Quan Gia

Chương 1203: Chương 1203: Căn nguyên




 

Quan Gia 

Tác Giả: Hãm Bính  

Chương 1203: Căn nguyên 

Nhóm dịch: PTQ 

Nguồn: metruyen 

 

Bối cảnh sân khấu đã hoàn thành, một cô gái duyên dáng, chậm rãi lên sân khấu. 

- Hay... 

Người trên sân khấu còn chưa lên tiếng, Thẩm Quang Hoa ở bên kia đã lớn tiếng vỗ tay trầm trồ khen ngợi. Mấy ông chủ ngồi cùng bàn với ông ta lập tức phụ hoạ theo đuôi, ra sức vỗ tay. 

Người diễn vai Tô Tam mặc áo xanh, mặc dù trên mặt hoá trang rất đậm, mơ hồ có thể thấy được khuôn mặt và hình dáng vô cùng xinh đẹp, tuổi cũng không lớn, dáng người thon thả, thướt tha nhiều vẻ. 

Lưu Vĩ Hồng cười nói: 

- Vương Thiện, anh đoán xem hôm nay có thể nghe hát yên lành không? 

Vương Thiện liền tiếp tục đóng giả triết học gia, mỉm cười nói:  

- Lưu nhị, cho nên mới nói anh không đủ tư cách làm một diễn viên nghiệp dư. Diễn viên nghiệp dư chân chính, trong mắt chỉ có sân khấu kịch, trong tai chỉ có lời hát, những cái khác đều không trọng yếu. Thấy mà như không thấy, có tai như điếc. 

Lưu Vĩ Hồng thản nhiên nói:  

- Cho tới bây giờ tôi chưa nói tôi là diễn viên nghiệp dư. Tuy nhiên tôi thấy diễn viên nghiệp dư như anh, cũng không phổ biến lắm! 

Tiền Trí Dân liền cười làm lành nói:  

- Phó cục trưởng Lưu, cô gái này tên là Nghê Hồng, nghệ danh Tiểu Yến Hồng. Ở Hà Đông cũng được coi là đào hát có chút danh tiếng, chủ yếu là tuổi còn trẻ, cũng mới hai mươi tuổi, âm sắc cũng không tệ lắm, bản lĩnh tự nhiên chưa được thâm hậu. Khiến mọi người chê cười rồi. 

Vương Thiện nói:  

- Ba năm có thể ra một Trạng Nguyên, mười năm chưa chắc có thể ra một nhân vật nổi tiếng. Chỉ cần có tiềm lực, bồi dưỡng thật tốt, bao giờ cũng có thể ngẩng đầu. 

- Vương Nhị Ca nói rất phải.  

Trước tiên, Tiểu Yến Hồng đứng ở trên sân khấu làm lễ với mọi người, xem như đáp tạ những người khách tới cổ động, lúc này mới bắt đầu hát. 

Trình độ xem kịch của Lưu nhị thật sự là rất bình thường, cũng không phân biệt rõ ràng giữa giọng hát kinh kịch và giọng hát kịch Hà Đông. Tuy nhiên giọng hát của Tiểu Yến Hồng này không tồi, hát rất “Lả lướt”, cũng uyển chuyển êm tai. 

Vương Thiện cũng rất mau nhập diễn, rung đùi đắc ý, miệng còn hừ hừ hát theo giọng hát của cô. 

Tiền Trí Dân mỉm cười, thỉnh thoảng phụ họa Vương Thiện một hai câu, nhưng từ đầu đến cuối ánh mắt của anh ta đều dừng ở trên mặt Lưu Vĩ Hồng, bất cứ lúc nào cũng quan sát vẻ mặt biến hóa của Lưu Vĩ Hồng. 

Đêm nay, ai là diễn viên chính, ai là vai phụ, Tiền Trí Dân trái lại rất rõ ràng. 

Là một ông chủ mỏ than, có thể tạo quan hệ với vợ Vương Chấn Bang, coi như Tiền Trí Dân có chút bản lĩnh. Nếu là phiền toái bình thường, câu nói đầu tiên tùy tiện xử lý. Vương đại thiếu gia, Vương nhị thiếu gia, là loại uy danh nào? Dù gì trước mắt vị này Lưu nhị thiếu gia cũng là một người độc nhất, nghe nói dám gọi nhịp cùng với Phó thủ tướng Hồng. Lúc mới nghe Vương Thiện nói về việc này, quả thực Tiền Trí Dân đã trợn mắt há hốc mồm. 

Quả thực, thế gia tử này ở Bắc Kinh quá khoe khoang rồi! 

