Quan Gia

Chương 378: Chương 378: Chỉ có đầu của Lưu bí thư là dễ dùng.




 

Quan Gia 

Tác Giả: Hãm Bính  

Chương 378: Chỉ có đầu của Lưu bí thư là dễ dùng. 

Nhóm dịch: PQT  

Nguồn: metruyen.com 

 

 

 

 

Đối với những người trẻ tuổi lớn lên ở thành phố như Tiểu Hoàng Tiểu Âu mà nói, Hầu tử bối là một kỳ quan. Đi qua núi lớn là có thể thấy sườn núi bên kia, nhìn từ trên xuống có thể thấy một vùng đủ các loại nóc nhà. 

Nói đủ loại kiểu dáng, tuyệt không khoa trương. Có một số nhà xây từ đá nhìn hết sức nặng nề, một số nhà lại xây từ gạch, rất là đổ nát. Còn lại một số lại ghép từ gỗ, mang dáng vẻ cổ xưa. Nhưng bất kể loại phòng ốc nào đều có điểm giống nhau đó là chỉ có một tầng, không có hai tầng trở lên, chạy từ trên sườn núi kéo dài xuống khe suối. 

Tiểu Hoàng vừa thấy quang cảnh như thế, liền lập tức giơ máy ảnh lên chụp không ngừng. 

Cao Thần cười giải thích: 

- Hoàng Trưởng phòng, Hầu tử bối này của chúng tôi có một chút lịch sử . Ở chỗ này vào một hai trăm năm trước có người đến ở, nghe nói là vì tránh né thảm hoạ chiến tranh. Lúc ấy chỉ có vài hộ, hiện giờ cũng sắp tới một trăm hộ. 

Cao Thần là quân nhân giải ngũ, cũng tiếp xúc nhiều với bên ngoài, đối với cấp bậc cán bộ khá hiểu không giống như thôn dân bình thường nên không gọi là cán bộ Hoàng mà là Hoàng Trưởng phòng. 

Tiểu Hoàng cảm thán: 

- Ai nha, thật là không nghĩ tới, ở sâu trong núi này lại có thể nhìn thấy một chỗ bằng phẳng lớn như vậy. 

Lưu Vĩ Hồng nói: 

- Cao Thần, lão tổ tông là vì tránh thảm hoạ chiến tranh, phải trốn vào rừng sâu núi thẳm. Hôm nay thái bình thịnh thế, cải cách mở ra rồi thì không thể không thay đổi. Phải nghĩ biện pháp phát triển, thoát khỏi nghèo khó làm giàu. 

Lưu Vĩ Hồng biết Cao Thần là lần đầu tiên đi bộ khảo sát Hầu tử bối, cũng rất có cảm tình với người bí thư chi bộ tuổi còn trẻ nhưng có uy tín rất lớn với thôn dân này. Hắn đã đồng ý với Cao Thần, chỉ cần Cao Thần tổ chức cho thôn dân thông xong kênh dẫn nước thì sẽ điều đến trong khu, nghĩ biện pháp giải quyết đãi ngộ cán bộ. 

Lưu Vĩ Hồng thích loại cán bộ trẻ tuổi một lòng vì công, dám làm dám chịu như vậy. 

Cao Thần cũng rất kính nể Lưu Vĩ Hồng. Người bí thư này còn trẻ tuổi hơn hắn nhưng làm việc rất nhiệt tình, ít nói lời sáo rỗng, sau khi khảo sát thực địa qua Hầu tử bối, không nói hai lời đáp ứng cho hắn nhu cầu thuốc nổ để mở kênh và xi măng để xây bờ kè. Cao Thần sau khi giải ngũ hai năm trước được bầu làm bí thư chi bộ đã vì chuyện sửa kênh dẫn nước mà chạy vạy khắp nơi nhưng không thu hoạch được gì. 

Nghèo rớt dái a! 

Trong thôn đã nghèo, trong xã cũng nghèo, trong vùng cũng thế. 

Ai cũng hiểu thôn dân Hầu tử bối khó khăn, nhưng không ai đào đâu ra tiền để giải quyết. 

Cho đến khi Lưu Vĩ Hồng khảo sát thực địa Hầu tử bối mới có thể giải quyết vấn đề này. Hắn trích ra lợi nhuận từ nhà máy thức ăn gia súc lấy ra một khoản khoản tiền ủng hộ thôn Hầu tử bối xây dựng kênh. 

Một chút thuốc nổ và hai vạn là có thể giải quyết vấn đề cho thôn mấy trăm người có nước dùng và phát triển sau này. 

Cao Thần nói: 

- Lưu bí thư, chờ sửa xong kênh dẫn nước là có thể giải quyết vấn đề lớn, sang năm sẽ tốt rồi. 

