Quan Gia

Chương 383: Chương 383: Chân chính tôn trọng




 

Quan Gia 

Tác Giả: Hãm Bính  

Chương 383: Chân chính tôn trọng 

Nhóm dịch: PQT  

Nguồn: metruyen.com 

 

 

 

 

Lưu Vĩ Hồng cùng Chu Kiến Quốc nói chuyện tới hơn tám giờ mới đứng dậy cáo từ. 

Chu Kiến Quốc cũng không giữ lại, nói: 

- Vĩ Hồng, khuya hôm nay không cần quay về chứ? 

Lưu Vĩ Hồng cười nói: 

- Chuyện bên Sở giao thông còn chưa làm xong, cháu phải ở lại hai ngày. Lý Hâm đã đi thành phố Hãn Hồ, phải hai ngày nữa mới về. 

Quan hệ giữa hắn và Lý Hâm Chu Kiến Quốc cũng biết. Nếu không phải Lý Hâm đi vắng, hôm nay Lưu Vĩ Hồng cũng không cần mời hai vị khoa trưởng Sở giao thông đi ăn cơm. Dù Lý Hâm không thể thu xếp toàn bộ sự tình cho hắn, ít nhất có thể giúp hắn ước hẹn một cán bộ phụ trách chân chính bên Sở giao thông đi ra ăn một bữa cơm là không thành vấn đề. 

- Tốt lắm, vậy cậu ở lại trong nhà khách Thành ủy đi. Tôi gọi điện thoại cho họ. 

Lưu Vĩ Hồng vội nói: 

- Bí thư, không cần gọi điện thoại, cháu đã đăng ký rồi. 

- Được được… 

Chu Kiến Quốc liên tục gật đầu. 

Cô Vu nói: 

- Vĩ Hồng, nếu không có việc gì thì cứ tới bên này ăn cơm đi, cô làm thức ăn phong vị Thanh Phong mời cháu. 

- Ai, được quá, cảm ơn cô. 

Chu Ngọc Hà nói: 

- Cha mẹ, con cũng về trường học đây. Vừa lúc Lưu Vĩ Hồng có xe, để ảnh chở con đi. 

Chu Kiến Quốc nhất thời có chút mất hứng, nói: 

- Ngọc Hà, không phải nói hôm nay sẽ ở lại nhà sao? 

Chu Ngọc Hà thản nhiên nói: 

- Con đã quen ở lại trường học rồi. Hơn nữa con còn có chút chuyện muốn trao đổi với Lưu Vĩ Hồng. 

Không đợi Chu Kiến Quốc trả lời, cô Vu lập tức nói: 

- Tốt lắm tốt lắm, con quay về trường học đi. Vĩ Hồng, vất vả cháu đưa Ngọc Hà dùm cô một chút nhé. 

Lưu Vĩ Hồng cười nói: 

- Cô Vu, không có gì, đây hẳn nên làm mà. Cháu cùng bác sĩ Chu là bạn bè thôi. 

- Đúng đúng, hai người trẻ tuổi, nên trao đổi nhiều hơn, a a… 

Cô Vu nhìn sang Lưu Vĩ Hồng, lại nhìn sang Chu Ngọc Hà, vẻ mặt tươi cười híp cả mắt. Tuy rằng nghe nói Lưu Vĩ Hồng quen Đường Thu Diệp, nhưng không phải còn chưa kết hôn sao? Chỉ cần chưa kết hôn, sự tình này sẽ như thế nào còn chưa nhất định. Cô Vu thật sự lo lắng cho chung thân đại sự của Chu Ngọc Hà, nếu thật có thể quen với Lưu Vĩ Hồng, vậy thật quá tốt. 

Chu Ngọc Hà cùng Lưu Vĩ Hồng cũng biết cô Vu đang suy nghĩ chuyện gì, nhưng không ai nói ra, lập tức đi ra cửa. Chiếc Santana chậm rãi chạy nhanh ra khỏi biệt thự nhỏ. Chiếc Santana này là Ủy ban huyện phân cho khu Giáp Sơn, còn chiếc Paolo mượn của bên phòng xây dựng đem trả lại. Lưu nhị ca cũng không muốn tiếp tục tính toán chiếm chút tiện nghi của người ta thêm nữa. 

Đều là tài sản của nhà nước không phải sao? 

- Bác sĩ Chu, gặp phải phiền toái gì cần bỉ nhân giải thích nghi hoặc? 

Lưu Vĩ Hồng vừa lái xe vừa cười trêu chọc. Hắn đã nhìn ra, Chu Ngọc Hà không muốn ở lại nhà chỉ là một nguyên nhân, tựa hồ thực sự còn có việc muốn tán gẫu với hắn. 

