Hai người từ từ đi ra khỏi công viên, bàn tay Đào Tiếu Bình cũng dần dần được hâm nóng trong tay Lưu Vĩ Hồng, trong lòng từ từ trấn định lại, chỉ cảm thấy một cảm giác ấm áp, khó có thể nói nên lời.
Thì ra là một người đàn ông mạnh mẽ, thật sự có thể cho người con gái toàn bộ thế giới.
Sau khi lên xe, Đào Tiếu Bình không câu nệ như trước nữa, khóe miệng vẫn lấp lánh nụ cười, dung mạo đoan trang xinh đẹp tuyệt trần lại có thêm mấy phần kiều diễm, Lưu Vĩ Hồng thỉnh thoảng liếc nhìn khuôn mặt của nàng, rất có cảm giác tươi đẹp.
Phòng chăm sóc đặc biệt của bệnh viện Hiệp Hòa rất yên tĩnh, trên hành lang sạch sẽ không có mấy người. Lưu Vĩ Hồng cầm theo một số trái cây và sản phẩm dinh dưỡng. Nếu đã dùng thân phận bạn trai Đào Tiếu Bình đến thăm mẫu thân của nàng, vậy thì cũng nên biểu hiện một chút. Đây cũng là lễ tiết cơ bản nhất, nếu không lão thái thái sẽ càng không yên lòng.
Làm sao tìm một người bạn trai không hiểu một chút nhân tình thế sự gì chứ?
- Em nói anh công tác ở bộ đội, không sao chứ?
Nhìn thấy sắp đến phòng bệnh, Đào Tiếu Bình lại lo lắng hỏi một câu. Nàng vẫn nắm chặt tay Lưu Vĩ Hồng, không chịu buông ra. Lão tử của Lưu Vĩ Hồng là trọng tướng trong quân đội, sắp xếp như vậy cũng hợp lý.
Lưu Vĩ Hồng cười nói:
-Bố trí thân phận này cũng không tệ.
Nếu là quân nhân, vậy không thể thường xuyên ở chung một chỗ với Đào Tiếu Bình, dễ ăn nói với lão thái thái. Đào Tiếu Bình vẫn rất thông minh .
Đào Tiếu Bình thấy Lưu Vĩ Hồng không tức giận, cũng mỉm cười xinh đẹp, thân thể lại dựa sát hơn nữa vào người Lưu Vĩ Hồng.
- Bỏ mắt kiếng xuống đi.
Lưu Vĩ Hồng liếc nhìn nàng, thấy nàng vẫn còn đeo mắt kiếng liền cười nói. Đào Tiếu Bình đeo mắt kiếng, đương nhiên là để che dấu thân phận của nàng, tuy nhiên nhìn thế nào cũng có chút không hợp mắt, ảnh hưởng tới dung nhan của nàng.
Đào Tiếu Bình vội vàng bỏ mắt kiếng xuống.
Lưu Vĩ Hồng lại liếc nhìn, rất hài lòng gật đầu.
Động tác tùy ý này làm trong lòng Đào Tiếu Bình cảm giác vô cùng ngọt ngào. Con gái một khi đem tình cảm đặt lên một người đàn ông nào đó, nhất cử nhất động, một ánh mắt tán thưởng của người đó cũng sẽ làm cho nàng cảm thấy hạnh phúc.
Trong phòng bệnh im ắng, lão thái thái đang nằm một mình trên giường bệnh truyền dịch, xem ti vi.
Đào Tiếu Bình vội vàng hỏi:
-Mụ, Tiểu Mai đâu?
Đoán chừng Tiểu Mai là người ở phòng bệnh hầu hạ lão thái thái.
-Tiểu Mai ra ngoài rồi, lập tức sẽ trở lại.
