Quan Gia

Chương 1201: Chương 1201: Tội phạm Tô Tam bị áp giải




 

Quan Gia 

Tác Giả: Hãm Bính  

Chương 1201: Tội phạm Tô Tam bị áp giải 

Nhóm dịch: PTQ 

Nguồn: metruyen 

 

Lúc ăn cơm, trái lại rất khiêm tốn, khá im lặng. 

Vương Thiện vốn không tính khoe khoang, bằng không, đường đường là Phó chủ nhiệm võ cảnh bộ Chính trị nào đó, sĩ quan cảnh sát cấp thượng tá, đồng chí Vương Thiện cũng sẽ không ăn mặc theo kiểu trẻ trung ẻo lả như vậy mà đi ra cửa.  

Nhưng bữa cơm này vô cùng vui vẻ. Lưu Vĩ Hồng chỉ cần ngẩng đầu lên nhìn Vương Thiện một cái, liền không kìm nổi mà cảm thấy buồn cười. 

- Cười cái gì mà cười? Có cái gì buồn cười sao? 

Vương Nhị ca bị cười đến nỗi cả người đều nổi da gà, cuối cùng, thẹn quá hoá giận, không kìm nổi rống lên một tiếng. 

Người này cười đến mức quá đáng khinh! 

- Không, không có gì... 

Vương Thiện càng tức sùi bọt mép, Lưu Vĩ Hồng càng vui vẻ ra mặt, ngay cả thức ăn cũng không ăn, nhìn Vương Thiện mà cười mãi: 

- Tôi nói với anh, Vương Thiện, với tuổi của anh ấy, nếu ở nam bổng tử , cũng là lên chức chú rồi. Lần tới, anh có thể trang trọng một chút hay không? Chú Vương! 

- Nam bổng tử? Nam bổng tửlà gì vậy? 

Vương Thiện bị Lưu Vĩ Hồng làm cho có chút khó hiểu. 

- Cợt nhả... 

Lưu Vĩ Hồng càng cười dữ hơn. Không chút chú ý, lại phun ra một từ lóng của đời sau. Giai đoạn hiện tại, bổng tử chưa trở thành “tên gọi” của một quốc gia nào đó, càng không cần nói tới sự khác nhau giữa bắc bổng nam bổng. Việc này, tạm thời có giải thích Vương Thiện cũng không rõ ràng lắm. 

- Hay lắm! 

Vương Thiện hung hăng trừng mắt nhìn hắn, bản thân cũng thấy buồn cười. 

Hai người cứ như vậy vừa cười vừa ăn, cuối cùng chỉ một lúc đã ăn xong cơm rồi. 

Vương Thiện lấy gói thuốc lá ra, đưa cho Lưu Vĩ Hồng một điếu. Hai người vào buồng riêng hút thuốc. Chỉ lát sau, phòng riêng có tiếng gõ cửa. Tổng giám đốc khách sạn Côn Luân - Vạn Hưng Quốc trong một bộ âu phục, cúi người đi đến, vẻ mặt tươi cười. 

- Vương Nhị ca, Phó cục trưởng Lưu, chào hai vị! 

Xem ra Vạn Hưng Quốc trong họa gặp phúc, đã thành bằng hữu của Vương Thiện. Chỉ có điều khi đối mặt với Phó cục trưởng Lưu, Vạn Hưng Quốc vẫn không dám làm càn, rất là cẩn thận cung kính gọi Lưu Vĩ Hồng theo chức vụ. 

- Hưng Quốc, lại đây mời Phó cục trưởng Lưu một chén rượu đi. 

Vương Thiện đĩnh đạc vung tay lên, nói. 

- Được, Nhị ca! 

Vạn Hưng Quốc vội tiến lên, cáo lỗi với Vương Thiện một tiếng, đưa chén rượu qua trước mặt Vương Thiện, hai tay giơ lên, đối mặt với Lưu Vĩ Hồng. 

- Phó cục trưởng Lưu, tôi mời anh một ly. Lần trước là tôi có mắt như mù, đa tạ Phó cục trưởng Lưu đại nhân đại lượng, không so đo với tôi. Chén rượu này, tôi xin nhận lỗi với anh! 

Lưu Vĩ Hồng cầm cái chén lên chạm vào chén của gã ta một cái, mỉm cười nói: 

- Tổng giám đốc Vạn, ai cũng có lúc sai lầm. Chuyện đã qua thì không đề cập tới. Nào, làm một ly đi. 

