Nhà ăn Khách sạn Kinh Hoa kinh doanh đến gần rạng sáng.
Khi Cung Bảo Nguyên và Hồ Thiên Hậu ngồi trên chiếc Audi lớn của Vũ Đỉnh Phong xuất phát tiến về phía khách sạn Kinh Hoa, đã hơi muộn một chút. Nhưng cái này thì không cần phải lo, khi đoàn xe trở lại khách sạn Kinh Hoa, đèn đuốc trong nhà ăn vẫn sáng trưng. Tổng giám đốc khách sạn cùng mấy người nhân viên, đang đứng chờ đón ở cửa chính.
Khi còn ở trên xe, Phù Trạch Hoa cũng đã gọi điện thoại cho Tổng giám đốc, nói cho ông ta biết, Bí thư Tỉnh ủy Vũ muốn tới đó dùng cơm, yêu cầu bọn họ chuẩn bị sẵn sàng.
Khách sạn Kinh Hoa nằm ngay phạm vi quản lý của khu Lý Ngư. Bí thư Khu ủy tự mình gọi điện thoại tới, Tổng giám đốc khách sạn vốn đã ngủ, nghe điện thoại của Phù Trạch Hoa xong, lúc này sợ chết khiếp, vội vàng nhảy từ trên giường xuống, vừa mặc quần áo vừa gọi điện thoại dặn nhà ăn từ từ hẵng đóng cửa, tiếp tục kinh doanh, chuẩn bị tiếp đãi khách quý.
- Hoan nghênh, hoan nghênh Bí thư Vũ tự mình hạ cố xuống khách sạn chúng tôi làm công tác thị sát!
Chiếc xe Audi lớn vừa mới dừng ở cửa chính, Tổng giám đốc lập tức bước nhanh đến, tự tay mở cửa xe cho Vũ Đỉnh Phong, vẻ mặt tươi cười, cũng cúi đầu, luôn miệng nói, cái trán cũng muốn đụng vào cửa xe.
Vũ Đỉnh Phong đang tức giận, uất nghẹn đầy bụng, thấy Tổng giám đốc kính cẩn e dè như vậy rất hợp với ý ông ta, phẫn uất đầy bụng thoáng tiêu tan một chút, sắc mặt hòa ái hơn, gật đầu, cười nói:
- Tổng giám đốc tiên sinh, hiện tại là giờ tan tầm rồi, tôi thị sát cái gì? Chúng tôi đến ăn khuya thôi. Anh cứ coi chúng tôi như những người khách bình thường là được.
- Dạ, dạ, mời Bí thư Vũ mời, mời Bí thư Phù... Ái chà, ngay cả Cục trưởng Vương cũng đến đây sao, mời vào bên trong, mời vào bên trong!
Tổng giám đốc luôn miệng nói.
Phù Trạch Hoa thấy Tổng giám đốc coi Cung Bảo Nguyên, Hồ Thiên Hậu trở thành người qua đường vô danh, hoảng sợ, vội vàng nói:
- Chủ tịch Tiếu, giới thiệu một chút với anh. Người này chính là Chủ tịch Cung. Đêm nay, hai vị Chủ tịch này đều là khách quý.
Lời nói này của Phù Trạch Hoa hàm hàm hồ hồ, chỉ nói là khách quý, không có chỉ ra hai người là khách quý mà Bí thư Vũ mời. Tất nhiên là chừa chút mặt mũi cho Vũ Đỉnh Phong. Tuy nhiên, Phù Trạch Hoa cũng biết, điều này chỉ là lừa mình dối người thôi. Đêm nay, mặt Vũ Đỉnh Phong khẳng định đã mất rồi. Vừa rồi, Cục công an khu Lý Ngư và Vũ Trường Nghĩa đã ở khách sạn Kinh Hoa làm ra động tĩnh lớn như vậy, bắt cả Cung Bảo Nguyên và Hồ Thiên Hậu về Cục công an. Không đến mấy giờ sau, Vũ Đỉnh Phong tự mình đưa hai vị trở về. Có là đồ ngốc cũng đoán được, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì.
Nói không chừng ngày mai, “tin tức lớn” Vũ Trường Nghĩa bị cha gã tàn nhẫn quăng một cái tát vào mặt, sẽ truyền khắp cơ quan công an Kinh Hoa. Khẳng định là Vũ thiếu gia sẽ mất hết thể diện.
Tuy nhiên lại nói, việc này cũng không phải là chuyện không tốt.
