Cà phê cùng thức ăn được bưng lên, Chu Ngọc Hà bưng một ly cà phê nhẹ nhàng đưa lên bên miệng. Những cô gái bình thường khi bưng cốc cà phê luôn thật tự nhiên dùng hai ngón tay nhón lấy. Chu Ngọc Hà lại khác, chẳng những không chỉ dùng ngón tay còn dùng cả nguyên đốt ngón tay, còn có chút trắng bệch, bộ dạng như đang dùng hết sức.
Lưu Vĩ Hồng liếc mắt nhìn nàng, nói:
- Bác sĩ Chu, cô có tâm sự?
Chu Ngọc Hà nhướng mày, liếc mắt nhìn Lưu Vĩ Hồng, trong ánh mắt đúng là có chút u buồn, hờ hững hỏi:
- Làm sao anh biết?
Lưu Vĩ Hồng cười cười, nói:
- Ở cùng một chỗ với một nghiên cứu sinh ngành tâm lý học, dĩ nhiên phải mẫn tuệ hơn một chút. Nhưng tôi có chút kỳ quái, theo lý thuyết cuộc sống của cô hiện tại hẳn phải thật tự tại mới đúng.
Theo quan điểm thế tục mà xem, quả thật Chu Ngọc Hà không có gì không vui. Cha nàng làm quan càng lúc càng lớn, chính nàng còn là một nghiên cứu sinh, còn là chuyên nghiệp mà nàng thích, hoàn toàn không có gì đáng quan tâm. Có lẽ những cô gái bình thường tới lứa tuổi của Chu Ngọc Hà, còn chưa tìm đối tượng, là một lòng tâm sự nặng nề. Nhưng đối với Chu Ngọc Hà mà nói, lại không hề tồn tại vấn đề này. Hiện tại Lưu Vĩ Hồng cơ bản có thể nhận định, Chu Ngọc Hà là một người có chủ nghĩa độc thân, nếu ở phương diện này mà có nỗi phiền não, cũng chỉ là làm sao ứng đối với sự “bức bách” của cha mẹ.
Chu Ngọc Hà nhẹ nhàng lắc đầu nói:
- Không phải là chuyện của tôi. Trong khoảng thời gian này mỗi lần tôi đến đại viện Thường ủy, cha tôi chưa từng được vui vẻ. Hôm nay nhìn thấy anh, anh cũng như vậy, những người làm quan chẳng lẽ luôn phiền não như vậy sao? Vậy tại sao còn có nhiều người muốn tranh đi làm quan như vậy?
Lưu Vĩ Hồng không khỏi ngẩn ra, không thể tưởng được Chu Ngọc Hà vì chuyện này mà không vui. Có lẽ nhìn thấy Chu Kiến Quốc đôi khi lại nhíu mày, cũng là một trong những nguyên nhân làm cho nàng không vui, đối với loại hiện tượng này nàng không hiểu, cũng bởi vì nó mà phiền não. Người học tâm lý học, một khi đối với chuyện gì đó sản sinh tâm lý nghi vấn mà không chiếm được giải đáp, tự nhiên cũng sẽ u buồn.
- Còn nhớ rõ không, tôi đã từng nói với cô về cảm giác thành tựu.
Lưu Vĩ Hồng mỉm cười hỏi.
Chu Ngọc Hà gật gật đầu:
- Đã có cảm giác thành tựu, vậy không nên mỗi ngày đều buồn bực như vậy chứ?
Lưu Vĩ Hồng liền cười:
- Đây là tâm lý của đàn ông. Kỳ thật đàn ông là người hư vinh nhất trên thế giới này, cũng là người không thể thỏa mãn nhất. Thường thường sẽ vì một ít hư ảo gì đó, một ít thứ có lẽ cả đời đều không dùng được, đi liều mạng. Cần, kỳ thật chính là một loại cảm giác thỏa mãn cùng an toàn. Dựa theo quy tắc tâm lý học tới phân tích, đây xem như là do tinh thần cần mà thôi.