- Dạ, đa tạ Phó cục trưởng Lưu! Tôi xin cạn trước! 

Vạn Hưng Quốc cầm cái chén lên chạm vào chén Lưu Vĩ Hồng một cái, ngửa cổ, uống cạn chén rượu. 

Chạm chén xong, Vạn Hưng Quốc cúi đầu nói: 

- Vương Nhị ca, Phó cục trưởng Lưu, diễn xuất sắp bắt đầu rồi, mời hai vị! 

Vương Thiện khoát tay, nói: 

- Hưng Quốc, anh bận thì cứ đi đi, không cần phải chờ chúng tôi, chúng tôi sẽ qua sau. 

- Vương Nhị Ca? 

Vạn Hưng Quốc giật mình kinh hãi, có vẻ không biết nên làm thế nào, không biết Vương Nhị Ca nói như vậy là có dụng ý gì. 

Vương Thiện cười nói: 

- Không có việc gì, cứ như vậy đi, anh bận thì cứ đi đi. 

Vạn Hưng Quốc không dám hỏi lại, cúi đầu chào Vương Thiện và Lưu Vĩ Hồng, rồi lui ra ngoài. Ra tới bên ngoài, ông ta lại lặng lẽ dặn dò nhân viên khách sạn, nhất định phải chú ý chăm sóc tốt cho hai vị khách bên trong. Chắc Vương Nhị ca hôm nay không muốn khoa trương, dặn nhóm nhân viên ngoài theo trong ứng là được. 

Mấy thân tín trong khách sạn nhận lệnh xong không nói gì rời đi, âm thầm bố trí. 

- Lưu nhị, đi thôi. Đêm nay, tôi chỉ là khán giả bình thường. 

Khóe miệng Lưu Vĩ Hồng nhếch lên, thản nhiên nói: 

- Chúng ta vốn chỉ là khán giả bình thường. Tôi cũng không giống như anh vậy, lúc nào cũng có thể có đặc quyền đùa giỡn. 

- Hả, sao anh lại nói như vậy chứ? Tôi đâu có đặc quyền đùa giỡn? 

Vương Nhị lập tức tỏ ra khó chịu, cả giận nói: 

- Tôi nói với anh, Lưu nhị, Vương Thiện tôi ở Bắc Kinh có chút thanh danh, đều là do tôi tự mình xông pha, chưa từng ỷ thế hiếp người. Cũng giống như Lưu nhị anh, hôm nay anh làm cho tới cấp Phó giám đốc sở, cũng là do bản thân anh một đao một súng mà làm ra. Nếu có người nói với anh là nhờ tấm biển lớn của nhà vợ, anh mới lăn lộn được tới ngày hôm nay, chỉ sợ Lưu nhị anh cũng không phục đúng không? 

Lưu Vĩ Hồng cười cười, nói:  

- Xét về bản chất thì giống nhau, không khác là mấy. Anh vĩnh viễn họ Vương, tôi vĩnh viễn họ Lưu. Anh bỏ chạy ra nước ngoài, cũng không thay đổi được điều đó. 

Tất nhiên, Vương Thiện không thể hiểu được ý nghĩa phía sau những lời này. Trong trí nhớ của Lưu Vĩ Hồng, ở thế giới song song, sau khi Vương Thiện gặp phiền toái lớn, quả thật đã bỏ chạy ra nước ngoài. Tuy nhiên ở thế giới này, nếu Lưu nhị ca đã trở lại, sẽ không cho phép chuyện như vậy lại phát sinh. Tuy rằng bằng hữu của Lưu nhị ca không ít, nhưng mỗi người đều quan trọng như nhau. 

- Thủi thui, mồm quạ đen! 

Vương Thiện trừng mắt nhìn hắn, đi trước mở đường, tiến về phía đại sảnh biểu diễn nghệ thuật. 

Lưu Vĩ Hồng không nhanh không chậm theo phía sau. 

Lý Cường và lái xe của Vương Thiện, chỉ cách hai bước chân đi theo phía sau. 

Trong giai đoạn hiện tại, khách sạn Côn Luân được coi là một trong những khách sạn có triển vọng cao nhất ở Bắc Kinh, có một đại sảnh biểu diễn nghệ thuật rất lớn, tiêu chuẩn thiết kế sân khấu cao, cũng không kém gì sân khấu chuyên nghiệp, có thể tiếp nhận những buổi biểu diễn lớn. 

