Đám người Giang Ngọc Minh lại một lần nữa giận tái mặt.
Người này, thật đúng là càng ngày càng quá đáng. Ngay từ đầu chỉ là "đề nghị" Ủy ban Kỷ luật tỉnh chỉnh đốn không khí nội bộ, đến lúc này đã bắt đầu rõ ràng chỉ trích Ủy ban Kỷ luật tỉnh "vi phạm quy định"
Cẩn thận suy nghĩ một chút, thuần túy dựa theo văn kiện quy định, Lưu Vĩ Hồng lời nói này là có đạo lý. Đã khởi động quy trình tư pháp, vượt qua phạm trù kiểm tra kỷ luật, Ủy ban Kỷ luật tỉnh quả thật không thể tái nhúng tay vụ án này.
Nhưng quy định quốc gia, có mấy người là thật sự chấp hành?
Bất luận quy định gì, ở trước mặt quyền lực, đều bị bóp méo. Quyền lực càng lớn, bóp méo càng lớn. Quyền lực tuyệt đối, có thể tuyệt đối bóp méo quy định, thậm chí huỷ bỏ quy định.
Quy định, vốn đã nằm ngoài tay của quyền lực
Trông cậy vào quy định đi trói buộc chế định quyền lực, không khỏi quá ngây thơ rồi. Có thể trói buộc quyền lực, chỉ có thể là quyền lực lớn hơn nữa.
Đạo lý này, lãnh tụ vĩ đại nhiều năm trước đã dạy qua rồi
Trong báng súng có chính quyền.
Bất luận một cơ cấu cường lực gì, sau lưng đều là ủng hộ lực lượng tuyệt đối. Bằng không, sử dụng một câu nói lưu hành của đời sau mà nói: thần mã đều là mây bay!
Lưu Vĩ Hồng rất lo lắng, đạo lý cũng ở đây
Hắn có chỗ dựa quyền lực lớn hơn so với Ủy ban Kỷ luật tỉnh!
Bằng không, Lưu Nhị Ca có lợi hại, cũng chỉ có thể ngoan ngoãn nằm úp, đừng hé răng. Đang ở trong vòng thể chế, trước hết phải làm rõ bản chất sự tình. Nắm giữ quy tắc trò chơi mới có thể thành công
Một mặt nhường nhịn hoặc là một mặt ương ngạnh, không hiểu mượn lực đẩy lực), đều là đường chết.
Sở dĩ đám người Giang Ngọc Minh "không phục" như thế, là bởi vì bọn họ không biết quyền lực lớn sau lưng Lưu Vĩ Hồng. Nếu đã biết, thái độ của Chủ nhiệm Giang bọn họ tất nhiên sẽ khác
- Đồng chí Lưu Vĩ Hồng, tổ điều tra Ủy ban Kỷ luật tỉnh nên khai triển công tác như thế nào là chuyện của chúng tôi, cậu không có quyền can thiệp. Cậu có quyền lợi đề nghị, tôi cũng có thể cự tuyệt
Giang Ngọc Minh giọng điệu trở nên lạnh lùng
- Quả thật như thế. Nhưng tôi sẽ ở thời điểm thích hợp, đề xuất đề nghị của tôi với cơ quan cấp trên
Lưu Vĩ Hồng cũng lãnh đạm nói.
Trong phòng lại một lần nữa lâm vào trầm mặc.
Đề tài này rõ ràng tiếp tục không nổi nữa.
