Chương 1202: Khắp người ông chủ lớn lóng lánh vàng
Nhóm dịch: PTQ
Nguồn: metruyen
- Này, tôi nói các anh nhanh lên một chút, sao còn không diễn thế?
Bỗng nhiên chợt vang lên một giọng nói.
Mọi người theo tiếng nói mà nhìn lại, chỉ thấy một người đàn ông trung niên ngồi ở bàn chính giữa, đang đứng, nhìn về phía sân khấu lớn tiếng quát to. Trên cổ người đàn ông trung niên này đeo một vòng vàng rất thô, tuy rằng mấy ông chủ ngồi cùng bàn với ông ta cũng đeo vòng vàng giống vậy, nhưng vòng vàng của ông ta là thô nhất. Lưu Vĩ Hồng đánh giá qua một chút, nếu không phải rỗng ruột, thì cũng gần một, hai cân.
Mỗi ngày đều đeo trên cổ chiếc vòng vàng nặng như vậy có khả năng vị này muốn luyện khinh công. Trừ cái đó ra, toàn thân người đàn ông trung niên này, chỗ nào cũng lóng lánh vàng. Nhìn lên trên, miệng có hai chiếc răng vàng lớn, không biết là thiếu răng thật nên mới gắn vào, hay là nhổ răng cửa đang tốt, cố ý gắn vào hai chiếc răng vàng. Từ cổ nhìn xuống, trên cổ tay sáng loá ánh vàng, chính là một chiếc đồng hồ bằng vàng, trên ngón tay còn có trang bị một chiếc nhẫn vàng thật to nằm ngay ngắn, trong đó có gắn một viên Phỉ Thúy.
Ngay cả mặt ngoài chiếc điện thoại di động của anh ta cũng lóng lánh vàng, khả năng đã bỏ thêm công sức phủ một lớp vàng đây.
Theo Lưu Vĩ Hồng biết, quả thật đời sau xuất hiện di động cực kỳ xa hoa, gắn kim cương, giá trị trên chục triệun. Tuy nhiên ở năm 95, còn chưa từng xuất hiện điện thoại di động có gắn đá lớn theo hình mô phỏng. Cái này đã đạt trình độ cao nhất tượng trưng cho thân phận rồi. Mỗi tháng mấy ngàn đến chục ngàn phí điện thoại, không phải là nói giỡn.
Ngoại trừ vàng, ông chủ này còn mặc một bộ Âu phục Pierre Cardin sáng long lanh. Mặc dù mặc như vậy không vừa người, nhưng cũng đủ uy phong, ít nhất cũng mấy chục đi.
Toàn thân, hơi thở nhà giàu mới nổi đập vào mặt, khí thế quả thực kinh người.
Chỉ có điều ánh vàng rực rỡ hào quang, không khỏi khiến cho làn da vốn không trắng của ông chủ càng thêm ngăm đen. Cái này cũng không để ý.
Đại gia có tiền, đen một chút thì tính là cái gì?
Chỉ cần có tiền, dù giống như người châu Phi cũng vẫn là ông chủ lớn!
Ông chủ lớn đeo vàng lóng lánh càng tức giận, các ông chủ lớn đeo vàng long lánh ngồi cùng bàn này cũng lập tức lớn tiếng phụ họa, thậm chí có người đập bàn.
Lập tức liền có một người phụ nữ ba mươi mấy tuổi mặc váy đen, vội vã từ sau đài đi ra, đứng ở bên cạnh đài liên tục cúi đầu, mặt tươi cười nhìn ông chủ lớn đầy vàng nói:
- Ông chủ Thẩm bớt giận, Ông chủ Thẩm bớt giận, lập tức bắt đầu mà!
- Đùa cái gì vậy hả? Cô nhìn một chút xem? Đã sớm quá giờ diễn xuất rồi, còn chưa diễn, tính đùa giỡn với chúng tôi sao?
Ông chủ Thẩm, ông chủ lớn đeo vàng lập tức khoát tay, cùng lúc đưa chiếc đồng hồ bằng vàng chói mắt ra, lập tức chìa đến trước mặt người phụ nữ mặc váy đen, kêu lên.