Tuy nhiên, dù sao đại sảnh biểu diễn nghệ thuật của khách sạn và sân khấu nhà hát cũng có sự khác biệt. Nhà hát có từng hàng từng hàng ghế ngồi, còn đại sảnh biểu diễn nghệ thuật lại là một chiếc bàn tròn, đặt ở phía trên một bậc thang, ngoài ra còn có một “Lầu lửng”, nơi khách có thể ngồi, quan sát sân khấu. 

Mặc dù Vương Thiện muốn “khiêm tốn”, nhưng hai vị Nhị gia đã đến đây, bất kể như thế nào chiếc bàn ở gần sân khấu khẳng định là giữ lại cho hai vị nhị gia rồi, bằng không Vạn Hưng Quốc cũng thật sự rất không hiểu chuyện, uổng công Vương Nhị ca nhận anh ta làm anh em. 

Hàng gần sân khấu tổng cộng có năm cái bàn, được xếp thành hình bán nguyệt vây quanh sân khấu. Cái bàn ở giữa, đã sớm có người. Lúc Vương Thiện Lưu Vĩ Hồng đến, có vài ông chủ lớn mặc âu phục, giày da, đeo vòng cổ và nhẫn vàng thô kệch, đã ngồi vây quanh bàn. Năm sáu người đang hò hét uống rượu, lớn tiếng nói chuyện phiếm, không coi ai ra gì. 

Giọng nói của bọn họ là giọng nói đậm chất giọng của người Hà Đông 

Trong khoảng thời gian này, ở mấy khách sạn xa hoa nhất ở Bắc Kinh đều có thể nhìn thấy bóng dáng của các chủ mỏ than Hà Đông. Dáng điệu của bọn họ rất khoe khoang 

 

Nghe nói gia sản có tới mấy chục thậm chí mấy trăm triệu. Năm 95, gia sản này thực sự khiến người khác phải kinh ngạc, dựa theo giá cố định, tương đương với mấy trăm triệu thậm chí mấy tỉ của đời sau, thật là giàu có. 

Ngược lại điều này không phải là do Vạn Hưng Quốc thất lễ, mà là Vương Thiện đã sớm có chỉ bảo, không cần vị trí quá chói mắt, ngồi ở bên cạnh cũng không sao. Tất nhiên, Vương Thiện là người hâm mộ, nhưng đêm nay là được người khác nhờ vả, phải làm chuyện chính cho thỏa đáng mới được. Về phần diễn xuất, nếu Vương Nhị ca thích, có thể để cho đoàn kịch biểu diễn cho một mình Vương Nhị ca xem. 

Vương Nhị ca cũng là người có tiền! 

Nhân viên công tác dẫn hai vị Nhị gia tới một chiếc bàn nằm ở vị trí hàng đầu tiên phía bên tay trái. Trên mặt bàn đã sớm bày biện xong rượu thịt, đồ ăn vặt, thuốc lá Trung Hoa, còn có một chuyên gia trà đạo đứng ở bên cạnh, bất cứ lúc nào cũng chuẩn bị pha trà cho khách. Đây là cái mà Vạn Hưng Quốc gọi là “theo sát trong ngoài”. Không khoa trương thì không khoa trương, nhất định phải hầu hạ hai vị nhị gia thật tốt, không được có sai sót. 

- Lưu nhị, nghe nói anh có thói quen uống trà nghệ thuật? Nếu không, hiện tại pha một bình, chúng ta vừa uống vừa xem diễn xuất, thuận tiện làm tan dầu mỡ. 

Lưu Vĩ Hồng gật gật đầu, sao cũng được. 

Vương Thiện liền vẫy tay về phía chuyên gia trà đạo đang “sẵn sàng trận địa đón quân địch”, nói:  

- Pha một bình trà nghệ thuật, Thiết Quan Âm. 

- Dạ, tiên sinh! 

Chuyên gia trà đạo là một người đàn bà khoảng ba mươi tuổi, mặc sườn xám màu đỏ, diện mạo xinh đẹp tuyệt trần, cử chỉ nhã nhặn, vừa thấy đã biết là người được giáo dưỡng rất tốt. Cô ta hơi cúi đầu trước hai vị khách, rồi ngồi xuống bàn, cong ngón tay, bắt đầu ngâm trà. 

Vương Thiện cười nói: 

- Nếu mỗi ngày đều có chuyên gia trà đạo pha cho loại trà này, vậy nghệ thuật uống trà, thật đáng để mở rộng đây. 

Lưu Vĩ Hồng thản nhiên nói:  

- Nếu anh thích, mỗi ngày tới đây uống trà này cũng được, cũng không ai đuổi anh. 