Lần này, việc kinh doanh ở Hà Đông của ông ta có thể tiếp tục hay không, mấu chốt ngay trên người Lưu nhị thiếu gia. Là bắt hay là thả, tất cả chỉ tuỳ thuộc vào một ý niệm của Lưu nhị thiếu gia. Tuy rằng ngày thường Tiền Trí Dân cũng rất thích xem diễn kịch nhưng giờ này khắc này, lại làm sao có được tâm tư đó? 

- Ừ, hát cũng không tệ lắm, phải nói, rất không tồi! 

Vương Thiện rung đùi đắc ý một trận, tán thưởng nói: 

- Không thể tưởng được ở Hà Đông còn có một cô đào trẻ tuổi có tiềm lực như vậy. 

Tiền Trí Dân lập tức nói: 

- Hay là Vương Nhị Ca mời Tiểu Yến Hồng lại đây một chút, để Vương Nhị Ca trực tiếp nhắc nhở cô ấy vài câu? Đứa nhỏ này nếu được danh sư nổi tiếng chỉ điểm, vẫn rất có hi vọng  

Vương Thiện cười mắng: 

- Tới địa ngục đi, tôi mà là danh sư cái gì? 

Lưu Vĩ Hồng cười nói: 

- Chỉ cần ông chủ lớn Vương đồng ý bỏ tiền, anh liền danh sư hơn cả danh sư. 

- Lưu nhị, nghệ thuật quan trọng chính là thiên phú. Thật giống như anh có tài năng kiếm được nhiều tiền, nhưng anh cũng không nổi danh được. 

Lưu Vĩ Hồng cười ha hả, nói:  

- Tôi cũng không muốn được nổi danh. 

- Lưu nhị, nói thật đi. Anh có tiền như vậy, dứt khoát cho cô Tiểu Yến Hồng một hai triệu, cho cô ấy bái một danh sư ở Bắc Kinh làm thầy, sau đó lại bảo bên Trình Tam bỏ chút công sức, nói không chừng thật sự có thể tạo nên ra một thế hệ tên tuổi. 

Vương Thiện làm bộ như đang nói rất nghiêm túc. 

- Anh nói đi, những việc này chính anh cũng có thể làm, còn tìm tôi làm gì? 

Lưu Vĩ Hồng hỏi ngược lại. 

- Được được, diễn viên chính đêm nay không phải là anh sao? Tôi chính là một người nhàn hạ. Anh nghĩ rằng tôi không thể làm như vậy sao? 

- Có thể. Trên đời này, sẽ không chuyện gì mà Vương Nhị Ca không dám làm! 

- Lời này tôi thích nghe. 

Vương Thiện liền có chút đắc ý dào dạt. 

Tiền Trí Dân ở một bên nói: 

- Vương Nhị Ca, anh còn chưa nói xong, thực sự có người đã muốn làm như vậy kìa. 

Vương Thiện lập tức đầy hứng thú: 

- Ồ, là ai hả? 

Ánh mắt Tiền Trí Dân liền hướng tới chiếc bàn ở chính giữa, lại thấy người phụ nữ mặc váy đen đang đứng gần nghe Thẩm Quang Hoa nói gì đó. Thẩm Quang Hoa quơ bàn tay có đeo chiếc nhẫn vàng thật to, bộ dáng rất có khí thế. Mà người đứng bên cạnh ông ta có bộ dạng như một người hầu, mở cặp công văn tùy thân ra, lấy ra một chồng tiền thật dày toàn tờ một trăm tệ, đưa cho Thẩm Quang Hoa. Thẩm Quang Hoa tiếp lấy xong, “Bạch” một tiếng, quăng ở trước mặt người phụ nữ mặc váy đen, thần sắc ngạo nghễ. Hai mắt người phụ nữ mặc váy đen sáng lên, nịnh nọt cười, cầm lấy sấp tiền mặt lên, lại cúi đầu trước Thẩm Quang Hoa nói hai câu, cười tủm tỉm, rồi cúi người đem sấp tiền mặt cho vào trong bao tay nhỏ bé. Cái mông đầy đặn uyển chuyển như cây liễu lay động trước gió. 

Tiền Trí Dân nói:  

- Trước giờ, ông chủ Thẩm vẫn có chút hứng thú đối với Tiểu Yến Hồng, mấy lần còn nói muốn nhận làm con gái nuôi. Còn nói, chỉ cần Tiểu Yến Hồng bái ông ta làm cha nuôi, ông ta sẽ đưa ra một lần năm trăm ngàn! 

Nói xong, trong giọng điệu có chút không đồng ý. 

