Quan Gia

Chương 381: Chương 381: Chỉ nói chuyện suông thì làm gì có cơm ăn.




 

Quan Gia 

Tác Giả: Hãm Bính  

Chương 381: Chỉ nói chuyện suông thì làm gì có cơm ăn. 

Nhóm dịch: PQT  

Nguồn: metruyen.com 

 

 

 

Nguyên nhân ở chỗ, Lưu Vĩ Hồng gọi điện thoại đến mời bọn họ ăn cơm. 

Nói thật, nghe được giọng nói đầy nam tính của Lưu Vĩ Hồng trong điện thoại, tiểu Âu và tiểu Hoàng đều có chút run sợ trong lòng. Hai người bọn họ đều biết rằng một khi bào báo kia được đăng lên thì sẽ có chuyện gì xảy ra. Nói dễ nghe thì là tránh nặng tìm nhẹ, nói khó nghe chính là đổi trắng thay đen, nói hươu nói vượn.  

Từ khi tờ “Nhật báo Sở Nam” được phát hành, tiểu Âu, tiểu Hoàng đều đều cảm thấy không yên. Tuy rằng nói đây là "Phụng mệnh làm việc", Mộ Tân Dân là Bí thư huyện ủy, bọn họ đều phải phục tùng mệnh lệnh, nhưng Lưu Vĩ Hồng lại không dễ chọc đến? Người này từng liền một lúc xử lý hai Ủy viên thường vụ Huyện ủy. Lúc này Chu Kiến Quốc điều đi rồi, Lưu Vĩ Hồng là không còn chỗ dựa vững chắc. Tuy nhiên có thể người ta không làm gì được Mộ Tân Dân, những cũng không có nghĩa là không làm gì được những cán bộ nhỏ nhoi như bọn họ.  

Đợi hai ngày không thấy động tĩnh gì, họ đã tưởng rằng việc này cứ thế là qua đi, ngờ đâu lại nhận được điện thoại của Lưu Vĩ Hồng. 

Tuy nhiên Lưu Vĩ Hồng lại không hề giận dữ, ngược lại rất khách khí mời cơm, còn mang theo vẻ tươi cười nói chuyện 

Đối với lời mời “kỳ lạ” này của Lưu Vĩ Hồng, hai người lại có thái độ khác nhau. Tiểu Hoàng là cười ha ha với Lưu Vĩ Hồng, như thể hai người là bằng hữu lâu năm vậy, nhưng sau đó lại viện lý do mình có việc để từ chối lời mời. Tiểu Âu không có cười ha ha, nói chuyện cũng ấp a ấp úng, cuối cùng lại chấp nhận lời mời. 

Vừa tắt điện thoại cuộc nói chuyện với Lưu Vĩ Hồng, tiểu Âu giơ đồng hồ lên nhìn, thấy cũng đã đến giờ cơm rồi, liền đứng dậy, đứng trước gương sửa sang một chút, sau đó giày da lộp cộp gõ xuống sàn nhà văn phòng Ban tuyên giáo, đi ra khỏi tòa nhà. 

Lưu Vĩ Hồng rất cẩn thận, không mời khách ở nhà khách Lâm Khánh mà mời ở một nhà hàng gia đình khác, ít nhiều cũng có chút kín đáo. 

Lúc này, tin tức tân nhậm chức Bí thư huyện ủy “sửa lưng” Lưu Vĩ Hồng đã sớm lan truyền khắp các ngóc ngách trong chốn quan trường huyện Lâm Khánh, Lưu Vĩ Hồng bỗng nhiên từ “Chạm tay có thể bỏng” biến thành con mãnh thú và dòng nước lũ, mỗi người đều trốn tránh chỉ e không kịp. Nếu mời khách ở nhà khách Lâm Tuyền, chỉ sợ tiểu Âu, tiểu Hoàng không dám lộ diện. Lưu Vĩ Hồng rất thông cảm cho sự khó xử kiểu này của các cán bộ cấp dưới, không muốn làm cho người ta rối rắm.  

Người trong quan trường đôi khi không theo ý mình được. 

- Xin chào, Trưởng phòng Âu. 

