Chu Kiến Quốc liền có chút buồn bực, mất hứng nói:
- Chỉ cần là đồ tốt thì nên mở rộng thôi.
Lưu Vĩ Hồng nở nụ cười.
Xem chừng hơn nửa năm nay, Chu Kiến Quốc gặp phải nhiều áp lực. Điều này cũng khó trách, trưởng ban tổ chức Thành ủy thành thị tỉnh, làm sao dễ làm như vậy? Lúc trước Lý Dật Phong ủng hộ Chu Kiến Quốc, cố nhiên là cho hắn một cơ hội phát triển tài hoa, nhưng cũng không phải không là một khảo nghiệm quan trọng. Đứng vững, khi thời cơ thích hợp Chu Kiến Quốc liền có thể nâng cao một bước. Chịu không được, vậy chứng minh Chu Kiến Quốc không chịu nổi trọng dụng, chủ yếu chính là vì như vậy. Ở trong quan trường, từ trước luôn là người nhiều mà cháo ít, không biết còn có bao nhiêu người đang nhớ nhung chức vị có hạn này.
Nhưng trong quan trường, chứng thật là không thể gấp gáp. Anh dễ kích động, càng sốt ruột thì càng dễ phạm phải chuyện xấu.
Lưu Vĩ Hồng mỉm cười nói:
- Bí thư, tôi có đề nghị. Hiện tại chú nên quen thuộc tình huống, hết sức hiệp trợ Tần bí thư làm tốt công tác quản lý cán bộ. Tình huống tại Đại Ninh phức tạp hơn xa Lâm Khánh, quá trình quen thuộc có thể phải dài hơn một chút. Nghe nói Tần bí thư thích cán bộ thành thục vững vàng, đối với chú vẫn luôn tương đối thỏa mãn.
Đây không phải lời nói an ủi, căn cứ tin tức bên Lý Hâm truyền tới, sau khi Chu Kiến Quốc nhậm chức công tác cẩn trọng, cẩn thủ quy tắc, Tần bí thư quả thật hài lòng đối với hắn. Tần bí thư đã năm mươi mấy tuổi, thuộc loại cán bộ khá lạc hậu, thậm chí còn có chút bảo thủ, thích những cán bộ thành thục làm đến nơi đến chốn, đó là đương nhiên. Chu Kiến Quốc cố gắng phối hợp hắn trong công tác, Tần bí thư tự nhiên sẽ đưa cho hắn khuôn mặt tươi cười.
Như vậy tốt lắm, theo Lưu Vĩ Hồng xem ra, sự bắt đầu như thế phi thường không tệ.
Chu Kiến Quốc rầu rĩ nói:
- Tần bí thư đương nhiên là hài lòng, hắn nói cái gì làm cái đó, tôi sắp sửa biến thành ống loa rồi…
Lưu Vĩ Hồng không khỏi âm thầm bật cười.
Tính cách của Chu Kiến Quốc, rất hợp tính khí của hắn, bọn họ là cùng một loại người. Trước kia Chu Kiến Quốc làm chủ quan quân sự trong bộ đội, khi trở về địa phương, làm hiệu trưởng trường Nông Nghiệp, cục trưởng Cục nông nghiệp, lại đến bí thư Huyện ủy, tuy chức quan không lớn như đều là người đứng đầu. Loại thói quen này một khi dưỡng thành, cũng không dễ dàng sửa đổi như vậy. Hiện giờ đi tới thành phố Đại Ninh, chức quan tuy thăng, quyền lực trong mắt người ngoài nhìn vào cũng tăng hơn nhiều. Trên thực tế lại trở thành một nhân viên chỉ nghe lệnh làm việc, còn phải luôn cẩn thận, trong lòng buồn bực là có thể biết được.
- Bí thư, loại tình huống này chỉ là tạm thời. Thượng cấp lãnh đạo khảo sát một người cũng cần có một quá trình. Lý Hâm nói với tôi, Tần bí thư tuy rằng cũ kỹ một chút, nhưng khá trọng tình nghĩa. Chỉ cần chú chân chính chiếm được lòng của hắn, tôi tin tưởng hắn sẽ dần dần buông tay ra, loại cán bộ kỳ cựu như hắn, đều có tính cách như vậy thôi, vài chục năm muốn sửa cũng khó.
