Lưu Vĩ Hồng cũng biết muốn yên tĩnh ăn bữa cơm này là tương đối khó khăn rồi. Cung Bảo Nguyên đã làm như vậy, còn có ai dám xem hắn như một cán bộ bình thường? Khắp nơi bỗng trở nên lặng ngắt, tất cả mọi người đều nhìn hắn vẻ tò mò pha lẫn kinh sợ không dám lên tiếng. Cũng có một số người nhìn vào Tiểu Vũ. Bạn học của Chu Ngọc Hà phần lớn còn tương đối trẻ tuổi, Tiểu Vũ lại là ca sĩ nổi danh, dĩ nhiên là được chú ý.
Nhìn thấy như vậy, Cung Bảo Nguyên vội vàng nói:
- Tiểu Vũ, còn không qua đây ra mắt nhị ca?
Tiểu Vũ thật ra thì đã sớm muốn chào hỏi Lưu Vĩ Hồng, chỉ là vừa vào nên cũng rất biết điều im lặng. Bây giờ nàng đã là ca sĩ, hiểu biết xã hội đã tiến bộ hơn nhiều, rất biết lúc nào nên nói lúc nào không.
- Nhị ca, chào anh!
Tiểu Vũ nghe vậy thì vội vàng tiến lên chào hỏi rồi đưa bàn tay trắng nõn ra cho Lưu Vĩ Hồng.
Lưu Vĩ Hồng mỉm cười bắt tay với nàng:
- Tiểu Vũ, tới Minh Châu diễn xuất hay là đi theo Bảo Nguyên?
Tiểu Vũ cười nhẹ:
- Vừa mới tới thôi, em vừa mới biểu diễn bên Minh Châu thì tới đây luôn.
Lưu Vĩ Hồng gật đầu, cũng không nói thêm gì.
Tiểu Vũ đang định nói thêm với Lưu Vĩ Hồng nhưng thấy vậy thì cũng không tiện mở miệng.
- Nhị ca, tôi lập công ty này, hắc hắc, làm và với Thiêu Hậu, đây là danh thiếp của tôi.
Cung Bảo Nguyên giống như là nhớ ra cái gì đó, vội vàng móc ra một danh thiếp vàng chói hai tay đưa cho Lưu Vĩ Hồng.
Lưu Vĩ Hồng vừa nhìn cái danh thiếp lòe loẹt này thì có chút buồn cười, làm sao lại giống nhà giàu mới nổi vậy? Hắn nhận lấy danh thiếp thì đúng là trên đó mạ vàng, viết dòng chữ “Công ty mậu dịch Xuân Giang”, danh xưng của Cung Bảo Nguyên là cố vấn cao cấp.
Cũng may mà chưa viết là chủ tịch.
Nếu nói công ty mậu dịch, Lưu Vĩ Hồng cũng biết là chuyện gì xảy ra, tự nhiên sẽ không hỏi thăm cặn kẽ, khẽ cười nói:
- Bảo Nguyên, làm ăn đứng đắn là rất tốt, vẫn là câu nói trước kia, nhiều chuyện cần suy nghĩ kỹ càng, hỏi nhiều lắng nghe nhiều, đừng nóng vội hạ thủ. Hiểu chưa?
- Ai ai, tôi biết tôi biết. Chuyên này tôi cũng đã thương lượng với Thiên Hậu. Bây giờ chú Hồ cũng đã đi bộ điện lực, Thiên Hậu thì về thủ đô, tôi chạy cả hai bên. Nếu thật là không được thì thương lượng với mấy người Ngạn Bác Tam nhi rồi quyết định tiếp.
Cung Bảo Nguyên đáp lời.
Lưu Vĩ Hồng cười gật đầu:
- Còn nữa, đổi danh thiếp đi, đơn giản một chút là được rồi, đừng hoa hòe quá như nhà giàu mới nổi vậy, khiến cho người ta chê cười.
Cung Bảo Nguyên ngẩn ra, nhưng ngay sau đó lại gật đầu lia lịa:
- Đúng rồi, đều nghe lời nhị ca đi, anh bảo sao thì làm vậy.
Hiển nhiên Cung Bảo Nguyên hai mươi bảy hai mươi tám tuổi, lớn hơn Lưu Vĩ Hồng cả mấy tuổi, vậy mà ngoan ngoãn ở trước mặt hắn như một cậu em làm Chu Ngọc Hà cảm thấy rất thú vị. Bất quá Lưu Vĩ Hồng nói cái danh thiếp sáng chói kia là “Nhà giàu mới nổi” thì Chu Ngọc Hà rất tán thành.
- Nhị ca, anh nói bạn học của bằng hữu anh kết hôn, vị nào là bằng hữu của anh,giới thiệu cho tôi đi?
