Quan Gia

Chương 492: Chương 492: Khách quý (2)




 

Quan Gia 

Tác Giả: Hãm Bính  

Chương 492: Khách quý (2)  

Nhóm dịch: PQT  

Nguồn: metruyen.com 

 

 

Người trẻ tuổi đi đầu kia chính là Cung Bảo Nguyên, nữ minh tinh đi theo bên cạnh chính là ca sĩ Tiểu Vũ. Vị quan viên còn lại chừng khoảng năm mươi tuổi đeo mắt kính gọng vàng, trên thực tế thì Lưu Vĩ Hồng cũng chưa có từng gặp mặt qua, nhưng ở đời sau đã thấy rất nhiều trên truyền hình, chính là Vu Hướng Hoành. 

Sở dĩ Lưu Vĩ Hồng có thể nhìn thấy Vu Hướng Hoành trên ti vi, tự nhiên không phải bởi vì chức vụ trưởng khu khu Xuân Giang, thành phố Minh Châu trực thuộc khu vực này, mặc dù chỉ là cấp Sở, nhưng kiếp trước Lưu Vĩ Hồng chưa từng làm việc ở Minh Châu, lại càng không thể nào nhìn thấy khu trưởng Minh Châu trên đài truyền hình tỉnh Sở Nam, nguyên nhân bởi vì vị trưởng khu này không lâu sau đó đã thăng chức lên Phó Bí thư Thành phố Minh Châu, rồi Bí thư, thậm chí cho tới Ủy viên Cục Chính trị, liệt vào trong hàng ngũ lãnh đạo Đảng và quốc gia. 

Nhưng mà đây cũng chưa phải là điều khiến cho Lưu Vĩ Hồng khắc sâu vào trí nhớ, lý do chính xác nhất lại tới từ năm 2006, Vu Hướng Hoành bị cách chức, sau đó bị Kỷ ủy trung ương thẩm tra. Đó chính là một chấn động lớn trong giới quan trường. 

Chỉ không biết trong thế giới này, quỹ đạo của lịch sử có khi nào thay đổi hay không. 

Nhưng rõ ràng, Vu Hướng Hoành bây giờ vẫn đang trong thời kỳ cố gắng phấn đầu tiến về trước, nếu không thì với cái chức khu trưởng cũng không thể cung kính với Cung Bảo Nguyên như thế. 

Cung Bảo Nguyên chính là cháu trai đằng ngoại của vị ở Kim Thu viên, ở trong thành phố Minh Châu là người đứng đầu trong số các cậu ấm. Chạy tới tham gia lễ cưới của con gái Hoa Thành Đống đúng là sự nể mặt lớn, bảo sao Hoa Vệ Tinh cứ kích động không thôi. 

 

Nhưng mà Lưu Vĩ Hồng cũng thật không nghĩ tới Tiểu Cung lại đi cùng Tiểu Vũ tới đây, xem ra Trình Sơn đúng là đã tác hợp được cho bọn họ rồi.....Tiểu Vũ cũng có thể coi là ca sĩ nổi tiếng, trong những năm đầu thế kỉ 90, chính là đại minh tinh, được Cung Bảo Nguyên nhìn trúng chính là chiêu bài của nàng. 

Lưu Vĩ Hồng khẽ mỉm cười. 

Tiểu Cung còn đang cố gắng ra vẻ là một cậu ấm hợp cách. Cậu ấm chân chính cũng không cần phải có minh tinh để nâng cao giá trị bản thân. Thậm chí nói là minh tinh cũng đều là do bọn họ một tay “Chế tạo” ra. Như Trình Tam Nhi, hắn ta muốn một cô bé xuất sắc, chỉ cần bề ngoài cô bé đó đoan chính hơn chút so với Hoa Mỹ, không cần hai năm liền có thể trở thành đại minh tinh. 

Cho Tiểu Cung chút thời gian đi học hỏi vậy, đoán chừng còn phải đợi một hai năm nữa, đợi thế cục ổn định, Kim Thu viên hoàn toàn có thể đứng vững, Tiểu Cung có thể học làm một cậu ấm chính cống rồi. 

Trước mắt, Cung Bảo Nguyên đang được một đám tiền hô hậu ủng vênh vang tiến vào dãy bàn chủ hôn. 