Lão thái thái đầu óc vẫn còn rất tỉnh tảo, liếc nhìn Lưu Vĩ Hồng. Lão thái thái nhìn qua cũng mới chừng năm mươi tuổi, có thể do nằm trên giường bệnh lâu ngày, sắc mặt hơi có vẻ tái nhợt. Tuy nhiên hai mẹ con có khuôn mặt hơi giống nhau, bởi vì lớn tuổi hơn, lão thái thái lộ ra vẻ mặt mày hiền hậu.
- Dì Trần, dì khỏe chứ!
Lưu Vĩ Hồng lập tức tiến lên, cúi người kính cẩn chào hỏi lão thái thái.
-A, tốt, tốt......
Dì Trần vội vàng trả lời, trong mắt hiện lên thần thái vui sướng. Kinh nghiệm cuộc sống của bà cũng tương đối phong phú, chỉ cần nhìn một cái có thể nhận ra, Lưu Vĩ Hồng là một nhân vật, chẳng những cao lớn tuấn tú, lời nói cử chỉ cũng lộ ra một luồng khí thế hơn người.
-Dì Trần, cháu thật xin lỗi, Tiểu Bình đã sớm nói với cháu dì nằm viện đã lâu, nhưng thời gian trước cháu vừa vặn có nhiệm vụ bộ đội, không thu xếp được, không nhanh chóng tới thăm dì, thật là xấu hổ.
Lưu Vĩ Hồng nho nhã lễ độ nói, không hề có cảm giác “Diễn trò”.
Đào Tiếu Bình liền hé miệng cười, vô cùng thích thú.
Dì Trần vội vàng nói:
-Không sao không sao, công việc là quan trọng nhất….Tiểu Lưu à, cháu ngồi xuống đây. Bình Bình, con rửa trái cây cho Tiểu Lưu.
-Dì Trần, đừng khách khí.
Lưu Vĩ Hồng cười nói, ngồi xuống chiếc ghế trước giường bệnh. Điều kiện trong phòng chăm sóc đặc biệt bệnh viện Hiệp Hòa rất đầy đủ. Xem ra Đào Tiếu Bình không ngại bỏ nhiều tiền chữa bệnh cho mẹ.
Nhìn thấy dáng vẻ chững chạc của Lưu Vĩ Hồng, dì Trần lại càng hài lòng hỏi:
-Tiểu Lưu à, cháu làm việc gì trong bộ đội?
Đào Tiếu Bình vội vàng nói:
-Mẹ, mẹ làm gì vậy, điều tra hộ khẩu người ta sao? Con đã nói với mẹ rồi, Vĩ Hồng ở bộ đội đặc chủng, nhiệm vụ của bọn họ cũng phải giữ bí mật, mẹ đừng hỏi thăm nữa.
Lưu Vĩ Hồng âm thầm buồn cười. Đào Tiếu Bình đúng là rất nhanh trí, chẳng những sắp xếp cho hắn công việc bộ đội, lại còn là bộ đội đặc chủng, tránh cho lão thái thái hỏi tới hỏi lui. Lưu Vĩ Hồng chưa “thao diễn” trước, một khi nói chuyện không khớp, khó tránh khỏi “bại lộ”.
Nhiệm vụ giữ bí mật này rất tốt, bỗng chốc ngăn chặn “ nghi vấn” lão thái thái đề ra.
-À, thì ra như vậy. Được rồi, được rồi, mẹ không hỏi nữa ......
Chiêu này quả nhiên có hiệu quả, dì Trần lấy làm kinh hãi, vội vàng nói.
Đào Tiếu Bình âm thầm thở phào một hơi, ai ngờ còn chưa hết hoàn hồn, dì Trần lại hỏi tiếp.
-Tiểu Lưu à, cha mẹ cháu làm việc gì? Có bận rộn không?
Đây là lão thái thái đã nhận định thân phận con rể của Lưu Vĩ Hồng, không ngừng hỏi thăm tình huống có liên quan đến Lưu Vĩ Hồng. Bậc làm cha mẹ, nhất định phải nắm chặt con gái, nếu không làm sao có thể an tâm để con gái đi theo hắn?
