- Bí thư, đây không phải là đổi trắng thay đen sao? Lão mộ tại sao có thể làm như vậy?
Mã Cát Xương nổi giận đùng đùng bước vào phòng làm việc của Lưu Vĩ Hồng, cầm tờ báo mới nhất ra đập mạnh xuống bàn, thở hổn hển.
- Làm sao vậy?
Đến Vĩ Hồng cười hỏi.
- Bí thư, một mình anh xem đi, Tiểu Hùng mới vừa đưa tới!
Mã Cát Xương đặt mông ngồi xuống ở ghế đối diện, gân cổ nói.
Bình thường đưa báo thì Tiểu Hùng sẽ đưa đến phòng bí thư đầu tiên. Gã biết là Lưu bí thư thích xem báo chí, là người đứng đầu, cần nắm tin tức là điều rất bình thường. Bất quá lần này, Tiểu Hùng không đem cho Lưu Vĩ Hồng đầu tiên mà đem sang cho Mã Cát Xương.
Thực sự gã lo lắng Lưu bí thư sau khi đọc báo xong sẽ giận dữ.
Bất quá Mã Cát Xương cũng kém không nhiều lắm, nổi giận đùng đùng..
Lưu Vĩ Hồng cầm tờ báo kia lên đọc.
Ngay trên trang đầu là một tấm hình, chính là bí thư huyện ủy Mộ Tân Dân của huyện Lâm Khánh đang ăn cơm ở nhà thôn dân. Mấy người trong hình chính là mẹ và hai em của Cao Thần. Mộ Tân Dân cũng như bọn họ, trong tay cầm chiếc bánh ngô đen thui.
Bài báo này là do Ban tuyên giáo của huyện ủy Lâm Khánh viết, nội dung chủ yếu chính là Mộ Tân Dân khảo sát công tác cơ sở.
Trước mắt đã là trung tuần tháng mười hai, Mộ Tân Dân đến nhận chức hơn một tháng, căn bản đều xuống cơ sở khảo sát. Trong đó ở khu Giáp Sơn dạo chơi một thời gian dài nhất, ba ngày hai đêm. Lần trước Lưu Vĩ Hồng cùng đi với ông ta khảo sát Hầu tử bối đã mất một ngày. Mộ Tân Dân trở về trong huyện tiếp tục khảo sát thêm mấy khu rồi viết ra bài báo này.
Nhân vật chính trong bài báo dĩ nhiên là Mộ Tân Dân, nhưng trong đó hơn một nửa nội dung là Mộ Tân Dân đến khảo sát khu Giáp Sơn , không tập trung miêu tả khảo sát những điểm mới như nhà máy thức ăn gia súc và nhà máy cơ khí mà tập trung vào thôn nghèo Hầu tử bối.
Bài báo dành một đoạn rất dài miêu tả thôn nghèo nhất của khu Giáp Sơn này, từ ngữ tương đối khoa trương, hình dung thôn Hầu tử bối thành xã hội nguyên thủy đốt rẫy gieo hạt, thức ăn chính là bánh bột ngô đen và canh suông. Còn đặc biệt ghi chú rõ, đây là đang là trong nhà bí thư chi bộ thôn, những thôn dân khác chắc sẽ kém hơn.
- Tôi nhổ vào! Cái gì vừa ăn vừa rơi lệ? Diễn trò cũng không phải là diễn như vậy, tôi thấy là ông ta nuốt không trôi nên chảy nước mắt đấy.
Mã Cát Xương thở phì phì.
Lưu Vĩ Hồng đang trầm mặt nghe vậy cũng phì cười.
Lão Mã này đôi khi cũng thật có khiếu hài hước.
- Bí thư, anh nói xem, rốt cuộc ông ta có ý gì? Khu Giáp Sơn chúng ta xây nên mấy nhà máy, quần chúng năm nay trồng bông cũng kiếm tiền nhiều như vậy, còn có cả một số lượng lớn heo chuẩn bị xuất chuồng, những điều này trước nay chưa từng có. Chuyện tốt như vậy thì báo không viết, cứ xoáy vào chuyện Hầu tử bối. Người không rõ nội tình còn tưởng rằng những cán bộ khu chúng ta đều ăn cơm khô, không hề quan tâm đến việc sống chết của quần chúng. Đây không phải là cố tình đấy sao? Khu Giáp Sơn này đã qua một năm biến hóa, cho dù là người mù cũng có thể nhìn ra được! Một bí thư huyện ủy như ông ta còn vậy sao!
Mã Cát Xương thấy Lưu Vĩ Hồng cười, cũng cười theo mấy tiếng, nhưng ngay sau đó lại nổi giận.
Lưu Vĩ Hồng không lên tiếng.
- Còn nhìn đoạn này, người này......
