Đoàn người cùng Chu Kiến Quốc nói lời chúc mừng, lại hướng Lưu Vĩ Hồng gật đầu chào. Bọn họ cũng đều biết hàm nghĩa buổi tiệc nhà hôm nay, gặp Lưu Vĩ Hồng ở đây, tự cũng hiểu được Lưu Vĩ Hồng cũng là người được Hiệu trưởng Chu nhìn trúng, sẽ đưa tới đơn vị mới, được giao trách nhiệm quan trọng. Trước đó không lâu Hiệu trưởng Chu đặc biệt đề bạt Lưu Vĩ Hồng làm phó chủ nhiệm phòng Giáo vụ, cũng đã rõ ràng hướng mọi người biểu lộ công khai rằng Lưu Vĩ Hồng là thân tín của Chu Kiến Quốc. Hiện tại Chu Kiến Quốc đảm nhiệm vị trí mới, mang Lưu Vĩ Hồng qua đó là điểu đương nhiên, ai cũng cho là bình thường.
Mấy người khác đều chỉ gật đầu, dù sao Lưu Vĩ Hồng còn quá trẻ, chức vụ cũng là thấp nhất. Trần Sùng Tuệ lại chủ động hướng Lưu Vĩ Hồng vươn tay ra, cười ha hả nói:
- Đồng chí Vĩ Hồng, thật sự là tuổi trẻ đầy hứa hẹn!
Lưu Vĩ Hồng không khỏi âm thầm oán giận. Trần Sùng Tuệ là cấp trên không sai, Lưu Vĩ Hồng cũng quả thật có thể nói là tuổi trẻ đầy hứa hẹn, nhưng Trần Sùng Tuệ không nên vào lúc này nói như vậy, làm động tác như vậy.
Rất đi quá giới hạn!
Trường hợp này chỉ có thể là Hiệu trưởng Chu mới có thể nói như vậy.
Trần Sùng Tuệ có lẽ cần phải cố ý biểu hiện một chút gì đó, thế mà chỉ đối với Lưu Vĩ Hồng nói lời khen ngợi, nhưng Hiệu trưởng Chu nhất định trong lòng không vui. Có lẽ Trần Sùng Tuệ tự cảm thấy cùng Chu Kiến Quốc quan hệ rất thân thiết, bất cứ lúc nào ở đâu, đều có thể đại diện thay Chu Kiến Quốc.
Có thể trước kia là như vậy, trường Trung cấp Nông nghiệp chỉ là cái chỗ lớn như lòng bàn tay, cộng tất cả nhân viên, giáo viên lại cũng chỉ mấy chục người, cả đám cùng làm việc với nhau đã rất nhiều năm, với lại Chu Kiến Quốc cũng không hề tự cao tự đại, cũng sẽ không ai để ý chi tiết này. Nhưng hiện tại đã khác, Chu Kiến Quốc sắp đảm nhiệm Cục trưởng cục Nông nghiệp địa khu, thì đã là viên chức chính thức. Bên trong Cơ quan, cấp bậc cao thấp là rất nghiêm khắc. mặc dù ngày thường cả đám người cũng sẽ cùng một chỗ hay nói giỡn, vui chơi với nhau, trên thực tế khác biệt rất rõ ràng.
Có một câu tục ngữ nói là: Một núi không thể chứa hai con cọp.
Trần Sùng Tuệ “không thấy xa lạ” như vậy, nhưng thật sự không thấy chính là chuyện tốt gì đó.
Trần Sùng Tuệ khiến cho Chu Kiến Quốc nghi kị, vậy cũng không sao, nhưng Lưu Vĩ Hồng cũng không muốn mình ở trong lòng Chu Kiến Quốc có đi lại quá gần với Trần Sùng Tuệ. Đây là tối kỵ. Nghiêm khắc mà nói, mấy người đến đây đêm nay có địa vị trong lòng Chu Kiến Quốc là giống nhau, đều là hạ cấp trực thuộc của ông ta, khác biệt duy nhất chính là chức vụ khác nhau. Trần Sùng Tuệ đột ngột xen ngang, chặn ngay giữa Chu Kiến Quốc và đám người thì không đúng rồi. Chu Kiến Quốc chưa chắc vui mừng có một "Người phát ngôn" như vậy.
Trong lịch sử, tranh chấp quyền lực giữa vua và tướng, kỳ thật cũng chính là ý tứ như vậy.
