Khi Lưu Vĩ Hồng chạy tới đại học Ninh Thanh, đã tới giờ cơm, sinh viên đều tan học, từng tốp năm tốp ba kết bạn đến căn tin ăn cơm. Lưu Vĩ Hồng cho xe dừng bên dưới ký túc xá của Chu Ngọc Hà, châm điếu thuốc chờ đợi nàng đi xuống. Cuộc sống của Chu Ngọc Hà rất có quy luật, tới đúng giờ đều sẽ đi dùng cơm.
Nhưng lần này Lưu trưởng ban xưa nay luôn liệu sự như thần lại có chút tính sai.
Hiển nhiên sinh viên đi trên đường đã thập phần thưa thớt, vẫn không nhìn thấy bóng dáng của Chu Ngọc Hà, hay là nàng không có trong ký túc xá? Như vậy xem như khó làm, Lưu Vĩ Hồng đành phải tới chỗ giáo sư của nàng tìm kiếm.
Nói ra thật xấu hổ, làm “bạn thân” với Chu Ngọc Hà lâu như vậy, còn không biết nàng học ở nơi nào, phải tìm người hỏi thăm một chút mới được.
Nghĩ nghĩ, Lưu trưởng ban liền đứng dậy hướng ký túc xá đi tới. Vào lúc này, chỉ thấy một thân ảnh thon thả vội vàng đi tới, trong tay bưng khay cơm, Lưu Vĩ Hồng tập trung nhìn tới, chính là Hoàng Đào Hoa.
- Đào Hoa?
Lưu Vĩ Hồng kêu lên một tiếng.
- Nha…
Hoàng Đào Hoa giật mình, đợi khi nhìn thấy Lưu Vĩ Hồng, lập tức thần tình vui mừng kêu lên:
- Lưu bí thư? Đến thăm chị Ngọc Hà sao?
- Uhm, cô đang làm gì thế?
- A…mấy ngày nay chị Ngọc Hà không thoải mái, ở trong ký túc xá không ra ngoài, tôi tới đưa cơm cho chị ấy.
Hoàng Đào Hoa vội đáp.
- Không thoải mái?
- Phải đó…
Hoàng Đào Hoa gật gật đầu, thoáng do dự, giảm thấp thanh âm nói:
- Lưu bí thư, tôi…tôi thấy chị Ngọc Hà có tâm sự, tôi hỏi thì chị ấy không nói, anh…anh khuyên nhủ chị ấy đi.
Lưu Vĩ Hồng mỉm cười gật đầu nói:
- Được, cô đưa hộp cơm cho tôi, tôi đem vào cho cô ấy.
- Ai!
Hoàng Đào Hoa liên tục gật đầu, liền tranh thủ đưa hộp cơm cho Lưu Vĩ Hồng:
- Lưu bí thư, vậy tôi về quầy hàng trước, tôi đang nhờ người ta xem chừng dùm.
Đợi đến khi Lưu Vĩ Hồng gật đầu, Hoàng Đào Hoa vội vàng rời đi, giống như ở trước mặt Lưu Vĩ Hồng nàng cảm nhận được áp lực lớn lao.
Nhìn thấy Hoàng Đào Hoa giống như con thỏ con hoảng sợ, Lưu Vĩ Hồng lắc lắc đầu, khóe miệng hiện lên dáng tươi cười. Chẳng lẽ Lưu trưởng ban lại làm người ta sợ hãi đến như vậy?
Lưu Vĩ Hồng bưng hộp cơm đi vào ký túc xá.
Bác gái giữ cửa cũng không kiểm tra Lưu Vĩ Hồng. Vị bác gái này cũng rất có “thuật xem tướng”, dù bề ngoài Lưu Vĩ Hồng thật trẻ tuổi nhưng khí chất rõ ràng không giống như sinh viên trong trường, cũng không giống như những nam sinh viên “lòng dạ khó lường” luôn tới tán gái. Trên lý luận, ở trong trường đại học có cấm sinh viên nói chuyện yêu đương, nhưng cho tới bây giờ vẫn không thấy có ai chịu tuân thủ qua. Nhưng nghiên cứu sinh cũng không có cấm đoán có người yêu. Đầu thập niên 90, trên thực tế nghiên cứu sinh là một chức nghiệp, rất nhiều người dù đã đi làm nhưng vẫn muốn tiếp tục làm nghiên cứu sinh, bản thân họ cũng có được tiền trợ cấp.