Đoạn Quốc Anh và Hoa Mỹ bây giờ lại làm nền, đi cùng với mấy vị khách quý phía sau, khuôn mặt tươi cười. 

Bổng dưng, Cung Bảo Nguyên đứng sững lại, thoáng trợn tròn mắt, giống như không thể tin được nhìn Lưu Vĩ Hồng, còn đưa tay lên dụi dụi mắt, sợ mình nhìn lầm . 

Nhị ca? 

Sao có thể ? 

Sao Nhị ca lại có mặt ở đây? 

Thấy bộ dạng này của Cung Bảo Nguyên, Lưu Vĩ Hồng cười cười, hắn có chút thích Tiểu Cung này, rõ là người thật thà chất phác, kết bạn cũng không tệ. 

- Tiểu Cung thôi không nhìn nữa đi, là tôi. 

Lưu Vĩ Hồng khẽ cười nói. 

- Nhị ca! 

Cung Bảo Nguyên kêu lên một tiếng “Kinh thiên động địa”, nhưng dưới chân lại như có mấy cái đinh đang đóng chặt lại vậy, không thể di chuyển nữa bước. Âm thanh này của Tiểu Cung khiến cho mọi người hết hồn, không hiểu là đang có biến cố gì. 

Lưu Vĩ Hồng đứng dậy, mỉm cười gật đầu. 

- Nhị ca.....Oa, quá tốt rồi, thật không ngờ là anh có thể tới chỗ này.....anh...sao anh lại có thể đến Minh Châu? 

Cung Bảo Nguyên đột nhiên lao về phía trước, xem ra hắn ta rất nhớ vị Nhị ca này, tới trước mặt của Lưu Vĩ Hồng, cuối cùng cũng không dám lỗ mãng, cũng chỉ đứng ở đó, nhìn Lưu Vĩ Hồng cười khà khà không ngừng, khuôn mặt tràn đầy vẻ vui mừng kinh ngạc. 

Lưu Vĩ Hồng đưa tay vỗ vỗ vai hắn, cười nói: 

- Bạn học của bạn gái tôi kết hôn, tôi tới đây uống rượi mừng. 

- Cái đó....sao anh lại không gọi điện thoại cho tôi? Tôi sẽ ra sân bay đón anh, anh xem, làm thế này không phải là thất lễ quá hay sao? Sau này tôi làm sao có thể đi gặp Bác Hòa và Tam Nhi nữa chứ? Bọn họ mà biết được tôi đón tiếp Nhị ca chậm trễ, thể nào cũng xử lý. 

Cung Bảo Nguyên nói lớn, nhìn bộ dạng cũng thực là lo lắng, từ khi ở cùng với đám người Hồ Ngạn Bác, Trình Sơn, vị trí của Tiểu Cung ở đây cũng đã được tăng cao lên rất nhiều, không hề còn kẻ nào dễ dàng ức hiếp qua mặt hắn. Nhất là Trình Sơn, mối quan hệ rộng, chỉ cần Cung Bảo Nguyên vừa đặt chân tới thủ đô....., gặp người khác liền giới thiệu ngay là anh em Tiểu Cung của Nhị ca Trong mắt mấy đám người kia quả nhiên sẽ không còn giống như trước. Là anh em với Nhị ca Lưu, không thể không vuốt mặt nể mũi. Thật đúng là muốn chọc giận Nhị ca, tìm tới tận cửa rồi mà chơi cũng không vui. Vì thế cho nên Cung Bảo Nguyên mặc dù cũng chỉ có gặp Lưu Vĩ Hồng một hai lần, nhưng đối với vị Nhị ca này thực sự là “Sùng bái”. Hôm nay đột nhiên gặp ở đây, trong đầu vô cùng vui vẻ. 

Sự kinh ngạc của Cung Bảo Nguyên so với những người khác, vậy thì hoàn toàn không có cấp bậc gì cả. Những người đó, thậm chí bao gồm cả Vu Hướng Hoành cũng đều xoay mòng mòng hoa cả mắt. 

