Quan Gia

Chương 488: Chương 488: Người nào nhìn không được?!




 

Quan Gia 

Tác Giả: Hãm Bính  

Chương 488: Người nào nhìn không được?! 

Nhóm dịch: PQT  

Nguồn: metruyen.com 

 

 

Cơm nước xong, Lưu Vĩ Hồng cũng không vội vã rời đi, ngồi trên ghế salon trong phòng bao bảo người phục vụ dọn chén bát rồi bưng trà lên. Phòng bao của khách sạn Thiên Hoa bố trí tương đối đầy đủ, còn có cả TV. 

Chu Ngọc Hà không ngồi lại mà chậm rãi đi dạo, xem ra nàng đói bụng nên ăn không ít, bây giờ đi lại cho tiêu cơm. 

- Thầy thuốc Chu, tôi có lời muốn hỏi cô! 

Lưu Vĩ Hồng uống một ngụm trà, châm thuốc rít vài hơi rồi nhìn thẳng vào Chu Ngọc Hà, chậm rãi nói, sắc mặt tương đối nghiêm túc. 

Chu Ngọc Hà liếc hắn một cái, lạnh nhạt: 

- Đừng hỏi nữa, tôi đang bực mình, anh không giải quyết được đâu. 

Nhị ca trợn mắt. 

Điều này tương đương với việc nói là nhị ca không trượng nghĩa. 

Cùng là “anh em”, tâm thái của Lưu Vĩ Hồng hoàn toàn khác biệt. 

- Cô không nói làm sao biết tôi không giải quyết được? Tôi thật sự không tin, trên thế giới này không có chuyện gì là tuyệt đối. 

Chu Ngọc Hà cười nhạt một tiếng, bỗng nhiên nói: 

- Được rồi, tôi muốn kết hôn, anh có thể lấy tôi không? 

Lưu Vĩ Hồng nhất thời há hốc miệng, chỉ biết nhìn vào Chu Ngọc Hà, trên mặt lộ ra vẻ tuyệt đối không tin tưởng. Đối với hôn nhân, tâm thái của Chu Ngọc Hà ra sao, Lưu Vĩ Hồng tự nhận là tương đối rõ ràng, đây mới là nguyên nhân mà hắn chủ động làm “anh em” với Chu Ngọc Hà, không nghĩ tới nàng lại nói như vậy. 

Chu Ngọc Hà lại cười, ra vẻ chế giễu: 

- Xem anh khẩn trương chưa kìa. Tôi là con cọp sao, cưới tôi thì có gì mà kinh ngạc? Yên tâm, vừa rồi tôi nói đùa thôi, đừng coi là thật. 

- Không đúng! 

Lưu Vĩ Hồng trố mắt một trận, rồi kêu lên. 

Chu Ngọc Hà thật sợ hết hồn, bất giác hai tay ôm ngực: 

- Làm gì mà hét toáng lên vậy, nói đùa với anh thôi mà. 

Lưu Vĩ Hồng nhìn sững vào Chu Ngọc Hà, rất không thoải mái nói: 

- Thầy thuốc Chu, cô có tâm sự gì cứ nói ra. Chúng ta là bằng hữu, nói ra nếu có thể giúp thì sẽ dốc toàn lực. 

Chu Ngọc Hà thở dài: 

- Nói ra cũng không phải chuyện gì lớn, chỉ là trong lòng tôi không thoải mái thôi. Trước đây hồi ở đại học tôi có một người bằng hữu, bây giờ sắp kết hôn nên gửi thiếp mời tới nên tôi cảm thấy hơi buồn. 

- Bằng hữu? Bằng hữu thế nào? Bạn trai? 

Lưu Vĩ Hồng bắn liên hồi dường như hỏi. 