Nhìn thấy bóng dáng yểu điệu của tiểu Âu hiện ra ở cửa phòng, Lưu Vĩ Hồng vội vàng đứng dậy, mỉm cười nghênh đón. 

- Xin chào, Bí thư Lưu! 

Tiểu Âu vội vàng vươn tay ra bắt tay Lưu Vĩ Hồng một chút. Mắt thấy trong căn phòng riêng thật to chỉ có hai người là cô và Lưu Vĩ Hồng, trong lòng tự nhiên thấy có chút bất an. Đây là phản ứng tự nhiên của phụ nữ, ở một mình cùng với một người đàn ông vô cùng cường tráng thì sẽ có chút e sợ, cảm thấy không giữ được bình tĩnh.  

- Trưởng phòng Âu, mời ngồi.  

Lưu Vĩ Hồng nhiệt tình mời. 

Tiểu Âu ngồi xuống trước bàn ăn, cách Lưu Vĩ Hồng một cái ghế. 

- Vốn định tự mình đến Ban tuyên giáo thăm hỏi một chuyến, chỉ e Trưởng phòng Âu thấy bất tiện nên đành gọi điện thoại mời. Mong Trưởng phòng Âu thứ lỗi. 

Lưu Vĩ Hồng nho nhã lễ độ nói, biểu hiện thật sự giống một học sĩ. 

Tiểu Âu liền ngại ngùng cười. Vốn dĩ khi đi trên đường, tiểu Âu đã không ngừng tự trấn an mình, giờ đây khi đối diện với Lưu Vĩ Hồng, khó tránh khỏi có chút căng thẳng. 

Nhân viên phục vụ gõ cửa tiến vào, mời khách gọi món ăn. 

Lưu Vĩ Hồng liền hướng tiểu Âu ra hiệu. 

Nhân viên phục vụ đem thực đơn đưa tới trước mặt tiểu Âu, mỉm cười nói: 

- Mời lãnh đạo gọi món ăn. 

Người nhân viên phục vụ này cũng coi như có mắt nhìn người. Thấy Lưu Vĩ Hồng và tiểu Âu hai người đều còn rất trẻ nhưng cách ăn mặc, khí chất thì nhìn một cái có thể nhận ra đều là cán bộ, liền sử dụng cách xưng hô là “Lãnh đạo”. 

Tiểu Âu liên tục xua tay, nói:  

- Không cần, không cần, mời Bí thư Lưu gọi món ăn đi. 

Tiểu Âu cũng coi như là có vị trí trong cơ quan, ở Ban tuyên giáo làm việc đã nhiều năm, hôm nay bối rối như vậy chẳng qua trong lòng lo sợ không yên.  

Lưu Vĩ Hồng cũng không khách khí nữa, cầm tờ thực đơn từ trên tay người phục vụ, gọi vài món ăn, đều là những món ăn đặc sản địa phương. Hắn cùng với tiểu Âu có 3 ngày đã biết tiểu Âu tuy là phụ nữ, kỳ thật cũng rất thích ăn cay, khẩu vị của hai người cũng gọi là tương đồng. Nhà hàng trong nước những năm 95 cũng không có đồ ăn gì đặc sắc, bình thường thôi. 

Tiểu Hoàng không đến, Lưu Vĩ Hồng cũng không gọi rượu mà chỉ gọi chút đồ uống. 

- Bí thư Lưu, rất xin lỗi. Tôi chỉ là phụng mệnh làm việc thôi. 

Nhân viên phục vụ vừa ra khỏi, tiểu Âu liền hạ giọng nói, hai má đỏ lên, hơi xấu hổ. Tiểu Âu sở dĩ nhận lời mời của Lưu Vĩ Hồng, chú yếu là muốn đứng trước mặt Lưu Vĩ Hồng để giải thích. Bằng không luôn bị anh chàng này “ghi nhớ” trong lòng, chỉ sợ ngủ cũng không được. Thân là phụ nữ, dã tâm trên con đường làm quan không lớn, chỉ cần ở cơ quan yên yên ổn ổn là được. Lần này Bí thư Mộ và Bí thư Lưu “đấu” nhau, bắt cô phải tham gia vào, thực sự trong lòng cô không hề mong muốn. 