Lưu Vĩ Hồng trên mặt không cười, rất nghiêm túc nói:
- Đây đều là sự quan tâm trân trọng của Hiệu trưởng Chu đối với tôi mà thôi.
Lưu Vĩ Hồng muốn nói hàm hồ một chút, cũng là có thể, nói thẳng "sự quan tâm trân trọng của Hiệu trưởng đối với tôi " là được, như vậy nhìn qua rất khéo léo, vừa có thể nói là đối với Hiệu trưởng Chu, cũng có thể nói là đối với phó hiệu trưởng Trần, ai cũng không đắc tội.
Nhưng Lưu Vĩ Hồng không muốn hàm hồ như vậy.
Hắn trong đầu rất rõ ràng, hắn chỉ có thể có một "Ông chủ". Ở bất kỳ đơn vị nào cũng là như vậy, ai cũng muốn nhận thêm vài "Ông chủ" để mọi việc đều thuận lợi, nhưng kết quả cuối cùng, chỉ là sẽ đắc tội với tất cả "Ông chủ".
Nếu không phải bởi vì có trí nhớ đời trước, biết Chu Kiến Quốc sẽ trở thành Bí thư huyện ủy, vậy thì Chu Kiến Quốc cũng không chắc sẽ được Lưu Vĩ Hồng nhìn nhận là "Ông chủ". Về phần Trần Sùng Tuệ thì vẫn còn kém một chút.
Người thật sự ở trong quan trường hoặc là nói ở trên sự nghiệp có bất cứ hành động gì, đều không phải là cái kiểu khéo léo này, " nhân vật lợi hại" chu toàn mọi mặt, người như vậy, cũng chỉ là dầu cù là mà thôi, trị không được bệnh nặng. Thật sự có thể thành công một sự nghiệp, phải là loại người luôn có thể nhận rõ tình thế, thuận theo thuỷ triều. Nói cách khác, là có vài người không thể đắc tội, có vài người không thể không đắc tội, có lẽ có thể đạt được sự coi trọng của một số nhân vật càng quan trọng khác.
Lưu Vĩ Hồng mấy tháng trước viết bài văn kia chính là căn cứ vào đạo lý này.
Sự thật chứng minh, hiệu quả vô cùng tốt.
Trần Sùng Tuệ ngẩn ra, lập tức cười nói:
- Đúng vậy, đúng vậy, mọi người đều là dựa vào sự quan tâm trân trọng của Hiệu trưởng Chu, ha ha…
Lưu Vĩ Hồng rõ ràng ở trong mắt Chu Kiến Quốc lại thấy được một chút ý tán thưởng.
Lập tức đoàn người vây quanh cái bàn ngồi xuống, Chu Ngọc Hà lại từ trong bếp đi ra, lần lượt dâng nước trà cho khách.
Trần Sùng Tuệ khích lệ nói:
- Ngọc Hà càng ngày càng đẹp, khôn khéo sáng dạ, sau này ai cưới được con, đúng phúc lớn người đó.
Vốn đây là một câu rất dễ lấy lòng người khác, thế mà lại dường như nói trúng "Chỗ đau" của Chu Ngọc Hà, sắc mặt hơi đổi, rất miễn cưỡng mỉm cười một cái, cũng không đáp lời, lập tức trở về bếp. Khiến cho Trần Sùng Tuệ hơi xấu hổ, đành phải lại bật cười ha hả, qua quít cho qua.
Cũng may hôm nay muốn nói tới chính là chuyện vui lớn, một chút xấu hổ cũng không ở lại lâu trong lòng mọi người, trong phòng khách tiếng cười trò chuyện huyên náo, không khí rất là náo nhiệt.
Cô Vu rất khéo trong việc bếp núc, lại sớm có sự chuẩn bị, khách mời vừa đến đủ, liền từ trong bếp mang thức ăn lên, bày ở trên bàn. Hiệu trưởng Chu lấy ra một bình rượu Phần, Lưu Vĩ Hồng thuận tay nhận lấy, rót đầy rượu cho tất cả mọi người.
- Nào, mọi người chúng ta kính Hiệu trưởng Chu một ly. Chúc mừng Hiệu trưởng Chu quang vinh thăng lên chức vị quan trọng!
