Bất kể nói thế nào thì Phương Thanh Trần vẫn là bạn học nhiệt tình, lập tức dẫn Chu Ngọc Hà vào chỗ hai người đang đứng ở cửa lớn khách sạn.
Bao tiền lì xì thì ở trong túi quần của Lưu Trưởng ban, Chu Ngọc Hà dứt khoát không tự đưa .
- Này, bác sĩ Đoạn, Hoa Mỹ, hai người xem ai đến rồi này?
Phương Thanh Trần đi tới, lớn tiếng ồn ào .
Đoạn Quốc Anh lớn tuổi hơn Chu Ngọc Hà, đoán chừng hai người không phải là đồng cấp, bất quá với chút tuổi như vậy thì gọi bác sĩ là không đủ. Dĩ nhiên, cũng không loại bỏ Phương Thanh Trần thuận miệng tăng trình độ học vấn cho Đoạn Quốc Anh. Chỉ cần du học về là cứ gọi bác sĩ.
Đoạn Quốc Anh và Hoa Mỹ nghe tiếng nhìn sang, nhất thời trên mặt đồng loạt biến sắc, chắc không ngờ tới Chu Ngọc Hà sẽ tham gia hôn lễ. Bất quá vẻ mặt hai người rất không giống nhau, Đoạn Quốc Anh thì cực kỳ lúng túng còn chiếc miệng rộng của Hoa Mỹ khẽ nhếch lên, mang theo một tia châm chọc.
Rất xinh đẹp thì thế nào? Chẳng phải là bạn trai còn không phải là bị ta đoạt sao!
Trong thế giới này xinh đẹp cũng không thể làm cơm ăn, tiền bạc mới là vốn liếng.
Lưu Vĩ Hồng bỗng nhiên có chút hối hận, thật không nên đi đến đây. Lúc nãy ở xa nên cũng không quá chướng mắt, hiện giờ đối mặt mới thấy sự quá tương phản giữa Đoạn Quốc Anh và Hoa Mỹ, thật đúng quá “kích thích”, cũng may là thần kinh Lưu Trưởng ban rất vững vàng nếu không đã chịu không được.
Lão huynh, nếu tôi là anh chắc đã đâm đầu nhảy xuống Xuân Giang rồi!
Tự nhiên, Lưu Trưởng ban không thể tầm thường như thế, dù gì cũng là Trưởng ban tổ chức huyện ủy, cũng gắng khách khí nói mấy câu.
- Đoạn bác sĩ, bà Đoạn, chúc hai vị trăm năm hạnh phúc!
Lưu Trưởng ban cười nhạt nhẽo, lấy từ trong túi ra bao tiền lì xì, hai tay đưa lên, nói như một bằng hữu lâu năm.
- Ai ai, chào anh chào anh.
Lúc này chú rể anh tuấn tiêu sái lại có vẻ luống cuống, nhìn tới nhìn lui vào Chu Ngọc Hà và Lưu Vĩ Hồng.
Chu Ngọc Hà bình thản, mỉm cười nói với Hoa Mỹ:
- Hoa Mỹ, chúc mừng cậu!
Hoa Mỹ cười vẻ căng thẳng, đưa cánh tay đeo găng trắng muốt nắm chặt lấy tay Chu Ngọc Hà ra vẻ thân mật:
- Ngọc Hà, cậu có thể tới thì tốt quá, hôm qua mình và Quốc Anh còn nhắc đã lâu không gặp bạn học cũ. Lúc trước mấy chị em chung phòng giờ có thể ngồi lại rồi.
Không ngờ hai nàng lại là bạn cùng phòng.
Điều này cũng rất hợp lý. Nếu không, Hoa Mỹ làm gì có cớ đến gần Đoạn Quốc Anh.
Chu Ngọc Hà cười cười, không nói gì.
Mới vừa rồi “ Chúc mừng......” đã lấy đi của nàng bao nhiêu khí lực. Nếu lúc này mà còn nói thêm mấy câu khách sáo thì chắc sẽ kiệt sức. Bác sĩ Chu cũng không có da mặt dày như Lưu Trưởng ban.
- Ngọc Hà...... hai người vào trước đi...... Thanh Trần, phiền toái em.....
Đoạn Quốc Anh lại càng lúng túng, vất vả mãi mới trấn định. Lúc này, chỉ có thể mau sớm đem Chu Ngọc Hà “Đuổi đi”, lỡ may Hoa Mỹ nổi cơn ghen thì hôn lễ này cũng không biết sẽ ra sao.
Tính tình Hoa Mỹ cũng không dịu dàng gì, lúc trước chỉ thiếu cho Đoạn Quốc Anh nhảy lầu. Nếu không phải Hoa Mỹ “ngoan” như vậy thì Đoạn Quốc Anh có lẽ còn có thể do dự một hồi. Mặc dù tiền đúng là đồ tốt nhưng có người đàn ông nào vui vẻ gì nằm cạnh một phụ nữ như vậy!