Lưu Vĩ Hồng liền an ủi.
Cũng chỉ có trước mặt Chu Kiến Quốc hắn mới nói chuyện thẳng thắn như vậy, không có chút nào băn khoăn.
Chu Kiến Quốc buồn bực một trận, lập tức điều chỉnh lại tâm tình. Hắn chính là loại tính cách vui tươi này, vô luận là ở hoàn cảnh nào, đều có thể nhanh chóng thoát khỏi cảm xúc hờn giận, hướng về chuyện vui vẻ mà suy nghĩ.
- Ân, cậu nói chuyện rất có đạo lý, Tần bí thư quả thật có tính cách như vậy. Kỳ thật người khác cũng không tệ, khá ủng hộ công tác của tôi. Hắn là người đứng đầu, chúng ta đều phải phối hợp công tác của hắn.
Lưu Vĩ Hồng mỉm cười gật đầu.
Kỳ thật Chu Kiến Quốc luôn làm việc như vậy, dù trong lòng hắn không tình nguyện, nhưng cũng biết trên quan trường có rất nhiều quy tắc, nhất định phải tuân thủ. Lưu Vĩ Hồng ở huyện Lâm Khánh liên tục “gây chiến”, nếu nói theo kiểu văn nghệ, chính là đã đốt lên tình cảm mãnh liệt trong lòng Chu Kiến Quốc, vì thế hắn cũng muốn đi theo đốt cháy một phen. Nhưng đồng nghiệp lại không đồng mạng, cũng là chuyện không có biện pháp.
- Vĩ Hồng, xã luận trên “Nhân Dân nhật báo”, cậu thấy thế nào?
Tuy rằng Chu Kiến Quốc nhận ra ý kiến của Lưu Vĩ Hồng, vẫn có chút không cam lòng, lại nhấc lên đề tài xã luận trên “Nhân Dân nhật báo”. Hắn cảm giác bây giờ nếu tỏ thái độ, có lẽ có thu hoạch lớn.
- Tôi hoàn toàn ủng hộ, kiên quyết ủng hộ. Tôi dự tính viết một bài văn tỏ rõ thái độ của mình một chút.
Lưu Vĩ Hồng nhẹ nhàng lắc đầu nói:
- Bí thư, thời cơ chưa tới.
Chu Kiến Quốc liền nổi lên nghi ngờ:
- Thời cơ chưa tới?
- Uhm…
Lưu Vĩ Hồng khẽ gật đầu.
Quỹ tích lịch sử, theo Lưu Vĩ Hồng xem ra đã bắt đầu xảy ra lệch lạc, ít nhất là bởi vì hắn tham dự, thái độ lão gia tử dần dần nổi lên biến hóa, mà loại biến hóa này đã ảnh hưởng tới xu thế đại cục quốc gia. Nhưng loại biến hóa này còn chưa được rõ ràng, trong lòng lão gia tử khẳng định cũng đang tiến hành “đấu tranh tư tưởng”. Nếu tiếp tục như vậy, không phát sinh chuyện khác ngoài ý muốn, Lưu Vĩ Hồng nắm chắc có thể thay đổi quan niệm của lão gia tử.
Vấn đề ở chỗ, điều ngoài ý muốn này nhất định sẽ phát sinh.
Hiệu ứng hồ điệp vỗ cánh sau khi Lưu Vĩ Hồng trọng sinh tạm thời chỉ có thể ảnh hưởng tới phạm vi rất nhỏ bên cạnh hắn, đối với nước ngoài đã ngoài tầm tay với. Trước mắt đã là tháng sáu năm 91, nước láng giềng phương bắc kia thế cục đã phi thường ác liệt, việc thi hành cải cách đã gặp lực cản thật lớn. Chiếu theo sự phát triển này, biến cố 819 nhất định sẽ đúng hạn mà tới. Trận chính biến này cho dù thất bại, nhưng lại làm cho đế quốc nhãn hiệu lâu đời kia sụp đổ nhanh chóng. Liên bang Xô Viết chia thành bốn năm mảnh, nước Nga lại dựng trở lên một lần nữa.