Chu Ngọc Hà mỉm cười, chìa bàn tay nhỏ bé tinh xảo nắm tay Lưu Vĩ Hồng. Cứ nhè nhẹ nắm chặt như vậy, tựa hồ sự quan hệ giữa hai người lại càng thêm thân mật khăng khít. 

Lưu Vĩ Hồng đột nhiên đảo tay lái, Santana lại rẽ sang đường khác. 

Đây không phải con đường đi tới đại học Ninh Thanh. 

Hai hàng lông mày Chu Ngọc Hà chợt nhướng lên. 

Lưu Vĩ Hồng cười cười, nói: 

- Tôi mời cô uống cà phê. 

Chân mày Chu Ngọc Hà chợt giãn ra, thản nhiên “ân” một tiếng. 

Thành phố Đại Ninh vào những năm 90, đã bắt đầu có quán cà phê, thật hiếm thấy, nhưng không phải hoàn toàn không có. Vào kiếp trước, Lưu Vĩ Hồng còn dạy học tại trường Nông Nghiệp Thanh Phong, vài năm sau mới chuyển lên Nông Khoa viện trên tỉnh. Nhưng trước kia Lưu Vĩ Hồng từng đến Đại Ninh tụ họp với bạn học cũ, nên biết nơi nào có quán cà phê. 

Lưu Vĩ Hồng lái xe đi tới “Khách sạn Thiên Hoa”, trước mắt xem như là khách sạn nhất nhì Đại Ninh, bên trong còn có nhà hàng Tây cùng quán cà phê. 

Hơn tám giờ tối, là lúc mới bắt đầu cuộc sống về đêm, bên trong khách sạn Thiên Hoa đèn đuốc sáng trưng, âm nhạc du dương, ngoài cửa khách sạn những ngọn đèn đủ màu chiếu xuống, nhấp nháy vẻ mê ly mộng ảo sáng lạn. 

Lưu Vĩ Hồng cùng Chu Ngọc Hà đi vào quán cà phê, bên trong thật u tĩnh, đại đa số khách nhân đều đang thấp giọng nói chuyện, cho dù thoải mái cười to thanh âm cũng ép xuống rất thấp. Tựa hồ đi tới những nơi xa hoa như thế này, tố chất của mỗi người đều tự nhiên tăng lên một bậc. Đương nhiên những người có thể tới khách sạn Thiên Hoa uống cà phê, tuyệt đối đều là người có tiền. Cho dù là nhà giàu mới nổi, cũng sẽ để ý tới thân phận của mình. Thậm chí càng là nhà giàu mới nổi, càng muốn giả vờ làm nhân sĩ cao nhã. 

Đây cũng là một loại khao khát tâm lý rất muốn được “xã hội thượng lưu” thừa nhận. 

Lưu Vĩ Hồng và Chu Ngọc Hà ngồi xuống ngay gần cửa sổ. Quán cà phê này bố trí có phong cách, toàn bộ đều là ghế nệm, dùng dây thừng treo trên trần nhà, dây thừng còn quấn quanh một ít hoa cỏ dây leo, tựa như đưa thân vào thiên nhiên rộng lớn. Loại trang hoàng này dù là người đời sau cũng cho là phi thường tỉ mỉ, thật sự được “bộ tộc nhất phú” hâm mộ. 

Lưu Vĩ Hồng cao ráo soái khí, Chu Ngọc Hà điềm đạm nho nhã mềm mại, hai người sóng vai, thật sự cân xứng với bầu không khí cực kỳ ấm áp này. 

Nữ phục vụ mặc bộ váy màu đỏ tím nhẹ nhàng đi tới, hơi cúi đầu: 

- Hai vị muốn dùng gì? 

Lưu Vĩ Hồng gọi hai ly cà phê cùng vài món điểm tâm. 

Thấy Lưu Vĩ Hồng gọi điểm tâm, còn có món thịt, Chu Ngọc Hà thoáng cau mày, nói: 

- Buổi tối nên ăn ít thực phẩm chứa nhiều dầu, không tốt tiêu hóa, thật dễ béo phì. 

Lưu Vĩ Hồng cười nói: 

- Đó là cô thôi. Về phần tôi sao, mỗi ngày lượng vận động rất lớn, sau đó trở về còn phải đi quanh vùng khỉ ho cò gáy kia, cơ bản không có hi vọng nhìn thấy mình có thể béo phì lên đâu. 

Chu Ngọc Hà nhàn nhạt cười, nhưng không khuyên bảo thêm. 

Người này nhìn qua quả thật như vĩnh viễn đều có tinh lực dồi dào như vậy, lại ưa thích vận động, hẳn rất khó béo lên. 

codon.trai 


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.