Chu Ngọc Hà cười nhẹ một tiếng nói:
- Được rồi, giống như hoàng đế trong quá khứ, đều đã có tam cung lục viện bảy mươi hai phi, trong mắt đều là oanh oanh yến yến, nội tâm thỏa mãn tới cực điểm, nhưng kết quả cuối cùng chính là làm mệt chết chính mình.
Nói tới đây, trong ánh mắt Chu Ngọc Hà nhìn về phía Lưu Vĩ Hồng, liền dẫn theo một chút ý trêu chọc. Vị này có lẽ đang tự thể nghiệm chính mình.
Lưu Vĩ Hồng nghe nàng bất ngờ toát ra ý nghĩ như vậy, không khỏi vô cùng quẫn bách.
Chuyện giữa hắn và Đường Thu Diệp, Chu Ngọc Hà rất rõ ràng, còn từng khích lệ hắn làm ra chuyện tốt. Không ngờ ở trong lòng Chu Ngọc Hà, Lưu bí thư lại là một người “lòng tham không đáy” không chút mẫu mực.
- Uy, chúng ta không phải là bạn thân sao? Cô nên trượng nghĩa một chút chứ!
Lưu Vĩ Hồng có chút hổn hển nói. Nếu như là người khác nói hắn như vậy, tỷ như là Hồ Ngạn Bác hay Trình tam nhi, Lưu nhị ca tất nhiên sẽ không thèm để ý chút nào. Nhưng người “bạn thân” như Chu Ngọc Hà, chung quy vẫn có chút đặc thù. Lưu Vĩ Hồng như thế nào cũng không thể xem thường nàng, huống chi nàng còn là một cô gái trẻ tuổi xinh đẹp.
Chu Ngọc Hà thản nhiên cười, tựa như hoa bách hợp nở rộ, cực kỳ kiều diễm.
Trên khuôn mặt cô gái rất ít cười này lại đột nhiên hiện lên dáng tươi cười vui vẻ, thường thường đều làm cho người ta có loại cảm giác kinh diễm cực độ.
Lưu Vĩ Hồng nói thầm:
- Uy, cô đừng làm thế này. Nếu còn thêm vài lần, bảo tôi làm sao dám xem cô là bạn thân đây?
Dáng tươi cười của Chu Ngọc Hà lập tức thu liễm, hờ hững nói:
- Bạn bè cũng có rất nhiều loại. Không nhất định cùng anh chén rượu lớn hay ăn thịt nhiều, cùng anh xông vào trận địa mới gọi là bạn thân.
Câu nói này Lưu Vĩ Hồng hoàn toàn đồng ý, lập tức liên tục gật đầu nói:
- Thật có đạo lý, rất đúng. Có một người bạn có thể lẳng lặng nghe tôi nói chuyện, cũng chính là phần phúc.
- Vậy anh đem phiền não của anh nói ra đi. Tôi không nhất định có thể giải thích anh, nhưng làm người chịu nghe sẽ không thành vấn đề.
- Tốt.
Lưu Vĩ Hồng ha ha cười, đương nhiên tiếng cười là cố ý giảm thấp xuống, không thể phá hư loại hoàn cảnh yên lặng bên trong quán cà phê này.
Lưu nhị ca chính là người văn minh.
Kế tiếp Lưu Vĩ Hồng quả nhiên đem đủ loại lực cản mình gặp phải trong công tác đều nói ra, ngay cả việc đấu tranh cách đó không lâu với Mễ Khắc Lương cùng Trần Văn Đông, cùng với việc Mộ Tân Dân cố ý ngáng chân hắn, đều nói ra từ đầu chí cuối.