-Mẹ!
Đào Tiếu Bình có chút tức giận, khẽ dậm chân, lại liếc nhìn trộm Lưu Vĩ Hồng, tựa hồ sợ hắn tức giận.
Lưu Vĩ Hồng khẽ mỉm cười nói:
-Dì Trần, cha cháu cũng là cán bộ trong quân đội. Mẹ cháu là bác sĩ ở bệnh viện quân đội.
Dì Trần nhất thời cảm thấy hài lòng, cao hứng nói:
-Vậy thì tốt vậy thì tốt. Ai da, Tiểu Lưu à, khi Bình Bình nói với dì về cháu, dì thật sự rất vui mừng. Bình Bình bây giờ là diễn viên, dì thật sự không hy vọng nó sẽ tìm một diễn viên làm bạn trai. Như vậy dễ gây lộn. Cháu công tác trong quân đội, cha mẹ cháu cũng là cán bộ quân đội, cái này rất tốt, dì yên tâm rồi...... Cho dù hai ngày nữa chết trên bàn mổ, cũng có thể nhắm mắt......
-Mẹ lại nói hưu nói vượn rồi...... Mẹ chỉ làm tiểu phẫu thôi, bác sĩ nói rất đơn giản.
Đào Tiếu Bình vội la lên, trong mắt lại lấp lánh nước mắt.
Dì Trần cười cười, khẽ kéo tay con gái, vỗ mấy cái, thở dài nói:
-Bình Bình, con là đứa con hiếu thuận, mẹ biết. Những năm qua, con cũng rất hiếu thuận...... Căn bệnh này của mẹ, trong lòng mẹ biết rõ. Cho dù lần này có thể phẫu thuật thuận lợi, sau này cũng sẽ gặp biến chứng. Nhưng không sao, chỉ cần con và Tiểu Lưu hạnh phúc, mẹ cũng rất vui rồi. Tiểu Lưu à, Bình Bình nhà dì là một đứa bé rất ngoan, khéo léo. Chỉ là bây giờ nó làm diễn viên, có thể sẽ tương đối bận rộn, cháu hãy thông cảm nhiều cho nó…
Vừa nói, trên mặt dì Trần lộ ra vẻ sầu lo, lại có chút chờ đợi nhìn Lưu Vĩ Hồng.
Thật ra nhân sĩ trong giới văn nghệ, mới đầu tương đối bận rộn mà thôi. Hơn nữa minh tinh nổi tiếng giống như Đào Tiếu Bình luôn xảy ra một số vụ tai tiếng. Dĩ nhiên, giới văn nghệ đầu thập niên 90, chuyện tai tiếng còn chưa tràn lan như sau này, nhưng tâm thái của người dân cũng không phóng khoáng như sau này. Một chút trình diễn, cũng đã rất kích thích rồi, bạn trai Đào Tiếu Bình chưa chắc tiếp nhận được.
Chỉ là dì Trần đương nhiên sẽ không nói ra trước mặt Lưu Vĩ Hồng.
Phải nói, dì Trần là người có tư tưởng rất bảo thủ, không giống rất nhiều cha mẹ đời sau, vì để cho con gái nổi danh, chẳng những không ngăn cản con gái gây tai tiếng, hơn nữa còn thêm dầu thêm mỡ, cổ động tuyên dương, dựa vào chuyện tai tiếng để nổi tiếng. Bà tình nguyện để Đào Tiếu Bình không nổi tiếng, cũng hy vọng con gái có thể sống bình an cả đời với người đàn ông mà nó yêu thương.
Huống chi Lưu Vĩ Hồng vừa nhìn cũng không phải là dạng đàn ông cần dựa vào sự nổi tiếng của bạn gái để sinh sống.
Lưu Vĩ Hồng khẽ cười nói:
-Dì Trần, cháu hiểu . Tiếu Bình là một cô gái tốt.