- Đúng. chính là bạn trai. Trước kia khi còn ở đại học sau đó nói hắn muốn ra nước ngoài du học nhưng không có tiền, tôi cũng không có tiền. Kết quả có người có tiền đưa cho hắn. Bây giờ học thành về nước, muốn kết hôn với người đó, gửi thiếp mời tới đây. Chuyện như vậy anh có thể giúp sao? 

Chu Ngọc Hà yên lặng nhìn Lưu Vĩ Hồng, nói rất bình thản. Bất quá Lưu Vĩ Hồng thấy được vẻ không vui trong mắt nàng. Chuyện xưa dù đã qua lâu nhưng lực sát thương vẫn rất lớn. Hơn nữa đối với phụ nữ lại càng sâu sắc. Lưu Vĩ Hồng không nghĩ tới Chu Ngọc Hà cũng có chuyện như vậy, còn tưởng rằng nàng vẫn luôn là lãnh nhược băng sương. 

- Như thế nào, hài lòng chưa? Anh có còn cho rằng tôi trời sinh lạnh lùng? Bây giờ tôi cho anh biết không phải như thế. Lúc tôi còn học đại học cũng không có bộ dạng này, cũng giống như những nữ bạn học khác, có yêu, có ước mơ, có tương lai...... Giờ thì gì cũng không có. Cái gọi là tình yêu chỉ là giả dối, ở trước tiền bạc không chịu nổi một kích...... 

Chu Ngọc Hà bỗng nhiên trở nên nói nhiều, trong mắt ẩn ước như có một làn sương dâng lên. Lúc này, nàng mới thể hiện ra nội tâm chân chính vẫn bị che phủ bởi vẻ lãnh đạm thường ngày. Vẻ lãnh đạm bình thường một phần là trời sinh nhưng cũng là một phần do cố ý tạo ra một vỏ bọc để giấu mình vào trong, tránh khỏi bị thương tổn. 

Ở trước mặt Lưu Vĩ Hồng, Chu Ngọc Hà bỗng nhiên cảm thấy thoải mái.Mấy ngày qua, nàng quả thật buồn bực, vốn chuyện tình cảm đã dần quên lãng bỗng nhiên bị một tờ thiếp mời từ trên trời giáng xuống, quấy đảo cuộc sống yên lặng. Lưu Vĩ Hồng là người có thể tín nhiệm nên tâm sự với hắn một phen. 

- Bọn họ kết hôn ở đâu? 

Lưu Vĩ Hồng lạnh lùng hỏi. 

- Khách sạn lớn của thành phố Minh Châu. Nhà người con gái kia rất có tiền, là người giàu có. 

Chu Ngọc Hà nói vẻ châm chọc. 

- Đi! 

Lưu Vĩ Hồng đưa tay ra kéo chu Ngọc Hà. 

- Tại sao? 

Chu Ngọc Hà lấy làm kinh hãi. 

- Đi Minh Châu, đi tìm bọn họ! 

Chu Ngọc Hà dùng sức giãy dụa thoát khỏi tay Lưu Vĩ Hồng: 

- Anh điên rồi sao? Tôi đi Minh Châu làm gì? Đi chúc bọn họ tân hôn vui vẻ? 

- Không phải, tôi đi đưa tiền. 

Lúc trước hắn lợi dụng người nữ kia kiếm ít tiền, bây giờ tôi trả lại gấp bội cho nàng! Bảo bọn họ cưới người khác đi! 

Lưu Vĩ Hồng hầm hừ. Tính cách “Nhị ca” phát tác. Không phải là tiền sao? Bản thiếu gia lấy tiền đè chết ngươi! Ai bảo ngươi bắt nạt “anh em” của ta! 

Chu Ngọc Hà dở khóc dở cười, dậm chân, nói: 

- Đừng làm loạn! Chuyện này đã sớm qua! 

Lưu Vĩ Hồng liếc xéo Chu Ngọc Hà một hồi, cười lạnh nói: 

- Bộ dạng này của cô nói quên ai tin? 