Lưu Vĩ Hồng lắc đầu: 

- Cao Thần, làm lãnh đạo, ánh mắt không thể ngắn như vậy. Cho dù có kênh dẫn nước thì cũng chỉ có thể giải quyết vấn đề uống nước cả người lẫn vật, vấn đề tưới không nhất định có thể giải quyết hoàn toàn. Tôi thấy sau khi sau khi sửa xong kênh dẫn nước thì còn phải thử nghĩ xem biện pháp, phương thức tưới nước của chúng ta trước kia có vấn đề. Đất chỗ các anh không giữ được nước, hơn nữa vừa tưới xuống cây chưa kịp hấp thu thì đã thẩm thấu, cái này không được. Hơn nữa kênh dẫn nước của các anh dẫn không đến nhiều như vậy nước. 

Cao Thần sửng sốt một chút, gật đầu: 

- Lưu bí thư, đúng là như vậy nhưng tôi nghĩ không ra biện pháp. 

Lưu Vĩ Hồng nói: 

- Tưới giọt! Cao Thần, anh hiểu cái gì gọi là tưới giọt không? 

Cao Thần lắc đầu liên tục, vẻ mặt có chút mờ mịt. 

Lưu Vĩ Hồng nói: 

- Kỹ thuật tưới giọt này là do Israel phát minh. Israel ở vùng Trung Đông, thiếu nước rất nghiêm trọng. Nhưng cây nông nghiệp của bọn họ hàng năm cũng có thể thu hoạch lớn, khoa học trồng trọt chính là điều kiện tiên quyết căn bản. Nếu nói kỹ thuật tưới giọt chính là trực tiếp đem ống nước để vào trên cây, tác dụng cho hệ rễ cây nông nghiệp. Đơn giản mà nói, chính là mỗi một gốc cây đều có một vòi nước, mỗi ngày đúng giờ tưới nước, lượng nước chảy không lớn, rất nhỏ, từng giọt từng giọt nhỏ xuống. Trên căn bản còn chưa kịp thẩm thấu, thực vật hấp thu. Dùng lượng nước rất nhỏ, nhưng có thể bảo đảm cây nông nghiệp cần, hiểu chưa? 

Cao Thần im lặng suy nghĩ, tưởng tượng ra kỹ thuật tưới mà Lưu Vĩ Hồng có hình thức ra sao. 

Lưu Vĩ Hồng định từ trên đường núi trực tiếp đi vào một mảnh ruộng, chỉ vào một số thực vật trong đất, giải thích luôn cho Cao Thần. Lưu bí thư trước kia là giáo viên ở trường nông nghiệp, giảng dạy rất có chuyên môn. 

Thấy bộ dáng như vậy, đám người Mộ Tân Dân Tiểu Hoàng Tiểu Âu cũng chỉ đành dừng bước để nghe Lưu Vĩ Hồng “Giảng bài”, vẻ mặt tất cả đều ngơ ngác. 

Mộ Tân Dân cũng tốt Tiểu Hoàng Tiểu Âu cũng tốt, đều không phải con nhà nông, đối với kiến thức khoa học kỹ thuật nông nghiệp, hoàn toàn không hiểu. 

Cao Thần ngộ tính rất cao, nghe một hồi liền gãi đầu: 

- Lưu bí thư, tôi hiểu ý tứ của anh...... Đạo lý là như vậy đạo lý, nhưng ống nước này xài hết bao nhiêu tiền a? Khắp nơi trên núi chúng tôi đều là ruộng dốc...... 

Nếu mỗi gốc cây đều bố trí một ống dẫn nước thì không biết tốn bao nhiêu tiên. Đừng bảo là Hầu tử bối căn bản không có tài lực này, cho dù khu Giáp Sơn cũng không được nhiều tiền như vậy. 

Mộ Tân Dân cũng lộ vẻ xem thường. Người trẻ tuổi, đều chỉ biết múa mép khua môi, mộng tưởng xa vời, , một chút cũng không làm đến nơi đến chốn. 

Lưu Vĩ Hồng cười mắng: 

- Cao Thần, anh ngốc vừa thôi! Ống nước đâu phải nhất định bằng sắt mà dùng tiền để mua? Anh ngẩng đầu nhìn xem, núi trúc đối diện kia, khắp núi đều là cây trúc, chẳng phải là vật liệu tại chỗ sao? Chặt cây trúc về, bổ ra hai nửa, thông mắt đi rồi ghép dài lại với nhau thì chẳng phải thành ống nước sao? Các anh ở đầu nguồn không chế tốt, làm một ít miệng cống, mỗi ngày đúng giờ mở áp hai đến ba giờ thời gian, vậy thì đủ rồi, thúc đẩy đầu óc đi! 

Cách Hầu tử bối ước chừng chừng mười dặm có một ngọn núi đối diện, trên đó đúng là rừng trúc rậm rạp như biển. Cây trúc chịu hạn, bộ rễ chùm mọc sâu vào dưới đất, chỗ mà cây nông nghiệp không thể sinh trưởng thì cây trúc cũng có thể thích ứng. 

Cao Thần hiểu ra, hưng phấn vỗ đầu một cái, kêu lên: 

- Đúng vậy, đây chính là có sẵn vật liệu sao tôi lại không nghĩ tới đây? Lưu bí thư, vẫn là của anh đầu dễ dùng! 