Mộ Tân Dân cố nhiên không thể phản ứng, nhưng Lưu Vĩ Hồng cũng không dễ đối phó. Có thể làm sáng tỏ hiểu lầm với hắn thì không còn gì tốt hơn. 

Lưu Vĩ Hồng cười khoát tay, nói:  

- Trưởng phòng Âu đừng hiểu lầm, hôm nay tôi là thành tâm thành ý mời cô ăn một bữa cơm, không có ý gì khác. Bài báo cô viết kia, tuy rằng trọng điểm không giống, nhưng vẫn còn có lời nói thật.  

Tiểu Âu liền cười khổ một tiếng, trong khoảng thời gian ngắn, không biết phải nói như thế nào. Lưu Vĩ Hồng tươi cười như ánh mặt trời rạng rỡ, không mang theo chút ý xấu, nhưng tiểu Âu sao có thể thật cho là như vậy. 

Người này không đơn giản đâu! 

Lưu Vĩ Hồng biết cô tạm thời không thể thực sự tin tưởng chính mình, cũng không vội giải thích. 

Không phải ngày nghỉ, khách ở nhà hàng ít hơn, đồ ăn làm cũng rất nhanh, chốc lát mấy món ăn và đồ uống mà Lưu Vĩ Hồng chọn đã lục tục bưng lên. Lưu Vĩ Hồng mở đồ uống, rót đầy cho tiểu Âu, giơ cái cốc lên cười nói: 

- Nào, Trưởng phòng Âu, lấy nước ngọt thay rượu, tôi kính cô một ly. 

Tiểu Âu cũng vội vàng giơ cốc lên, cụng với Lưu Vĩ Hồng. 

Hai người vừa ăn vừa nói chuyện phiếm, không đề cập đến bài báo kia. Thấy Lưu Vĩ Hồng vẫn chậm chạp chưa nói đến chủ đề chính, tiểu Âu rốt cuộc không kìm nổi, lắp bắp nói: 

- Bí thư Lưu, lúc ấy tôi thật sự không rõ ràng lắm ý của Bí thư Mộ. Bản thảo viết một kiểu, sau khi giao lên thì Bí thư Mộ tự mình sửa lại.  

Lời nói này cũng là sự thật. Mộ Tân Dân vốn là Trưởng ban Tuyên giáo Tỉnh ủy, viết lách được xem là nghề của gã. 

Đương nhiên Mộ Tân Dân sẽ không tự mình viết bài, chỉ cho chút ý kiến sửa chữa, bản thảo cuối cùng là do Tiểu Âu hoàn thành. Tuy nhiên đối với bản thảo đã qua sửa chữa, Tiểu Âu tự mình cũng cảm thấy không được tự nhiên. Cô là người Lâm Khánh, khu Giáp Sơn ban đầu như thế nào, cho dù không hoàn toàn hiểu rõ, ít nhất cũng biết đại khái. Sau khi Lưu Vĩ Hồng đến, sự thay đổi của Khu Giáp Sơn là hết sức rõ ràng. Vì vậy, nói ngược lại với lương tâm, lại còn đăng trên báo Tỉnh, thực sự tiểu Âu trong lòng cũng cho là không đúng.  

Tuy nhiên, sau khi bài báo được đăng, đối với bản thân tiểu Âu cũng có chỗ tốt. Thân là cán bộ ban Tuyên giáo Huyện ủy, hàng năm đều phải có bài phát biểu trên báo tỉnh, đây là nhiệm vụ bắt buộc. Vì hoàn thành nhiệm vụ này, ban Tuyên giáo Huyện ủy hàng năm đều phải lên báo Tỉnh “Đưa tiền bảo hộ”. Toàn bộ Tỉnh có nhiều huyện như vậy, quan hệ không đến nơi, báo Tỉnh người ta sẽ không để mắt đến ban Tuyên giáo Huyện ủy Lâm Khánh nhỏ nhoi này đâu. Có bài viết này, tiểu Âu làm vừa lòng Mộ Tân Dân, Mộ Tân Dân giúp cô liên hệ với người phụ trách báo tỉnh, sau này khẳng định báo Tỉnh cũng sẽ nể nang cô vài phần. 