Phòng của Chu Ngọc Hà không khóa cửa, chỉ khép hờ.
Lưu Vĩ Hồng vẫn cẩn thận giữ lễ tiết, gõ cửa.
- Đào Hoa, vào đi.
Bên trong truyền ra thanh âm uể oải của Chu Ngọc Hà, không phải lãnh đạm mà là mỏi mệt. Chu Ngọc Hà lãnh đạm cũng là tùy người, ít nhất đối với Hoàng Đào Hoa nàng rất thân thiết.
Lưu Vĩ Hồng thoáng buồn bực, không nghĩ tới mình đã biến thành Đào Hoa.
Đẩy cửa đi vào, Chu Ngọc Hà đang ngồi nghiêng trên đầu giường đọc sách, nhưng không có vẻ chú tâm, tựa hồ quyển sách kia chỉ dùng để bài trí, tâm tư của nàng không đặt trong sách, có bộ dạng vô cùng buồn chán.
- Là anh?
Nhìn thấy Lưu Vĩ Hòng, Chu Ngọc Hà giật mình, trong mắt thoáng hiện vẻ vui mừng khó có thể che giấu.
- Tôi ở bên dưới gặp được Đào Hoa, liền xung phong nhận việc lên đây. Tôi nói cô thật là kỳ cục lắm, cô nhỏ còn phải thăm chừng quầy hàng, giữa trưa là thời điểm buôn bán tốt nhất đó.
Lưu Vĩ Hồng đi qua, đặt hộp cơm lên bàn sách, ra vẻ hờn giận nói.
Chu Ngọc Hà cười nhẹ nói:
- Tôi đã nói với cô ấy đừng đưa cơm cho tôi, tôi tự mình đi. Nhưng cô ấy không nghe, tôi cũng không có biện pháp. Nhưng anh khoan hãy trách, cô ấy tự nấu bếp, đồ ăn ngon hơn căn tin nhiều lắm.
Lưu Vĩ Hồng đưa hộp cơm cho nàng, nói:
- Ăn mau đi. Sao lại thế này? Chỉ mới hai tháng không gặp, cô đã gầy như thế này rồi? Cuộc thi không đạt yêu cầu sao?
Chu Ngọc Hà nhìn lại, quả thật nàng còn thon thả hơn trước kia, thân thể mỏng manh như muốn bay. Trên vầng trán luôn mang theo dáng u buồn, tựa hồ rất không vui. Lưu Vĩ Hồng vừa cảm thấy kỳ quái vừa thấy đau lòng.
Chu Ngọc Hà liếc mắt nhìn hộp cơm, lắc đầu ngồi dậy, duỗi người nói:
- Tôi không ăn. Anh mời tôi ăn một bữa lớn đi, tôi muốn ăn hải sản!
- Cô…được rồi, dù sao tôi có nhiều tiền, không mời khách ăn cơm thật đúng là xài không hết đâu.
Lưu Vĩ Hồng liền đáp ứng, hắn vốn đến mời Chu Ngọc Hà đi dùng cơm, nhân tiện cũng muốn hỏi thăm nàng rốt cục gặp phải chuyện gì không vui.
Chu Ngọc Hà cười cười, nói:
- Anh đi ra ngoài trước, tôi thay quần áo, sẽ nhanh thôi.
Bây giờ nàng còn đang mặc đồ ngủ, ra vẻ đã ở lại trong ký túc xá cả một buổi sáng.
Lưu Vĩ Hồng liền xoay người đi ra ngoài, vừa đi vừa nói chuyện:
- Nhanh một chút đó, đừng vẽ lông mày bôi son môi, tôi không đủ lòng kiên nhẫn đâu!