Vẻ mặt người phụ nữ mặc váy đen dường như vẫn vui vẻ, chỉ có điều trên trán đã xuất hiện không ít nếp nhăn, dáng người khá đầy đặn, khom lưng đứng ở trước đài, hai bầu ngực buồn thiu buông xuống dưới, có thể rất đồ sộ. Tay ông chủ Thẩm gần như trực tiếp chạm tới ngực của cô rồi.
- Không dám không dám. Ông chủ Thẩm, chờ thêm một lát, ông chủ Tiền lập tức ra ngay...
Dường như người phụ nữ mặc váy đen có chút sợ hãi đối với ông chủ Thẩm. Ông chủ Thẩm lại duỗi tay ra, người phụ nữ mặc váy đen liền vội vàng lui về phía sau một bước, vội vàng giải thích thêm vài câu.
Không ngờ cô không giải thích còn được, vừa giải thích như vậy, ông chủ Thẩm lập tức lửa giận bừng bừng, đen mặt, nghiêm nghị hỏi:
- Như thế nào, Tiền Trí Dân không đến, cả đoàn người chúng tôi phải ở đây chờ sao? Ông ta là Chủ tịch hay là Thủ tướng hả? Tiền của ông ta là tiền, còn tiền của Thẩm Quang Hoa tôi, thì không là tiền à?
Nghe ra, ông chủ lớn đeo vàng có ý kiến rất lớn với tiền của vị Tiền Trí Dân kia.
Người phụ nữ mặc váy đen bị dọa, luôn miệng nói:
- Không đúng không đúng, ông chủ Thẩm, tuyệt đối không phải ý đó, ông nghe tôi giải thích...
- Nhất Chi Hoa, cô không cần giải thích. Cô thấy Tiền Trí Dân là người nhã nhặn, cô nhìn ông ta thuận mắt, đúng không? Được, không sao, các cô nguyện ý diễn xuất cho một mình ông ta, tôi không ý kiến. Nhưng hôm nay, nếu Thẩm Quang Hoa tôi tới nơi này rồi, các cô phải lập tức diễn. Bằng không, cô chính là không coi tôi ra gì, muốn làm tôi mất mặt, có phải hay không?
- Vương Thiện, anh cảm thấy đêm nay có thể xem diễn được không?
Vương Thiện cười cười, không để ý nói:
- Cái này có quan hệ gì, bọn họ cũng không phải người hát hí kịch. Hơn nữa, Lưu nhị, mỗi người một cách sống. Không phải ai cũng giống với Lưu nhị anh, xuất thân cao quý, sinh ra liền rất giỏi. Người ta liều sống liều chết, thật vất vả buôn bán kiếm chút tiền lời, còn không cho người ta khoe khoang một chút hả? Phó cục trưởng Lưu, thân là cán bộ lãnh đạo, phải có trái tim bác ái!
Một câu cuối cùng này được kéo dài ra.
Nữ chuyên gia trà đạo đang chuyên tâm pha trà, không kìm nổi hé miệng cười, đôi mắt đẹp thoáng nhìn Vương Nhị Ca một chút, lại vội vàng thu trở về.
Đầu của Lưu Vĩ Hồng lại lớn thêm.
Đây là Vương Thiện tính phát triển về phương diện triết học gia hay là như thế nào?
Ai ngờ Phó cục trưởng Lưu không mở miệng, Thượng tá Vương lại còn chưa hết, vừa nâng chén trà lên, “xoạch” một tiếng, uống cạn chén trà, thật giống như uống rượu trắng, cũng không để ý tới ánh mắt kinh ngạc của nữ chuyên gia trà đạo, tiếp tục nói:
- Lưu nhị, nhà giàu mới nổi này, cũng chỉ mới có được một thời gian ngắn. Trước kia quốc gia chúng ta không phải sợ nghèo sao? Hiện tại bỗng nhiên có tiền, bản thân anh ta muốn khoe khoang một chút. Đừng tưởng rằng, nhà giàu mới nổi chỉ xuất hiện trong dân thường. Quan gia các anh, thậm chí toàn bộ tầng lớp quan liêu, cũng có tâm tính của nhà giàu mới nổi. Bản thân chúng ta cần dùng rất nhiều tiền. Rất nhiều địa khu xa xôi, cũng còn chưa giải quyết được vấn đề ấm no, tiền trợ giúp xây dựng các mặt khác nhau trong quốc gia đang cấp bách tới mức khó chịu nổi. Ngoại trừ giới ngoại giao, chẳng lẽ vốn không có tâm tính nhà giàu mới nổi? Tôi thấy là có.