Hiện này Lưu Vĩ Hồng đang lo lắng chính là sau chính biến 819, thái độ lão gia tử có thể thay đổi trở lại hay không. Loại đại sự kinh thiên phát sinh tại nước láng giềng phương bắc, tất nhiên sẽ ảnh hưởng tới quốc gia. Chuyện cải cách mở ra lại làm cho liên minh lâm vào trong vực sâu phân cách, những quan chức cao tầng trong quốc nội làm sao không nghe thấy chuyện này? Theo Lưu Vĩ Hồng biết, ở thế giới song song đời trước, chính bởi vì Liên bang Xô Viết kịch biến, làm trong quốc nội những lời tranh luận đạt tới trạng thái cao nhất, trong khoảng thời gian ngắn, từ trên tới dưới “đều nghiêm nghiêm đề phòng”, những thế lực lớn luôn khẩn trương.
Cũng chính vì như vậy, mới có cuộc nam tuần của thủ trưởng tối cao.
Dưới tình hình như thế, cán bộ có cấp bậc như Chu Kiến Quốc, tùy tiện tham dự vào, thật sự là họa phúc khó dò.
Cho dù cuối cùng sự thật chứng minh hắn đúng, nhưng trong thời gian mấy tháng đó, đủ cho hắn vạn kiếp bất phục. Trên thực tế ở trong trí nhớ của Lưu Vĩ Hồng, có rất nhiều cán bộ ở sau cuộc biến cố 819, ảm đạm rời khỏi sân khấu chính trị, không còn cơ hội đông sơn tái khởi.
Khi thời gian quá cảnh trôi qua, sẽ không còn ai nhớ rõ “người cũ”, mọi người đều đang vội vàng tranh đoạt quả cây thắng lợi.
Chu Kiến Quốc không phải Lưu Vĩ Hồng, không có hộ thân phù!
Dù là Lưu Vĩ Hồng, khi đối mặt với chuyện lớn như vậy cảm giác càng thêm cẩn thận, không dám hành động thiếu suy nghĩ. Lưu Vĩ Hồng không cổ vũ Chu Kiến Quốc đi mạo hiểm, muốn làm đầu cơ chính trị.
Thứ này chẳng những cần vận khí, còn cần cả tiền vốn.
Nhưng Lưu Vĩ Hồng cũng biết tính cách của Chu Kiến Quốc, chỉ một hai câu khó hiểu như vậy sợ không đủ ngăn cản đoàn liệt hỏa trong ngực của hắn, lập tức còn nói thêm:
- Bí thư, hiện tại không vội, có thể không lâu sau thế cục sẽ càng thêm trong sáng, cho đến lúc này tiếp tục tỏ thái độ có thể càng thêm ổn thỏa hơn một chút.
Chu Kiến Quốc nửa tin nửa ngờ hỏi han:
- Vĩ Hồng, lại có tin tức gì vậy? Bạn của cậu ở tại thủ đô lại nghe được tiếng gió gì phải không?
Hiện tại Chu Kiến Quốc càng ngày càng hoài nghi bối cảnh của Lưu Vĩ Hồng ở tại thủ đô thật không hề đơn giản. Người trẻ tuổi này biểu hiện thủ đoạn, đảm lược cùng sự suy tính cực kỳ mẫn tuệ không hề hợp với tuổi tác của hắn chút nào, Chu Kiến Quốc liền có lý do “ngờ vực vô căn cứ” như vậy.
Lưu Vĩ Hồng cười nói:
- Bí thư, chú yên tâm đi, nếu tôi có tin tức nhất định trước tiên thông tri cho chú…
Chu Kiến Quốc liền cười rộ lên.
Hắn không nghi ngờ lời nói của Lưu Vĩ Hồng, Lưu Vĩ Hồng đã giúp đỡ hắn rất nhiều, lấy sự chênh lệch về tuổi tác của song phương, có thể có được giao tình như vậy duyên phận thật sự là không giống bình thường.