Hoa Mỹ lại không nghĩ dễ dàng “bỏ qua” cho Chu Ngọc Hà như vậy, vờ vịt hỏi:
- Ngọc Hà, vị này là......
Lưu Vĩ Hồng lập tức lên tiếng:
- Chào bà Thái, tôi là Lưu Vĩ Hồng, bạn trai của Ngọc Hà.
- Ơ, bạn trai Ngọc Hà ? Lưu tiên sinh thật đúng là trẻ tuổi...... Xin hỏi Lưu tiên sinh ở nơi đâu nhận chức ở đâu, làm ở Minh Châu sao?
Trong suy nghĩ của Hoa Mỹ, nếu như Lưu Vĩ Hồng cũng công tác ở Sở Nam như Chu Ngọc Hà thì chắc đã không ngàn dặm xa xôi chạy đến Minh Châu tới tham gia hôn lễ của bọn họ. Nếu Lưu Vĩ Hồng công tác ở Minh Châu thì tương đối dễ giải thích. Chu Ngọc Hà là sang đây gặp bạn trai, thuận tiện đến tham dự hôn lễ để khoe khoang trước mặt nàng.
Chu Ngọc Hà này bình thường rất lặng l ẽ nhưng mồi chài đàn ông rất có bản lĩnh, hai bạn trai đều là những người hết sức tuấn tú.
Làm sao nào, ngươi đoạt đi một Đoạn Quốc Anh, còn có bản lãnh cướp đi người thứ hai sao?
Đoán chừng Chu Ngọc Hà có ý này, nếu không sao lại phải tới tiệc mừng này!
Lưu Vĩ Hồng mỉm cười nói:
- Không phải vậy, tôi ở làm ở huyện Lâm Khánh tỉnh Sở Nam. Xế chiều ngày hôm qua và đi với Ngọc Hà đến đây, vừa khéo gặp lễ cưới. Nghe Ngọc Hà nói hai người trước kia là chị em tốt, và là bạn học với bác sĩ Đoạn. Bạn học cũ kết duyên, dĩ nhiên phải nên tới đây chúc mừng rồi.
Lưu Vĩ Hồng nói rất kín kẽ, không thể tìm thấy chỗ sơ hở, nhưng Hoa Mỹ trong lòng có quỷ, nghe giống như Lưu Vĩ Hồng đang cố ý châm chọc nàng tranh đoạt bạn trai của bạn và phòng, quá không trượng nghĩa.
- A, thì ra là Lưu tiên sinh công tác tại nông thôn...... Ha ha, tôi còn tưởng rằng Lưu tiên sinh công tác ở Minh Châu. Minh Châu là thành phố lớn mang tầm quốc tế, cánh cửa tương đối cao, không phải là người nào cũng có thể đến đây công tác.
Hoa Mỹ toét cái miệng rộng, cười nói, cảm giá về sự ưu việt hoàn toàn bộc lộ, đây là chỗ đặc sắc của con gái Minh Châu. Hoa Mỹ trong nhà lại có tiền thì lại càng là một nhân tài kiệt xuất trong đó, cho dù trong hôn lễ của mình cũng không chịu nhường người ta.
Sắc mặt Chu Ngọc Hà khẽ biến đổi.
Lưu Vĩ Hồng cười nói:
- Đúng vậy, bà Thái nói rất đúng. Càng là thành phố lớn, trình độ đạo đức của thị dân lại càng cao, quan niệm cũng càng vượt mức quy định, ý thức cạnh tranh rất mạnh. Chỉ cần là nhìn trúng cái gì là bất kể đưa tay tranh đoạt.
Hoa Mỹ trầm mặt xuống.
Xem ra tên “Mặt trắng nhỏ” này cũng biết đoạn tình cảm của Chu Ngọc Hà và Đoạn Quốc Anh trước kia nên hôm nay cố ý tới đây đập phá quán rồi! hắc hắc, chỉ bằng một tên nông dân nhãi nhép từ tỉnh Sở Nam cũng dám đến Minh Châu tới càn rỡ? Thật là không biết trời cao đất rộng!
Đoạn Quốc Anh thấy vậy thì toát mồ hôi lạnh, vội vàng nói:
- Thanh Trần, phiền em dẫn Ngọc Hà và Lưu tiên sinh đi vào ngồi đi, ăn uống vui vẻ.
Phương Thanh Trần cũng cảm thấy tràng diện này quá “bốc lửa”, sợ là không ổn, vội vàng gật đầu đáp ứng, kéo tay Chu Ngọc Hà vừa đi vào trong khách sạn vừa cười hì hì nói:
- Đi nào, Ngọc Hà, vào bên trong ngồi đi.
Chu Ngọc Hà xoay người bước đi, Lưu Vĩ Hồng cười cười rồi cũng đi theo.