Thân phận của Cung Bảo Nguyên, bọn họ đều biết, địa vị của Cung Bảo Nguyên ở Minh Châu trước giờ không hề thấp. Từ bàn này tự nhiên lại xuất hiện một nhân vật khác, Cung Bảo Nguyên lại gọi hắn ta rất thân thiết là “Nhị ca”, lại là cung kính vạn phần. 

Vậy hắn ta là người thế nào? 

Cậu ruột của Cung Bảo Nguyên, nhưng mà rốt cuộc là nhân vật lớn cỡ nào à! 

Chẳng qua lúc này, ai cũng không dám tùy tiện chen lời, chen thêm lời vào đắc tội với Cung Bảo Nguyên đã là kinh khủng lắm rồi, lại đắc tội thêm với nhân vật “Thần bí” đó nữa thì đúng là thảm rồi. 

Lưu Vĩ Hồng cười nói: 

- Bảo Nguyên, lát nữa chúng ta nói chuyện sau, cậu đi chào hỏi bạn bè trước đi. 

- Ồ, được được, không sao không sao, các anh cứ bận việc trước đi, cần làm gì cứ làm, tôi ở chỗ này hàn huyên với Nhị ca một lúc. 

Cung Bảo Nguyên gật đầu lia lịa, xoay người nói với đám người xung quanh, phất phất tay lớn tiếng nói, hiện rõ thần khí. 

Vu Hướng Hoành mỉm cười gật đầu, cũng không tức giận. Ông ta đúng là hàm dưỡng rất tốt, đơn thuần nhìn cái bộ dạng ông ta bây giờ, ai mà có thể nghĩ rằng tính cách sau này đấu tranh anh dũng thế nào? 

Lưu Vĩ Hồng quay sang Vu Hướng Hoành, chủ động đưa tay ra, nói: 

- Chào khu trưởng, tôi là Lưu Vĩ Hồng! 

Trong lòng Vu Hướng Hông đang ngầm phỏng đoán lai lịch của Lưu Vĩ Hồng, thật không ngờ Lưu Vĩ Hồng lại chủ động chào hỏi bắt tay hắn trước, vội vàng đưa tay bắt lại Lưu Vĩ Hồng, cảm thấy không ổn, nhưng sau đó cũng đem cái tay kia tới, hai tay nắm lấy tay của Lưu Vĩ Hồng, liên tục lay động, nở nụ cười chân thành, nói: 

- Chào anh chào anh, Lưu thiếu gia! 

Tạm thời chưa biết Lưu Vĩ Hồng có địa vị thế nào trong giới quan chức, là đệ tử của nhân vật nào, Vu Hướng Hồng liền dùng cách xưng hô là “Lưu thiếu gia” thế này thì cũng không thất lễ. 

Lưu Vĩ Hồng nho nhã nói: 

- Khu trưởng Vu, tôi vừa tới hôm qua, còn chưa kịp tới hỏi thăm sức khỏe, thất lễ rồi, ngày khác nhất định sẽ tới xin lỗi. 

Đây cũng không phải là lời nói khách khí, với cấp bậc bây giờ của Vu Hướng Hoành, Lưu Vĩ Hồng cho dù tới Minh châu cũng sẽ không đi hỏi thăm hắn, nhưng nếu đụng phải trong tình cảnh thế này, nhất định phải nói như vậy, hơn nữa quả thực cũng phải có lần tới hỏi thăm, nếu không thì cũng thật là thất lễ quá. Đoán chừng ông ta sẽ nhất định hỏi từ chỗ Cung Bảo Nguyên. 

Vu Hướng Hoành gần như lập tức kết luận, Lưu Vĩ Hồng đích thực là một con cháu thế gia hào môn mới có thể toát ra khí độ này, tuyệt không phải là giả bộ. Hơn nữa Lưu Vĩ Hồng như mơ hồ nhắc nhở hắn, đây không phải là chỗ “Tán gẫu linh tinh” nên mới có cái từ đề sau này hẵng nói. Xem ra, rõ ràng là Lưu Vĩ Hồng rõ ràng không muốn công khai thân phận của mình. 

- Ha ha, Lưu thiếu gia khách khí quá rồi, tôi nhất định đợi cậu đại giá quang lâm. 

- Được thôi, cám ơn Vu khu trưởng, mọi người vẫn cứ ngồi vào vị trí của mình đi, bữa tiệc cũng nên bắt đầu rồi. 

