Mắt thấy Cao Thần luống cuống tay chân, Lưu Vĩ Hồng liền nói:
- Cao Thần, bây giờ không vội những thứ khác, cậu cứ làm tốt vài chuyện đi.
Thư nhất, chuẩn bị chút nước nóng tới đây, mời Mộ bí thư và mọi người rửa mặt. Thứ hai, chuẩn bị chút trà nóng, tốt nhất là canh gừng, để toát mồ hôi, nếu cứ để vậy ngấm mồ hôi dễ cảm. Thứ bao, đem một cái lò sưởi vào đây, trong phòng này quá lạnh.
Đầu mùa đông mùa, ở giải đất bình nguyên, có lẽ không phải là quá lạnh, nhưng ở vùng núi, nhiệt độ thấp hơn ít nhất phải ba bốn độ. Mấy người Mộ Tân Dân mặc quần áo dày, ngấm vào một thân mồ hôi, rất dễ cảm lạnh.
Sắp xếp này của Lưu Vĩ Hồng rất gọn gàng và khoa học.
Tiểu Âu nhìn về Lưu Vĩ Hồng rất thán phục. Nàng đã lạnh quá rồi, Lưu Vĩ Hồng quả thực là con sâu trong bụng nàng,vị bí thư này còn trẻ tuổi nhưng đúng là biết không ít chuyện.
Cao Thần vội vàng đáp ứng, vội vội vàng vàng chạy ra ngoài.
Rất nhanh, nước nóng, canh gừng và chậu than lớn được đem vào.
Mấy người Mộ Tân Dân dùng nước nóng rửa mặt, vừa xoa xoa bàn tay và cánh tay, cảm giác thoải mái hơn nhiều, uống vào canh gừng nóng sực ròi ngồi xung quang chậu than, cảm thấy thân thể lại dần dần ấm lên.
Thật là thoải mái a!
Lúc mới bắt đầu, Tiểu Âu còn cố gắng đứng ngồi thẳng lên nhưng rất nhanh đã trụ không được, hai mắt díp lại, thật sự là quá mệt. Tiểu Hoàng cũng không khá hơn bao nhiêu, bất quá là đàn ông nên thể lực tốt hơn một chút, có thể miễn cưỡng chống đỡ.
Mộ Tân Dân cảm giác cũng tương tự. Ông ta dù sao cũng lớn tuổi, cả người như muốn nhão ra. Chẳng qua thân là Bí thư huyện ủy, lúc này tự nhiên không thể buồn ngủ, vậy cũng quá không ra thể thống gì . Lưu Vĩ Hồng nói hắn ở đây mười tháng đã chạy hết một lượt toàn bộ một trăm lẻ ba thôn hành chính, Mộ Tân Dân lúc đầu còn có chút nửa tin nửa ngờ, bây giờ thấy bộ dạng bình thản này của Lưu Vĩ Hồng thì tin tới chín thành.
Trẻ tuổi chính là tốt!
Bất quá trẻ tuổi thể lực dư thừa đi chăng nữa thì người ta cũng cần phải có tâm mới nguyện ý chạy được. Xem ra người trẻ tuổi này đúng là muốn làm ra chút thành tích.
Mộ Tân Dân lại thầm suy nghĩ lại “nhiệm vụ” của mình. Một cán bộ có bối cảnh như thế lại thành thực muốn làm chút chuyện cho dân chúng, có cần thiết phải “coi chừng” hắn không? Mộ Tân Dân lần đầu do dự, tuy nhiên loại do dự này lập tức trôi qua, lợi ích tự thân rất nhanh chiếm cứ thượng phong, Mộ Tân Dân lập tức trở nên kiên cường, hơn nữa mơ hồ vì sự “”Dao động” của mình mà cảm thấy xấu hổ.
Năm mươi mấy tuổi đầu, lăn lộn cả đời trên quang trường còn ngây thơ như vậy thì thật là buồn cười!
Đã uống vài ngụm canh gừng, Mộ Tân Dân bắt đầu nói chuyện với Cao Thần, hỏi đến tình hình thôn Hầu tử bối và mấy thôn xung quan, Cao Thần trả lời hết sức lưu loát.
Tiểu Âu đang buồn ngủ giờ lại chấn chỉnh tinh thần lấy sổ ghi chép ra ghi lại đoạn đối thoại giữa Mộ bí thư và Cao Thần , một khi làm việc, mệt mỏi trên người tựa hồ cũng hơi giảm bớt.
Lưu Vĩ Hồng yên lặng tiếp khách, rất ít khi xen vào.