Thật ra thì cũng không phải là Cao Thần ngu dốt, trước kia là hắn căn bản không biết có kỹ thuật tưới nước này. Lưu Vĩ Hồng cũng là bởi vì có ký ức đời sau hồi công tác ở viện khoa học nông nghiệp nên mới biết . 

Tiểu Âu liền vội vội vàng mở sổ ghi chép lại đoạn này của Lưu Vĩ Hồng. 

Mộ Tân Dân nói: 

- Ừ, đồng chí Lưu Vĩ Hồng, biện pháp này tựa hồ là không tệ. Nếu như có thể được thông được cũng nên phát huy cho nông dân toàn huyện. Tre bương không đáng giá tiền, dùng để thay thế ống nước, là một ý nghĩ không tệ. 

Tiểu Âu vừa liền tranh thủ ghi thêm lời của Mộ bí thư, trong lòng tự nhủ vẫn là Mộ bí thư nhìn xa. 

Lưu Vĩ Hồng khẽ mỉm cười gật đầu đồng ý. 

Mặc dù cái chủ ý này là hắn nghĩ ra, Mộ Tân Dân nói như vậy có chút ý tứ “Đoạt công lao”,nhưng nếu quả thật có thể mở rộng ra toàn bộ huyện cũng là một chuyện tốt, có thể làm cho rất nhiều nông dân được hưởng lợ. Dù sao Mộ Tân Dân mới là bí thư huyện ủy, Lưu Vĩ Hồng dù ngưu khí mấy đi chăng nữa cũng tạm thời cũng không quản được bên ngoài khu Giáp Sơn, chi bằng mượn quyền lực trong tay Mộ Tân Dân. 

- Lưu bí thư, ngày mai tôi sẽ bố trí người đi bên kia chặt trúc làm ống nước. Chúng tôi thí nghiệm trước một chút nếu có thể thông được thì sẽ lập tức triển khai, nếu không cản không nổi vụ xuân sang năm. 

Cao Thần là người quyết đoán, nghe Lưu Vĩ Hồng nói rất có lý chỉ muốn lập tức triển khai. 

Lưu Vĩ Hồng vỗ vai của hắn mỉm cười nói: 

- Đi thôi, chúng ta vào thôn trước đi, mấy người Mộ bí thư tương đối mệt mỏi, phải hảo hảo nghỉ ngơi một chút. 

- A, tốt, tốt, Mộ bí thư, xin mời! 

Thế núi cao chót vót, đường núi rất hẹp, đi trên đó phải hết sức cẩn thận. May là giày cao gót của Tiểu Âu đã sớm chặt gót, nếu không rất dễ té xuống, vậy thì phiền toái lớn . 

May là Cao Thần cũng đã sắp xếp hai thôn nữ áp tải Tiểu Âu, sợ nàng có chuyện gì. Sườn núi mấy trăm mét , nếu lăn xuống đó cũng không phải là đùa, xảy ra nhân mạng. Cao Thần thì tự mình dìu Mộ Tân Dân. Bất kể Mộ Tân Dân có là bí thư huyện ủy hay không thì tuổi cũng không nhỏ, được coi là trưởng giả, tới Hầu tử bối làm khách, Cao Thần phải giám hộ để đảm bảo an toàn. 

Về phần Lưu bí thư, cũng không cần để ý. 

Người này rất mạnh mẽ, thể lực còn tốt hơn cả những người miền núi bọn hắn. 

Nhà Cao Thần ở dưới sườn núi, xây ở một bờ ruộng khá bằng phẳng, trên nóc lợp cỏ tranh, hồ một tầng bùn, tổng cộng có ba gian phòng. Cha mẹ Cao Thần ở một gian, Cao Thần ở một gian, còn có một gian dành cho hai chị em còn nhỏ. Gian của Cao Thần tạm thời giờ dành để tiếp khách, còn gian của cha mẹ hắn thì tạm thời làm phòng bếp. Dĩ nhiên, nếu như không phải là đặc biệt rét thì nấu cơm cũng là ở bên ngoài, dùng củi đun lò đất. Mùa đông thì nấu ở trong phòng, dùng than đá, lại thêm một chút than củi, vừa có thể nấu cơm lại có thể sưởi ấm. 

Về phần phòng của bí thư chi bộ Cao Thần thì bên trong có một cái giường, nói là giường nhưng bên dưới là một tảng đá, bên trên dùng một tấm trúc đan thành liếp rồi phủ ít cỏ tranh phơi khô, bên trên để một cái chăn bông màu vàng, nhìn cũng biết là đồ dùng trong quân đội, khi giải ngũ thì được phép cầm về. . 

Ngoài ra trong phòng còn có một chiếc bàn gỗ và mấy cái ghế tre tự đóng, cao thấp không đều, coi như là chỗ làm việc. Bảy tám người đi vào, liền lộ ra vẻ hết sức chật hẹp. 

Nhìn thấy như vậy, Tiểu Âu Tiểu Hoàng không khỏi sững người. 

Đây chính là nhà kiêm phòng làm việc của bí thư chi bộ thôn sao? 

codon.trai 


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.