Vương Thiện liền trừng mắt nhìn hắn. 

Lưu Vĩ Hồng tự rút một điếu thuốc trong bao thuốc lên đốt, mặc kệ anh ta. 

Trên sân khấu đang khẩn trương tiến hành sắp xếp bối cảnh. Sân khấu biểu diễn nghệ thuật ở đại sảnh này cũng giống với sân khấu nhà hát bình thường, cũng có màn lớn, chỉ có điều là hình bầu dục, hiện tại vẫn chưa làm xong. Nhóm nhân viên công tác đoàn kịch đang sắp đặt bối cảnh. 

- Bối cảnh này là muốn biểu diễn cảnh tội phạm Tô Tam bị áp giải sao? 

Trên mặt bàn có tờ giới thiệu về buổi diễn. Lưu Vĩ Hồng không xem, thuận miệng nói. 

Chuyên gia trà đạo vội vàng đáp: 

- Đúng vậy, tiên sinh, tiết mục thứ nhất chính là tội phạm Tô Tam bị áp giải. 

Vương Thiện thoáng nhìn Lưu Vĩ Hồng, nói:  

- Lưu nhị cũng không tồi nhỉ. Mới xem qua bối cảnh đã biết là tội phạm Tô Tam bị áp giải, còn nói anh không thích kinh kịch cho lắm? 

Lưu Vĩ Hồng cười cười, nói:  

- Khúc hát mở đầu có chút thú vị, chúng tôi vừa mới bắt được hai điển hình ở Hà Đông, người ta liền chạy tới Bắc Kinh hát tội phạm Tô Tam bị áp giải, trong huyện Hồng Động không có người tốt! 

- Vậy anh cũng đừng gây sức ép nữa! Gây sức ép đến gây sức ép đi, là có ý gì? Tôi nói Lưu nhị, anh nhìn anh đi, hiện tại anh có cái gì là không có? Muốn gia thế có gia thế, muốn chức vụ có chức vụ, muốn quyền lực có quyền lực, muốn tiền vàng có tiền vàng, muốn phụ nữ có phụ nữ, còn là mỹ nữ đẳng cấp cao nhất. Cái gì cũng không thiếu, cái gì cũng tốt, anh còn gây sức ép cái gì? Yên tĩnh chút, an ổn chút thì có gì không tốt chứ? Bản thân anh thoải mái, người ta cũng an tâm. Anh hãy ngẫm lại đi, có phải là thế không? 

Vương Thiện liền đúng lúc làm “công tác Tư tưởng” cho Lưu Vĩ Hồng. 

Nghe qua, quả thật rất có lý. 

- Vương Thiện, nếu tôi nói đạo lý lớn với anh, anh lại bị mất hứng. Nói vậy đi, đạo bất đồng không phân vì mưu (không tu cùng đạo thì tâm cảnh cũng không giống nhau)! 

- Ai da, đại thánh nhân! 

Vương Thiện trợn mắt. 

Lưu Vĩ Hồng thản nhiên nói:  

- Đã vỡ nát hết cả rồi, lại đi gây sức ép lung tung, rất nguy hiểm. 

Lần này, Vương Thiện không trừng mắt nữa, nhưng cũng không hùa theo Lưu Vĩ Hồng, chỉ cầm lấy một bao thuốc lên, lấy một điếu, rồi mới nói: 

- Lưu nhị, anh chơi đùa với thiên hạ quốc gia của anh, tôi chơi đùa với rượu và đàn bà của tôi. Tuy nhiên tôi hy vọng, giữa hai ta, đừng tạo ra điều gì không thoải mái, vậy là được rồi. 

Dừng một chút, Vương Thiện lại bỏ thêm một câu: 

- Anh ấy à, thật ra cũng đã đạt đến một trình độ nào đó. 

Lưu Vĩ Hồng liền cười, từ từ nói: 

- Nếu tôi chơi đùa với quốc gia, thiên hạ không tốt, vậy rượu và đàn bà của anh biết dựa vào đâu? 

Vương Thiện lập tức phản bác nói: 

- Điều đó thì không nhất định. Vừa rồi, không phải anh vừa mới nói, thật sự không được, tôi vỗ mông chạy lấy người. 

Lưu Vĩ Hồng nhướn mày, thần sắc lại lập tức ảm đạm xuống, khe khẽ thở dài. 

Không phải vì hắn, mà vì lời nói thật của Vương Thiện mà thôi. 

Phú quý có thể dời đi sao! 

 

 

Duy Linh 


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.