Vũ Trường Nghĩa thật sự quá mức càn quấy. Mặc dù Vũ Đỉnh Phong đã nhiều lần ngăn cấm, gã vẫn dùng bảng hiệu lớn của cha gã, phạm không ít điều thối nát. Lần này, trước mặt mọi người quăng một bạt tai, có lẽ điều này sẽ khiến những người giúp đỡ Vũ Trường Nghĩa tỉnh táo lại —— Bí thư Vũ mất hứng!
Sau này nếu còn đi theo Vũ thiếu gia càn quấy, nói không chừng sẽ đắc tội với Bí thư Vũ.
Cũng xem như rút củi dưới đáy nồi. Mưu kế này thật là tốt.
Nghe Phù Trạch Hoa “giới thiệu long trọng”, một cách hiếm thấy như thế về Cung Bảo Nguyên và Hồ Thiên Hậu, Tổng giám đốc khách sạn cảm thấy chấn động. Những người mở khách sạn, ai mà không khéo léo? Một kẻ ngốc thì không thể làm được. Lúc này, Tổng giám đốc mới biết, mình không ngờ là nhìn nhầm, không ngờ hai vị như thế, lại là chính chủ đêm nay. Bằng không Bí thư Vũ sao có thể hơn nửa đêm lại chạy đến khách sạn Kinh Hoa để ăn khuya chứ!
- Chủ tịch Cung, khỏe, khỏe!
Tổng giám đốc khách sạn lập tức cúi đầu trước Cung Bảo Nguyên Hồ Thiên Hậu, trên mặt lộ ra một vẻ tươi cười cực kỳ kính cẩn khiêm tốn.
Hai vị này được Vũ Đỉnh Phong “Chiêu hiền đãi sĩ” tốt đến như thế, chắc lai lịch cũng không phải bình thường.
- Ha hả, khỏe là rất tốt. Tuy nhiên, Chủ tịch à, tôi muốn đề nghị với anh một ý kiến...
Cung Bảo Nguyên nhìn Tổng giám đốc khách sạn, ngoài mặt cười nhưng trong lòng không cười nói:
- Khách sạn Kinh Hoa này các anh, cần phải đẩy mạnh công tác quản lý mới đúng hả. Sao chỉ ở chỗ của các anh gọi nhân viên mát xa tới làm mát xa một chút, cũng bị Cục công an bắt đi là sao?
Muốn nói chuyện đêm nay, Cung Bảo Nguyên hoàn toàn không tức giận, đó là giả. Cảnh sát Cục công an Khu Lý Ngư tiến đến bắt người, tất nhiên là bị Vũ Trường Nghĩa sai khiến. Nhưng khách sạn Kinh Hoa cũng không thể không nói là “đồng lõa”. Bỏ qua chính là nội ứng ngoại hợp mà thôi. Tiểu Cung không so đo cùng với nhóm cảnh sát chi đội trị an, đó là vì người ta đều là cảnh sát bình thường, nhưng không có nghĩa là Tiểu Cung không tìm xui cho khách sạn Kinh Hoa.
Anh có thể mở khách sạn lớn như vậy, phải có chút trách nhiệm. Chuyện gì cũng theo Vũ Trường Nghĩa gây càn quấy, về sau không còn muốn kinh doanh sao? Vũ Trường Nghĩa có thể bao trọn khách sạn Kinh Hoa sao?
Mồ hôi lạnh trên trán Tổng giám đốc khách sạn lập tức chảy xuống.
Trước đó không lâu phát sinh vụ án “bắt sống”. Đương nhiên, ông ta đã được cấp dưới báo cáo, trong đầu cũng cảm thấy tức giận. Chỉ có điều từ trước đến nay Vũ Trường Nghĩa vẫn càn quấy như thế này. Mọi người đã sớm nghe danh của tên con ông cháu cha này. Tổng giám đốc cũng không có cách nào khác. Chỉ có điều ông ta không ngờ được, hiện tại hai vị này do đích thân Vũ Đỉnh Phong đưa trở về khách sạn, không ngờ lại chính là người khách vừa mới bị bắt đi.
Ngay lập tức, Tổng giám đốc khách sạn liền hiểu được, lúc này đại họa xông tới.
Rất rõ ràng, Vũ Trường Nghĩa đá tới tấm cửa sắt phía trên. Trong lúc canh ba, chẳng những kinh động Vũ Đỉnh Phong, hơn nữa rõ ràng, Vũ Đỉnh Phong tự mình ra mặt cũng không thể giải quyết được vấn đề, nhất định phải mời người ta ăn cơm để xin lỗi.
Vậy lai lịch hai vị khách này đáng sợ đến mức nào?