Mã Cát Xương đứng dậy, đến bên cạnh Lưu Vĩ Hồng chỉ tay vào tờ báo:
- Nơi này nói gì mà Mộ bí thư căn dặn thấm thí cho Bí thư Khu ủy Lưu Vĩ Hồng phải hiểu rõ xuống nhiều cơ sở hơn để nắm rõ tình hình thực tế, hiểu được khó khăn của quần chúng! Ông ta mới đến mấy ngày, đi được mấy nơi? Lưu bí thư anh đến nhận chức mười tháng đi khắp toàn bộ một trăm lẻ ba thôn ấp hành chính, cái này bọn họ làm sao không viết? Đây chính là nghĩ nói xấu người mà!
Mã Cát Xương suýt nữa đã vò nát tờ báo.
Mã Cát Xương nói không sai, cả bài báo chỉ thấy toát lên Mộ Tân Dân cần chính yêu dân, mà cán bộ khu Giáp Sơn, nhất là Bí thư Khu ủy Lưu Vĩ Hồng mơ hồ lại thành phản diện, bị lời nói thấm thía kia của Mộ bí thư mang theo chút ý tứ phê bình.
Trên báo còn cố ý chỉ ra, Lưu Vĩ Hồng là một cán bộ rất trẻ tuổi, vừa mới tốt nghiệp đại học hai năm thì đã đảm nhiệm vị trí Bí thư Khu ủy khu Giáp Sơn chưa đầy một năm, trước kia không có kinh nghiệm công tác cơ sở . Nói rõ nói đúng là kinh nghiệm công tác cơ sở của Lưu Vĩ Hồng không đủ, năng lực quản lý một khu lớn như vậy còn có thiếu sót, thế cho nên khu Giáp Sơn còn có nhiều quần chúng nghèo khó cực độ, ngay cả cơm cũng ăn không đủ no. Cán bộ còn trẻ tuổi như vậy không thể so sánh với cán bộ kỳ cựu có kinh nghiệm phong phú.
- Bí thư, anh nói xem, họ Mộ làm như vậy, rốt cuộc là có ý gì?
Mã Cát Xương hỏi lại. Mã Cát Xương hơn bốn mươi tuổi, mặc dù vẫn một mực công tác ở cơ sở nhưng tâm tư cũng không ngốc, đọc bài báo như vậy thì ngửi ngay ra mùi trong đó. Lão Mộ đang chủ tâm chơi Lưu Vĩ Hồng, điều này là không thể nghi ngờ. Chẳng qua tại sao lại muốn làm vậy thì Mã Cát Xương nhất thời đoán không ra. Chỉ là bây giờ hắn rất ác cảm với Mộ Tân Dân, từ gọi “Lão Mộ” đã chuyển sang thành “họ Mộ” rồi!
Cũng khó trách Mã Cát Xương tức giận như thế, mặc dù bài báo này chỉ nói tên Lưu Vĩ Hồng, không nói tới những cán bộ Giáp Sơn khác nhưng đã hoàn toàn phủ định công tác khu Giáp Sơn, điều này là không thể nghi ngờ . Mã Cát Xương thân là khu trưởng khu Giáp Sơn, qua một năm đi theo Lưu Vĩ Hồng, cẩn trọng, cố gắng làm tốt công việc bản chức, quần chúng khu Giáp Sơn cơ hồ người người đều được giàu lên, bây giờ lại đánh giá như vậy, bảo hắn làm sao không buồn bực?
Lưu Vĩ Hồng cười cười, cầm lấy bao Trung Hoa đưa cho Mã Cát Xương một điếu, cười nói:
- Khu trưởng, ngồi, ngồi xuống hàn huyên. Không có gì lớn .
Mã Cát Xương lúc này mới ý thức được là đang đứng bên cạnh Lưu Vĩ Hồng, có chút không lịch sự nên vội vàng cầm lấy điếu thuốc rồi trở lại bàn làm việc.
Lưu Vĩ Hồng tự mình châm lửa cho Mã Cát Xương rồi cũng châm một điếu, hít sâu một hơi, thong thả nói chuyện.
- Bí thư, chuyện này không thể coi như không quan trọng. Tôi đoán chừng này một khi tờ báo này phát ra thì cán bộ trong khu sẽ lập tức bàng hoàng.
Mắt thấy gần bước sang năm mới rồi, bao nhiêu công việc đang phải làm, họ Mộ kia làm như vậy, quả thực chính là cố ý gây sự!
Mã Cát Xương vừa nói vừa tức giận bừng bừng.