Ngoài cổng nhà Cao Thần đã sớm có một vòng thôn dân tò mò nhìn vào trong nhà. Nghe nói người tới là Bí thư huyện ủy, thật ra thì Bí thư huyện ủy là quan lớn như thế nào thì phần lớn thôn dân cũng không rõ ràng. Trong suy nghĩ của bọn họ thì quan lớn nhất huyện là Chủ tịch huyện.
Chủ tịch huyện cơ mà!
Về phần Bí thư huyện ủy chắc là thủ hạ của Chủ tịch huyện. Bất quá đến đây cũng là đại quan rồi. Thôn Hầu tử bối thôn cho tới bây giờ cũng chưa từng có quan lớn như vậy đến đây, Tiểu Lưu bí thư đã là lớn nhất.
Mộ Tân Dân trước mặt thôn dân rất hòa ái, giơ tay mời bọn họ vào trong nhà ngồi. Gian phòng vốn lớn giờ ngồi chen chúc nhau, nhưng như vậy cũng thấy ấm áp.
Mộ Tân Dân lấy thuốc ra để mời, mấy thôn dân cung kính nhận lấy.
Nhất thời căn phòng rất náo nhiệt.
Cao Thần phụng bồi hàn huyên một hồi, thấy thời gian không còn sớm thì nói:
- Mộ bí thư, Lưu bí thư, mấy vị ngồi đây, tôi ra ngoài một chút.
Dĩ nhiên là hắn đi sắp xếp bữa ăn tối .
Mộ Tân Dân vội vàng dặn dò:
- Tiểu Cao a, cậu đi chuẩn bị bữa ăn tối phải không? Tôi có yêu cầu, chính là không nên làm đặc thù, các cậu ăn cái gì tôi ăn cái đó, ăn cơm bình thường hàng ngày thôi.
- Cái này...... Mộ bí thư, mấy vị là khách quý, như vậy không được đâu.
Cao Thần nhất thời có chút khó khăn, gãi đầu nói, Lưu Vĩ Hồng thì cười thầm.
Cao Thần là một thành thật, không như những bí thư chi bộ bên khu Giáp Sơn khéo đưa đẩy. Lãnh đạo nói như vậy là chuyện của lãnh đạo nhưng ngươi khẳng định không được làm thế, nếu như “hiểu chuyện” thì cứ cười ha hả rồi sau đó làm theo ý mình.
Bữa ăn hàng ngày của thôn Hầu tử bối, Lưu Vĩ Hồng cũng đã ăn qua, nếu thật là bữa ăn bình thường thì chắc là tối nay Mộ bí thư sẽ phải đói bụng. Loại cơm này, cán bộ từ trên tỉnh xuống như Mộ Tân Dân, đừng nói là chưa ăn qua, ngay cả thấy qua cũng chưa.
- Chính là như vậy, không làm đặc thù. Các cậu ăn cái gì thì tôi ăn cái đấy!
Mộ Tân Dân rất kiên quyết vung tay lên, nói:
- Lần này là tôi muốn tận mắt nhìn thấy cuộc sống hàng ngày của quần chúng vùng núi.
Cao Thần vẫn chần chừ, bất giác nhìn sang Lưu Vĩ Hồng. Hắn quen thân với Lưu Vĩ Hồng, lại là bí thư khu Giáp Sơn, coi như là người mình, trong vùng Giáp Sơn, Bí thư Khu ủy cũng coi như là bán chủ nhân.
Lưu Vĩ Hồng khẽ mỉm cười:
- Cao Thần, cứ theo chỉ thị của Mộ bí thư đi.
Cao Thần tựa hồ đã hiểu, gật đầu xoay người đi ra khỏi phòng.
Mộ Tân Dân tiếp tục nói chuyện phiếm với những thôn dân khác, hỏi cặn kẽ tình hình trong thôn.
Rất nhanh, mùi thơm thức ăn liền truyền tới. Tiểu Âu cùng Tiểu Hoàng cũng kìm lòng không đậu nuốt từng ngụm nước. Hôm nay đi một ngày đường núi, ăn một chút ở thôn Cổ Đình, bánh quy mà Lưu Vĩ Hồng để cho Tiểu Hùng chuẩn bị trước khi đi cũng đã ăn hết sạch, lúc này bụng đã đói meo nên ngửi thấy mùi thức ăn đúng là cực kỳ hấp dẫn.
Lưu Vĩ Hồng cũng biết, Cao Thần không dám thi hành “chỉ thị ” của Mộ bí thư. Đừng bảo là khách nhân tôn quý như Bí thư huyện ủy, cho dù người thân thích bình thường đến nhà, người dân miền núi thuần phác đều tận tình chiêu đãi.
Vào lúc trời sập tối thì Cao Thần đi vào, nói là có thể ăn cơm rồi xin chỉ thị:
- Mộ bí thư, có rượu ngô chúng tôi tự cất, có thể uống hay không?