Đám người Giang Ngọc Minh nguyên bản muốn thông qua vài thủ đoạn nhỏ “dọa” Lưu Vĩ Hồng, lợi dụng người trẻ tuổi tâm lý hoảng hốt lo sợ, có được “lời khai” mà họ muốn, chí ít cũng phải dụ dỗ Lưu Vĩ Hồng trong lúc nói chuyện để lại lỗ hổng. Không ngờ hắn không chút nào mắc mưu, vừa lên đến liền nắm chắc quyền chủ động nói chuyện, thao thao bất tuyệt bắt đầu “dạy bảo”, giáo huấn các đồng chí tổ điều tra Ủy ban Kỷ luật tỉnh một trận, thủ đoạn nhỏ của Giang Ngọc Minh còn chưa sử dụng, đã bị nghẹn trở về, một chút biện pháp cũng không có
Loại tình huống này, cũng không thể dùng "tuổi trẻ khí thịnh" hoặc là "kiêu ngạo, ngông cuồng" để hình dung, giống như đánh giặc, đối thủ cao minh hơn họ nhiều, hai bên vừa đối trận, Giang Ngọc Minh bọn họ đã hoàn toàn bị ngăn chặn, đánh cho đầu ngẩng không lên. Chỉ có công chống đỡ không có sức trả đòn
Lưu Vĩ Hồng quả là đanh đá chua ngoa
- Đồng chí Lưu Vĩ Hồng, tôi muốn biết, vì sao cậu lấy danh nghĩa Ủy ban nhân dân khu, vay ba trăm ngàn, cho bệnh viện nhân dân khu Giáp Sơn. Theo tôi được biết, hệ thống y tế là quản lý vuông góc, bệnh viện nhân dân khu Giáp Sơn cũng không thuộc Ủy ban nhân dân khu Giáp Sơn quản lý, kinh phí cũng không trích từ Ủy ban nhân dân khu
Trầm mặc một hồi, Giang Ngọc Minh nhắc tới đề tài khác.
Hai vấn đề tương quan với Lưu Vĩ Hồng, ấu đả Lý Binh chính là "ngăn lại phạm tội", không thể nói tiếp. Biết rõ “thu phí cảm ơn” càng thêm quá đáng, cũng đành phải kiên trì hỏi một câu. Bằng không tổ điều tra Ủy ban Kỷ luật tỉnh thật đúng là không dễ trở về báo cáo kết quả công tác với Chủ nhiệm Phương.
Giang Ngọc Minh trước khi xuất phát từ Đại Ninh, Phương Đông Hoa đặc biệt hẹn gặp ông, nói với ông về một phương hướng đại khái. Ngay từ đầu Giang Ngọc Minh rất tự nhiên cho rằng, Phương Đông Hoa là muốn ông đi xuống “chống lưng” cho Ủy ban Kỷ luật địa khu Hạo Dương và Ủy ban Kỷ luật huyện Lâm Khánh. Phương Đông Hoa có phải bao che khuyết điểm hay không, vả lại không cần phải nói, có phải cổ vũ cho thân tín dòng chính Tào Chấn Khởi, Trương Bình An hay không cũng không cần phải nói, tối thiểu quyền uy hệ thống Ủy ban Kỷ luật là phải giữ gìn. Một Phó Chủ nhiệm Ủy ban Kỷ luật huyện bị người ta nói đánh là đánh, nói giam là giam, uy tín hệ thống Ủy ban Kỷ luật tín ở đâu? Sau này làm sao tra án?
hưng rất nhanh, Giang Ngọc Minh biết lối suy nghĩ của mình có vấn đề
Bên ngoài, Phương Đông Hoa quả thật chính là ý như vậy, nhất định phải giữ gìn quyền uy hệ thống Ủy ban Kỷ luật. Tuy nhiên Giang Ngọc Minh từ miệng của Phương Đông Hoa thường xuyên nghe được một tên Lưu Vĩ Hồng!
Phương Đông Hoa cố ý không ngừng nhắc đến Lưu Vĩ Hồng
Sự tình là bởi vì hắn dẫn phát, Lý Binh cũng là do hắn đánh. Người này, nghe nói là thân tín của Bí thư huyện ủy Lâm Khánh Chu Kiến Quốc, mà Chu Kiến Quốc lại là bạn học cũ của Bí thư Địa ủy Hạo Dương Lục Đại Dũng, cũng chính là dòng chính rồi. Cho nên, phải tìm cách ở trên người Lưu Vĩ Hồng tìm kẻ hở.
Theo tình huống phân tích cũng có lý. Bắt Lưu Vĩ Hồng, chính là giải quyết vấn đề trên căn bản, có thể hoàn toàn lật lại bản án, trầm trọng đả kích đám người Lục Đại Dũng, Chu Kiến Quốc, tạo dựng lại quyền uy của hệ thống Ủy ban Kỷ luật
Giang Ngọc Minh chính là nghĩ như vậy
Nguyên nhân thật sự, Phương Đông Hoa tuyệt đối không nói với ông ta
Giang Ngọc Minh càng không biết, bản thân Phương Đông Hoa trong lòng kỳ thật cũng rất khẩn trương
Tuy nhiên có một điểm Giang Ngọc Minh biết, đó chính là người thanh niên trước mắt, quả thật là mấu chốt của mấu chốt, đặc biệt quan trọng. Nhưng hiện tại xem ra, thật đúng là khúc xương khó gặm.