Từ khi Lưu Vĩ Hồng nhận chức Bí thư Khu ủy khu Giáp Sơn, bộ máy Giáp Sơn đoàn kết chưa từng có, sĩ khí đội ngũ cán bộ cũng xốc lại. Mã Cát Xương làm khu trưởng, phổ biến công việc gì cũng rất thuận tay, thâm tâm rất thích ý . Cảm thấy tham gia công tác qua nhiều năm như vậy, chỉ có năm nay là vui vẻ nhất, cả người tràn đầy sức lực. Không ngờ vào lúc mấu chốt, họ Mộ đâm cho một đao sau lưng.
Thật là tức chết người!
Chẳng những tức giận còn có chút sợ hãi.
Bất kể họ Mộ có ý tứ gì nhưng ông ta là bí thư huyện ủy. Mộ Tân Dân đã không thích Lưu Vĩ Hồng vậy thì cán bộ khu Giáp Sơn còn có tiền đồ không? Nếu như tiếp tục theo sát Lưu Vĩ Hồng, sẽ phải đắc tội bí thư huyện ủy, còn nếu dựa vào Mộ Tân Dân thì Lưu Vĩ Hồng còn sờ sờ ra đó, làm sao mà qua. Với sự cường thế của Lưu Vĩ Hồng, há có thể cho phép cán bộ Giáp Sơn phản bội hắn?
Càng là cán bộ cao ở khu Giáp Sơn, loại ý kiến lúng túng này càng dày đặc.
Thật là lưỡng nan a.
Lưu Vĩ Hồng lúc mới vừa thấy bài báo thì trong đầu cũng rất tức giận, bất quá thoáng cái đã bình tĩnh trở lại. Rất nhiều chuyện, tức giận không giải quyết được vấn đề, chỉ có cách bình tĩnh ứng phó.
- Cát Xương, Mộ bí thư quan tâm đến vùng núi nghèo khó là chuyện tốt mà. Lãnh đạo muốn tạo uy tín, phê bình công tác cấp dưới một chút cũng rất bình thường, không đáng giá để tức giận.
Lưu Vĩ Hồng khẽ cười nói.
Mã Cát Xương sửng sốt:
- Bí thư, bụng anh rộng có thể dung được. Chỉ sợ cán bộ phía dưới không có giác ngộ cao như vậy. Tinh thần này muốn vực dậy là không dễ dàng nhưng muốn đè xuống là rất đơn giản. Vào trước lễ mừng năm mới, nếu lòng người tản mát thì năm nay chỉ sợ không trôi qua tốt.
Lưu Vĩ Hồng gật đầu.
Mã Cát Xương lo lắng rất có đạo lý. Làm sao để vật cổ tay với Mộ Tân Dân là chuyện của Lưu bí thư hắn. Ngoài ra, những cán bộ khác của Giáp Sơn, bao gồm cả khu trưởng Mã Cát Xương đều không đủ tư cách này. Nhưng để vật cổ tay với Mộ Tân Dân thì trước hết phải ổn định hậu viện của mình, đội ngũ cán bộ Giáp Sơn không thể loạn. Một khi rối loạn, công việc không khởi sắc thì sẽ giống như bài báo này là cán bộ của khu Giáp Sơn không làm tròn chức trách. Đến lúc đó càng dễ dàng để cho người ta nắm thóp.
Về phần lão Mộ tại sao muốn nhằm vào Lưu Vĩ Hồng hắn, nhằm vào khu Giáp Sơn, nội tình tương đối phức tạp, cũng không cần phải nói rõ với Mã Cát Xương.
- Như vậy đi, Cát Xương, đợi anh để cho Tiểu Hùng phát báo xuống thì báo cho bí thư và chủ nhiệm các xã lên họp vào ngày mai để bàn bạc chuyện tổng kết khen thưởng cuối năm.
Lưu Vĩ Hồng trầm tư một lát rồi chỉ thị.
Mã Cát Xương nhất thời sáng mắt, dó là một ý kiến hay. Năm nay hai nhà máy của khu Giáp Sơn vừa xây dựng, hiệu quả và lợi ích rất tốt. Việc trồng bông cũng đem lại một khoản tiền, nuôi heo cũng vậy, cho dù là nhà nước hay tư nhân thì đều kiếm được. Cán cán bộ cũng thầm bàn bạc, tổng kết cuối năm nay chắc là khác với các năm khác.
Chuyện này gióng trống khua chiêng để mở đại hội tổng kết khen ngợi, phần thưởng phát ra, đúng là biện pháp khuyến khích thật tốt. Để cho mọi người đều biết, khu Giáp Sơn này là do Lưu Vĩ Hồng định đoạt, cây roi của Mộ Tân Dân còn với không tới.
- Bí thư, chủ ý này tốt. Chỉ là...... Làm sao khen ngợi,tôi còn chưa có biện pháp a.
Lưu Vĩ Hồng cười nói:
- Cho nên sẽ phải để mọi người tới đây bàn bạc.
- Ai, tốt, để tôi đợi cho Tiểu Hùng đem báo xuống dưới rồi dặn luôn.