Chu Ngọc Hà liền cười, tựa hồ Lưu Vĩ Hồng đến làm tâm tình tăm tối của nàng vui tươi thêm vài phần.
Lưu nhị ca ở bên ngoài ký túc xá châm một điếu thuốc, đã làm xong tâm lý chuẩn bị “đánh trận lâu dài”. Tuy rằng hắn đã cảnh cáo trước, nhưng phụ nữ ra cửa, đó là một công tác trọng yếu, không chuẩn bị đầy đủ không xong. Nhưng Lưu nhị ca lại tính sai lần nữa, Chu Ngọc Hà thật đúng là không hề trang điểm, hắn còn chưa hút xong điếu thuốc Chu Ngọc Hà đã đi ra. Chỉ thay bộ quần áo, tùy tiện chải tóc để gương mặt trần.
Thời tiết đã bắt đầu nóng, Chu Ngọc Hà mặc chiếc áo sơ mi trắng hơi mỏng, âu phục màu đen, giày đen, có vẻ thật đơn giản, lộ ra khí tức của người trí thức.
Lưu Vĩ Hồng đánh giá nàng vài lần, nói:
- Tạm được.
Chu Ngọc Hà lườm hắn nói:
- Cái gì gọi là tạm được?
- Tạm được có ý tứ là hình dạng này có thể đi ra ngoài, không đến mức làm cho người ta hiểu lầm là tôi khi dễ cô! Nhìn bộ dạng khổ đại thâm thù của cô, người không biết còn tưởng rằng tôi làm ra chuyện gì thật có lỗi với cô đó.
Lưu Vĩ Hồng đĩnh đạc nói. Hắn luôn là như vậy, ở trong lòng xem Chu Ngọc Hà là “bạn thân”, nên chuyện gì cũng dám nói ra bên ngoài. Lúc hắn ở chung với Hồ Ngạn Bác cùng Trình Sơn, luôn có đức hạnh này.
Ai ngờ khuôn mặt Chu Ngọc Hà đỏ lên, trong thoáng chốc lại trở nên tái nhợt không chút huyết sắc, một vẻ mặt cực kỳ phức tạp chợt lóe rồi biến mất, có thẹn thùng, có tức giận, có bất đắc dĩ, thậm chí còn hỗn hợp với tia phẫn hận. Vẻ mặt thế này Lưu Vĩ Hồng chưa bao giờ nhìn thấy qua trên mặt Chu Ngọc Hà, còn cho là mình đã nhìn lầm.
- Cô làm sao vậy?
Lưu Vĩ Hồng lập tức hỏi.
Chu Ngọc Hà lập tức khôi phục vẻ trấn định, nhẹ lắc đầu nói:
- Không có gì, đi thôi.
Lưu Vĩ Hồng tràn đầy khả nghi, nhưng hiển nhiên hiện tại không tiện hỏi, chỉ đành đem nghi hoặc đè áp trong lòng, cùng Chu Ngọc Hà đi ra ký túc xá, lên xe thẳng tới khách sạn Thiên Hoa.
Hôm nay không phải cuối tuần, lại là giữa trưa, là một trong những khách sạn xa hoa nhất Đại Ninh, vẫn có thể tìm được chỗ ngồi. Ngoại trừ người kinh doanh cùng người tiêu tiền công quỹ, bình thường sẽ không có ai tới đây ăn cơm.
Nếu Chu Ngọc Hà nói muốn ăn hải sản, Lưu Vĩ Hồng liền gọi món tôm hùm cùng cá muối, mặc dù Sở Nam nằm sâu trong đất liền, nhưng hải sản của khách sạn Thiên Hoa xem như chính tông. Chỉ cần có thị trường, hành nghiệp phục vụ vẫn trăm phương ngàn kế thỏa mãn yêu cầu của khách nhân.
- Có cua không?
Chu Ngọc Hà đột nhiên hỏi.
Nữ phục vụ chợt sững ra, vội vàng nói:
- Tiểu thư, hiện giờ không phải mùa sinh sản cua nước ngọt, chúng tôi có cua biển, chất lượng khá, có cần chọn hai con?