Lưu Vĩ Hồng cười cười, nói:
- Chủ nhiệm Giang, xin hỏi ông có từng công tác ở vùng núi xa xôi chưa?
Đối với lý lịch công tác của Giang Ngọc Minh, Lưu Vĩ Hồng thực sự không rõ lắm
Giang Ngọc Minh không có trực tiếp trả lời vấn đề của Lưu Vĩ Hồng, hỏi ngược lại:
- Đồng chí Lưu Vĩ Hồng, cậu có ý gì?
- Không có gì. Nếu Chủ nhiệm Giang từ trước đến nay vẫn ở cơ quan lớn, chưa từng công tác ở vùng núi xa xôi, ông khó mà biết được cuộc sống chân thật của quần chúng nông dân vùng núi là như thế nào. Bọn họ, thật sự là rất khó khăn
Lưu Vĩ Hồng nói xong, trên mặt lộ ra vẻ trầm trọng
Vô tình, Lưu Vĩ Hồng lại nghĩ tới tuyên truyền về dân tộc thiểu số trong tin tức truyền thông và tác phẩm điện ảnh, truyền hình. Đồng bào dân tộc thiểu số một khi xuất hiện ở trên truyền thong, nhất định là ăn mặc rất đẹp, vừa múa vừa hát. Dường như mỗi một dân tộc thiểu số, mỗi ngày đều sinh hoạt trong ca múa
Người không có sống qua ở nơi đó, là rất khó tưởng tượng tình cảnh chân thật
- Khu Giáp Sơn là một vùng núi xa xôi nhất huyện Lâm Khánh, trong vùng có một thị trấn, năm xã, một xã nghèo khó cấp quốc gia, một xã nghèo khó cấp tỉnh. Thu nhập tài chính hàng năm của cả khu hơn 20 ngàn tệ. Quy mô của bệnh viện nhân dân khu Giáp Sơn, còn không bằng một viện y tế của xã, thị trấn giàu có, không có thiết bị, không có bác sĩ, bệnh lớn một chút thì bất lực. Khu Giáp Sơn cách thị trấn 40 km, tình hình giao thông cực kém. Trong khu rất nhiều thôn trang, cũng không đồng quốc lộ. Từ một thôn trang xa nhất, đi bộ đến bệnh viện khu phải suốt một ngày. Rất nhiều quần chúng, đột phát bệnh tật, bởi vì bệnh viện khu điều kiện đơn sơ, cứu trị không kịp đã qua đời. Tôi làm Bí thư Khu ủy Giáp Sơn, không thể trơ mắt nhìn tình huống này tiếp tục đi xuống.
Lưu Vĩ Hồng chậm rãi nói.
Giang Ngọc Minh lông mi hơi hơi giương lên, như thoáng chút suy nghĩ.
Thẩm Bảo Quân khóe miệng lại hiện ra một tia khinh thường, nói:
- Đồng chí Lưu Vĩ Hồng, điều kiện bệnh viện Giáp Sơn không tốt, có thể báo cáo cấp trên yêu cầu chi tiền mà. Ủy ban nhân dân khu vay tiền cho bệnh viện, không thích hợp lắm chăng?
Cảm giác của Lưu Vĩ Hồng đối với Thẩm Bảo Quân rất bình thường, liếc mắt nhìn ông ta, thản nhiên nói:
- Không có gì thích hợp không thích hợp, thân là Bí thư Khu ủy, nên vì quần chúng ở khu suy nghĩ. Ở huyện tình trạng tài chính cũng rất khẩn trương, phòng y tế không trích ra tiền, đành phải nghĩ cách khác. Chỉ cần khoản tiền này là tiêu ở trên công tác cải thiện dân sinh, chính là thích hợp
Thẩm Bảo Quân châm chọc nói:
- Nói như vậy, Bí thư Lưu là Bao Thanh Thiên rồi
Lưu Vĩ Hồng nhướn mày, lãnh đạm nói:
- Đồng chí Thẩm Bảo Quân, ông là cán bộ cơ quan, cao cao tại thượng, không biết dân sinh khó khăn. Đối với kiến thức nông cạn của ông, tôi không trách ông. Nhưng ông lạnh lung với quần chúng, tôi không dám tán thành. Ý kiến bất đồng thì không thể cộng sự
- Cậu…
Thẩm Bảo Quân không dự đoán được Lưu Vĩ Hồng sẽ giáp mặt trách cứ như thế, không khỏi tức giận đến tóc dựng thẳng.