- Ai, Thanh Trần, giúp mình hỏi thăm các bạn học a, cần gì cứ mở miệng, mình là giám đốc khách sạn, cần gọi cái gì cứ ghi vào trương mục của mình là được.
Hoa Mỹ vẫn dặn với một câu.
- Hoa Mỹ......
Đoạn Quốc Anh không nhịn được kêu một tiếng.
Hoa Mỹ nhất thời trừng mắt, hừ lạnh nói:
- Làm sao, đau lòng à? Tôi nói anh đừng nghĩ lung tung nữa. Người ta đã tìm được đối tượng mới rồi, trẻ tuổi đẹp trai hơn anh. Nhưng tiếc a, cũng đều là xuất thân nông thôn. Tôi thấy tầm nhìn của Chu Ngọc Hà cũng chỉ vậy thôi, đàn ông thành phố nhìn không trúng nàng.
Trong phút chốc, Đoạn Quốc Anh như bị máu xông lên đầu, khuôn mặt đỏ còn hơn cả khỉ đít đỏ, muốn phất tay bỏ đi nhưng cuối cùng lại không dám. Hoa Thành Đống cũng không phải là ngồi không. Đoạn Quốc Anh nếu dám làm cái gì dại dột thì Hoa Thành Đống nhất định để cho hắn hối hận cả đời. Hoa gia không chỉ có tiền mà còn rất có quyền thế. Đủ các loại cô chú cậu dì của Hoa Mỹ đều công tác ở cơ quan, đảng uỷ chính phủ . Thậm chí chú của Hoa Mỹ còn là thư ký của Vu khu trưởng của khu Xuân Giang, nghe nói Vu khu trưởng cũng đích thân tới đây tham gia hôn lễ .
Đây chính là đại nhân vật khó lường của Minh Châu, nghe nói được Thanh Chủ tịch thành phố khen ngợi, tiền trình bất khả hạn lượng.
Nghĩ như vậy nên sắc mặt Đoạn Quốc Anh tái nhợt, cúi gằm đầu, quai hàm bạnh ra, nhìn qua hết sức nhẫn nhục nhưng trong lòng vô cùng phẫn uất.
Hoa Mỹ dương dương đắc ý, bộ dạng hết sức hài lòng.
Trong phòng ăn của khách sạn, tại một cái bàn gần chỗ đài kết hôn, chung quanh ngồi rất nhiều người tuổi trẻ đang cao đàm khoát luận, cười nói ồn ào. Bọn họ đều là bạn học cũ của Đoạn Quốc Anh và Hoa Mỹ nên ngồi tụ lại một chỗ. Rất nhiều bạn học đã lâu không gặp mặt nên tự nhiên muốn tâm sự một phen.
Chu Ngọc Hà và Lưu Vĩ Hồng vừa xuất hiện lại khiến cho bàn này cuộn lên một trận “Gió lốc”
- Ôi, là Chu Ngọc Hà......
- Làm sao Chu Ngọc Hà cũng tới......
- Người nam kia chính là người nào à? Đẹp trai quá!
Nhất thời tiếng bàn tán vang lên liên tiếp, các bạn học đều hết sức ngạc nhiên. Một số bạn học có quan hệ với Chu Ngọc Hà trước kia liền xông tới rối rít hỏi thăm.
Chu Ngọc Hà mặc dù tính tình trầm lặng nhưng vừa thấy nhiều bạn học cũ như vậy cũng tỏ vẻ vui mừng, trên mặt lộ ra nụ cười chân thành khó thấy, nắm tay chào hỏi. Về phần Lưu Trưởng ban, tự nhiên là muốn diễn vai nhập tâm nên cứ gặp người nào là toét miệng “ Chào anh/cô, tôi là bạn trai Ngọc Hà” tựa hồ sợ người khác quên hắn.
Thấy bộ dạng này của Lưu Vĩ Hồng, Chu Ngọc Hà âm thầm buồn cười, trong lòng dâng lên sự cổ ấm áp.
Có bằng hữu cảm giác thật rất tốt.
Thật ra hồi Chu Ngọc Hà ở trường học thì giao du cũng không nhiều, bằng hữu chân chính rất ít. Bất quá lúc này, đa số bạn học đều lộ ra vẻ nhiệt tình hiếm có. Thứ nhất mọi người đã lâu không gặp mặt nên cảm thấy rất nhớ, vào thời đó tình cảm bạn học vẫn còn tương đối chân thành, chưa pha vào quá nhiều thực dụng như sau này. Dĩ nhiên, như Hoa Mỹ và Chu Ngọc Hà thì hoàn toàn khác biệt.
Thứ hai là gần như chẳng ai ngờ Chu Ngọc Hà lại đến dự đám cưới của Đoạn Quốc Anh và Hoa Mỹ. Mọi người đều biết rõ đoạn khúc mắc tình cảm năm đó, đa số đều có cảm giác thương xót với Chu Ngọc Hà nên thăm hỏi vài câu như là an ủi.