Quan Gia

Chương 713: Chương 713: Cân quắc anh hào




 

Quan Gia 

Tác Giả: Hãm Bính  

Chương 713: Cân quắc anh hào 

Nhóm dịch: PQT 

Nguồn: metruyen.com 

 

Trịnh đại tiểu thư đùa giỡn cái giá, Lưu nhị ca cũng không tức giận, ngồi cùng Trình Sơn trong hành lang, cùng nhau hút thuốc nói chuyện phiếm. Chủ yếu là Trình Sơn kể lại một ít chuyện lý thú có quan hệ tới Trịnh Hiểu Yến mà ít ai biết đến. Bất kể nói như thế nào, đêm nay là do nhị ca yêu cầu Trịnh đại tiểu thư, hiểu biết một chút tính cách cùng thái độ làm người của Trịnh Hiểu Yến khẳng định vẫn có ưu đãi. 

Nghe qua Trịnh đại tiểu thư này quả thật thập phần hào sảng, rất có phong phạm của một chị cả. Tuy rằng tuổi còn trẻ, nhưng đã hỗn ra thanh danh lớn như vậy trọng hội ăn chơi thủ đô. 

Lưu Vĩ Hồng chỉ hút thuốc, mặt luôn mỉm cười. 

Ước chừng hai mươi phút sau, một chiếc Ferrari màu đỏ như lửa “két” một tiếng dừng ngay trước cửa câu lạc bộ. 

Trình Sơn liền nhảy dựng lên, nói: 

- Đến rồi. 

Nhìn chiếc Ferrari đỏ như lửa kia, hai hàng lông mày của Lưu Vĩ Hồng chợt nhướng lên. Tính cách của Trịnh đại tiểu thư nhìn qua có vẻ trương dương, ở năm 92 tại thủ đô, lái chiếc xe thể thao như vậy quả thật đáng chú ý. Nếu như bị nhóm cẩu tử đội (nhóm phóng viên săn tin) chụp ảnh, chính là điển hình của đời sau “những kẻ khoe của quá lố”. 

Đương nhiên, lên tới tầng lớp như cấp Tỉnh Bộ, bình thường có khoe của cũng tuyệt đối sẽ không có gì quá lố. Trong thể chế đều có quy củ của thể chế, không phải nhóm cẩu tử đội hay nhóm dân mạng internet là có khả năng lay động được. Người ta chỉ cần không để ý tới anh, anh cũng không làm gì được. Dù sao thời đại tin tức internet nổ mạnh, rất ít có tin tức nào trường kỳ được cư dân mạng chú ý, náo nhiệt hai ngày không người để ý, nhiệt tình dĩ nhiên là tiêu tán. 

Nhìn ra được Trình Sơn thật tâm “khâm phục” Trịnh đại tiểu thư, thế nhưng cấp cho Trịnh Hiểu Yến được đãi ngộ như đối với Lưu nhị ca, tung tăng chạy ra mở cửa xe cho Trịnh Hiểu Yến. 

Cửa xe màu lửa đỏ mở ra, một chiếc đùi đẹp mang vớ da màu đen đặt xuống, khỏe đẹp thon dài, chân chính như những cô nàng chân dài thực thụ. Kế tiếp chính là một chiếc áo màu đen bó sát người, áo gió màu bạc, mái tóc ngắn rất có lực lượng cảm, cùng đôi bông tai màu bạc thật to. 

Cấp cho Lưu Vĩ Hồng cảm giác, trên xe đi xuống không phải là một người phụ nữ, mà là một thanh “đại quan đao” sắc bén vô luân! 

Xem ai không vừa mắt, chuôi đại quan đao liền “hô” một tiếng bổ xuống, đem người bổ ra hai nửa. 

Cho dù có sắc bén vô luân thì cũng thôi. Mấu chốt là gương mặt Trịnh Hiểu Yến cực đẹp, ngũ quan vô cùng tinh xảo, màu son môi đầy khuynh hướng cảm xúc, phối hợp dáng người thon dài khỏe đẹp cùng bộ ngực cao ngất của nàng, cả người nhấp nháy lên mỹ cảm như một loại yêu nghiệt, đập vào mặt đàn ông há chỉ là sự “rung động” mà thôi, thật biết dùng từ gì có khả năng hình dung cho chuẩn xác? 