Chu Ngọc Hà chỉ lẳng lặng nghe, cũng không nói chen vào, ánh mắt cùng vẻ mặt thật dịu dàng. Ân, người đàn ông nhìn qua vô cùng cường hãn, tựa hồ không có khó khăn gì có thể đánh bại hắn, nguyên lai cũng có thời gian buồn bực như thế. Hơn nữa thời gian buồn bực còn không ít, luôn luôn đến liên tục. Xem ra việc làm quan, quả thật không phải là một công việc thoải mái. Lại có vô số đàn ông, thậm chí đều là tinh anh, đều người trước ngã xuống người sau tiến lên vọt vào quan trường, cam tâm tình nguyện đi chịu đủ giày vò.
Trên thế giới có rất nhiều điều thật không có đạo lý nào để giải thích.
Lưu Vĩ Hồng “nói hết” cũng mất nửa giờ, đem toàn bộ buồn bực trong nội tâm của mình, toàn bộ phát tiết ra, nhất thời cảm thấy được “ý chí đại sướng”, bưng ly cà phê uống hai hơi, lại cắn mấy cuốn gỏi, răng rắc nhai một trận, thở phào một hơi thật dài, bộ dạng rất thích ý.
- Anh có hối hận không? Với tài ba của anh, làm nghề gì cũng thật xuất sắc.
Lẳng lặng nghe xong Lưu Vĩ Hồng “thổ xong nước đắng”, Chu Ngọc Hà nhẹ giọng hỏi, ánh mắt nhìn Lưu Vĩ Hồng thật trong suốt, mang theo vài phần tán thưởng. Lưu Vĩ Hồng nói hết, không phải là làm cho nàng càng thêm nhận thức Lưu Vĩ Hồng thâm sâu hơn một tầng?
Lưu Vĩ Hồng khẽ cười một tiếng nói:
- Không có gì hối hận. Nếu mình đã lựa chọn con đường này, vậy chỉ đành tiếp tục đi xuống. Là phong quang vô hạn cũng tốt, là suy sụp buồn bã cũng tốt, đều chẳng trách người khác.
Ánh mắt Chu Ngọc Hà tựa như bị lớp sương mù che chắn, tựa hồ nhớ ra tâm sự nào đó, khoảnh khắc chợt nói thầm một câu.
- Đàn ông, thật sự là kỳ quái…
- Cô nói cái gì?
- Không có gì. Chúng ta đi tôi, trễ quá ký túc xá sẽ đóng cửa.
- Uhm.
Lưu Vĩ Hồng gật đầu, lập tức thanh toán tiền, hai người đi ra cửa.
Santana rất nhanh lái tới trường đại học Ninh Thanh, chạy về ký túc xá nghiên cứu sinh của Chu Ngọc Hà.
- Di?
Nguyên bản Chu Ngọc Hà đang im lặng ngồi trong xe, bỗng nhiên kinh ngạc hô nhỏ một tiếng, ánh mắt nhìn ra ngoài cửa sổ.
- Hình như Đào Hoa gặp phải phiền toái.
Lưu Vĩ Hồng nhìn theo, chỉ thấy xe vừa lướt qua quầy hàng của Hoàng Đào Hoa. Lúc này bên ngoài quầy tụ tập nhiều người, có nam lẫn nữ, đang vây quanh phía trước quầy hàng, nhiều thanh niên đang hoa tay múa chân, tựa hồ cảm xúc kích động. Nhưng không nhìn thấy Hoàng Đào Hoa, tựa hồ bị những người này che khuất.
Lưu Vĩ Hồng liền cho xe dừng lại, cùng Chu Ngọc Hà xuống xe đi tới.
- Tự cô xem đi, bao này đều mốc meo, có thể ăn sao?
Vừa mới đến gần, chợt nghe thanh âm tức giận của một thanh niên.
- Đúng vậy đúng vậy, khó trách hai hôm nay tôi đều bị tiêu chảy, nguyên lai là ăn phải bánh bao không sạch sẽ chỗ này…cô đó, bình thường nhìn qua thật thành thật, làm sao lại như vậy chứ? Lương tâm xấu xa!
