Quan Gia

Chương 708: Chương 708: Cạn ly vì đại biểu Đảng




 

Quan Gia 

Tác Giả: Hãm Bính  

Chương 708: Cạn ly vì đại biểu Đảng 

Nhóm dịch: PQT 

Nguồn: metruyen.com 

 

 

 

 

- Nhiệt liệt hoan nghênh đại biểu Đảng quang lâm khách sạn Tùng Đào! 

Hồ Ngạn Bác đứng ngay cửa khách sạn Tùng Đào, phía sau là một đám người đang đứng đợi, nghiêm trang hướng Lưu Vĩ Hồng vừa từ trên chiếc Audi bước xuống nói. 

Tung tăng đi mở cửa xe cho đại biểu Đảng chính là Đại Pháo Vệ Cường. 

Lưu Vĩ Hồng liếc mắt đảo qua, Trình Sơn, Trình Huy, Cao Thăng đều có mặt, xếp thành một hàng, lại thêm Vệ Cường mang tới một nhóm mỹ nữ cùng suất ca, trận thế có vẻ vô cùng quy mô. 

- Ngạn Bác, làm trò gì vậy? 

Lưu Vĩ Hồng cười hỏi. 

Hồ Ngạn Bác vẫn nghiêm trạng nói: 

- Hoan nghênh đại biểu Đảng đến khách sạn Tùng Đào kiểm tra công việc. 

Lưu Vĩ Hồng ha ha cười nói: 

- Các đồng chí khổ cực, dẫn đường phía trước đi! 

Một đám người hi hi ha ha nở nụ cười, ngay cửa khách sạn liền loạn thành một đoàn. 

- Nhị ca, anh thật không có suy nghĩ nha, kết hôn không mời chúng ta uống chén rượu cưới, thật là quá keo kiệt đi thôi… 

Trình Sơn thật bất mãn nói. 

Hồ Ngạn Bác liền trừng mắt liếc hắn, mắng: 

- Tam nhi, làm gì đây? Tự vạch áo cho người xem lưng sao cậu? 

Tuần trăng mật vừa mới bắt đầu, đã bị biến cố tại quặng mỏ cắt đứt, lại vội vàng từ thủ đô bay về Hạo Dương, chính là đại biểu cho “chuyện thương tâm” của Lưu Vĩ Hồng, Trình Sơn nhắc lại không phải là cố ý gợi vết thương sao? 

- Đúng đúng, xem miệng của tôi kia, nên đánh nên đánh… 

Trình Sơn liền đưa tay nhẹ nhàng tát vào miệng mình. 

Lưu Vĩ Hồng cười ha hả, cũng không đi tính toán. Trình Sơn này, vốn luôn có đức hạnh như thế, ở trước mặt huynh đệ thân cận, nói chuyện không bao giờ dùng đầu óc. Đương nhiên khi hắn ở chung với người khác, Trình Sơn liền tinh minh như quỷ. Có thể đem công ty điện ảnh và truyền hình làm ra quy mô lớn như vậy, những ngôi sao thủ hạ lại nắm được một bó to, Trình Sơn không phải là kẻ ngồi không. Hắn chỉ là không muốn chơi tâm nhãn với những cao thủ như nhị ca cùng Ngạn Bác mà thôi. 

Đào Tiếu Bình nhẹ nhàng đi tới bên người Lưu Vĩ Hồng, kéo lại tay hắn. 

Ở trường hợp này, nàng nhất định phải có biểu hiện như vậy. Mọi người đều biết nàng là người phụ nữ của nhị ca, hiện giờ nhị ca đến đây, nàng há có thể tránh sang một bên, làm như nhìn mà không thấy? 

Lưu Vĩ Hồng tùy ý cho nàng kéo tay, ánh mắt dừng trên người cô gái đứng cạnh Trình Sơn, ánh mắt hơi có chút kinh ngạc. 

- Liễu Như Yên? 

Cô gái đứng bên người Trình Sơn, chính là thiên hậu có giọng ca ngọt ngào thời thập niên 90, nổi danh với khuôn mặt cùng giọng hát thật ngọt ngào. Sau bởi vì vụ án buôn lậu kinh thiên tại vùng thành thị duyên hải phía Đông Nam mà tai tiếng một thời. Nếu không phải vì hiệu ứng hồ điệp mà Lưu nhị ca trọng sinh, Đào Tiếu Bình nhảy lên thành hoa đán số một trong đoàn thể của Vệ Cường, ở thế giới kiếp trước, danh khí của Đào Tiếu Bình xa xa không sánh bằng Liễu Như Yên. 