Dù Trình Sơn đã thường xuyên gặp mặt Trịnh Hiểu Yến, hơn nữa còn là cao thủ trong bụi hoa, duyệt nữ vô số, nhưng giờ khắc này vẫn trợn mắt há hốc mồm, vẫn còn nuốt nước bọt nhìn thật chướng tai gai mắt. 

Nếu người này không phải là Trịnh Hiểu Yến, không phải là con dâu của An gia, Trình Sơn có nói gì cũng phải động thủ cướp về! 

Bằng không chỉ bị bệnh tương tư cũng đủ mài chết người! 

Đừng nói là Trình Sơn, ngay cả Lưu Vĩ Hồng cũng có chút trố mắt. 

- Linh Linh tỷ, không có ai giống như chị vậy…chị có phải đang muốn hố người không? Bảo tôi đêm nay làm sao ngủ được chứ? 

Trình Sơn nuốt nước bọt, liền lớn tiếng ồn ào, tự nhiên nhiều ít mang theo ý khoa trương. 

Trịnh Hiểu Yến cười khúc khích, thanh âm hơi có chút khàn khàn, lại giống như thân hình của nàng, bộc phát ra một cỗ mị lực yêu nghiệt, chìa bàn tay sơn móng nhiều màu sắc sờ soạng lên mặt Trình Sơn, trên gương mặt lộ ra ý khiêu khích. 

- Tiểu Tam nhi, cậu chỉ là một thằng nhóc mà cũng dám ăn đậu hũ của lão nương sao? Thế đạo bây giờ đã thay đổi rồi à? 

Trình Sơn có chút muốn ngất! 

Linh Linh tỷ cái gì cũng tốt, nhưng nói chuyện không hề dùng đầu óc. Hiện tại Trình tam công tử nói thế nào cũng có thân phận “nhất phương hào kiệt”, thuộc hạ cùng tiểu đệ nhiều vô số, mỹ nữ như mây, mỗi ngày đều hầu hạ chung quanh vô cùng phong cảnh, nhưng đến miệng của vị chị cả này, lập tức liền biến thành “thằng nhóc”! 

Thật buồn bực! 

- Linh Linh tỷ, đừng đùa tôi. Tôi nào dám ăn đậu hũ của chị? Người dám ăn đậu hũ của chị, đốt đèn lồng tìm khắp thế giới chỉ sợ không có mấy người. 

Trình Sơn buồn bực thì buồn bực, nhưng vẫn nịnh đầm, bộ dáng thật vô sỉ. 

Trịnh Hiểu Yến cười nói: 

- Tìm không ra mấy người? Như vậy có thể tìm tới một hai người, nói không chừng, hiện tại trước mắt chúng ta đang đứng một vị đây! Chào anh, nhị thiếu! Trịnh Hiểu Yến! 

Trịnh Hiểu Yến vẫn cười khanh khách như trước, lập tức vươn bàn tay nhỏ bé với Lưu Vĩ Hồng, dùng thanh âm khàn khàn đặc hữu chào hỏi với nhị ca. 

- Chào cô, Trịnh chủ nhiệm! 

Lưu Vĩ Hồng đưa tay bắt tay nàng, mỉm cười nói. 

Thân phận phía chính phủ của Trịnh Hiểu Yến là một chủ nhiệm văn phòng thuộc một đơn vị trong Quốc Vụ Viện, cấp bậc hình như là Chính Khoa, có lẽ là Phó Sở, đối với những con cháu thế gia hào môn thủ đô mà nói, vô luận là Chính Khoa hay Phó Sở, đều không sao cả, chỉ là cấp bậc mà thôi. Ở trong hội ăn chơi có nổi danh được hay không, mấu chốt còn phải xem thủ đoạn của chính mình, cấp bậc không có gì đáng nói. Chỉ có một chủ tịch ở ngoài thủ đô như Lưu Vĩ Hồng, hoặc bí thư Huyện ủy như Hạ Mạnh Cường, hoặc là hỗn được vị trí thực quyền trong Ủy ban và các bộ trung ương quốc gia, mới xem như có chút phân lượng. 