Thanh âm một cô gái vang lên.
- Thật quá đáng!
Có người phụ họa theo.
- Không…không phải, bánh bao này không phải tôi làm, tôi…tôi chỉ mua từ công ty bán sỉ tới…tôi, tôi không biết bị mốc meo, thật xin lỗi…
Khoảnh khắc lại nghe thanh âm sợ hãi của Hoàng Đào Hoa truyền ra, mang theo tiếng khóc nức nở, vô cùng gấp gáp.
- Thiết! Gạt người! Cô hống ai vậy? Ai tin tưởng a? Những kẻ buôn bán như các người không có ai là người tốt, tất cả đều là gian thương. Uổng cho chúng tôi bình thường luôn tin tưởng cô, cô lại làm chuyện như vậy…cô không thấy có lỗi sao?
Vẫn là thanh âm của cô gái kia.
Lưu Vĩ Hồng cùng Chu Ngọc Hà nhìn nhau, nghe ra tựa hồ có chút phiền toái.
- Tôi…tôi thật sự là không biết…
Hoàng Đào Hoa muốn khóc thành tiếng.
- Các bạn sinh viên, nhường một chút nhường một chút, chuyện gì xảy ra?
Lưu Vĩ Hồng lập tức chen chúc đi vào, Chu Ngọc Hà tự nhiên đi cùng hắn, rất nhanh đi tới trước cửa quầy hàng.
- Lưu…Lưu bí thư? Chị Ngọc Hà…ô …ô…
Thần tình Hoàng Đào Hoa vừa lo âu vừa ủy khuất không nghĩ tới lại đột nhiên nhìn thấy Lưu Vĩ Hồng, vui mừng kêu lên một tiếng, liền ủy khuất òa khóc. Nhưng nàng dùng ngôn ngữ vùng Giáp Sơn, nên mọi người không biết nàng gọi Lưu bí thư.
Chu Ngọc Hà liền nhẹ vỗ về tóc nàng, an ủi:
- Đào Hoa, đừng khóc. Đã xảy ra chuyện gì?
- Ô ô..này…bánh bao bị mốc meo này…em…em cũng không biết, em mua từ công ty phục vụ lao động theo giá sỉ đưa tới…tự mình em còn chưa bao giờ dám ăn nữa…chị Ngọc Hà xem đi, tất cả đều mốc meo…
Hoàng Đào Hoa lau nước mắt, vừa khóc đem mấy túi bánh bao đặt lên quầy.
Loại túi đóng gói này nhìn qua rất có cấp bậc, nhưng vừa vạch ra Lưu Vĩ Hồng liền cầm lên một bánh bao, nhìn kỹ, quả nhiên đã bị mốc meo, đưa lên mũi ngửi, mà nhiên nghe được mùi hôi thối.
- Đền tiền, đền tiền thuốc men!
Một nam sinh vây trước quầy tức giận kêu lên.
- Đúng vậy! Thật xấu xa, sau này không tới chỗ cô này mua đồ nữa!
Nữ sinh kia lập tức phụ họa, đoán chừng là bạn học hoặc bạn gái của nam sinh kia.
Có vài sinh viên khác cũng kêu la theo.
Lưu Vĩ Hồng khoát tay nói:
- Các sinh viên, đừng nóng vội, tôi giải thích tình huống một chút. Xin mọi người yên tâm, các bạn mua phải bánh bao bị mốc meo…chắc chắn sẽ đền tiền cho các bạn, về phần tiền thuốc men, cũng không thành vấn đề, đều đền cả. Mọi người im lặng một chút, được không?
Tuy rằng Lưu Vĩ Hồng còn trẻ tuổi, nhưng làm người đứng đầu lâu như vậy, trên người có một cỗ khí tức uy nghiêm, vài tên sinh viên đều trở nên yên tĩnh lại.