Liễu Như Yên trước mắt vô cùng thanh thuần, mặc chiếc váy trắng tinh, có vẻ cực kỳ mộc mạc. Nàng giống như chim nhỏ nép vào bên người Trình Sơn, kéo cánh tay hắn, thần tình hạnh phúc, nụ cười ngọt ngào. 

Nghe nhị ca gọi tên mình, Liễu Như Yên vội vàng buông cánh tay Trình Sơn ra, tiến lên một bước, hơi cúi đầu với nhị ca, nói: 

- Nhị ca, chào anh. Anh biết tên của tôi sao? 

Lưu Vĩ Hồng khẽ cười nói: 

- Hoàng hậu có giọng ca ngọt ngào, không có mấy người không biết đi? 

Liễu Như Yên nhất thời được sủng ái mà lo sợ, cười duyên nói: 

- Nhị ca, vậy thì không dám. Tôi còn kém xa lắm… 

Trên thực tế, ấn tượng của Lưu Vĩ Hồng đối với Liễu Như Yên chủ yếu đến từ thế giới kiếp trước. Đời này Lưu nhị ca thật không có bao nhiêu thời gian đi chú ý âm nhạc lưu hành thời bây giờ. Bất quá ở trong trí nhớ của Lưu Vĩ Hồng, hẳn là Liễu Như Yên đã bắt đầu nổi tiếng trong khoảng thời gian này. Ở kiếp trước khi lão gia tử còn chưa qua đời, Lưu Vĩ Hồng từng nghe qua Liễu Như Yên biểu diễn ca khúc. Hơn nữa Liễu Như Yên ký hợp đồng với một công ty ca nhạc ở phía nam, không biết làm sao lại đi tới bên người Trình Sơn. 

Nhưng chuyện này cũng không có gì, hoa hoa công tử như Trình Sơn, thiên phú ở phương diện phụ nữ cực cao, một cô gái có khuôn mặt xinh đẹp nhu thuận như Liễu Như Yên, đúng dịp lại đang hỗn trong giới giải trí, nếu Trình Sơn không đưa được nàng về, đó mới gọi là có quỷ. 

Tên sắc lang này sống cũng không phải uổng phí, cũng có chút thủ đoạn. 

- Nhị ca, nguyên lai anh cũng thích nghe Như Yên hát sao? 

Trình Sơn thật cao hứng hỏi. Tựa hồ nhị ca thích nghe Liễu Như Yên hát, Trình Sơn cũng cảm thấy vinh hạnh. Chứng minh ánh mắt Trình Sơn thật độc đáo. 

Lưu Vĩ Hồng mỉm cười nói: 

- Thật lâu trước kia tôi thật thích nghe. 

- Thật lâu trước kia? 

Lời này của nhị ca làm Trình Sơn lập tức như rơi vào sương mù dày đặc, hoàn toàn khó hiểu. Có vẻ như năm nay Liễu Như Yên chỉ mới hai mươi tuổi, câu nói “thật lâu trước kia” của nhị ca quả thật là từ đâu nói tới? 

Nhưng Lưu Vĩ Hồng cũng không quan tâm vẻ kinh ngạc của Trình Sơn, trong đoàn người vây quanh, hắn lập tức đi vào đại sảnh, sau đó đi tới gian ghế lô lớn nhất trong khách sạn Tùng Đào, đám người Hồ Ngạn Bác cùng Trình Sơn, lại thêm Vệ Cường cùng một nhóm nam nữ minh tinh, ước chừng ngồi hết hai bàn. 

Buổi tụ họp hôm nay là Hồ Ngạn Bác cùng Trình Sơn mời dùng cơm tẩy trần cho nhị ca, rượu và thức ăn đã chuẩn bị xong, sơn trân hải vị đầy đủ mọi thứ, bàn tiệc cực kỳ phong phú. 