Sắc mặt Trịnh Hiểu Yến nhất thời trầm xuống, hờn giận nói: 

- Nhị thiếu, xem thường tôi sao? Có cần chính thức như vậy sao? Nếu anh nể tình, hãy như tiểu Tam gọi tôi một tiếng Linh Linh tỷ, nếu cảm thấy không kéo được mặt mũi nam tử hán, vậy gọi Linh Linh là được rồi. 

Gương mặt Lưu Vĩ Hồng vẫn mang vẻ mỉm cười, nói: 

- Lần đầu gặp mặt, không tốt thất lễ. 

Trịnh Hiểu Yến càng thêm mất hứng, rút tay xoay người nói với Trình Sơn: 

- Tiểu Tam nhi, đại ca nhà cậu không thú vị chút nào. Xa lạ như vậy, đêm nay thật đáng xấu hổ. Tôi nghĩ hay là tôi đi thôi! 

Nói xong thật sự cất bước bỏ đi. 

Tính cách của Trịnh Hiểu Yến thật đúng như bề ngoài của nàng, vô cùng sắc bén, không hề lưu mặt mũi cho nhị ca chút nào. 

- Ai ai, đừng đừng đừng, Linh Linh tỷ, đừng làm như vậy…cho tôi chút mặt mũi được không? 

Trình Sơn liền hoảng tay chân, vội vàng bước tới lôi kéo. 

Vị bà cô này nếu như vậy mà rời khỏi, bảo mặt mũi nhị ca làm sao chịu đựng? Làm uổng công Trình Sơn còn trịnh trọng tiến cử với nhị ca! Mặt mũi Trình tam gia cũng không còn lại chút gì. 

- Tam nhi! 

Lưu Vĩ Hồng hờ hững quát một tiếng. 

Bàn tay vươn ra định lôi kéo Trịnh Hiểu Yến của Trình Sơn nhất thời liền cứng ngắc lơ lửng, không biết nên tiếp tục đưa tới hay thu về. 

- Trịnh chủ nhiệm, có phải là mỗi người đều phải dựa theo quy củ của cô làm việc hay không? 

Lưu Vĩ Hồng lại hờ hững hỏi Trịnh Hiểu Yến. 

Trịnh Hiểu Yến xoay người lại, cao thấp đánh giá Lưu Vĩ Hồng một lúc, ánh mắt phi thường trắng trợn, không có chút nào che giấu, Lưu Vĩ Hồng lẳng lặng đứng nơi đó, lại không hề tránh né cũng không bối rối, thật hứng thú đánh giá Trịnh Hiểu Yến. 

- Lưu chủ tịch, vậy cũng không nhất định. Mấu chốt phải xem bổn sự. Ai có bổn sự lớn, cứ dựa theo quy củ của ai mà làm. Chỉ cần Lưu chủ tịch có thể thắng được tôi, đừng nói là xưng hô, anh bảo tôi làm gì thì tôi làm đó! 

Trịnh Hiểu Yến cười khẽ nói, tựa hồ đã đem chuyện vừa rồi ném ra sau đầu. 

Lưu Vĩ Hồng mỉm cười nói: 

- Nha, vậy tôi đang đi dự Hồng Môn Yến sao? Còn muốn tỷ thí! 

Trịnh Hiểu Yến cười hì hì nói: 

- Nhị thiếu, tiểu Tam không có nói với anh sao? Ở nơi này, là câu lạc bộ tập thể hình. Mọi người chẳng những dùng tài hùng biện, còn phải động thủ. Đã sớm nghe nói qua đại danh đỉnh đỉnh của Lưu nhị thiếu, dù là Hạ đại ca còn bị anh đoạt vợ, nhất định là một nhân vật tột cùng. Sẽ không phải sợ một nữ lưu nhỏ bé như Trịnh Hiểu Yến này đi? 

- Linh Linh tỷ! 

Lưu Vĩ Hồng chưa trả lời, Trình Sơn đã gấp tới mức kêu lên. 

Trịnh Hiểu Yến này, nói chuyện đúng là không dùng đầu óc. Lưu Vĩ Hồng cướp hôn thê của Hạ Mạnh Cường, chuyện như vậy có thể ngang nhiên nói ra sao? Muốn đắc tội chết với Lưu Vĩ Hồng sao? Thật không nghe nói qua Trịnh Hiểu Yến có quan hệ chặt chẽ với Hạ gia đâu, sao nghe vào giống như đang xuất đầu cho Hạ gia đây? 