Trần Sùng Tuệ lại một lần đảm đương chức trách "Người chủ trì", hướng về Hiệu trưởng Chu giơ ly rượu lên.
Hiệu trưởng trường Trung cấp Nông nghiệp Địa khu là cấp Cục trưởng, Cục trưởng cục Nông nghiệp địa khu cũng là cấp Cục trưởng, cấp bậc là giống nhau, nhưng thực quyền thì lại khác nhau, hơn nữa có vài chỗ, trường Trung cấp Nông nghiệp chính là quy về cục Nông Nghiệp quản lý, nói là quang vinh thăng chức, cũng không sai.
Hiệu trưởng Chu cười nói:
- Ha ha, chính là điều động công tác một chút, chưa thể nói là quang vinh thăng chức.
- Quang vinh thăng chức. Hiệu trưởng Chu lại là bạn học của Chủ tịch Địa khu Lục Đại Dũng, Chủ tịch Địa khu Lục thăng nhiệm Bí thư địa khu mới, Hiệu trưởng Chu sau này cũng là tiền đồ vô lượng a. Đám người chúng ta, đều theo Hiệu trưởng Chu được thơm lây.
Trần Sùng Tuệ tung ra sóng triều nịnh bợ, chỉ là vỗ mông ngựa hơi quá mức "Trắng trợn", chưa đến mức độ thành thục đủ lửa.
- Đúng đúng, chúng ta đi theo Hiệu trưởng được thơm lây...
Mấy người đều thuận miệng phụ họa.
Cô Vu cười tủm tỉm, thật sự là hưng phấn, vẻ mặt Chu Ngọc Hà thì vẫn là thản nhiên, chỉ cùng mọi người cụng ly, rồi chỉ nhấp môi một chút.
- Các vị, hôm nay mời mọi người cùng nhau tụ họp, là có một chuyện muốn cùng với mọi người thương lượng một chút...
Uống vào vài chén rượu, Hiệu trưởng Chu có chút ý tứ, liền bắt đầu nói chuyện chính sự.
Mọi người liền cùng nhau dừng đũa lại, yên lặng đợi lãnh đạo chỉ thị.
Hiệu trưởng Chu đem sự tình thành lập cục Nông nghiệp địa khu Hạo Dương nói ra, lại thẳng thắn nói ra mấy chức vụ mới của mấy người đang ngồi. Trần Sùng Tuệ là Phó cục trưởng thường trực, còn phó hiệu trưởng khác là Tiếu Vi Chính thì sau khi qua đó cũng là đảm nhiệm Phó cục trưởng, chủ nhiệm hành chính tổng hợp và chủ nhiệm giáo vụ còn lại thì lần lượt đảm nhiệm Trưởng phòng. Trên cấp bậc đều là giống nhau, không có gì thay đổi.
Tuy nhiên đoàn người vẫn là rất hưng phấn, cấp bậc giống nhau, nhưng ngậm vàng là khác biệt to lớn. Hơn nữa đoàn người đối với công tác mới, chức vụ mới đều khát khao đầy cõi lòng. Tất cả mọi người biết, một đơn vị mới thành lập, chẳng những có rất nhiều vị trí trống, cũng có rất nhiều món hời đang đợi trước mặt. Vì xây dựng địa khu Hạo Dương mới, ở tỉnh khẳng định sẽ phát xuống nhiều khoản chuyên dùng, như vậy ở đây sẽ có ưu đãi không ít.
Nghe nói do Lưu Vĩ Hồng đảm nhiệm Phó chánh văn phòng, chủ trì công tác, tất cả mọi người hơi bất ngờ. Phó chủ nhiệm thì không sao, mấu chốt là chủ trì công tác. Lại nói tiếp, đây là chức quan béo bở nhất bên trong cán bộ cấp phòng. Nhất là Trần Sùng Tuệ, cảm thấy Lưu Vĩ Hồng quá trẻ, đảm đương chức vị trọng yếu như vậy thì hơi quá. Tuy nhiên Hiệu trưởng Chu lập tức nói văn phòng do y phân công quản lý, Trần Sùng Tuệ lúc này mới vừa lòng gật gật đầu.
