Quan Gia

Chương 84: Chương 84: Vì sao lại tặng quà cho tôi?




 

Quan Gia 

Tác Giả: Hãm Bính  

Chương 84: Vì sao lại tặng quà cho tôi? 

Nhóm dịch: PQT  

Nguồn: metruyen.com 

Share by Thiên Quốc 

 

 

Buổi tiệc này kéo dài tới tận đêm mới tàn, mấy người tổng cộng đã uống hết 3 bình rượu Phần. 

Vui mà! 

Trần Sùng Tuệ và chủ nhiệm hành chính tổng hợp đều say be bét. 

Lưu Vĩ Hồng uống theo, cũng uống không ít, lại hình như vô cùng tỉnh táo, không có vẻ gì là say xỉn. 

Cuối cùng Trần Sùng Tuệ và chủ nhiệm hành chính tổng hợp được những người khác đỡ lấy, loạng choạng ra cửa, để lại để lại đầy xương xẩu, đầu lọc thuốc là và vỏ trái cây tạp vật đầy đất. Cô Vu không kìm nổi hai hàng lông mày chau lại. 

Tuy nhiên Lưu Vĩ Hồng lại không vội vã rời khỏi, cầm lấy cái chổi, cùng Chu Ngọc Hà thu dọn phòng khách. Cô Vu thấy thế rất là cao hứng, đem canh cặn còn thừa dọn vào bếp, ở đó loảng xoảng rửa bát. 

Chu Kiến Quốc cũng uống hơi nhiều, ra ý cảm ơn tựa vào sô pha, đôi mắt đỏ ngầu nói: 

- Vĩ Hồng a, cậu khỏi lo cái đó, nhanh về nghỉ ngơi đi, cái này giao cho Ngọc Hà làm. 

Lưu Vĩ Hồng mỉm cười nói: 

- Không sao, giúp một chút, không tốn bao nhiêu thời gian. 

- Ha ha, tốt, tốt, cậu không tồi, cậu không tồi, là mầm non tốt... 

Chu Kiến Quốc há to miệng tươi cười hớn hở, có vài phần say rồi. 

Lưu Vĩ Hồng nói khẽ với Chu Ngọc Hà: 

- Bác sĩ Chu, cô pha tách trà cho hiệu trưởng đi, đậm một chút, để giải rượu. 

Chu Ngọc Hà liếc mắt nhìn Lưu Vĩ Hồng một cái, gật gật đầu, đứng dậy đi pha cho cha một ly trà đậm. 

- Con gái ngoan, ha ha… 

Chu Kiến Quốc nhận lấy chén trà, cười ha hả. 

Chu Ngọc Hà lại hơi hơi nhíu mày, nói: 

- Cha, uống ít rượu chút đi, cha cũng không còn trẻ, uống rượu nhiều có hại cho sức khỏe. 

Chu Kiến Quốc cười nói: 

- Ha ha, sinh con gái là bác sĩ, có chỗ lợi cũng có chỗ hại. Chỗ hại chính là, lúc nào cũng muốn quản người cha này… 

Chu Ngọc Hà phụng phịu. 

- Cha say rồi! 

Sau khi rất vất vả thu dọn toàn bộ phòng khách, Lưu Vĩ Hồng lúc này mới hướng Hiệu trưởng Chu cáo từ. 

- Ngọc Hà, thay cha đưa tiễn Vĩ Hồng! 

Chu Kiến Quốc dặn dò nói. 

Đây vốn là một câu nói khách khí, Chu Ngọc Hà tính tình kia, có thể cùng người ta nói thêm một câu đã may lắm rồi, còn tiễn khách? Không ngờ Chu Ngọc Hà lại gật đầu đồng ý, sóng bước cùng Lưu Vĩ Hồng đi ra cửa nhà. 

Chu Kiến Quốc nhìn bóng dáng thon thả xinh đẹp tuyệt trần của con gái bỗng trố mắt. 

Con gái đổi tính rồi sao? 

Chu Ngọc Hà yên lặng theo sát ở phía sau Lưu Vĩ Hồng, chậm rãi đi xuống lầu thang. Hai người đều không nói lời nào. 

