Quan Gia

Chương 714: Chương 714: Vật tự do




 

Quan Gia 

Tác Giả: Hãm Bính  

Chương 714: Vật tự do 

Nhóm dịch: PQT 

Nguồn: metruyen.com 

 

- Chị Linh Linh, quán bow-ling ở bên kia.... 

Trình Sơn đang luống cuống bám theo phía sau Trịnh Hiểu Yến, lúc này khẽ nhắc nhở một câu. Đúng như lúc trước nói là, cùng nhau đi đánh bow-ling. 

Trịnh Hiểu Yến không thèm quay đầu lại, mà nói: 

- Không chơi bow-ling đâu. Chúng ta đi học nhu đạo! 

- Hả? 

Trình Sơn nghe vậy, thì đầu óc không khỏi choáng váng. 

Tại sao lại muốn học nhu đạo nhỉ? 

Thật lòng mà nói, mấy cái chuyện đánh đấm thể dục này, Trình Sơn không mấy ưa thích cho lắm. Hai năm qua, Trình Sơn đều vui chơi đàng hoàng, không hề làm chuyện gì hư hỏng cả. 

- Nhị ca.... 

Trình Sơn có chút lo lắng nhìn về phía Lưu Vĩ Hồng, trong lòng âm thầm kêu khổ. Mặc dù sớm đã biết Trịnh Hiểu Yến không phải là đèn cạn dầu, cho dù ở ngay trước mặt của nhị ca, cũng không nhất định phải giữ phép tắc. Nhưng bây giờ xem ra, Trịnh Hiểu Yến này đúng là thái quá, dường như là một mực muốn gây trở ngại cho Lưu nhị ca. 

Nhị ca đắc tội với nàng ư? 

Lưu Vĩ Hồng khẽ mỉm cười, không quan tâm nhiều lắm. 

Vả lại hắn cũng muốn nhìn xem, Trịnh đại tiểu thư đang giở cái trò gì? 

Câu lạc bộ Phú Hoa nhu đạo quán, đúng thật là có huyến luyện viên người Nhật Bản, phong cách trang hoàng rất xa hoa, ước chừng có khoảng hai chục người cả nam lẫn nữ trẻ tuổi, đang tập luyện môn Nhu đạo ở bên trong. 

- Chị Linh... 

Vừa trông thấy Trịnh Hiểu Yến bước vào, một người trẻ tuổi liền sôi nổi hô tên của nàng, xem như là chào hỏi. 

- Ơ, Trình Sơn, làm sao anh cũng tới đây vậy? 

Trong đây có người quen Trình Sơn, cười hì hì bước đến gần, đánh Trình Sơn một quyền, thiếu chút nữa là làm cho hắn lảo đảo ngã nhào vì mất thăng bằng rồi. 

- Tiểu Hoàng, thực ra thì cậu đã ở đâu vậy.... 

Trình Sơn giống như cũng khá thân thuộc cùng với người này. Xem bộ dáng của hai người, thì khẳng định Tiểu Hoàng cũng là đệ tử thế gia rồi. 

- Đúng thực là kỳ quái, làm sao anh lại đến đây thế? Mặt trời mọc từ đằng tây hay sao? 

Tiểu Hoàng cười ha hả trêu chọc Trình Sơn, hơn nữa trong lòng quả thực là đang kỳ quái. Mấy trò tập thể hình như thế này, có vẻ cùng Trình Sơn là không hợp nhau lắm. Hắn từng nói không có thời gian đi chơi mấy cái trò này rồi mà? 

Lúc này, trên đài có hai tuyển thủ nhu đạo đang giao phong cùng nhau. Ở ngay bên ngoài, có một người là đàn ông trung niên thần tình uy nghiêm, khoanh chân ngồi chổm hỗm ở một bên quan sát. Người này đường nét trên khuôn mặt rất cường ngạnh, phỏng chừng chính là vị huấn luyện viên người Nhật Bản. 

- Nhị thiếu gia, mời ngồi! 

Trịnh Hiểu Yến, nhanh chóng dẫn Lưu Vĩ Hồng tới trước đài, chỉ vào một tấm thảm bông ở trên sàn nhà, nói. 

