Quan Gia

Chương 491: Chương 491: Khách quý (1)




 

Quan Gia 

Tác Giả: Hãm Bính  

Chương 491: Khách quý (1)  

Nhóm dịch: PQT  

Nguồn: metruyen.com 

 

 

Các bạn học đều nói cười vui vẻ. 

Lưu Vĩ Hồng sau khi tự giới thiệu thân phận của mình thì ngồi đó hết nhìn đông lại nhìn tây. Trong phòng ăn bố trí đặc biệt xa hoa, chỗ chủ hôn bố trí sáu bàn tròn lớn, mười người một bàn. Nói như vậy nhưng trong gia đình ngồi không quá hai bàn bao gồm cha mẹ cô dâu và họ hàng, còn lại chủ yếu là một số khách mời có địa vị. Hoa Thành Đống là triệu phú, những người tới đây đều là nhân vật phong vân trên thương trường và quan trường nên nếu bố trí hai bàn là không đủ. Bây giờ trong sáu bàn thì đã ngồi gần đầy năm bàn, chỉ còn lại một bàn mới ngồi hai người, mọi người đi qua đều nhìn họ vẻ câu nệ. 

Lưu Vĩ Hồng đoán hai vị này chắc là cha mẹ của Quốc Anh, vừa nhìn đã biết là nhà nghèo, ngồi trong khách sạn xa hoa này lộ ra vẻ e dè. 

Có thể nhận thấy, Đoạn Quốc Anh khẳng định không có thực lực để làm lễ cưới xa hoa như thế ở khách sạn Minh Châu, nhất định là Hoa gia ra tiền. Cha mẹ Đoạn Quốc Anh lại thành khách mời. Hoa gia hiển nhiên cũng không thể nào coi trọng thông gia như vậy nên không an bài người nào tiếp khách, để mặc bọn họ ngồi đó. Dù sao Hoa Mỹ gả cho Đoạn Quốc Anh, không phải là gả cho cha mẹ hắn, chậm trễ một chút cũng không có gì. 

Bọn họ giáo dục ra đứa con như vậy, bị lạnh nhạt một chút cũng là bình thường. 

Một lát sau, cô dâu bỗng nhiên đi tới, mấy bạn học cười nói: 

- Hoa Mỹ, cậu là cô dâu, không có ở cửa đón khách, chạy vào đây làm gì? 

Hoa Mỹ đĩnh đạc ngồi xuống, hai tay khẽ đấm đùi, kêu khổ: 

- Ai nha, đứng lâu như vậy, chân cũng mỏi rồi nên mình nghỉ chút đây...... Hơn nữa, bạn học cũ đều ở đây, mình cũng nên vào bồi tiếp một chút chứ? 

Một bạn học nói: 

- Hoa Mỹ, lời này thật có ý tứ đấy. 

- Đúng vậy mà, mình luôn quan tâm bạn bè...... 

Hoa Mỹ cười nói, ánh mắt không biết vô tình hay cố ý nhìn vào Chu Ngọc Hà: 

- Ngọc Hà, cậu bây giờ còn làm ở bệnh viện Trung y của Địa khu Thanh Phong sao? 

- Ừ. Bây giờ mình đang làm nghiên cứu sinh tâm lý học ở đại học Ninh Than. 

Chu Ngọc Hà bình thản. 

- Tâm lý học? Ha ha, nghề nghiệp này rất tốt, vừa hợp với cậu. Mình vẫn cho là cậu hợp với ngành này. Nếu như ngồi một chỗ bốc thuốc thì e là cậu không đủ kiên nhẫn. 

Hoa Mỹ ra vẻ quan tâm. Đối với chuyện khúc mắc giữa ba người, các bạn học cũng đều biết rõ, thấy Hoa Mỹ và Chu Ngọc Hà nói chuyện thì mọi người đều yên lặng, một vài người hiện lên vẻ không vui ý. 

Chu Ngọc Hà lạnh nhạt gật đầu, không nói lời nào. 

Lưu Vĩ Hồng lại nói: 

- Vậy cũng không cần thiết. Bác sĩ tâm lý và bác sĩ ngồi trong phòng mạch bốc thuốc cũng đều phải làm tròn chức trách. Tuy nhiên Ngọc Hà lại thích thú môn tâm lý này. 

Vốn nhìn bộ dạng xa cách kia của Chu Ngọc Hà, Hoa Mỹ cũng cảm thấy hơi tức giận. Tuy nhiên tính tình Chu Ngọc Hà từ trước giờ vẫn vậy nên Hoa Mỹ cũng không làm sao để phát tác, Lưu Vĩ Hồng lên tiếng vừa khéo hợp với ý nàng. 

- Lưu tiên sinh, hình như mới vừa rồi anh bảo là đi làm ở một huyện sao? Ở đơn vị nào vậy? 

- Ban tổ chức. 