Trường Nông nghiệp hẻo lánh, phương tiện cũng không tiên tiến, nhưng lại có một ưu đãi, đó là phong cảnh không tồi. Vườn trường có rất nhiều cây to, còn có một công viên cũng không nhỏ. Sau bữa cơm chiều, không ít học sinh sẽ ngồi ở công viên, tán dóc nói chuyện phiếm, rất là náo nhiệt. 

Hai người chậm rãi đi trên con đường đá cuội nhỏ ở một bên công viên, đi tới một gốc cây to. 

- Lưu Vĩ Hồng... 

Bỗng nhiên, Chu Ngọc Hà đi ở phía sau Lưu Vĩ Hồng chủ động mở miệng kêu một tiếng. 

Lưu Vĩ Hồng dừng bước chân lại, xoay người nhìn phía về cô. 

- Vì sao lại tặng quà cho tôi? 

Chu Ngọc Hà trực tiếp hỏi, tuy rằng dưới tàng cây rất tối, vẫn có thể cảm giác được hai mắt của cô đang gắt gao chăm chú nhìn vào mặt Lưu Vĩ Hồng. 

Lưu Vĩ Hồng nhẹ nhàng cười, nói: 

- Nếu tôi nói, là vì tôi muốn nịnh bợ cha cô thì cô tin hay không? 

- Không tin! 

Chu Ngọc Hà không hề nghĩ ngợi, một tiếng liền phủ định. 

- Vì sao không tin? 

Lưu Vĩ Hồng hỏi ngược lại. 

- Không vì sao cả, trực giác thôi. Anh không giống cái loại người này. 

Chu Ngọc Hà luôn dùng ngôn ngữ vô cùng đơn giản, rõ ràng, súc tích, thật không biết khi cô khám bệnh cho người bệnh, có phải cũng nói chuyện như thế không. 

Lưu Vĩ Hồng cười cười, nói: 

- Bác sĩ Chu, có đôi khi, trực giác cũng không chuẩn xác như vậy. Cha cô đối với tôi khá tốt, lại là lãnh đạo trực tiếp của tôi, tôi phải nịnh bợ ông ta là chuyện bình thường thôi. 

Chu Ngọc Hà thản nhiên nói: 

- Chưa từng có người tự đi giành cái mũ nịnh bợ để chụp vào đầu mình, trốn tránh e còn không kịp. Anh lại làm ngược hẳn. Anh đang che dấu cái gì? 

Lưu Vĩ Hồng không khỏi hơi đau đầu, vị bác sĩ Chu này thật đúng là bướng bỉnh, sự tình đã được nhận định, không dễ gì sửa đổi. 

- Nói lời thật vậy, tôi cũng không biết vì sao muốn tặng quà cho cô. Tôi cùng là đi dạo cửa hàng trang phục độc quyền ở Giang Khẩu, liếc mắt một cái nhìn trúng bộ quần áo này, cảm thấy cô mặc vào nhất định rất đẹp, liền mua luôn. Chỉ đơn giản như vậy thôi, 

Chu Ngọc Hà cắn cắn môi, trầm ngâm không nói. 

- Thật ra thì, mọi người đều là người trẻ tuổi, tặng quà thật ra là tạo niềm vui, không có vì sao cả. Con người sống trên đời, rất nhiều thời điểm không nhất định phải mọi chuyện tìm hiểu rõ ràng, hồ đồ một chút cũng không hẳn là chuyện gì xấu cả. Trịnh Bản Kiều đã nói, khó được hồ đồ, hạnh phúc kỳ thật chỉ là một loại cảm giác, vui hay không vui có đôi khi phải xem tâm trạng của mình thế nào. 

Lưu Vĩ Hồng nói, bên trong giọng điệu bình tĩnh mang theo một loại tùy ý, dường như không hề để ý Chu Ngọc Hà trước kia đối với hắn lạnh lùng. 

- Anh biết tôi không vui? 

Chu Ngọc Hà giọng điệu bỗng nhiên trở nên hơi đông cứng, dường như ẩn chứa cảm xúc nào đó. 

Lưu Vĩ Hồng thản nhiên nói: 

- Vui hay không vui, cô tự biết rõ trong lòng. Tôi không dám khẳng định. Nhưng tôi cảm thấy, người vui vẻ, chắc chắn không phải cái bộ dáng này của cô. 

- Mỗi người đối với định nghĩa vui vẻ đều rất khác nhau, có người vui vẻ viết trên mặt, có người vui vẻ lại để ở trong đáy lòng. 