Theo sau, không chờ Lưu Vĩ Hồng kịp hành động, nàng đã ngồi quỳ hai đầu gối xuống đất, lưng dựng thẳng lên, cùng tư thế của gã huấn luyện viên kia rất giống nhau, đồng thời bắt đầu quan sát trận đấu ơ trên khán đài. 

Lưu Vĩ Hồng bộ dáng uể oải ngồi xuống tấm thảm làm bằng vải bông, hiển nhiên không phải là tư thế quỳ xuống tấm thảm lót sàn nhà, mà là một tư thế ngồi thực tùy ý. 

Trịnh Hiểu Yến khẽ liếc mắt nhìn Lưu Vĩ Hồng một cái, hờ hững nói: 

- Nhị thiếu gia, anh không biết quy củ ở lớp học nhu đạo hay sao? 

Lưu Vĩ Hồng mỉm cười đáp: 

- Vậy thì còn phải xem là quy củ gì đã. Có một số quy củ cần tuân theo, có một số quy củ sẽ không cần phải tuân theo. Tỷ như quy củ của gã huấn luyện viên kia, tôi không phải là người Nhật Bản, đồng thời cũng không phải là tuyển thủ nhu đạo giống như các cô. Cho nên, mấy cái quy củ này, không tuân theo cũng vậy mà thôi. 

Trịnh Hiểu Yến khẽ gật đầu. 

Xem ra Lưu Vĩ Hồng quả nhiên là danh bất hư truyền, là hạng người bướng bỉnh ương ngạnh. Vốn dĩ, ngay cả vị hôn thê của Hạ Mạnh Cường đều bị hắn đoạt lấy, thì còn có quy củ gì có thể ước thúc được hắn đây chứ? 

Theo sau, ánh mắt sắc bén như đao phong của huấn luyện viên người Nhật Bản thoáng quét về phía này, dừng ở trên người của Lưu Vĩ Hồng, khẽ “hừ” lạnh một tiếng, sau đó lẩm bẩm nói mấy câu tiếng Nhật, dường như là đang mắng Lưu Vĩ Hồng. 

Trịnh Hiểu Yến duyên dáng cười khanh khách, nói: 

- Nhị thiếu gia, huấn luyện viên Sasaki đang tức giận. Hỏi anh đến từ đâu, vì sao lại không tuân theo quy củ? 

Lưu Vĩ Hồng chẳng thèm quan tâm, vẫn bày ra bộ dáng uể oải nói: 

- Cô nói cho hắn ta biết, thứ nhất, tôi ở xa tới đây là khách, hắn mắng chửi người ta như vậy, không phải là đạo tiếp khách đâu. Thứ hai, muốn tôi tuân theo quy củ, thì bọn họ phải xuất ra bổn sự. Nếu như lợi hại, dĩ nhiên là tôi sẽ tuân theo quy củ của bọn họ. 

Trịnh Hiểu Yến hai hàng lông mày khẽ nhướng lên, liếc mắt cao thấp đánh giá Lưu Vĩ Hồng, nói: 

- Nói như vậy, thì nhị thiếu gia cũng là cao thủ môn Nhu Đạo ư? 

Lưu Vĩ Hồng cười đáp: 

- Chưa từng học qua Nhu Đạo. Nhưng môn này cũng có không ít người học, xem như gọi là “Vật tự do” đi. 

Trịnh Hiểu Yến liền cười rộ lên, mang theo thần tình hài hước nói: 

- Lưu manh đầu đường kéo bè kéo đảng đánh nhau mà cũng gọi là Vật tự do hay sao? 

Lưu Vĩ Hồng lạnh nhạt nói: 

- Mặc kệ mèo trắng hay là mèo đen, mèo bắt được chuột mới chính là mèo tốt. Nghe nói cấp bậc Nhu Đạo cũng chia thành mấy giai đoạn, bao gồm cao thủ chín giai đoạn. Khi nào đánh thắng tất cả thì mới có thể thăng cấp, đúng không hả? 