Đừng xem khách sạn Tùng Đào không được phía chính phủ xét duyệt bất cứ cấp bậc gì, nhưng bàn tiệc thật phong phú, trang hoàng lại xa hoa, không kém hơn khách sạn thủ đô, thậm chí còn vượt hơn bên đó. Bởi vì đi tới nơi này tiêu phí, đều là quần thể thật “cao cấp”. Chuyện khác thiếu hay không không nói tới, chỉ là không thiếu tiền. Muốn giành được niềm vui của mỹ nhân, không có tiền thì trăm triệu không thực hiện được. Chu U Vương vì muốn có được nụ cười của Bao Tự, ngay cả một quốc gia cũng dám bồi vào, huống chi chỉ là chút tiền mặt, có chuyện gì lớn lao đâu? 

Lưu Vĩ Hồng ngồi trên chủ vị, ánh mắt đảo qua, cười nói: 

- Ngạn Bác, Tam nhi, các cậu đúng là phần tử hủ bại, còn hủ bại hơn cả tôi. Chúng tôi ở nhà hàng Quốc Tân còn chưa được ăn thịnh soạn như vậy. 

Hồ Ngạn Bác cười hắc hắc, nói: 

- Đúng vậy. Ai gọi các vị là đại biểu Đảng, là công bộc của người dân, là tiên phong của thời đại. Các vị khó khăn gian khổ mộc mạc, là chuyện đương nhiên! 

Trình Sơn cười nói: 

- Nhị ca, trong túi anh nhét cả đống tiền giấy, mỗi ngày lại đi cắn bánh ngô, mùi vị này thật chịu khổ sở đi? Nếu anh không đòi làm quan, những ngày tháng sau này của anh chẳng phải càng thêm hưởng thụ? 

Trình Sơn vừa nói vừa tấm tắc chắt lưỡi lắc đầu liên tục, tựa hồ đối với sự “nhược trí” của nhị ca có chút khó hiểu. 

Lưu Vĩ Hồng thuận tay gõ một cái lên đầu Trình Sơn. 

Trình Sơn cười hắc hắc, tràn đầy vui vẻ. 

Liễu Như Yên nhìn thấy tình hình như vậy, đối với nhị ca lại thêm vài phần tò mò. Nàng từ phía nam đi vào thủ đô phát triển không được bao lâu, đối với những công tử ăn chơi trong hội của Trình Sơn còn chưa quá hiểu biết. Nhưng sau khi nghe ngóng, lão đầu tử trong nhà bọn họ bình thường đều là quan lớn cấp Phó Tỉnh. Điều này làm cho Liễu Như Yên hết sức kinh ngạc. Khi nàng ở phía nam, một phó chủ tịch nho nhỏ đã là một người rất giỏi, cục trưởng văn hóa của thành phố đi vào công ty của bọn họ, ông chủ công ty còn phải vội vàng bám theo đuôi. So sánh với nhóm người trước mắt, quan lớn gì đó của thành phố phía nam, quả thực chỉ giống như một người đi đường giáp mà thôi. Ở nơi này tùy tiện đưa ra một nha nội đi phía nam, chỉ sợ ngay cả bí thư Thành ủy cũng phải đích thân đón chào. 

Đối với nhị ca, nàng cũng chỉ là nghe nói. Hiện giờ nhìn thấy mới biết thật sự tài giỏi. Trình Sơn là nhân vật thế nào, Vệ Cường bọn họ còn phải cung kính lên, nhưng khi ở trước mặt nhị ca, lại biến thành tiểu huynh đệ. Bất quá nhìn qua nhị ca rất thân thiết với Trình Sơn, đối đãi với hắn như anh em ruột. 

Lại không biết nhị ca giỏi tới thế nào, nghe người khoác lác hò hét đến như thế! 

Nghe lời nói của Trình Sơn, trong túi của nhị ca chỉ suy đoán thôi đã có tiền giấy trên trăm triệu rồi! 

Điều này ở đầu thập niên 90, lại là khái niệm gì? Hai năm qua Liễu Như Yên phát hành không ít đĩa nhạc, cũng tham gia diễn xuất không ít, bản thân đã có gia sản ngoài triệu, nếu tính ở thành phố phía nam nàng đã là phú bà. Nhưng ngoài triệu so sánh với trăm triệu, là hai khái niệm hoàn toàn khác hẳn. Không sai biệt lắm giống như là “chín trâu” còn bên kia là “một sợi lông” thôi. 