Bỗng nhiên ,Vương Thiện lại nghiêm mặt lại, hừ một tiếng, nói: 

- Lão Tiền, anh cho Vương Thiện tôi là thằng ngốc sao? 

Tiền Trí Dân chấn động, trong nháy mắt, sắc mặt liền thay đổi, luôn miệng nói: 

- Vương Nhị Ca, không dám không dám, tuyệt đối không dám... 

- Hừ! Anh và họ Thẩm kia có mâu thuẫn, là chuyện của các anh, tự mình giải quyết đi, đừng kéo người khác vào! Anh cho là thế giới này, chỉ có một mình anh là thông minh sao? 

- Dạ dạ… 

Trên trán Tiền Trí Dân lấm tấm mồ hôi lạnh, cũng không dám giơ tay lên lau. 

Trong đám ông chủ mỏ than ở Hà Đông, Tiền Trí Dân từ lâu đã nổi tiếng với tên gọi là “Nho thương”, được công nhận là “người nhiều mưu trí”. Ông ta và bọn kia đều xuất thân là ông chủ mỏ than, nhưng quả thật lại có rất nhiều điểm khác nhau. Trước khi làm kinh doanh chính là cán bộ cơ quan. Sau khilàm kinh doanh, trong mấy năm ngắn ngủi liền có tài sản hơn trăm triệu. Nguyên nhân của việc phát triển nhanh như vậy, ngoại trừ việc trước kia khi còn công tác trong cơ quan đã tạo dựng được một mạng lưới quan hệ khổng lồ, còn có một điều nữa chính là đầu óc ông ta đặc biệt tốt. Đêm nay nếu dựa vào Vương Thiện, thu thập Thẩm Quang Hoa, vậy ông ta có thu hoạch ngoài ý muốn rồi. 

Không ngờ vừa mới nói ra, liền lập tức bị Vương Thiện vạch trần không chút khách khí. 

Vương Nhị Ca là người có thể dễ dàng bị lừa như vậy sao? 

- Lão Tiền, việc buôn bán cũng tốt, làm người cũng tốt, đều phải phúc hậu. Bằng không, anh sẽ chơi không được bao lâu, hiểu chưa? 

Vương Thiện còn nói thêm, giọng điệu đã dịu đi. Mặc kệ thế nào, Tiền Trí Dân cũng là người mà chị dâu anh ta yêu cầu tiếp đón, Vương Thiện không thể khó chịu quá mức với anh ta được. Hơn nữa, trước kia anh ta cũng chưa từng chính thức tiếp xúc với con cháu quý tộc chân chính. Hiện tại, đám quan viên tỉnh Hà Đông còn đang thi triển biện pháp đối phó Vương Thiện và Lưu Vĩ Hồng, cũng có nguồn gốc của nó. Sau khi người này đã trải qua, mới có thể chân chính hiểu được sự đoàn kết trong cái vòng tròn luẩn quẩn đó. 

- Dạ, dạ, cảm ơn Vương Nhị Ca dạy bảo. 

Mồ hôi lạnh trên trán Tiền Trí Dân chảy thành dòng, quần áo cũng bị ướt đẫm mồ hôi lạnh. 

“Quan hệ” giữa Vương Thiện và anh ta, đã khiến anh ta có áp lực trầm trọng như thế, Phó cục trưởng Lưu c vẫn không nói chuyện với anh ta, càng khiến Tiền Trí Dân không ngừng khẩn trương. 

Vương Thiện gật gật đầu, lập tức quay sang nhìn Lưu Vĩ Hồng, nói:  

- Lưu nhị, vậy anh nói đi, lão Tiền ở Hà Đông muốn làm hai mỏ than, cũng là bỏ tiền ra mua. Hiện tại kinh doanh cũng không tệ lắm, buôn bán có chút tiền lời. Gần đây cục Giám sát các anh ở Hà Đông bắt điển hình, trong đầu lão Tiền không nỡ, muốn tới gặp anh để thương lượng tới căn nguyên. Nếu anh cảm thấy không có vấn đề gì nhiều, thì hãy chỉ điểm một chút đi! 

Xem ra Vương Nhị Ca rốt cục không kiên nhẫn được nữa, gọn gàng dứt khoát nói hết với Lưu Vĩ Hồng. 