Lưu Vĩ Hồng liền mỉm cười, nói:
- Vương Thiện, có tiến bộ, phân tích so sánh rất sát sao.
Lời này khiến Vương Nhị Ca thấy nghẹn.
Rốt cuộc ai lớn tuổi hơn chứ hả?
Bất cứ lúc nào, Lưu nhị này đều hò hét khoác lác như vậy!
Bên kia, Thẩm Quang Hoa còn không chịu bỏ qua, hướng về phía người phụ nữ mặc váy đen với nghệ danh “Nhất Chi Hoa” mà phát giận.
- Được, được, Ông chủ Thẩm, lập tức bắt đầu diễn, lập tức bắt đầu diễn...
Người phụ nữ mặc váy đen không ngừng gật đầu như gà mổ thóc.
- Nói vậy còn tạm được. Nhanh đi!
- Được được, Ông chủ Thẩm, rất xin lỗi rất xin lỗi. Tôi sẽ đi an bài.
Người phụ nữ mặc váy đen luôn miệng xin lỗi, lúc này mới đứng thẳng dậy, xoay người đi về phía sau đài, không kìm nổi giơ tay lau mồ hôi lạnh trên trán, ánh mắt lại nhìn về phía đám người Lưu Vĩ Hồng. Một người đàn ông trung niên cũng mặc âu phục, giầy da, không biết khi nào, đã xuất hiện ở bên cạnh bàn của đám người Lưu Vĩ Hồng, đang nhìn về phía người phụ nữ mặc váy đen gật đầu mỉm cười, nhẹ nhàng phất phất tay.
Người phụ nữ mặc váy đen lập tức thở phào một cái, trên mặt lộ ra vẻ tươi cười, bước chân lại đi nhanh hơn, vòng eo uốc khúc, vội vàng đi về hướng hậu trường.
Không ngờ động tác này, cũng không thoát được ánh mắt của Thẩm Quang Hoa, theo ánh mắt của người phụ nữ mặc váy đen nhìn sang bên kia, mặt lập tức đen lại, trầm xuống, đến sắp nhỏ thành giọt, quai hàm cắn chặt, “Hừ” một tiếng thật mạnh, rốt cục nhịn xuống không nổi cáu, đặt mông ngồi xuống, thở ra một hơi thật dài, nắm cổ chai bia lên, ngẩng cổ liền uống gần hết nửa chai.
Chắc người đàn ông mặc âu phục vừa mới xuất hiện chính là Tiền Trí Dân mà chính miệng ông ta vừa mới nói tới.
Tuổi hai người hơi tương đương nhau, cũng hơn bốn mươi tuổi, nhưng nhìn qua, khí độ của Tiền Trí Dân và Thẩm Quang Hoa hoàn toàn không giống nhau. Cũng là bộ âu phục hiệu Pierre Cardin, lại vô cùng hợp thể, cũng không lóng lánh, chỉ có điều có chất vải và đường may rất tinh xảo. Nhìn qua cũng là người nhã nhặn có văn hoá, nếu so sánh với ông chủ mỏ than Hà Đông, không bằng nói là một vị giảng viên đại học.
Sau khi Tiền Trí Dân gật đầu với người phụ nữ mặc váy đen, lập tức đi tới bàn của Lưu Vĩ Hồng, Vương Thiện đang ngồi. Lý Cường và lái xe của Vương Thiện cùng tiến lên, một trái một phải, không nói một lời nào liền ngăn cản ông ta lại.
Không nói gì.