- Ban tổ chức là tốt rồi, dù gì cũng là nhân viên chính phủ. Trình độ học vấn của Lưu tiên sinh ra sao, tốt nghiệp đại học nào? 

Lưu Vĩ Hồng cười nhạt một tiếng: 

- Làm sao, bà Thái muốn kiểm tra hộ khẩu của tôi à? 

Các bạn học đều cười. Bề ngoài của Lưu Vĩ Hồng rất ấn tượng, mới vừa rồi nói chuyện đơn giản với hắn vài câu, mọi người đều có hảo cảm, một vài bạn học có quan hệ tốt với Chu Ngọc Hà trước kia cũng thấy mừng thay cho nàng. 

Hoa Mỹ khẽ xụ mặt nhưng ngay sau đó nói: 

- Lưu tiên sinh nói sao vậy, tôi đâu có ý đó, chải là quan tâm đến Ngọc Hà thôi. 

Đây cũng là nói thật, Hoa Mỹ gửi thiếp mời cho Chu Ngọc Hà là cũng muốn khoe khoang một chút tư thế “người chiến thắng”, không ngờ Chu Ngọc Hà thật sẽ đến. Đã là như vậy thì Hoa Mỹ lại lo lắng cảm thấy không nên chọc giận Chu Ngọc Hà quá mức lại khiến cho nàng nối lại tình xưa với Đoạn Quốc Anh vậy thì hỏng bét. Mặc dù Hoa Mỹ tự tin vào thế lực nhà mình, không sợ Đoạn Quốc Anh chạy mất, nhưng tóm lại là không nên mạo hiểm nên cũng muốn tra hỏi lai lịch bạn trai mới của nàng một chút. 

- Ha ha, tôi tốt nghiệp đại học nông lâm Sở Nam, khoa động vật. 

Lưu Vĩ Hồng cười trả lời câu hỏi của Hoa Mỹ . 

Trên mặt của Hoa Mỹ thoáng qua một tia khinh thường, có mấy vị bạn học cũng đồng dạng. Mấy thiếu nữ Minh Châu phần lớn đều có tâm thái này, cảm thấy trừ Minh Châu thì những chỗ khác trong nước đều là nông thôn. Hơn nữa bọn họ học y, vẫn tự coi là thông minh hơn người khách, xem bệnh cho người. Lưu Vĩ Hồng xem bệnh cho heo vậy thì càng thêm thấp kém rồi. 

Bác sỹ thú y! 

- Ơ, học bác sỹ thú y vậy mà có thể đến được Ban tổ chức đi làm? Vận khí Lưu tiên sinh thật đúng là không tệ. 

Hoa Mỹ cười hì hì nói, trực tiếp đem cái từ “Bác sỹ thú y” nói ra làm xung quanh vang lên một tràng cười mỉa mai. Thật ra thì học khoa động vật và học thú y là hai chuyện khác nhau, nhưng Lưu Vĩ Hồng tự nhiên cũng sẽ không đỏ mặt tía tai giải thích cho Hoa Mỹ. 

Chu Ngọc Hà bỗng nhiên nói: 

- Anh ấy là Trưởng ban tổ chức huyện ủy. 

Hoa Mỹ nói nàng như thế nào cũng không sao cả, Chu Ngọc Hà không thèm so đo. Nhưng cười nhạo Lưu Vĩ Hồng, vậy thì không được, trong lòng Chu Ngọc Hà dâng lên một luồng lửa giận. 

Hoa Mỹ và mấy bạn học cùng sửng sốt sau đó lại cười phá lên. 

Chu Ngọc Hà đúng là biết đùa, ngay cả chức quan như Trưởng ban tổ chức huyện ủy cũng khoác lên người bạn trai. 

Hoa Mỹ ra vẻ khoa trương, nhìn Chu Ngọc Hà như một quái vật: 

- Không phải chứ, Ngọc Hà? Từ lúc nào cậu đã biết đùa rồi? 

Chu Ngọc Hà lạnh nhạt nói: 

- Mình không nói đùa. 

- Phải không? Lưu tiên sinh năm nay bao nhiêu tuổi à? Mình thấy chưa chắc chưa đến hai mươi lăm. Hai mươi lăm tuổi làm Trưởng ban tổ chức huyện ủy, đúng là lần đầu mình nghe nói...... A, đúng rồi, tôi nghe nói mấy nông dân dưới huyện vẫn hay gọi cán bộ là lãnh đạo, có thể nhiều người bọn họ không rõ ràng gọi cán bộ bình thường ở Ban tổ chức huyện ủy thành Trưởng ban rồi. Lưu tiên sinh, có phải hay không? 

Lưu Vĩ Hồng cười mà không nói. Hắn thật sự không có hứng thú nói chuyện với loại phụ nữ như Hoa Mỹ. Chẳng những phí công phí sức, hơn nữa lúc nói chuyện phải nhìn bộ mặt Hoa Mỹ, thật sự tương đối đả thương mắt. 

