến thân phận của nhau, cùng nhau tâm sự uống rượu, khi buồn bực có người khuyên giải, khi sung sướng có người chia sẻ ăn mừng. 

- Anh than thở làm gì? Anh…anh chính là người xấu! 

Chu Ngọc Hà bỗng nhiên bộc phát, lớn tiếng ồn ào với Lưu Vĩ Hồng, khuôn mặt đỏ bừng, có vẻ rất không cam lòng. Người này, khi kết bạn với mình, có lẽ trong lòng hắn thầm chê cười! 

Thật ra Lưu Vĩ Hồng đương nhiên không có ý tứ này, nhưng con gái chính là như thế, một khi cảm giác mình bị “Lừa gạt”, sẽ biến thành đại ngốc, trong đầu bất luận như thế nào cũng cảm thấy không thoải mái, không nhịn được sẽ phải phát tác. 

Lưu Vĩ Hồng cười khổ, trong lòng thật sự có chút xấu hổ, cảm thấy có lỗi với bằng hữu của mình. 

- Anh…anh nói đi, anh còn muốn giấu diếm tôi đến lúc nào? 

Chu Ngọc Hà vẫn “Hùng hổ”, bộ ngực ôn nhu dưới lớp áo lụa mỏng gấp gáp phập phồng. 

Lưu Vĩ Hồng lại thở dài nói: 

- Tôi không muốn giấu diếm cô. Kết bạn là chuyện của hai chúng ta, không liên quan gì đến gia đình hai bên? Tôi muốn làm người bạn tốt của cô, khi trong lòng có chuyện không vui, có người tâm sự nói chuyện, tuyệt đối không có ý tứ gì khác. 

- Anh thích gạt người, tôi không quan tâm! 

Chu Ngọc Hà giận dỗi nói, cũng không biết rốt cuộc mình đang có tâm tình gì, dù sao trong lòng cảm thấy hoảng sợ, chỉ muốn tìm lý do phát tiết ra ngoài. 

Nói không quan tâm thì sẽ không quan tâm, Chu Ngọc Hà giãy dụa đứng dậy, định tiến vào phòng. 

Thình lình từ phía sau mội đôi tay vững chắc vòng tới, Chu Ngọc Hà giãy dụa cũng không thoát khỏi bị Lưu Vĩ Hồng kéo trở lại. Thân hình mảnh dẻ áp sáp lồng ngực ấm áp của Lưu Vĩ Hồng. 

Lưu Vĩ Hồng một tay ôm chặt vòng eo nhỏ nhắn của Chu Ngọc Hà, một tay cầm chai rượu lên, đưa tới khóe miệng Chu Ngọc Hà: 

- Uống rượu! 

- Không uống! 

Chu Ngọc Hà lắc đầu, ra sức giãy dụa, cặp mông mềm mại chà xát lên người Lưu Vĩ Hồng. 

Lưu nhị ca thiếu chút nữa làm rơi chai rượu. 

Thật sự buồn bực muốn chết! 

- Ai, cô đừng giãy dụa nữa được không? Giãy nữa là xảy ra chuyện đấy! 

Lưu nhị ca thở dốc, quát lên. 

Chu Ngọc Hà bỗng nhiên yên lặng, không dám cọ qua cọ lại nữa, ngoan ngoãn dựa vào lồng ngực Lưu Vĩ Hồng, không nhúc nhích, không nói tiếng nào, cả thân thể đều có chút cứng ngắc. 

Lưu Vĩ Hồng cứ ôm vòng eo nhỏ của nàng như vậy, không lên tiếng, cố gắng điều chỉnh cảm xúc cuồng bạo trong lòng mình. 

Trong khoảnh khắc, trên ban công chợt yên lặng lạ thường. 

 

 


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.