Tiền Trí Dân hoảng sợ, vội vàng hơi hơi cúi đầu trước hai người, hạ giọng nói:
- Hai vị, tôi là bằng hữu của Vương Nhị Ca.
Giọng điệu và vẻ mặt, đều vô cùng kính cẩn.
Vương Thiện lười biếng khoát tay, nói:
- Để ông ta lại đây đi.
Lúc này, hai người Lý Cường mới lui qua một bên.
Tiền Trí Dân cúi người, bước nhanh tới, lại khom người chào Vương Thiện, hạ giọng nói:
-Vương Nhị Ca, chào anh!
- Ừ, ngồi đi.
Vương Thiện thản nhiên gật đầu.
- Dạ, cảm ơn Vương Nhị Ca.
Tiền Trí Dân cũng không vội ngồi xuống, lại quay sang phía Lưu Vĩ Hồng, hơi hơi khom người chào, lúc này mới cáo lỗi một tiếng, rồi ngồi xuống bên cạnh Vương Thiện.
Vương Thiện liếc mắt nhìn ông ta, có chút mất hứng nói:
- Lão Tiền, sao anh lại thế này hả? Kỳ cục!
Tiền Trí Dân lập tức lại đứng lên, liên tục cúi người, nói:
- Rất xin lỗi, Vương Nhị Ca, có chút việc phải nán lại. Ách, thật sự là rất xin lỗi, thật có lỗi.
- Hừ, chuyện đó của anh còn trọng yếu hơn. Tôi thì không có gì, xem như nể mặt anh tôi và chị dâu tôi, tôi cũng sẽ không so đo. Nhưng anh đừng quên, hôm nay không phải anh tới gặp tôi, anh tới là gặp Phó cục trưởng Lưu. Lần đầu gặp mặt, anh đã thất lễ như vậy, thật không thể nào nói nổi đi?
Vương Thiện hừ lạnh một tiếng, càng thêm không vui.
Tiền Trí Dân vội lập tức xoay người sang phía Lưu Vĩ Hồng, luôn miệng nói:
- Rất xin lỗi rất xin lỗi, Phó cục trưởng Lưu, thật sự rất có lỗi. Quả thật là nhất thời không thoát thân được cho nên mới đến muộn. Mong Phó cục trưởng Lưu lượng thứ cho.
Lưu Vĩ Hồng cười cười, nói:
- Ông chủ quá khách khí rồi.
Lưu Nhị Ca cũng không phải ai nói chậm trễ thì có thể chậm trễ. Tuy rằng Vương Thiện đã rất tùy ý đưa anh cả và chị dâu ra chống đỡ cho Tiền Trí Dân, Phó cục trưởng Lưu cũng không cần thiết phải tính toán.
- Không dám nhận không dám nhận. Tôi gọi là Tiền Trí Dân, kinh doanh một mỏ than nhỏ ở Hà Đông. Gọi là ông chủ thì tuyệt đối không đảm đương nổi, mong Phó cục trưởng Lưu gọi thẳng tên là được.
- Ông chủ Tiền, mời ngồi, buổi biểu diễn sắp bắt đầu rồi. Ngược lại tôi đang muốn xem xem, cuối cùng đoàn kịch tới từ Hà Đông sẽ hát vở kịch tội phạm Tô Tam bị áp giải như thế nào.
- Dạ dạ… Ha hả, gánh hát rong địa phương, khẳng định không có cách nào so với đoàn kịch lớn ở Bắc Kinh...
Trong đầu Tiền Trí Dân liền đánh đột tiếng, luôn miệng thưa dạ, ngồi trở lại ghế dựa, đưa ánh mắt cầu cứu nhìn về phía Vương Thiện.
Đã sớm nghe nói Phó cục trưởng Lưu bên Cục giám sát không phải dễ tiếp xúc như vậy, hiện tại xem ra, sự thật so với lời đồn đại càng thêm lợi hại, ngay cả mặt mũi của Vương Nhị Ca cũng không nhất định dùng được.
- Xem kịch xem kịch!
Vương Thiện nhíu nhíu mày, lập tức sảng khoái nói.