Chu Kiến Quốc giải khai khúc mắc, kế tiếp liền nói chuyện được dễ dàng hơn. Chu Kiến Quốc đối với tình huống tại huyện Lâm Khánh vẫn rất quan tâm, dù sao nơi đó được xem như khởi điểm chân chính trong con đường làm quan của hắn. Ở trường Nông Nghiệp thậm chí là ở Cục nông nghiệp, đều chỉ là những công tác bình thường, chỉ là chức vụ khác nhau mà thôi. Chân chính làm cho Chu Kiến Quốc lãnh hội được “con đường làm quan”, chính là vị trí bí thư Huyện ủy Lâm Khánh.
Chu Kiến Quốc rất hứng thú, hỏi chuyện thật tinh tế tỉ mỉ. Lưu Vĩ Hồng cũng không ngại phiền toái, toàn bộ trả lời, hai người nói chuyện khắp trời nam đất bắc, huyên thuyên không ngừng.
- Vĩ Hồng, không vội về chứ? Hôm nay đi tới nhà tôi ăn cơm, tôi gọi điện cho Ngọc Hà gọi nó về nhà, cùng nhau ăn…
Hứng trí của Chu Kiến Quốc rất cao, trò chuyện một lát thời gian trôi qua thật nhanh, Chu Kiến Quốc giơ tay lên xem đồng hồ, đã sắp tới lúc tan sở, liền nói, nhưng chân mày lập tức cau lại, tựa hồ lại nghĩ tới điều gì không vui.
- Bí thư, làm sao vậy?
Lưu Vĩ Hồng có chút kỳ quái hỏi.
- Uhm, còn không phải vì chuyện của Ngọc Hà sao, đứa con này hôm trước về nhà một lần, tâm sự nặng nề, giống như không vui. Tôi cùng mẹ nó có hỏi qua nhưng nó lại không lên tiếng. Ai nha, tính cách đứa con gái của tôi…nếu trái tim không tốt sẽ bị nó làm tức chết. Nào có đứa con gái nào lại có tính cách lãnh đạm như thế, không chịu nói chuyện với cha mẹ mình? Vĩ Hồng, cậu tới thật đúng lúc, cậu giúp tôi làm công tác tư tưởng với nó đi, bảo nó có sự tình gì đừng chôn giấu trong lòng, như vậy rất hao tổn tinh thần. Lời của cậu chắc là nó có thể nghe…nó không có bạn bè nào cả.
Chu Kiến Quốc nói xong, trên mặt tràn đầy vẻ lo lắng, không ngừng lắc đầu.
- Bác sĩ Chu có tâm sự?
Lưu Vĩ Hồng cũng có chút kỳ quái. Tính khí của Chu Ngọc Hà lãnh đạm, nhưng tâm lý vẫn khỏe mạnh, lại có được lòng nhân ái cùng lòng yêu thương, Lưu Vĩ Hồng quen biết nàng lâu như vậy xem như cũng khá hiểu biết. Lại nói Chu Ngọc Hà còn làm phụ đạo tâm lý cho Lưu Vĩ Hồng, Lưu Vĩ Hồng thật không nghĩ ra nàng lại có tâm sự gì.
- Phải, không biết là chuyện gì xảy ra. Trước kia nó đi học đại học tại Minh Châu, cũng từng có thời gian như vậy. Nhiều tháng đều rầu rĩ không vui, khi đó chúng tôi cũng không hỏi được gì. Cậu nói thử xem có đứa con gái như vậy sao?
Chu Kiến Quốc rất buồn bực.
Lưu Vĩ Hồng gật đầu, nói:
- Được rồi, hiện tại tôi đi tìm cô ấy.
- Cũng không cần gấp, bảo nó quay về dùng cơm đi.
Lưu Vĩ Hồng mỉm cười nói:
- Tôi gọi nàng ra ngoài ăn cơm, thuận tiện hỏi thăm nàng có tâm sự gì.
Chu Kiến Quốc do dự một thoáng vuốt cằm nói:
- Tốt lắm, vậy tối nay hai người về nhà dùng cơm vậy.