Liễu Như Yên còn quá trẻ, vào đời chưa sâu, đối với quan chức còn chưa có quá nhiều nhận thức, đương nhiên so với những cô gái hai mươi tuổi bình thường, thì họ không thể nào so sánh nổi. Dù sao hai năm qua nàng giao tiếp với quan chức cũng không ít. Nhưng nhận thức đối với tiền tài lại rất hiểu rõ. 

Khó trách nhị ca lại ngưu bức tới như thế. Lão tử ở trong nhà nhất định là đại quan, chính bản thân lại có tiền như vậy, không bị người khen ngợi thật là không đúng chút nào. Không thấy Đào Tiếu Bình ngồi bên cạnh nhị ca lại có bộ dạng nhu thuận đến như vậy sao? Khăn trải còn tỉ mỉ lo lắng đầy đủ cho nhị ca, ôn nhu tới mức khó tin. Trong ngày thường chưa từng nhìn thấy Đào Tiếu Bình hiền thục tới như vậy bao giờ đúng không? Đại tỷ của cả công ty điện ảnh và truyền hình, hoa đán đệ nhất, cũng luôn rất ngạo khí. 

Hơn nữa nghe vào, nhị ca cũng đã kết hôn, Đào Tiếu Bình chỉ là “bà nhỏ”, để một nữ minh tinh nổi tiếng cả nước chịu làm thiếp cho hắn, còn làm được ôn nhu uyển chuyển đến như thế, thật không phải là bổn sự bình thường. 

- Nhị ca, mọi người mời anh một chén! Không vì điều gì khác, chỉ vì danh hiệu đại biểu Đảng trong cả nước! 

Hồ Ngạn Bác bưng chén rượu, đứng dậy cao giọng nói. 

Những người khác tự nhiên đồng loạt đứng lên, trên mặt lộ ra vẻ mặt vừa kính cẩn vừa kính sợ. 

Lưu Vĩ Hồng ha ha cười, cũng không chối từ, đứng lên cùng mọi người cạn một chén. 

Đào Tiếu Bình liền vội vàng gắp một con cá muối bỏ vào trong đĩa nhỏ cho hắn, thấp giọng nói: 

- Nhị ca, ăn chút đồ ăn đi, áp rượu xuống… 

Đêm nay nhị ca là diễn viên, phỏng chừng phải uống không ít, Đào Tiếu Bình xem như phải chuẩn bị chu đáo. 

Lưu Vĩ Hồng gật gật đầu, gắp cá muối lên ăn. 

- Nhị ca, nói thật, lần này tôi thật sự bội phục. Thật quá giỏi! Trong số những bạn bè cùng tuổi chúng ta, người ở trong thể chế cùng kinh doanh không thiếu, nhưng đại biểu Đảng cả nước, chỉ có một mình anh thôi. Hạ lão đại khoác lác hò hét như thế, nhưng đến năm nay mới hỗn được danh hiệu đại biểu Đảng. Nhị ca vừa ra mặt, liền đem tất cả mọi người trấn trụ! 

Hồ Ngạn Bác uống cạn chén rượu, hướng Lưu Vĩ Hồng giơ lên ngón cái, thần sắc nghiêm túc hiếm thấy. 

Lưu Vĩ Hồng cười nói: 

- Không thể so sánh như vậy. Năm năm trước, Hạ bí thư còn ở Ủy ban và các bộ trung ương, danh hiệu đại biểu Đảng chỉ nghiêng cho cơ sở. Tôi làm công tác dưới cơ sở, nhặt được tiện nghi thôi. 

Hồ Ngạn Bác liền cười, lại duỗi ngón cái, nói: 

- Đúng đúng, Hạ bí thư cũng thật giỏi, ha ha, Hạ bí thư! 

Hiện giờ nhị ca ngày càng có phong độ của quan lớn trong thể chế, coi như ở sau lưng nhắc tới Hạ Mạnh Cường, cũng luôn mồm gọi là Hạ bí thư, không giống như ngày trước, miệng gọi bậy Hạ đại Hạ nhị, không làm mất thân phận. 

Nhưng thật không biết vị Hạ bí thư khoác lác hò hét kia, ở trong đại hội Đảng cả nước nhìn thấy Lưu chủ tịch, lại có tâm tình gì. 

codon.trai 


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.