Lưu Vĩ Hồng cười cười, nói:  

- Trưởng phòng Âu, cô đừng nên hiểu lầm, tôi không hề có ý khởi binh vấn tội. Tình hình của Hầu Tử Bối và mấy thôn vùng núi, thực tại vẫn chưa lạc quan. Tôi vẫn đang cân nhắc một biện pháp tốt cho bọn họ, càng sớm thoát nghèo để làm giàu. Bài báo của cô nói như vậy, không chừng có thể khiến cho cấp trên coi trọng, đẩy xuống một khoản kinh phí, lúc đó tôi còn phải cảm ơn cô đấy. 

Tiểu Âu cười khổ nói: 

- Bí thư Lưu, anh cũng đừng châm chọc tôi. Chúng tôi chỉ là những cán bộ nhỏ, nhiều khi không làm theo ý mình được. Tôi cũng biết, sau khi anh đến thì Khu Giáp Sơn có nhiều chuyển biến tốt đẹp. Trước kia Khu Giáp Sơn như thế nào, tất cả mọi người đều rõ ràng. Bí thư Mộ nói...Ôi, tôi cũng không biết ông ta rốt cuộc là nghĩ thế nào. 

Nói tới Mộ Tân Dân, tiểu Âu cũng cẩn thận không muốn đưa ra đánh giá.  

Bí thư Huyện ủy không phải là người mà một cán bộ nhỏ như cô có thể nói bừa bãi được.  

Lưu Vĩ Hồng liền nghiêm mặt nói:  

- Trưởng phòng Âu, tôi có thể nhận ra, cô là người khá quan tâm đến quần chúng. Thế này đi, tôi nhờ cô giúp một việc. 

Tiểu Âu vội vàng hỏi: 

- Việc gì? Chỉ cần tôi có thể làm thì sẽ cố gắng hết sức. 

- Được, vậy tôi muốn xin cô mấy tấm ảnh chụp Hầu Tử Bối trong lần đi khảo sát này. 

Tuy rằng ảnh là Tiểu Hoàng chụp, tiểu Âu chỉ phụ trách công tác viết lách, nhưng những ảnh chụp đó khẳng định tiểu Âu cũng có một phần.Cái đó là đương nhiên, khi viết bài phải sử dụng để minh họa mà.  

Tiểu Âu không biết Lưu Vĩ Hồng muốn có những tấm ảnh đó để làm gì, nhưng ngẫm nghĩ một chút cũng không thấy có vấn đề gì lớn, liền gật đầu đồng ý. 

Báo cáo tài chính việc sửa đường Khu Giáp Sơn đưa đến trên bàn của Chủ tịch Huyện Đặng Trọng Hòa.  

Báo cáo này là do Lưu Vĩ Hồng tự viết, trong đó còn có nhiều ảnh chụp, đều là những vùng núi xa xôi của Khu Giáp Sơn. Lưu Vĩ Hồng đề xuất, nhằm giúp cho quần chúng vùng núi sớm thoát nghèo, thỉnh cầu lãnh đạo Huyện duyệt chi làm đường. 

- Ba triệu? 

Nhìn con số trên báo cáo, Đặng Trọng Hòa nghiến răng ken két. 

Tên Lưu Vĩ Hồng này thật đúng là xảo quyệt, trực tiếp đẩy Đặng Trọng Hòa hắn vào thế bắt buộc.  

Ngoài các bức ảnh chụp kẹp cùng báo cáo đưa tới, còn có một tờ “Nhật báo Sở Nam”. Nếu Bí thư Mộ quan tâm đến quần chúng vùng núi nghèo khó như vậy thì cũng nên có hành động cụ thể chứ? Chỉ nói mồm không thì lời “dặn dò” của ông ta, cán bộ Khu khó mà làm được, còn không đủ cơm ăn mà. 

Lão Mộ này thực là đồ phá hoại! 

Đặng Trọng Hòa thầm mắng một câu trong lòng, lắc đầu, cầm lấy bút ký lên tờ báo cáo, chờ xin chỉ thị của Bí thư Mộ. 


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.