Dì Trần lại gật đầu, nụ cười trên mặt càng rạng rỡ.
Lưu Vĩ Hồng còn trẻ tuổi mà đã hiểu biết như vậy.
Đào Tiếu Bình nhìn Lưu Vĩ Hồng tràn đầy cảm kích. Bác sĩ đã nói, phẫu thuật của dì Trần rất nguy hiểm, có thể thành hay không một là phải xem tình huống giải phẫu, thứ hai cũng liên quan đến tâm tình của bản thân dì Trần. Nếu tâm tình vui vẻ, ý chí kiên định, như vậy hy vọng giải phẫu thành công sẽ lớn hơn rất nhiều.
Biểu hiện của Lưu Vĩ Hồng hiển nhiên khiến dì Trần vô cùng vui mừng.
Tiếp theo Lưu Vĩ Hồng lại hỏi thăm bệnh tình của dì Trần, Đào Tiếu Bình thay mẫu thân trả lời. Lưu Vĩ Hồng sau khi nghe, vẻ mặt ngưng trọng. Tỷ lệ chữa khỏi loại u ác tính này, đúng là tương đối thấp . Cho dù phẫu thuật lần này thành công, cũng không thể bảo đảm chữa khỏi, chẳng qua là kéo dài tính mạng bệnh nhân mà thôi.
Tuy nhiên Lưu Vĩ Hồng không nói gì trước mặt dì Trần.
Một lát sau có một cô bé mười tuổi đi vào, tay chân thô kệch, cả người toát ra vẻ quê mùa chân chất, nhìn thấy Đào Tiếu Bình, liền vui mừng kêu lên “Chị Bình Bình”, tiến lên kéo tay Đào Tiếu Bình, rất là vui vẻ.
Đào Tiếu Bình liền giới thiệu với Lưu Vĩ Hồng, đây là Tiểu Mai, đặc biệt đón từ quê lên chăm sóc dì Trần. Dì Trần ở bệnh viện hơn mấy tháng, Đào Tiếu Bình cũng không có thời gian ngày nào cũng tới thăm mẫu thân. Tiểu Mai thật thà ngoan ngãn, để cô bé chăm sóc dì Trần, Đào Tiếu Bình có thể yên tâm.
Tiểu Mai tựa hồ có chút sợ hãi, nhìn Lưu Vĩ Hồng gật đầu, nhưng cũng không dám nói chuyện, tuy nhiên không ngừng đánh giá Lưu Vĩ Hồng, lại đánh giá Đào Tiếu Bình, giống như “Xem kỹ” người này có xứng đôi với chị Bình hay không.
Lưu Vĩ Hồng lại nói chuyện với dì Trần một lát, sau đó lễ phép đứng dậy cáo từ.
Đào Tiếu Bình vội vàng đi theo ra ngoài, trong tay vẫn cầm chiếc túi xách nhỏ.
-Cám ơn anh, nhị ca!
Đào Tiếu Bình đỏ mặt, hiện tại nàng cũng không biết nên xưng hô như thế nào với Lưu Vĩ Hồng cho phải, suy đi nghĩ lại, cũng dùng cách gọi “Nhị ca”.
Lưu Vĩ Hồng cười ha ha, đưa tay sờ tóc nàng, được Đào Tiếu Bình gọi là “Nhị ca” cũng có vẻ thú vị.
-Yên tâm đi, dì có cát nhân thiên tướng, không có việc gì đâu.
-Ừ......
Đào Tiếu Bình gật đầu, đột nhiên giống như nhớ ra gì đó, lấy từ trong túi xách ra một chiếc khăn quàng cổ bằng len màu vàng nhạt.
-Nhị ca, đây là khăn quàng cổ em tự đan, tặng cho anh…
Chiếc khăn quàng cổ này màu sắc rất tươi mới, thủ công cũng rất tinh xảo.