Chu Ngọc Hà dẫm chân dận giỗi! 

- Ứ...... Anh đó! Còn là Trưởng ban tổ chức huyện ủy nữa......Tôi xem anh chỉ là một đứa trẻ hư thôi. 

Chu Ngọc Hà vừa tức giận vừa buồn cười, thở dài: 

- Đúng là đã qua rồi. Tôi chỉ là cảm thấy trong lòng không thoải mái. Bất kể người nào đụng phải loại chuyện này, cũng không thể coi như gió thoảng mây trôi, bất quá qua một thời gian ngắn nữa là tốt rồi. 

Lưu Vĩ Hồng mặc kệ nàng, liếc một cái rồi nói: 

- Thế có đi không? 

Chu Ngọc Hà liền rất bất đắc dĩ. 

Không nghĩ tới người này cố chấp như thế. 

- Cô không đi thì bỏ đi. Đi, chúng ta trở về, cô đem giấy mời cho tôi, tôi đi! Cô nói kết hôn là kết hôn sao, bố mẹ ở xa còn gửi giấy đính hôn đến đây, thị uy với ai vậy? Tôi đã nói với cô, chuyện này không thể bỏ qua, tôi còn thật muốn đi uống rượu mừng này. Xem một chút rốt cuộc là ai mà dám bắt nạt cô! 

Lưu Vĩ Hồng thật sự phát hỏa. 

Căn cứ theo phân tích, Chu Ngọc Hà và bạn học nam kia cũng đã chia tay nhiều năm, nay đã đi du học về rồi. Nam nữ trẻ tuổi yêu đương, tụ tán ly hợp cũng rất bình thường, không coi vào đâu. Chuyện như Chu Ngọc Hà vừa nói đã thấy rất nhiều. Nhưng tựa như Lưu Vĩ Hồng mới vừa nói, ngươi kết hôn thì cứ kết hôn đi, có cần thiết phải gửi giấy mời cho Chu Ngọc Hà? 

Lưu nhị ca không hoan nghênh cách giải quyết này. 

Thấy lửa giận trong mắt Lưu Vĩ Hồng, Chu Ngọc Hà cũng hơi sợ hãi, dường như Lưu Vĩ Hồng tức giận không phải là giả vờ. Tính tình người này cũng không phải là hiền lành gì, nếu thật là đi Minh Châu, không chừng gây ra chuyện gì. Nghe nói trước kia hắn ở cục nông nghiệp của Địa khu Hạo Dương đã đánh cho một người gãy xương phải vào nhập viện hai tháng. 

- Lưu Vĩ Hồng, anh tỉnh táo lại đi. Đoán chừng cũng không phải là hắn gửi tới thiệp mời, mà chắc là Hoa Mỹ gửi tới, Hoa Mỹ chính là hắn bạn gái......- 

Lưu Vĩ Hồng phì một tiếng: 

- Tôi đâu quản là ai gửi tới. Đi! Hoặc cô đem giấy mời cho tôi để tự tôi đi. Hoặc là cô cùng đi với tôi, tôi còn muốn xem xem. 

Chu Ngọc Hà không thể nói gì hơn. 

Mặc dù bình thường nàng cũng tương đối “tiết kiệm” với Lưu Vĩ Hồng nhưng cũng hiểu rõ tính cách của hắn. Người con trai này như một thanh kiếm sắc còn nằm trong vỏ, nếu chưa rút ra thì thôi, nếu đã rút ra thì nhất định là kinh người. Nàng là nghiên cứu sinh tâm lý học, biết người như thế một khi quyết định làm việc gì đó thì dù thế nào cũng không ngăn cản được. 

Một lát sau, Chu Ngọc Hà nói: 

- Được rồi, tôi đi với anh. Bất quá nếu anh muốn đi thì chỉ tham gia hôn lễ, không được làm loạn, biết không? Tôi không muốn gây sự gì cả, không có ý nghĩa! 