Lưu Vĩ Hồng khóe miệng nhếch lên, nói: 

- Là đạo lý này. Tuy nhiên cho dù đem niềm vui chôn dưới đáy lòng, thần thái trong ánh mắt cũng sẽ lơ đãng toát ra ngoài. Tôi thấy ở trên mặt của cô, nhìn không thấy vẻ mặt này. Bác sĩ Chu, tôi không biết vì sao cô không vui, tôi chỉ là muốn nói, đời người chỉ có vài chục năm để sống, vui vẻ để sống cũng vài chục năm, buồn khổ không vui cũng là vài chục năm. Nếu cho tôi lựa chọn, tôi sẽ chọn sống như người trước, mà không phải người sau. 

Chu Ngọc Hà lại không hé răng, lát sau, mới hạ giọng nói: 

- Mặc kệ nói như thế nào cũng rất cảm ơn anh. Tôi rất thích bộ quần áo kia. 

Nói xong câu đó, Chu Ngọc Hà lập tức xoay người, cũng không quay đầu lại mà rời khỏi, bước chân hơi vội vàng. 

Lưu Vĩ Hồng nhìn bóng dáng thon thả hơi có vẻ mỏng manh của cô, nhẹ nhàng lắc lắc đầu, cũng xoay người đi mất. 

Trong lúc Chu Ngọc Hà và Lưu Vĩ Hồng ở dưới bóng cây đối thoại, Hiệu trưởng Chu và cô Vu đã ở phòng khách tán gẫu. 

- Ông nói bao nhiêu? Tiểu Lưu tặng Ngọc Hà bộ quần áo kia, bao nhiêu tiền? 

- Một ngàn sáu! 

Hiệu trưởng Chu rất chắc chắc nói. 

- Một ngàn sáu? Một bộ đồ? 

Cô Vu há to miệng không ngậm lại được, tuyệt không thể tin nhìn Hiệu trưởng Chu, cho rằng Hiệu trưởng Chu nghe lầm. 

- Không sai được, Lưu Vĩ Hồng chính là nói như vậy. Tôi nhìn ra được, hắn không nói dối. 

- Trời đất ơi, một ngàn sáu? Đây là quần áo gì vậy? Mắc đến thế? Ít nhất cũng hết hai năm tiền lương của hắn? 

Khiếp sợ chốc lát, cô Vu mới nuốt xuống một ngụm nước miếng, lắp bắp nói: 

- Hắn, hắn ở đâu có nhiều tiền vậy nhỉ? 

- Cái này sao tôi biết? Hắn nói là tiền bạn hắn trả. 

- Bạn bè gì mà rộng rãi thế? Một ngàn sáu đó, đâu phải là mười sáu tệ. 

Cô Vu vẫn là không thể tin. Bà làm phu nhân hiệu trưởng nhiều năm như vậy, mua quần áo mắc nhất cũng chỉ hai mươi mấy tệ, chưa bao giờ vượt qua ba mươi tệ. Một ngàn sáu vào lúc ấy, quả thật là một khoản lớn. 

Hiệu trưởng Chu cũng cảm thấy có chút không thể tin nổi. 

- Ai, ông nói tiểu Lưu này, có phải là con cháu của nhà giàu gì gì đó ở Bắc Kinh không? Lần trước chuyện bình chọn luận văn kia của Ngọc Hà, cũng là hắn hỗ trợ giải quyết. Giám đốc sở Liêu của sở y tế tự mình tới cửa thăm hỏi hắn đúng không. 

Cô Vu năng lực trinh thám không tồi, bởi vậy kịp thời đưa ra nghi ngờ đối với thân phận của Lưu Vĩ Hồng. 

Chu Kiến Quốc lắc đầu, nói: 

- Không giống. Hắn nếu thật sự là con nhà giàu người ta, có thể lại tới cái chỗ không ai tới này làm thầy giáo sao? Nhiều thành phố lớn như vậy, thiếu gì chỗ tốt để đi? Hơn nữa, tôi thấy trên người Lưu Vĩ Hồng không có một chút kiêu ngạo của con ông cháu cha, rất nho nhaxleex độ. Con cái nhà giàu người ta không phải là cái dạng này. 

- Cũng phải, tuy nhiên hắn ra tay thật sự là hào phóng... 

Cô Vu có cùng quan điểm với phân tích của Chu Kiến Quốc, gật gật đầu. 