Lưu Vĩ Hồng lập tức đáp:
- Được, cho hai phần.
Cua nước ngọt không tính là hải sản, chỉ là cua tươi trong sông. Nhưng Lưu Vĩ Hồng cũng không nói gì, chỉ cần Chu Ngọc Hà muốn ăn thì gọi lên. Lưu nhị ca không phải người keo kiệt trong chuyện này. Tự nhiên ngoại trừ hải sản, Lưu Vĩ Hồng còn chọn thức ăn bản địa.
Chu Ngọc Hà nhíu mày nói:
- Nhiều quá.
- Không có việc gì.
Lưu Vĩ Hồng trả lời một câu đơn giản. Không biết vì sao Chu Ngọc Hà muốn ăn hải sản, nhưng Lưu Vĩ Hồng biết ăn hải sản nhiều cũng không no. Tính khí của người Sở Nam đã thói quen ăn đồ ăn Sở Nam, thật muốn ăn no, phải gọi thêm thức ăn bản địa. Lưu trưởng ban cũng không có ý kiến gì, khẩu vị vốn rất tốt, ăn gì đều ngon lành.
Chỉ chốc lát, thức ăn được lục tục bưng lên, người phục vụ đưa lên chai rượu nho, rót cho hai người.
Lưu Vĩ Hồng nói:
- Ăn hải sản tốt nhất là rượu nho trắng. Nhất là tôm hùm cùng cua biển, dùng rượu nồng độ hơi cao tương xứng, thích hợp hơn, có thể xóa đi mùi vị của hải sản.
Rượu nho trắng nguyên sản xuất từ nước Pháp, thường có hương mật cùng hương hoa, khẩu vị nồng, nồng độ lại cao. Rượu rót ra, ánh sáng vàng óng, có thể thấy được là rượu lâu năm, phẩm chất không tệ.
Khách sạn vào thời đó vẫn còn khá quy củ, tuy cũng có hành vi tính đắt tiền, nhưng không quá mức. Nhưng Lưu Vĩ Hồng không nghĩ tới khách sạn Sở Nam cũng có loại rượu chính tông này. Rượu này không tính là đắt giá, nhưng phải nhập khẩu, tri thức này của Lưu Vĩ Hồng đến từ trí nhớ của kiếp trước.
Chu Ngọc Hà liếc mắt nhìn hắn, gật gật đầu.
Người này dù trẻ tuổi, nhưng hiểu biết thật sự không ít.
- Ăn trước cá muối, ăn xong lại ăn cua, ăn tôm. Hương vị của cua tôm đều hơi nồng, nếu ăn trước sẽ không nếm được hương vị của những món khác. Đương nhiên đồ ăn Sở Nam của chúng ta là ngoại lệ, nhiều mỡ lại quá cay, hải sản gì cũng không lấn át được.
Lưu Vĩ Hồng cười nói.
Chu Ngọc Hà hỏi:
- Anh là người Sở Nam sao?
Lưu Vĩ Hồng trừng mắt nói:
- Nói gì vậy? Tôi đương nhiên là người Sở Nam. Tôi học ở Sở Nam, công tác, thì là người Sở Nam. Tôi chỉ có nguyên quán ở thủ đô.
Chu Ngọc Hà liền hé miệng cười. Lưu Vĩ Hồng trừng mắt có lẽ sẽ có rất nhiều người sợ hắn. Chu Ngọc Hà lại cảm thấy được thật có ý tứ. Chỉ có Lưu Vĩ Hồng trong trạng thái như vậy, Chu Ngọc Hà mới cảm thấy hắn đúng là người trẻ tuổi. Bình thường thấy hắn rất “cáo già”, thậm chí Chu Ngọc Hà cảm thấy cha của nàng còn không được “gian xảo” như Lưu Vĩ Hồng.
Nếu Lưu trưởng ban biết được mình lưu lại ấn tượng như vậy trong lòng bác sĩ Chu, không biết sẽ càng buồn bực đến bao nhiêu.