Hiện giờ Lưu gia, ai cũng có thể đắc tội sao? 

- Làm sao vậy, tiểu Tam nhi? Tôi nói sai sao? Đoạt thì đoạt thôi, sợ cái gì? Lại không phải làm việc gì trái với lương tâm! Tôi nói tiểu Tam nhi, cậu phải học tập một ít với đại ca nhà cậu, dám yêu dám hận, đó mới là đàn ông chân chính. Suốt ngày cậu xen lẫn trong đám đàn bà, sớm muộn gì biến thành ẻo lả. 

Trịnh Hiểu Yến trợn mắt, không hề đem vẻ “cảnh cáo” của Trình Sơn để vào trong lòng. 

Gặp phải một vị cân quắc anh hào như vậy, một đời “nữ hiệp”, Trình tam nhi thật đúng là không biết nên làm gì, chỉ đành hắc hắc cười. Hay ở chỗ vị đại tỷ này còn chưa bỏ đi, chỉ cần chịu lưu lại, vậy thật không tệ lắm. 

- Thế nào, nhị thiếu, có muốn tỷ thí mấy chiêu hay không? 

Trịnh Hiểu Yến đả kích lòng tự trọng của Trình Sơn xong, lập tức lại bão nổi với Lưu chủ tịch. 

Một cô gái có cá tính cường hãn như thế, Lưu Vĩ Hồng thật đúng là lần đầu tiên nhìn thấy. Nhưng Lưu nhị ca cũng không phải loại người dễ dàng bị người “khiêu khích”, hơn nữa làm người đứng đầu một thời gian dài, càng phải như vậy, làm gì đều phải tự nhiên nắm quyền chủ động. 

- Ha ha, Trịnh chủ nhiệm, đêm nay tôi tới mời cô nói chuyện phiếm một chút thôi. Không dự định tỷ thí gì với cô! 

- Thiết! 

Trịnh Hiểu Yến liền vung tay lên, trên mặt lộ ra vẻ mặt thật khinh thường. 

- Nhị thiếu, anh thật không thú vị! Đều nói trăm nghe không bằng một thấy, hôm nay tôi xem như biết câu này có ý tứ gì. Có phải anh làm cán bộ lãnh đạo cơ sở lâu ngày, đều dùng giọng điệu như vậy, luôn cẩn thận, không dám nhanh nhẹn dứt khoát? 

Lưu Vĩ Hồng vẫn vững vàng đứng yên nơi đó, không nói lời nào, không hề có chút ý tứ bị “mắc mưu”. 

- Được, tôi cũng không miễn cưỡng anh. Đàn ông nha, thật không thể làm quan. Vừa trở thành quan liền hết thú vị. Dù hảo hán tử có là đàn ông chân chính, cũng bị mài tới mức không còn gì hứng thú. Được, nếu nhị ca không coi trọng tôi, muốn nói chuyện phiếm với tôi, vậy xin mời. Chúng ta qua bên kia tán gẫu. 

- Được, Trịnh chủ nhiệm, mời! 

Lưu Vĩ Hồng vẫn nho nhã lễ độ nói. 

Thấy bộ dạng buồn bực muốn hộc máu của Trịnh Hiểu Yến, Trình Sơn liền hé miệng cười trộm không thôi. Chỉ có người như nhị ca, mới có thể làm cho Trịnh đại tiểu thư buồn bực như thế đi? 

Nhưng cũng thật là bản lãnh! 

Trịnh Hiểu Yến lập tức ngẩng đầu sải bước đi phía trước, vòng eo lắc nhẹ, phong tư lay động, vô luận từ góc độ nào nhìn xem, đều đẹp không sao tả xiết. Một mỹ nữ thượng hạng như vậy, lại phối hợp với tính cách càng thêm thượng hạng, thật không biết là ông trời dầy yêu hay tạo hóa trêu ngươi. 

Bất quá nói đi thì nói lại, nếu Trịnh Hiểu Yến cũng giống như đại bộ phận tiểu thư thế gia, tao nhã thủ lễ, điềm đạm nho nhã xinh đẹp, chỉ sợ cũng không có được hương vị mê người như vậy. 


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.