Quan Gia

Chương 489: Chương 489: Ngu xuẩn




 

Quan Gia 

Tác Giả: Hãm Bính  

Chương 489: Ngu xuẩn  

Nhóm dịch: PQT  

Nguồn: metruyen.com 

 

 

Khách sạn lớn của thành phố Minh Châu. 

Hôn lễ ngày hôm nay của Đoạn Quốc Anh và Hoa Mỹ là sự kiện lớn của khách sạn lớn Minh Châu, thậm chí cũng trở thành đề tài bàn tán của nhiều người dân trong thành phố vì một đoàn xe rước dâu dài, trong đó có hơn hai mươi mấy chiếc nhập khẩu là chuyện hiếm thấy ở thành phố Minh Châu. 

Cô dâu chú rể tự nhiên trở thành tiêu điểm chú ý của mọi người. 

Lai lịch của chú rể như thế nào thì mọi người không rõ lắm nhưng cô dâu Hoa Mỹ thì có rất nhiều người dân Minh Châu biết đến, chính là con gái của đại phú hào Minh Châu Hoa Thành Đống. Hoa Thành Đống có thể coi là ông chủ lớn bậc nhất Minh Châu, nghe nói tài sản có hơn một trăm triệu. Đầu thập niên 90, gia sản hơn một trăm triệu là khái niệm gì? Người dân bình thường của Minh Châu nghĩ cũng không dám nghĩ. 

Nghe nói Hoa Thành Đống trước kia cũng là cán bộ cơ quan, sau đó hưởng ứng lời hiệu triệu của trung ương, từ chức ra ngoài. Người này khéo léo, lại có quan hệ cơ quan, rất có thủ đoạn nên nhanh chóng trở thành tỷ phú. Nghe nói khách sạn lớn Minh Châu cũng có cổ phần của Hoa Thành Đống, ông ta đám cưới cho con gái mình, dĩ nhiên là phải xa hoa. 

Nghe nói chỉ riêng chiếc xe hoa đi đầu đã có giá trị trên trăm vạn, nhãn hiệu Mercedes-Benz. Vào những năm đó ngay cả trên những thành phố lớn nhất của quốc nội thì cũng ít khi gặp hiệu xe này. 

Lưu Vĩ Hồng và Chu Ngọc Hà đến khách sạn lớn Minh Châu vào buổi tối. Khách sạn này nằm bên bờ sông Xuân Giang, hết sức xa hoa, ngay cả với con mắt của Lưu Vĩ Hồng. 

Lúc này, Lưu Vĩ Hồng và Chu Ngọc Hà đang đứng bên cửa sổ tầng trên xem đoàn xe rước dâu bên dưới. 

Chu Ngọc Hà hết sức bình tĩnh, phảng phất đúng là nàng chạy tới tham gia hôn lễ bạn học cũ. 

Lưu Vĩ Hồng bỗng nhiên cười nói: 

- Thằng ngu Đoạn Quốc Anh này! 

Chu Ngọc Hà liếc hắn một cái, cười khẽ, biết Lưu Vĩ Hồng tại sao nói như vậy. Bởi vì lúc này cô dâu đã xuống xe, áo cưới trắng toát, trang điểm lòe loẹt nhưng dưới lớp trang điểm này chỉ có thể dùng một từ vẫn thịnh hành trên văn học mạng”Miệng to như chậu máu” 

Khuôn mặt của Hoa Mỹ thực sự không thể khen nổi. 

Cặp mắt của nàng ti hý, miệng lại rất rộng. 

Vóc người thẳng đuỗn, khoác chiếc áo cưới không một chỗ lồi lõm, có thể nói là trước sau như một. 

Nhìn lại Đoạn Quốc Anh, cũng là đường đường một thân nam tử, nhìn ngoài vào cũng cao to xấp xỉ Lưu Vĩ Hồng, ngũ quan đoan chính, có thể nói là tuấn tú. Nếu như không có cái mẽ ngoài như vậy thì chắc lúc ở trường đại học Chu Ngọc Hà cũng sẽ không coi trọng hắn. Trên đường tới đây, Lưu Vĩ Hồng cố thử thăm dò “Chi tiết” năm đó nhưng thu hoạch quá nhỏ. Chu Ngọc Hà trên căn bản thủ khẩu như bình, bị hắn hỏi một hồi rồi thì trừng mắt nhìn lại. 

Người này thiệt là, đường đường nam tử hán đại trượng phu, lúc nào trở nên tò mò như đàn bà vậy? 

Chỉ nhìn một cách đơn thuần bề ngoài, Đoạn Quốc Anh và Hoa Mỹ hoàn toàn không hòa hợp, cô dâu chú rể vừa xuống xe thì như muốn gây hiệu quả thị giác đối lập cho quan khách, bất giác có cảm tưởng “bó hoa nhài cắm bãi cứt trâu”. 

Khó trách Lưu Vĩ Hồng mắng Đoạn Quốc Anh là ngu xuẩn. 