Bên này đang náo nhiệt thì một người đàn ông trung niên chừng năm mươi tuổi từ bàn chủ hôn đi tới hỏi:- Mỹ Mỹ, chuyện gì vậy? Con không ở ngoài kia đón khách, vào đây làm gì? 

Người đàn ông này vừa trông có mấy nét giống như Hoa Mỹ, chắc là cha của nàng Hoa Thành Đống rồi. Bất quá Hoa Thành Đống ở tuổi trung niên nên miệng rộng lại có vẻ uy nghiêm. 

Quả nhiên, Hoa Mỹ ngúng nguẩy: 

- Cha, đứng cả mấy tiếng rồi, con mệt quá. Hơn nữa, những khách quan trọng cũng đã đến đủ rồi mà? 

Hoa Thành Đống lừ mắt: 

- Ai nói vậy, chú út của con còn chưa tới mà. Mau ra ngoài kia, biết đâu cả Vu khu trưởng cũng tới, đây chính là khách quý, không được chậm trễ. 

Hoa Mỹ có chút không vui, quả thật nàng đứng đã đến mức đau nhừ lưng nên dẩu miệng: 

- Cha, để con ngồi chút nữa rồi đi ra nhé? 

Xem ra Hoa Thành Đống có vẻ cưng chiều con gái nên ra vẻ bất đắc dĩ, nói: 

- Đứa nhỏ này, đã kết hôn rồi còn tùy hứng như vậy. Mau đi đi, mau đi đi...... 

Hoa Mỹ bất đắc dĩ đứng lên. 

Đúng vào lúc này, một người đàn ông chừng ba mươi mấy tuổi vội vàng chạy vào, vẻ mặt hết sức khẩn trương, từ xa đã oán giận: 

- Đại ca, làm sao vậy? Mỹ Mỹ, sau cháu không đứng bên ngoài bên đón khách, mau mau, khách quý tới rồi. 

Hoa Thành Đống lấy làm kinh hãi, vội vàng tiến ra đón, nói: 

- Vệ Tinh , có phải Vu khu trưởng cũng tới hay không? 

- Không chỉ là Vu khu trưởng, cả Cung thiếu gia cũng đến rồi...... 

Hoa Vệ Tinh vội vã kêu lên. 

Hoa Thành Đống hơi trố mắt: 

- Cung thiếu gia? Cậu nói là thiếu gia của nhà thủ trưởng? 

- Ai nha, chính là hắn, ngoài ra có ai nữa? Nhanh lên một chút nhanh lên một chút, chậm thì thất lễ...... Mỹ Mỹ, nhanh lên! 

Hoa Vệ Tinh gấp đến độ dậm chân, tiến lên kéo Hoa Mỹ chạy ra ngoài. Khách quý tới mà không thấy bóng dáng cô dâu, điều này cũng quá thất lễ, nếu Cung thiếu gia đi trách tội thì ai ngăn được? 

Lập tức Hoa Mỹ bị chú út kéo phẳng đi ra ngoài cửa, Hoa Thành Đống vội vàng đi theo, mấy khách quý trên chỗ chủ hôn cũng theo sát như ong vỡ tổ. 

Lời vừa rồi của Hoa Vệ Tinh, mọi người cũng đã đều nghe cả rồi. 

Hoa Vệ Tinh là thư ký cho Vu khu trưởng của khu Xuân Giang, thân phận dĩ nhiên rất cao? Nhưng trong ý tứ của hắn thì vị Cung thiếu gia này còn cao hơn cả Vu khu trưởng, mọi người lại càng muốn đi ra tiếp đón. 

Bất kể là trên quan trường hay thương trường, người nào cũng biết tầm quan trọng của việc quan hệ. 

Thấy mọi người chen nhau ra cửa, đám bạn học cũng tròn mắt không biết ai tới mà có thể dẫn đến biến cố kinh người vậy. 

- Người nào a, lợi hại như vậy? 

Một lát sau, mọi người bắt đầu thì thầm bàn tán, đều dài cổ nhìn ra để xem ai mà có thể khiến cho đám khách quý chen nhau ra đón. 

Lưu Vĩ Hồng điềm đạm nâng chén trà lên uống. 

Chỉ chốc lát sau, cả một đám người vây quanh ba người từ ngoài cửa tiến vào. 

Đi trước là một vị chừng hai mươi mấy tuổi mặc đồ Armani, bộ dạng có vẻ hơi vênh váo, khoác tay một cô gái xinh đẹp. Người bên cạnh chừng hơn năm mươi tuổi, đeo kính gọng vàng rất uy nghiêm. 

Hoa Thành Đống tự mình dẫn đường, khẽ khom người, khuôn mặt tươi cười, luôn miệng nói mời. 

Nhìn thấy mấy người này, Lưu Vĩ Hồng cười nhẹ. 

Thật là đúng dịp, ba vị này hắn đều có biết. 

 

 


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.