Mộ Tân Dân vừa nghe thì nói:
- Tốt, rượu ngô tự cất thì có thể uống một chút.
Mấy thôn dân được mời vào nói chuyện liền liền rối rít đứng dậy cáo từ, bên ngoài cũng tản ra. Cũng không thể ở chỗ này vây xem lãnh đạo trong huyện ăn cơm đi, quá không lễ phép .
Cao Thần cùng cha mẹ hắn bưng mấy chén lớn lên, bày ra trên bàn. Chính giữa là một cái bát lớn, đựng đầy thịt đầy xào ớt, vừa nhìn cũng biết là thịt xông khói. Ở sâu trong núi lớn này, bọn họ thỉnh thoảng có thể bắt được thú rừng, có thứ thì đem ra trong thành phố bán lấy tiền, có thứ thì đem hong khói để làm món tiếp khách.
Bên cạnh món ăn thôn quê là một chén hồng miến chưng cải trắng, một chén lớn đậu hủ rán. Ngoài ra còn có hai giỏ trúc bên trong bỏ đầy bánh bột ngô nóng hôi hổi .
Cao Thần đang cầm một vò rượu, mở ra mùi rượu nồng đậm bốn phía.
Loại rượu do nhà nông ủ này còn cao độ hơn rượu mạnh sản xuất công nghiệp, Lưu Vĩ Hồng từng uống qua một lần, rất lợi hại .
Mộ Tân Dân nhất thời trầm mặt:
- Đồng chí Tiểu Cao, không phải như cậu nói nha, không nên làm đặc thù, các cậu bình thường ăn cái gì thì chúng tôi ăn cái đó.
Cao Thần cười thật thà:
- Mộ bí thư, cũng chỉ là chút món ăn trong nhà, thật không có gì. Nhà chúng tôi có ai tới làm khách cũng chiêu đãi vậy. Giờ đã muộn rồi, trong núi chỉ có những đồ này, để khách chê cười rồi.
Mộ Tân Dân suy nghĩ một chút rồi nói:
- Vậy cũng tốt, tôi nhận tình cảm này, ngày mai nhất định chỉ ăn cơm canh mà thôi.
- Được rồi......
Cao Thần gật đầu lia lịa.
Lập tức mấy người ngồi quây lấy bàn, Cao Thần rót rượu cho mọi người. Cha của hắn đã ngồi một bên tiếp khách, mẹ hắn đã lặng lẽ đi ra, em trai và em gái cũng không ngồi lên bàn.
- Mộ bí thư, Lưu bí thư, các vị lãnh đạo, tôi đại biểu bà con Hầu tử bối kính mọi người một chén......
Cao Thần đứng dậy, bưng chén rượu, cao giọng nói.
Mọi người chúc xong rồi bắt đầu ăn, đi cả ngày đường vất vả nên ăn rất ngon, chỉ là cơm canh bình thường nhưng thấy rất ngon miệng.
Ăn vài miếng, Mộ Tân Dân giống như phát hiện điều gì, đột nhiên hỏi:
- Cao Thần, mẹ và hai em của cậu đâu? Làm sao không tới ăn cùng?
Cao Thần lộ vẻ lúng túng:
- Mộ bí thư, chúng tôi có quy tắc là khi có khách thì phụ nữ và trẻ con không được ngồi cùng bàn. ......-
- Khụ! Cậu Tiểu Cao này, làm sao phong kiến như vậy? Nhanh đi nhanh đi, bảo mẹ và hai em cậu cùng lên đây ăn cơm đi.
Mộ Tân Dân nói rất không vui.
Cao Thần khá khó xử, thức ăn trên bàn là cũng làm theo “Định lượng”, không có phần của mẹ và hai em, nếu là lên cùng ăn thì chắc sẽ không đủ, khách sẽ không đủ no. Hôm nay có Bí thư huyện ủy và Bí thư Khu ủy tới thị sát địa phương lại để cho người ta đói bụng thì biết ăn nói làm sao?
Thấy Cao Thần không chịu đi, Mộ Tân Dân định để bát đũa xuống bước ra ngoài sang chỗ phòng của cha mẹ Cao Thần, mấy người Tiểu Hoàng và Tiểu Âu tự nhiên cũng vội vàng đi theo.
Đẩy cửa ra, lại chỉ thấy mẹ và hai em của Cao Thần ngồi quanh một lò sưởi, trên lò để một chiếc nồi sắt, trong nồi là chỉ có canh suông, nhìn không thấy chút váng dầu, mỗi người cầm một cái bánh ngô đen sì. Nhìn thấy Mộ Tân Dân đi vào, vội vàng đứng dậy, bộ dạng rất hoảng hốt.
Tiểu Hoàng vội vàng giơ máy ảnh lên chụp mấy tấm hình.