Cung Bảo Nguyên cười hì hì hỏi, ánh mắt liếc sang Chu Ngọc Hà trên. Dường như bây giờ những người khác đều tự động ngồi dãn ra quanh Lưu Vĩ Hồng, duy chỉ có Chu Ngọc Hà vẫn ngồi bên cạnh hắn. Cung Bảo Nguyên rất muốn biết người con gái ra sao có thể khiến nhị ca để mắt đến. Trình Tam nhi nói ngay cả minh tinh bên mình, nhị ca cũng nhìn không thuận nên không dính vào, Cung Bảo Nguyên thật lòng không tin.
Lưu Vĩ Hồng liền cười giới thiệu nói:
- Vị này là Chu Ngọc Hà, bạn gái của tôi. Ngọc Hà, đây là Tiểu Cung, Cung Bảo Nguyên, bạn thân của tôi!
Cung Bảo Nguyên vội vàng đứng dậy đưa tay cho Chu Ngọc Hà:
- Chào cô, Chu tiểu thư, sau này gọi tôi Tiểu Cung là được.
Chu Ngọc Hà hơi đỏ mặt bắt tay Cung Bảo Nguyên:
- Chào anh, Cung tiên sinh.
Nàng vẫn còn cảm giác không quen khi được Lưu Vĩ Hồng giới thiệu là “Bạn gái”, mặc dù trước lúc đi đã đồng ý.
- Ha ha, Chu tiểu thư quá khách khí rồi, cứ gọi Tiểu Cung là được rồi.
Cung Bảo Nguyên vui vẻ. Cũng may hắn hiểu chuyện, không nói ra “ngày sau cô kết hôn với nhị ca thì là chị dâu rồi” vì biết rõ với đám cậu ấm kinh sư thì vợ chỉ có một nhưng bạn gái thì vô chừng. Người xuất thân danh môn như nhị ca thì chắc chắc sẽ và kết thân với hào môn, nghe nói vị hôn thê của nhị ca là khuê nữ của xã trưởng nhật báo Nhân Dân. Nhưng đã giới thiệu là bạn gái thì cũng không thể chậm trễ chào hỏi.
Tiểu Vũ cười hì hì hỏi:
- Chu tiểu thư chắc là giới trí thức phải không? Nhìn khí chất này...... giống như là người đọc sách.
Chu Ngọc Hà thản nhiên:
- Cám ơn, tôi bây giờ đang là nghiên cứu sinh tâm lý học ở đại học Ninh Thỉnh.
- Tôi nói đúng mà, chỉ có trí thức cao cấp mới có khí chất trang nhã như vậy.
Tiểu Vũ nịnh thêm một câu, trong đầu khẽ ngộ ra, thì ra là nhị ca thích con gái như vậy mà không thích người của giới giải trí dù sao cũng có một chút bụi trần như nàng!
Chu Ngọc Hà cười nói:
- Khí chất minh tinh của các cô tốt hơn chứ.
- Hắc hắc, chưa nói tới chưa nói tới, đó là nghề nghiệp yêu cầu thôi.
Đang nói chuyện thì Hoa Vệ Tinh, Đoạn Quốc Anh và Hoa Mỹ đi tới mời hai người:
Lưu Vĩ Hồng cười mà không nói, Cung Bảo Nguyên nói:
- Quấy rầy cái gì? Chúng tôi tới đây là để uống rượu mừng, là chúng tôi quấy rầy các người mới đúng, ha ha.
- Cung thiếu gia quá khách khí rồi......
Hoa Vệ Tinh vừa nói vừa nháy mắt với Đoạn Quốc Anh và Hoa Mỹ.
Đoạn Quốc Anh và Hoa Mỹ liền song song cúi chào Lưu Vĩ Hồng và Cung Bảo Nguyên, Đoạn Quốc Anh lắp bắp nói:
- Đa tạ Lưu thiếu gia Cung thiếu gia nể mặt.
Lưu Vĩ Hồng nhẹ nhàng khoát tay:
- Đoàn tiên sinh, bà Thái, chúng tôi hôm nay tới đây để uống rượu mừng, không nên nhiễu loạn trật tự hôn lễ. Hai người cần làm gì cứ làm đi, chúng tôi ngồi đây nói chuyện.
- Dạ dạ............
Đoạn Quốc Anh gật đầu liên tục rồi không biết nói làm sao. Hắn thật không ngờ tới Chu Ngọc Hà lại đem đến một bạn trai khó lường như vậy, khiến cho ngay cả một đại nhân vật như Vu khu trưởng cũng phải e dè, chỉ sợ lỡ miệng thì gây họa.
Hoa Mỹ đỏ bừng cả khuôn mặt, kéo tay Chu Ngọc Hà, thấp giọng nói:
Bây giờ trong lòng Hoa Mỹ thật không biết có tư vị gì, xấu hổ, đố kỵ, ủy khuất, sợ hãi, cũng vừa có một chút xíu an tâm. Bạn trai của Chu Ngọc Hà như vậy, so với Đoạn Quốc Anh mạnh không biết bao nhiêu lần, rốt cuộc không cần lo lắng nàng sẽ nối lại với Đoạn Quốc Anh.