Ông ta là cán bộ cấp Cục phó của Ủy ban Kỷ luật tỉnh, hôm nay lại lặp đi lặp lại nhiều lần bị cán bộ cấp phòng nho nhỏ Lưu Vĩ Hồng “khiển trách”, thật sự là rất tổn thương tự tôn!
Giang Ngọc Minh nhíu mày nói:
- Đồng chí Lưu Vĩ Hồng, công tác chức trách mỗi người đều không giống nhau. Cán bộ cơ sở rất vất vả, vì quần chúng xử lý thật sự tôi cũng rất đồng ý, đây là chức trách của các cậu. Chức trách của cán bộ kiểm tra kỷ luật chúng tôi là giữ gìn kỷ luật đảng, giữ gìn thuần khiết của đội ngũ cán bộ đảng viên. Đồng chí Thẩm Bảo Quân thủ vững chức trách của mình cũng không sai.
Lưu Vĩ Hồng gật gật đầu:
- Chủ nhiệm Giang, tôi thừa nhận ông nói có đạo lý. Hy vọng đồng chí Thẩm Bảo Quân thật sự như ông nói, là một cán bộ kiểm tra kỷ luật tốt làm tròn chức trách
Thẩm Bảo Quân quả thực tức đến choáng váng, phẫn nộ nói:
- Tôi có phải làm tròn chức trách hay không, không cần cậu tới bình phán, cậu còn chưa có tư cách đó
Lưu Vĩ Hồng cười lạnh một tiếng, cũng không nhìn ông ta
- Đồng chí Lưu Vĩ Hồng, hôm nay nói chuyện tạm thời dừng ở đây đi. Tình hình thực tế có liên quan vụ án này, chúng tôi sẽ tiến thêm một bước điều tra. Mấy ngày nay, xin mời cậu tạm thời ở nơi này, phối hợp chúng tôi điều tra
Giang Ngọc Minh nói.
- Không thể nào!
Lưu Vĩ Hồng quả quyết cự tuyệt.
- Khu Giáp Sơn còn có rất nhiều công tác chờ đợi khai triển, tôi không có nhiều thời gian ở đây lãng phí! Nếu các ông tìm được chứng cứ mới, mới thông báo tôi qua đây hỗ trợ điều tra đi!
Lưu Vĩ Hồng lập tức đứng dậy.
- Đồng chí Lưu Vĩ Hồng, đây là tổ điều tra Ủy ban Kỷ luật tỉnh yêu cầu, cậu phải tuân thủ!
- Rất xin lỗi, tôi không có nghĩa vụ đó. Nếu các ông muốn áp dụng biện pháp cưỡng chế với tôi, xin mời thông qua cách xử lý bình thường.
Lưu Vĩ Hồng không chút khách khí, đi nhanh đi tới cửa, xoay người lại, nhìn đám người Giang Ngọc Minh sắc mặt xanh mét nói:
- Chủ nhiệm Giang, tôi đề nghị các ông hay là trở về đi. Ở trong này đợi càng lâu, đối với các ông uy tín tổn hại càng lớn
- Cậu…
Giang Ngọc Minh cũng tức giận đến nói không ra lời
Đúng lúc này, điện thoại trên bàn làm việc vang lên, Giang Ngọc Minh xanh mặt qua đó cầm điện thoại lên.
- Chủ nhiệm Phương?
Giang Ngọc Minh sắc mặt lập tức âm chuyển trời quang, tươi cười. Nhưng ngay sau đó, lại trở nên cực kỳ cổ quái.
- Cái gì? Lập tức trở về. Được, tôi đã biết
Lưu Vĩ Hồng chậm rãi đi ra cửa phòng, khóe miệng lộ ra một chút ý cười thản nhiên