Kế tiếp, mọi người vô cùng hào hứng bàn tán công tác mới sắp đến, từng người một đưa ra phương án của mình, phải như thế nào thi triển quyền cước. Cũng có người nhân cơ hội hướng Hiệu trưởng Chu đề xuất, có nên đưa thêm vài ‘người nhà’ đi theo không. Bọn họ là nòng cốt của Hiệu trưởng Chu, bản thân cũng cần phải có vài nòng cốt cổ động chứ.
Hiệu trưởng Chu trầm ngâm trong khoảnh khắc, nói:
- Mang thêm người qua đó cũng không phải là không thể. Tuy nhiên mang nhiều người theo cũng không tốt lắm, thứ nhất dễ dàng bị người ta hoài nghi chúng ta kéo bè kết phái, mặt khác điều động nhân viên quá nhiều, công tác trường nông nghiệp sẽ không tiện khai triển, hiệu trưởng mới tới sẽ có ý kiến.
Trần Sùng Tuệ lập tức nói:
- Vậy có sao đâu, chúng ta mang thêm mấy người đi thì sẽ để trống ra vài vị trí cho ông ta, ông ta hẳn là rất thích mới phải. Ai không muốn sắp xếp thêm mấy người nhà vào đó? Tuy rằng nói trường Nông nghiệp là gân gà, nhưng cũng là còn ít thịt mà. Về phần nói đến kéo bè kết phái, tôi thấy hiệu trưởng cũng là quá lo lắng, một cục Nông nghiệp địa khu lớn như vậy, mười mấy người chúng ta qua đó, cũng không đủ lấp đầy khắp ngõ ngách đâu.
- Đúng vậy, đúng vậy, phó hiệu trưởng Trần nói rất có đạo lý a...
Mấy người khác lại đồng loạt phụ họa.
Hiệu trưởng Chu vẫn hơi không hài lòng, cũng may không có biểu lộ ra ngẫm nghĩ một chút, nói:
- Chuyện này tạm thời gác lại, để tôi suy xét thêm nữa. Mọi người hiện tại phải nghĩ thêm làm thế nào khai triển công tác chức trách bản thân cho tốt. Chủ tịch Địa khu Lục nói, phải trong thời gian ngắn nhất tạo dựng xong cơ sở hạ tầng, mau chóng đi vào hoạt động bình thường. Cục Nông Nghiệp cũng là đơn vị rất trọng yếu!
- Vậy cũng phải, Hiệu trưởng nói đúng, chúng ta nhất định toàn lực ứng phó, giúp Hiệu trưởng đem cục diện mở ra.
Mấy người lại cùng kêu lên.
Trên bàn tiệc bàn luận sôi nổi, tất cả mọi người vội vã thể hiện chính mình. Lưu Vĩ Hồng lại giống như Chu Ngọc Hà, từ đầu đến cuối không nói gì cả, chỉ là mỉm cười lắng nghe, nhìn ly ai vơi bớt rượu thì rót thêm vào.
Lưu Vĩ Hồng biết rõ, có vài tình thế là không cần thiết ra mặt. Trên bàn tiệc rượu cũng không tiện nói về quy hoạch công tác gì đó. Muốn học cách nắm bắt thời cơ, cũng không cần phải lúc nào cũng khiến người ta chú ý. Lúc nên khiêm tốn thì hãy khiêm tốn. Lúc nào cũng muốn ra vẻ thì luôn có một kết cục không thực tiễn.
Chu Ngọc Hà sớm ăn xong một chén cơm nhỏ thì đã buông đũa, ngồi ở một bên xem TV. Bầu không khí náo nhiệt ồn ào trên bàn tiệc cô không quen, vả lại mùi rượu quá nồng, cô cũng có chút không chịu nổi.
Tuy nhiên nói là xem TV, ánh mắt của cô cũng không phải hoàn toàn nhìn chằm chằm TV, thỉnh thoảng hướng trên bàn rượu liếc liếc một cái, nhìn qua chỉ là rất tùy ý thoáng nhìn, trên thực tế cô chỉ chú ý một người, đó chính là Lưu Vĩ Hồng.
Người này biểu hiện ra ngoài trầm ổn, cùng vẻ bề ngoài của hắn rất không tương xứng.
Chu Ngọc Hà cảm thấy khá thú vị.
Mỗi khi ánh mắt của cô liếc qua, khóe miệng Lưu Vĩ Hồng liền hơi hơi nhếch lên trên, lộ ra một nụ cười, dường như cũng biết Chu Ngọc Hà đang "nhìn trộm" hắn.