- Ai, lão Chu, ông nói đi, hắn vì sao muốn tặng quần áo đắt tiền như vậy cho Ngọc Hà? Hắn có phải là… 

Cô Vu có lối suy nghĩ nhảy cóc, rất nhanh lại chuyển tới một phương hướng khác, , bắt đầu hoài nghi "Động cơ" của Lưu Vĩ Hồng. 

- Đừng nói đùa, tôi xem qua hồ sơ của hắn, người ta là sinh năm 1967 đó, năm nay mới 22, so với Ngọc Hà chúng ta nhỏ hơn hai, ba tuổi… Bà đó, luôn thích nghĩ ngợi lung tung như vậy. 

Chu Kiến Quốc cảm thấy có chút buồn cười. 

- Vậy thì sao nào? Nữ lớn hơn ba tuổi, giữ vàng khối! Muốn tôi nói, tiểu Lưu này thật đúng là không tồi, muốn tài hoa có tài hoa, cần nhân phẩm có nhân phẩm, nếu thật có ý với Ngọc Hà chúng ta, tôi thấy đây là chuyện tốt. Rất xứng đôi. 

Cô Vu nói xong, hai mắt tỏa sáng, có chút hưng phấn. 

Chu Kiến Quốc liền rất đau đầu. 

Người phụ nữ này có lối suy nghĩ thật đúng là kỳ diệu, lập tức đã nghĩ ra được sâu xa như thế. 

- Thôi đi, việc này không phải là chúng ta có thể làm chủ. 

- Chúng ta sao không thể làm chủ? 

Cô Vu lập tức trừng mắt lên: 

- Hôn sự của con cái, không phải cha mẹ làm chủ sao? 

- Ha ha, bà đó, chỉ là một phía. Không nói tiểu Lưu người ta, chỉ nói đến con gái bà, bà có thể làm chủ được chuyện của nó sao? Tôi thấy tốt nhất là bà đừng suy diễn lung tung nữa, tránh việc vừa mở miệng liền nếm mùi thất bại, con gái yêu quý của chúng ta… ôi… 

Chu Kiến Quốc nói xong liền thở dài. 

Cô Vu liền mân mê miệng, không hài lòng nói: 

- Ông đây là ý tứ gì? Con gái cũng đã 24, 25 rồi, còn chưa có đối tượng chính thức, ông không vội sao? Ông là bố dượng sao? 

- Nói cái gì vậy? 

Hiệu trưởng Chu dở khóc dở cười. 

Cô Vu nóng giận một hồi, bỗng nhiên nói: 

- Ai, tôi hình như nghe nói, tiểu Lưu cùng cô Đường Thu Diệp kia quan hệ không bình thường? Có phải sự thật hay không? 

- Bà nghe ai nói? 

- Trường học có rất nhiều người đều đang nói như vậy. Nói hắn kiên quyết không chịu dọn đến nhà mới ở, chính là muốn cùng Đường Thu Diệp ở cùng một chỗ. Tôi còn nghe nói Đường Thu Diệp đang cùng thằng ngốc nhà cục trưởng Vương làm đơn ly hôn… Nếu thật sự như vậy, ông đem hắn đưa tới Hạo Dương, có phải sẽ đắc tội cục trưởng Vương hay không? 

Cô Vu lại lo lắng. 

Chu Kiến Quốc vung tay lên, rất khinh miệt nói: 

- Vậy thì sao? Lão Vương đó là Cục trưởng cục Nông nghiệp, tôi cũng là Cục trưởng cục Nông nghiệp vậy, đắc tội gã thì sao nào? Tiểu Lưu là một nhân tài, tôi sẽ dùng hắn. Hơn nữa, Đường Thu Diệp dựa vào cái gì phải gả cho thằng ngốc nhà gã chứ? Ức hiếp người quá đáng đi! 

- Tôi cũng là nhắc nhở ông một câu thôi. 

- Không cần thiết. Gã nếu thực có ý kiến, cứ việc tới tìm tôi là được, tôi mà phải sợ gã ta sao? 

Hiệu trưởng Chu bộ dáng rất có khí phách. 

Cô Vu cười nói: 

- Được rồi, được rồi, không đáng vì chuyện nhà người ta mà nóng giận. Ông đã uống không ít, đi ngủ sớm một chút đi. 


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.