Lưu Vĩ Hồng mỉm cười nói, cũng không muốn làm xáo trộn thế cục ở đây, không thì trong lòng Chu Ngọc Hà sẽ không vui, người ta còn cho rằng nàng dây dưa với Đoạn Quốc Anh nên cố tình tới đây phá rối,, Chu Ngọc Hà không phải là loại người như vậy. 

Vào lúc này, Hoa Thành Đống liên tục cúi người, khuôn mặt tươi cười nói: 

- Lưu thiếu gia, cảm ơn ngài đã tới tham dự buổi hôn lễ của con gái tôi....Ngài là khách quý, xin mời ngồi! 

Vừa nói vừa khom lưng làm động tác mời khách. 

Lưu Vĩ Hồng mỉm cười lắc đầu, nói: 

- Hoa tổng giám đốc, không cần, tôi ngồi chỗ này được rồi, bạn học của tôi đều ngồi ở đây, các anh chứ bận rộn đi, không cần để ý tới tôi đâu. 

Nói thì nói thế, ai dám không để ý tới hắn chứ? 

Cung Bảo Nguyên cũng đã từng là “Khách quý đệ nhất”, bất thình lình chui ra một nhân vật còn ghê gớm hơn, có để cho người ta ăn cơm hay không? 

- Cái này, cái này sao thế được chứ? Lưu thiếu gia là khách quý của chúng tôi, chúng tôi nào dám sơ xuất. 

Hoa Thành Đống nói nhiều lần, ánh mắt hướng về phía con gái. Cái bàn này đúng là bạn học của Hoa Mỹ, chỉ là sao lại có thể xuất hiện ra một nhân vật lớn hét ra lửa thế này, thật không thể hiểu nổi, tự nhiên hy vọng con gái đích thân ra mặt xuống mời. 

Hoa Thành Đồng nào biết điều giờ này trong đầu của Hoa Mỹ sớm đã choáng váng, đối với ánh mắt của cha mình vờ coi như không thấy. 

Tự nhìn xem vừa rồi mình đã nói những lời gì rồi? 

Lưu Vĩ Hồng ngậm miệng lại. 

Hoa Thành Đồng nhất thời lúng túng không thôi, suy nghĩ một chút, hướng tới Cung Bảo Nguyên, lấy can đảm nói: 

- Cung thiếu gia..... 

Cung Bảo Nguyên cũng là kẻ có nghĩa khí, vội vàng nói: 

- Nhị ca, chúng ta qua bên kia ngồi đi. 

Lưu Vĩ Hồng hai hàng lông mày mỉm cười nói: 

- Bảo Nguyên, không nghe thấy những lời tôi nói vừa rồi sao? 

Cung Bảo Nguyên lập tức nói: 

- Đúng đúng, ngồi ở đây, cái đó, chú Vu, cháu cũng ngồi ở đây, nói chuyện với Nhị ca, chú cứ bận rộn đi, không phải để ý tới bọn cháu đâu ạ. 

Đám người Vu Hướng Hoành, Hoa Thú Đồng lại càng hoảng sợ. 

Cung Bảo Nguyên dù trẻ tuổi, tính cách đĩnh đạc, là đời sau của một nhân vật lớn, trước mặt vị “Nhị ca” lại giống như là chuột thấy mèo vậy, kính kính cẩn cẩn, cho nên nhân vật này e là thực không tầm thường chút nào. 

Vu Hướng Hoành rất nhanh, lập tức nói: 

- Được được, Bảo Nguyên, cháu ở đây nói chuyện với Lưu Thiếu, Hoa Đống à, chúng ta qua bên kia ngồi đi.... 

Thấy Lưu Vĩ Hồng tựa hồ có chút mất hứng, Vu Hướng Hoành cũng không có thèm ở đây khiến người khác ghét. 

Hoa Thành Đống còn đang do dự, thấy Vu Hướng Hồng với Lưu Vĩ Hồng chào hỏi nhau, liền rời đi, bất đắc dĩ cũng phải đi theo, trong đầu xẹt nhanh một ý nghĩ, tự nhiên nghĩ tới một cách vẹn cả đôi đường, vừa không làm trái ý của Nhị ca, vừa không thất lễ. 

 

 


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.