Đổi thành Lưu nhị ca hắn, cho dù nghèo chết, cũng sẽ không bỏ qua Chu Ngọc Hà đi cưới Hoa Mỹ kia. 

- Ai, Đoạn Quốc Anh là bạn học cô, cũng học trung y đúng không, học trung y thì ra nước ngoài học cái gì? 

Lưu Vĩ Hồng chợt nhớ tới một vấn đề rất trọng yếu. Nghe nói Đoạn Quốc Anh cũng là bởi vì không có tiền du học nên mới yêu Hoa Mỹ. Nhưng Trung y là quốc tuý, ra ngoại quốc thì học ở đâu? 

Chu Ngọc Hà lạnh nhạt nói: 

- Hắn đi Hàn quốc, Hàn quốc cũng có trung y. 

- “Cao Lệ bổng tử!” * 

Lưu Vĩ Hồng nhất thời lộ ra vẻ mặt cực kỳ khinh thường . 

- Y học của bọn họ rắm chó còn chưa thông, cũng có thể gọi là Trung y? Đoạn Quốc Anh còn đi Hàn quốc để nâng cao? 

Lưu Trưởng ban thực tại hoàn toàn không hiểu nổi, bất quá cẩn thận nghĩ lại cũng không có gì là kỳ quái. Những năm tám mươi, quốc gia mới vừa đổi mới, nhân dân cả nước cũng vừa bắt đầu mở mắt nhìn thế giới. Tựa như lão gia tử nói là trăng nước ngoài tròn hơn trăng trong nước, vậy thì giá trị con người càng tăng lên gấp bội, bất kể ngươi đi nước ngoài học cũng tốt, rửa cái mâm cũng tốt, chỉ cần có cái mác nước ngoài về thì đã trở nên đắt giá. 

Khi đó người đi học ở nước ngoài về và người học trong nước không cùng một đẳng cấp. 

Còn nói về Hàn y, thuần túy so ra chỉ là phần da lông của y học nội địa, cũng không cần để ý. Cái mà người ta muốn chính là tấm biển lớn du học sinh. Điều này cũng có thể giải thích được tại sao Đoạn Quốc Anh lại đi du học rồi về kết hôn với cô gái miệng rộng này. Học Hàn y hắn có thể lăn lộn được gì ở đó. Người Hàn quốc trọng Tây y, cho con gái phẫu thuật thẩm mỹ, Hàn y thì làm được cái gì?! 

Trở về nước nhắm mắt cưới Hoa Mỹ, Hoa Thành Đống khẳng định cũng muốn nhận lại được cái gì đó. 

Gia sản hơn một tỷ, chỉ cần chút ít lọt qua kẽ tay cũng đủ cho Đoạn Quốc Anh ăn uống không lo rồi. 

- Cái gì gọi là “CaoLệ bổng tử?” 

Chu Ngọc Hà tò mò. Vốn là tâm trạng của nàng tương đối u ám, thấy Đoạn Quốc Anh và Hoa Mỹ xuống xe thì bất giác nhớ lại những kỷ niệm cũ hồi còn đại học. Sau đó Đoạn Quốc Anh chuyển hướng sang Hoa Mỹ mà trở thành quá khứ. Thời gian đã trôi qua mấy năm, Chu Ngọc Hà từ từ trở lại cuộc sống bình lặng giờ lại bị hôn lễ long trọng này làm cho dậy sóng. May là có Lưu Vĩ Hồng ở bên, người này tựa hồ luôn có thể làm cho mình có cảm giác ngạc nhiên nên trong lúc vô tình cũng bớt dần phiền muộn. 

Lưu Vĩ Hồng lại cười. Từ này đúng là không dễ giải thích, cũng không thể nói cho Chu Ngọc Hà biết đây là từ thịnh hành trên internet thế kỷ hai mươi mốt chế giễu người Hàn quốc. 

- Câu này ý nói Hàn quốc là một quốc gia rất trẻ con. 

Lưu Vĩ Hồng chỉ có thể đơn giản giải thích. 

Chu Ngọc Hà gật đầu, cũng không hỏi nữa mặc dù nghe cũng cảm thấy thú vị. 

- Ai, đi xuống đi, dù sao cũng phải đưa bao lì xì chứ, nếu không chúng ta thành ăn cơm chùa rồi. 

Một lát sau, Lưu Vĩ Hồng cười nói. 

Lúc này, cũng đã không thấy Đoạn Quốc Anh và Hoa Mỹ, chắc là đang đứng ở cửa khách sạn đón khách. Theo như Lưu Vĩ Hồng biết thì buổi trưa hôm nay, phòng ăn của khách sạn lớn Minh Châu đã được Hoa Thành Đống bao hết, chuẩn bị hơn một trăm bàn. Công ty mậu dịch Hoa Thành của Hoa Thành Đống rất có tiếng trên thương trường, có nhiều bạn bè làm ăn nên có rất nhiều khách tới chúc mừng. 

Chu Ngọc Hà có chút do dự, nàng vẫn còn chưa dám đối mặt với Đoạn Quốc Anh và Hoa Mỹ. Nếu như không phải là Lưu Vĩ Hồng kiên trì thì chắc chắn sẽ không tới Minh Châu lần này. 