Lưu Vĩ Hồng lập tức gật đầu: 

- Được, tất cả nghe theo cô. 

Lưu Vĩ Hồng dĩ nhiên hiểu Chu Ngọc Hà , nếu thật sự muốn làm loạn trong hôn lễ thì cũng lộ ra là Chu Ngọc Hà còn chưa quên được người kia, như vậy cũng rất mất mặt? Nếu nói như vậy, Chu Ngọc Hà sẽ rất khó chịu, nàng muốn vượt qua giai đoạn này thì nhất định phải tham gia hôn lễ. Có một số việc, ngươi chẳng qua là không muốn đi đối mặt, nhưng vĩnh viễn cũng sẽ ở trong lòng lưu lại bóng ma. Chi bằng dũng cảm đi đối mặt, lại có thể “Đại triệt đại ngộ” 

Chu Ngọc Hà là bằng hữu của hắn, Lưu Vĩ Hồng có nghĩa vụ tiêu trừ bóng ma này cho nàng. 

- Thật sao? 

Chu Ngọc Hà có chút lo lắng nhìn hắn. 

Lưu Vĩ Hồng cả giận nói: 

- Ai, sao vậy, cô không tin tôi sẽ làm sao? 

Chu Ngọc Hà cười nói: 

- Tôi cũng tin tưởng anh, chỉ sợ tính tình của anh phát tác thì đúng là không ai ngăn được. 

- Vậy cô cầm sợi dây trói tôi là được rồi. 

Lưu Vĩ Hồng càu nhàu. 

Chu Ngọc Hà lắc đầu: 

- Đi thôi! 

Hai người lập tức quyết định, Lưu Vĩ Hồng cũng không đưa Chu Ngọc Hà trở về túc xá mà tự mình đi khách sạn làm thủ tục trả phòng sau đó đến ngân hàng lấy năm vạn tiền mặt bỏ vào cặp công tác. Lúc ấy nghề ngân hàng cả nước còn chưa liên thông, Lưu Vĩ Hồng bởi vì thường xuyên phải tới tỉnh thành và thủ đô nên chia ra gửi ở Đại Ninh và thủ đô mỗi nơi một tài khoản. Hắn cũng không mở tài khoản ở Minh Châu nên cầm tiền mặt đi dự phòng. 

Chu Ngọc Hà kinh ngạc nói: 

- Tiệm bán quần áo của Đường Thu Diệp làm ăn tốt như vậy sao? 

Người này lấy ra năm vạn đồng, đếm cũng không đếm, trực tiếp nhét vào cặp công tác, bộ dạng nhà giàu mới nổi như thế làm cho Chu Ngọc Hà cảm thấy hơi kinh ngạc. Năm vạn đồng lúc ấy tuyệt đối là con số lớn, sao trong mắt Lưu Vĩ Hồng xem ra không khác năm mươi đồng. Theo suy nghĩ của Chu Ngọc Hà thì một tiệm bán quần áo sẽ không có lợi nhuận lớn như vậy. 

Lưu Vĩ Hồng lạnh nhạt đáp: 

- Tôi có tiền, có rất nhiều tiền, trên trăm vạn, không phải là Thu Diệp đưa cho. Vị hôn thê của tôi làm ăn ở Giang khẩu kiếm được không ít nên cấp cho tôi tiền tiêu vặt. 

Ở trước mặt Chu Ngọc Hà, Lưu Vĩ Hồng cũng không muốn giấu diếm cái gì. 

Chu Ngọc Hà khẽ nhướng mày nhưng cũng không nhiều lời. 

Dường như Lưu Vĩ Hồng cũng đã sớm nói với nàng là hắn không thể cưới Đường Thu Diệp. Lưu Vĩ Hồng quả thật xem nàng là bạn tốt, cái gì cũng không giấu diếm nàng. 

 

 


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.