- Nhị thiếu gia, đối với kĩ năng Vật Tự Do của mình có vẻ như rất là tự phụ. Được, Vật Tự Do thì Vật Tự Do! Nhị thiếu gia, hôm nay xin mời anh chỉ điểm một chút. Nếu anh thắng được tôi, anh nói như thế nào thì chính là như thế đó, ok không? 

Trịnh Hiểu Yến mị nhãn như tơ, giống như đang trêu đùa Lưu Vĩ Hồng bình thường. Nếu ngoại nhân nhìn vào, thì làm sao có thể đoán được, thật ra là vị này đang hướng Lưu Vĩ Hồng khiêu chiến ah! 

Lưu Vĩ Hồng không khỏi cười rộ lên, nói: 

- Chủ nhiệm Trịnh, nếu cô muốn giúp thì giúp, không cần thiết phải tìm nhiều lý do như vậy. Tôi đấu vật cùng cô, nếu chuyện này lan truyền ra bên ngoài, người ta không cười chết tôi hay sao đây chứ? 

Trịnh Hiểu Yến cười khúc khích nói: 

- Nhị thiếu gia, cũng không thể nói như vậy được. Cao thủ vật lộn chân chính, quan trọng là dựa vào tá lực đả lực, bốn lạng đẩy ngàn cân. Chưa chắc thân hình cao lớn, thì đã nhất định phải thắng đâu. Khí lực của Trâu so với Hổ vẫn lớn hơn mà.... 

Cũng đã nói đến nước này rồi. Lưu Vĩ Hồng chủ yếu là đã không còn đường lùi nữa rồi. 

Bất kể như thế nào, Lưu nhị ca cũng không thể thừa nhận mình là con trâu lớn ngu ngốc, còn Trịnh Hiểu Yến là lão hổ đi? 

Lúc này, Trình Sơn ở một bên, liền vội vàng nói: 

- Chị Linh, đừng giỡn nữa. Nhị ca làm sao có thể động thủ cùng với chị đây? Chuyện này không công bằng chút nào cả. 

Trịnh Hiểu Yến liếc mắt nhìn hắn một cái, giống như cười mà không phải cười nói: 

- Tiểu Tam Nhi, đứng qua một bên đi, chuyện này không quan hệ tới cậu đâu. Nhị thiếu gia, mời đi theo tôi đến phòng thay quần áo.... 

Lưu Vĩ Hồng chợt hỏi: 

- Muốn đánh thật sao? 

- Đương nhiên! 

- Được rồi. Vậy thì chơi luôn đi, cũng không cần phải thay quần áo đâu, tôi không quen mặc trang phục của võ giả Nhu Đạo. Cứ như vầy mà đánh thôi. Trịnh chủ nhiệm là cao thủ môn Nhu Đạo, tôi sẽ đứng im bất động, nếu cô có thể đánh ngã tôi, thì tính là cô thắng. 

Trịnh Hiểu Yến cười ha hả nói: 

- Nhị thiếu gia, lời này thật đúng là sảng khoái. Được, anh là đại lão gia, tôi biết anh rất quan tâm đến thể diện. Được rồi, vậy thì quyết định như thế đấy nhé. Mời! 

Vừa nói dứt lời, Trịnh Hiểu Yến liền đứng dậy, tùy tay cởi áo khoác ngoài ra. Theo sau, Trịnh Hiểu Yến nói vài câu tiếng Nhật cùng với huấn luyện viên Sasaki. Sasaki không khỏi liếc mắt kinh ngạc nhìn Lưu Vĩ Hồng, cao thấp đánh giá một hồi. Đừng thấy Trịnh Hiểu Yến là phụ nữ mà xem thường, bởi vì nàng cũng là một trong số những đệ tử đắc ý nhất của Sasaki, trên phương diện Nhu Đạo, trình độ kĩ thuật rất giỏi. Gã đàn ông này, chẳng biết từ đâu đến đây, mà lại dám huênh hoang như thế. 

Lúc này, Sasaki nhanh chân bước ra, rồi phất phất tay, hai gã tuyển thủ Nhu Đạo đang giao tranh ở trên đài, liền cúi đầu lui xuống. 