Chẳng qua Chu Ngọc Hà thật ra cũng muốn xem một chút để xem tâm lý trong lòng thế nào. 

- Đi thôi. 

Lưu Vĩ Hồng kéo tay nàng, sau đó bảo nàng khoác lên: 

- Thân mật một chút. Đừng nói lỡ miệng, bây giờ tôi là bạn trai cô. 

Chu Ngọc Hà hơi đỏ mặt nhưng cũng khoác tay Lưu Vĩ Hồng. 

Lưu Vĩ Hồng thân hình cao lớn khôi ngô, anh tuấn đẹp trai, Chu Ngọc Hà xinh đẹp tuyệt trần, dáng người thon thả, khoác tay như vậy hết sức xứng đôi. Nếu giáp mặt nhau cũng có thể xem là một sự chế giễu Đoạn Quốc Anh và Hoa Mỹ. 

Trước cửa phòng lớn của khách sạn lúc này rất náo nhiệt, khách đến dự tiệc cưới đi vào nườm nượp. 

Lưu Vĩ Hồng và Chu Ngọc Hà vẫn rất bắt mắt trong đám người đó. 

- Ôi, Chu Ngọc Hà? 

Chưa đi tới trước cửa thì một giọng ngạc nhiên vang lên. 

Cả hai nhìn lại thì thấy một thiếu nữ mặc áo váy vàng đứng ở cách đó không xa, trên mặt tràn đầy vẻ vui mừng. 

- Phương Thanh Trần?- 

Chu Ngọc Hà cũng rất vui mừng. 

- Thật sự là bạn rồi. 

Phương Thanh Trần kêu to một tiếng, ngay sau đó chạy lại kéo tay Chu Ngọc Hà, cười hì hì nhìn một vòng: 

- Mấy năm không gặp, thấy bạn còn đẹp hơn hồi đại học, hệt như tiên tử hạ phàm.- 

Lưu Vĩ Hồng lại cười. 

Phương Thanh Trần chắc là bạn học của Chu Ngọc Hà nên lúc nói chuyện luôn có vẻ khoa trương. Chu Ngọc Hà đúng là xinh đẹp tuyệt trần, rất có khí chất mỹ nhân cổ điển, bất quá nói là “Tiên tử hạ phàm”thì hơi quá. 

Chu Ngọc Hà cũng không nhiều lời, chỉ cười khẽ: 

- Thanh Trần, bạn vẫn xinh đẹp trẻ trung như cũ. 

- Hì hì, so sao được với cậu. 

Phương Thanh Trần mặt trứng ngỗng, cười hi hi cũng rất khả ái, vừa nói chuyện với Chu Ngọc Hà vừa liếc sang Lưu nhị ca, vẻ rất hiếu kỳ. 

- Ngọc Hà, đây là ai vậy? Giới thiệu một chút đi. 

Lưu Vĩ Hồng liền đưa tay ra, cười nói: 

- Chào cô, tôi là Lưu Vĩ Hồng, người ở Sở Nam, bạn trai của Ngọc Hà. 

- Chào anh, tôi là Phương Thanh Trần. Là bạn thân nhất với Ngọc Hà hồi ở đại học. 

Phương Thanh Trần vội vàng bắt tay Lưu Vĩ Hồng. 

Chu Ngọc Hà chỉ cười. 

Lưu Vĩ Hồng cũng biết, Phương Thanh Trần này có chút khoa trương. Với tính cách của Chu Ngọc Hà, muốn trở thành bạn thân sợ là không dễ dàng như vậy. Nhưng Phương Thanh Trần cực kỳ hoạt bát, đối với ai cũng tự xưng bạn tốt nên hợp tình hợp lý. 

- Ngọc Hà, cậu cũng tới tham gia hôn lễ à? mình còn tưởng rằng......- 

Nói tới đây, Phương Thanh Trần cảm thấy không ổn nên dừng lại. 

Chu Ngọc Hà cười nói: 

- Mình vốn không định tới nhưng anh ấy nhất định phải tới. 

Phương Thanh Trần hé miệng cười một tiếng, đánh giá Lưu Vĩ Hồng mấy lần, nói: 

- Ngọc Hà, bạn trai cậu thật là đẹp trai! 

Xem ra vị này biết đoạn tình duyên của Chu Ngọc Hà và Đoạn Quốc Anh nên muốn đến để nhìn xem vị “tiền tình địch” này giờ thế nào. Thật ra thì hai người đều phong nhã, Chu Ngọc Hà này đúng là may mắn. 

- Đi nào, chúng ta qua đó di, rất nhiều bạn học cũng đã tới, tất cả mọi người đang hàn huyên náo nhiệt kìa. 

* “Cao Lệ bổng tử” là một câu nói mang hàm ý khinh miệt người Hàn Quốc, nó vừa có nghĩa là coi thường người dân Hàn Quốc là trẻ con, vừa có nghĩa chỉ bộ phận sinh dục người nam. 

 

 


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.