Lưu Vĩ Hồng thản nhiên nói:  

- Mỏ than không thể tùy tiện bán, nhất là mỏ than quy mô lớn thuộc sở hữu của nhà nước thì lại càng không thể bán. Đây là nguyên tắc. Văn phòng quản lý giám sát tài sản nhà nước đã sớm phát văn kiện. Hà Đông thật sự báo lên là bán hơn một trăm mỏ than, tôi đã phê duyệt qua, chỉ có chín mỏ, những cái khác đều là tự tiện làm chủ. Không bắt giữ vài cái điển hình, xử lý tốt một chút, oai phong này không giết được! 

Đây là căn nguyên! 

Tiền Trí Dân vừa mới ngừng đổ mồ hôi lạnh một chút, lại bắt đầu ào ào mà tuôn trào. 

Lời này thật oai phong! 

Người ngồi ở trước mặt ông ta, nhìn qua cũng mới hai mươi mấy tuổi, gần bằng tuổi thằng con trai ở nhà bên, mà những lời nói ra lại khí thế lớn như thế, mơ hồ đem chính mình đặt ở vị trí “Thượng cấp” tỉnh Hà Đông  

Vương Thiện cũng không khách khí nói:  

- Anh có thể đổi hết nhóm lãnh đạo Tỉnh ủy và Ủy ban nhân dân tỉnh Hà Đông chứ? 

Lưu Vĩ Hồng cười cười, nói:  

- Tôi cần yêu cầu bọn họ đổi chứ? 

Quả thật không cần. 

Chỉ cần bắt vài điển hình, thì thật sự sốt ruột, chính là lãnh đạo chủ chốt của Tỉnh ủy và Ủy ban nhân dân tỉnh Hà Đông. Nhưng lại gây ra ảnh hưởng chính trị. Nếu Cục giám sát Văn phòng quản lý giám sát tài sản nhà nước thật sự khăng khăng muốn bắt vài điển hình ở Hà Đông, Bí thư Tỉnh ủy và Chủ tịch tỉnh nhất định phải khai báo đối với lãnh đạo trung ương. 

Chính sách trung ương, chính sách Nội các chính phủ như thế nào, lần nào Hà Đông các anh cũng không thực thi được? Rốt cuộc lãnh đạo Tỉnh ủy và Ủy ban nhân dân tỉnh là thương nhân, hay thương nhân là lãnh đạo Tỉnh ủy và Ủy ban nhân dân tỉnh? 

Vương Thiện hơi căm tức khoát tay áo, nói: 

- Lưu nhị, tôi không tranh cãi này nọ với anh, không có ý nghĩa. Hôm nay chính là bằng hữu tụ hội. Vương Thiện tôi là bằng hữu của anh, anh xem rồi xử lý đi. 

 

Lưu Vĩ Hồng gật gật đầu, quay lại nhìn Tiền Trí Dân nói: 

- Ông chủ Tiền, mỏ than phá sản bán của cải lấy tiền mặt, đó là điều mà chính sách không cho phép. Cái này không thể cò kè mặc cả được. Chúng ta ủng hộ hợp doanh, ủng hộ tổ chức cổ phần lại, nhưng không ủng hộ trực tiếp bán đi. 

Ánh mắt Tiền Trí Dân lập tức sáng ngời, liên tục gật đầu, nói: 

- Dạ, Phó cục trưởng Lưu, tôi hiểu rồi. Tôi kiên quyết ủng hộ quyết sách anh minh của trung ương và nội các Chính phủ, kiên quyết làm việc dựa theo văn kiện trên. 

Thật ra, chỉ cần Cục giám sát không trảo điển hình là anh ta, như vậy đã đủ rồi. Giống như lời Lưu Vĩ Hồng nói, toàn bộ tỉnh Hà Đông bán đi hơn một trăm mỏ than, thực sự được cục Giám sát và Văn phòng quản lý giám sát tài sản nhà nước phê chuẩn, chỉ có chín cái. Nếu thật sự phải nắm điển hình của hơn một trăm mỏ than đã vi phạm quy định bán ra, hiển nhiên là không thực tế, chỉ có thể nắm vài cái đại biểu. Bắt ai hay không bắt ai, đây mới là điều mà ông chủ mỏ than bọn họ quan tâm nhất, tất cả cũng nằm trong bàn tay của Lưu Vĩ Hồng. Tiền Trí Dân thuận lợi quanh cửa hay là phải thất bại nặng nề, thê thảm, đều do một ý niệm của Lưu Vĩ Hồng. 

Về phần chỉnh đốn thanh lý lại bản thân mình ở tỉnh Hà Đông, Tiền Trí Dân tự có biện pháp đi ứng đối, cũng là không phiền người khác phải lo lắng. 

Bên này đang nói chuyện, bên kia lại có động tĩnh. 

 

 

Duy Linh 


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.