Trịnh Hiểu Yến vung chân tay khởi động, bước lên đài, cười nói: 

- Chư vị đồng môn, hôm nay tôi sẽ thi đấu một trận hữu nghị cùng với Lưu nhị thiếu. Lưu nhị thiếu là cao thủ môn Vật Tự Do. Quy tắc là như thế này, hắn sẽ đứng im bất động, chỉ cần tôi vật ngã hắn coi như là sẽ thắng. 

Nói xong, nàng hướng bốn phía xung quanh mà ôm quyền chào! 

- Xôn xao..... 

Nhất thời bên dưới đài vang lên thành một mảnh, ánh mắt nhìn về phía Lưu Vĩ Hồng, thực giống như là đang nhìn thấy một tên điên bình thường. 

- Kẻ nào mà dám khoác loác như vậy đây chứ! 

- Chị Linh, vật ngã hắn đi! 

Mấy vị hậu sinh trẻ tuổi liền sôi nổi hét lên. 

- Nhị thiếu gia, xin mời! 

Trịnh Hiểu Yến đứng trên lôi đài vươn tay ra mời, diễn cảm trên mặt là cực kỳ hưng phấn. 

Lưu Vĩ Hồng khẽ lắc đầu, chậm rãi bước lên sàn thi đấu thể thao. 

Lưu nhị ca thực không nghĩ tới, lần đầu tiên gặp mặt Trịnh Hiểu Yến mà lại cần phải động tới binh đao. Động thủ so chiêu cùng phụ nữ, đây là chuyện tình mà trước đây Lưu Vĩ Hồng chưa bao giờ từng nghĩ qua. Bất quá, trước mắt dường như cũng không còn đường lùi nữa rồi. 

- À, Trình Sơn này, vị này là ai thế? Mà ngưu vậy! 

Lúc này, Tiểu Hoàng đi tới gần bên người Trình Sơn, có chút hài hước nói: 

- Đứng im bất động so chiêu cùng Linh tỷ, đầu hắn không bị nước vào đó chứ? Chẳng hiểu hắn có biết Linh tỷ là cao thủ nhu đạo cấp 5 hay không nhỉ? 

Trình Sơn nhíu mày, khẽ hỏi: 

- Cao thủ cấp 5? Là cái trình độ gì? 

- Trình độ gì ư? Giống như anh vậy, Linh tỷ chỉ cần dùng một chiêu là có thể đánh ngã anh rồi. Tiểu tử anh ngay cả một chút cơ hội cũng sẽ không có đâu! 

Nghe vậy, Trình Sơn liền thở phào ra một cái, cười nói: 

- Nếu trình độ như thế, vậy thì sẽ vô sự rồi. Giống như tôi vậy, ba người hợp lại cũng không thể thu thập nổi nhị ca đâu. Chờ xem đi, xem nhị ca thu thập Linh tỷ như thế nào nhé, ha ha.... 

- Dừng, tôi không tin đâu! 

Tiểu Hoàng rõ ràng là người rất sùng bái Trịnh Hiểu Yến, cho nên mới lộ ra vẻ mặt phi thường khó chịu, ánh mắt nhìn về phía Trình Sơn cũng trở nên bất hảo. 

- Tin hay không thì tùy cậu thôi. Tôi đi theo nhị ca nhiều năm như vậy, kĩ năng của nhị ca tôi có thể không biết hay sao? Cái này, phải nói là thân kinh bách chiến rồi. Tiểu Hoàng à, cái chuyện đánh nhau này, thì phải có kinh nghiệm thực chiến, chỉ dựa vào kĩ năng mà mình luyện tập ra được, ở trong phòng thể dục thể thao là không dùng được đâu. 

Thấy hắn luôn miệng đem Nhu Đạo cùng Vật Tự Do gán ghép thành chuyện “đánh nhau”. Tiểu Hoàng liền hung hăng trợn trừng mắt lên. Cùng với người không hiểu biết gì, đàm luận về “tri thức chuyên nghiệp”, quả đúng là tốn công tốn sức! 


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.