Đoạn Quốc Anh làm gì có lá gan lớn như vậy!
Chu Ngọc Hà khẽ cắn môi, nhẹ nhàng nói:
- Hoa Mỹ, chuyện đã qua thì cho nó qua đi. Mình cũng chúc hai người hạnh phúc.
- Ai, cám ơn .-
Hoa Mỹ nắm chặt tay Chu Ngọc Hà, nước mắt ứa ra.
Cung Bảo Nguyên nói với Hoa Vệ Tinh:
- Hoa chủ nhiệm, các anh cũng đi đi, tôi ở đây nói chuyện với nhị ca là được. Đừng loạn quy củ!
Lưu Vĩ Hồng khẽ mỉm cười, Cung Bảo Nguyên ở “căn cứ địa Minh Châu” rất oai phong, khác xa ở kinh sư.
Hoa Vệ Tinh làm thư ký của Vu Hướng Hoành nên cũng rất hiểu chuyện, trong lòng rất muốn tiến thêm quan hệ với Cung Bảo Nguyên. Nếu như có thể thông qua Cung Bảo Nguyên để tiếp cận với vị nhị ca này thì tốt rồi. Có thể làm cho Cung Bảo Nguyên ngoan ngoãn như vậy phải là lai lịch như thế nào? Tuy nhiên chuyện này phải nói duyên phận, hiển nhiên Lưu Vĩ Hồng cũng không muốn kết giao với bọn họ, vậy thì nên biết điều rời đi, nếu không thức thời cứ gắng ở lại thì biết đâu lại hỏng việc.
- Tốt lắm tốt lắm, vậy thì phiền Cung thiếu gia. Hôn lễ lập tức bắt đầu, mọi người uống thêm mấy chén!
Hoa Vệ Tinh quyết định rất nhanh, cười chân thành nói.
Hoa Mỹ ngầm ra hiệu cho mấy bạn học để bọn họ sang tiếp chuyện Chu Ngọc Hà rồi mới cùng Đoạn Quốc Anh chào Lưu Vĩ Hồng và Cung Bảo Nguyên.
Kế tiếp hôn lễ bắt đầu, tự nhiên là đủ các loại nghi lễ xa hoa. Hoa Thành Đống tự mình đọc diễn văn, tỏ vẻ cảm tạ khách quý đến tham gia dự tiệc, cố ý nói tên Lưu thiếu gia, Cung thiếu gia, Vu Hướng Hoành và mấy doanh nhân có máu mặt, hướng sang phía Lưu Vĩ Hồng cúi người chào, coi như là lễ số chu đáo.
Chu Ngọc Hà vẫn ngồi yên lặng, thỉnh thoảng nói vài lời với các bạn học.
Lưu Vĩ Hồng gắp cho nàng chút thức ăn, lộ ra vẻ ân cần. Lưu nhị ca đã giúp ai thì dĩ nhiên là muốn giúp tận tình .
Thừa dịp không ai chú ý, Chu Ngọc Hà lườm hắn một cái.
Lưu Vĩ Hồng khẽ mỉm cười, trong lòng rất vui vẻ.
Chờ sau khi Hoa Thành Đống tự mình dẫn chú rể cô dâu tới đây qua mời rượu, Lưu Vĩ Hồng nói với Cung Bảo Nguyên:
- Bảo Nguyên, tôi ăn no rồi, đi trước nhé.
Cung Bảo Nguyên vội vàng nói:
- Tôi cũng vậy. Nhị ca và Chu tiểu thư đang ở nơi nào? Tôi đưa hai người về!
Lưu Vĩ Hồng mỉm cười nói:
- Không cần, tôi ở ngay trên này thôi.
- Vậy được, tôi và anh cùng lên.
Lưu Vĩ Hồng gật đầu, cũng không ngăn trở.
Lưu Vĩ Hồng nói mấy câu với Vu Hướng Hoành rồi dẫn cả đám rời đi. Sau khi bọn họ rời đi thì mọi người cùng thở phào, không khí hội trường lúc này mới bắt đầu náo nhiệt. Trước đó, mỗi người đều giống như một thân sĩ, hết sức tiết chế.
Có khách quý ở đây, có ai dám chúc tụng thống khoái.
- Nhị ca, hôm nay không đi sao? Tối nay để tôi mời mấy anh em tới đây uống rượu?
Sau khi Lưu Vĩ Hồng về đến phòng, Cung Bảo Nguyên hỏi.
Lưu Vĩ Hồng lắc đầu:
- Chuyện uống rượu nói sau, Bảo Nguyên, tôi với cậu đi thăm hỏi Vu khu trưởng một chút.