Bất kể mình làm thế nào cũng không đỡ được
- Chủ tịch Cung, rất xin lỗi, rất xin lỗi. Việc này đều trách quản lý chúng tôi không nghiêm khắc, sơ hở khiến người ta chui qua. Tôi thay mặt khách sạn Kinh Hoa vạn lần xin lỗi hai vị Chủ tịch. Thật sự là rất xin lỗi, đã khiến hai vị phải sợ hãi rồi!
Tổng giám đốc khách sạn nơm nớp lo sợ, cúi đầu xuống thật sâu, vô cùng kính cẩn nói, giọng nói có hơi run rẩy, có thể thấy được trong lòng ông ta đang thấp thỏm lo âu.
Không hề nghi ngờ, lúc này thật sự đã đắc tội với nhân vật lớn.
- Chủ tịch, có một số việc làm sai, có thể nói rất xin lỗi là xong chuyện. Nhưng có một số việc làm sai, sẽ không dễ dàng kết thúc như vậy. Khách sạn Kinh Hoa, ha hả, nổi tiếng không bằng gặp mặt a.
Cung Bảo Nguyên ngẩng đầu lên, thản nhiên nói.
- Dạ dạ, rất xin lỗi rất xin lỗi, chúng tôi nhất định sẽ xử lý đương sự thật nghiêm khắc, nhất định sẽ xử lý nghiêm khắc ạ.
Trong lúc này, Tổng giám đốc khách sạn cũng bàng hoàng không có cách nào, chỉ có thể luôn miệng nói trong lòng thấy có lỗi, xin nhận lỗi.
- Ha ha, việc này à, để nói sau!
Cung Bảo Nguyên thoáng hạ một câu như vậy, ngẩng đầu lên, lập tức đi vào đại sảnh của khách sạn.
Vũ Đỉnh Phong hung hăng trừng mắt nhìn Tổng giám đốc một cái, lập tức đi theo.
Tổng giám đốc không nhịn được nâng tay lên lau mồ hôi lạnh, nhưng cũng không thể không khẩn trương đi theo sau, tự mình dẫn dắt mấy vị quý khách đi tới phòng ăn Trung Quốc, một phòng xa hoa nhất đã được thu xếp sẵn. Sau đó, liền một lúc sáu bảy cô nhân viên phục vụ xinh đẹp tiến vào, đứng một bên hầu hạ.
Cung Bảo Nguyên ngồi xuống bàn ăn trước, lập tức khôi phục lại vẻ tươi cười hòa khí, nhìn Vũ Đỉnh Phong nói:
- Bí thư Vũ, lần đầu gặp mặt, không biết ông thích uống rượu gì?
Mặc kệ nói như thế nào, thái độ của anh ta đối với Vũ Đỉnh Phong, tự nhiên khác hẳn so với những người khác.
Quan lớn chấp pháp của một tỉnh, về phía quan lớn, cần phải giữ thể diện này cho tốt.
- Ha hả, tôi uống loại rượu nào cũng được, xin mời Chủ tịch Cung làm chủ đi.
Tuy rằng là “mở tiệc rượu bồi tội”, Vũ Đỉnh Phong vẫn duy trì phong độ đầu sỏ Tỉnh ủy, không chút hoang mang nói.
- Tốt lắm, vậy tôi đây mạo phạm một phen. Chúng ta uống rượu vang đỏ đi, Lafite. Tổng giám đốc, chỗ các anh hẳn là có Lafite đi? Phải chính tông, đừng lấy phẩm hòa vào nước đến lừa gạt người đấy.
Cung Bảo Nguyên cười nói.
- Có có... Không dám không dám, ... Mau, mang Lafite lên!
Tổng giám đốc khách sạn luôn miệng nói.
Cung Bảo Nguyên không nói rõ Lafite năm bao nhiêu, anh ta đoán được ở khách sạn Kinh Hoa, cũng sẽ không có loại Lafite năm 82 cất trong hầm. Đó là rượu vang đỏ sang trọng, đẳng cấp hàng đầu. Tiền không là vấn đề, quan trọng là nó vô giá.
Cung Bảo Nguyên việc nhân đức không nhường ai, lại điểm vài món thức ăn, toàn bộ đều tự mình làm chủ.
Tất nhiên, đám người Vũ Đỉnh Phong không dị nghị.
Tổng giám đốc tự mình trấn giữ, tất nhiên phòng bếp chuẩn bị rất nhanh nhẹn, xuất ra mười phần bản lĩnh. Rất nhanh, rượu và thức ăn liền như nước chảy bậc được đưa lên. Vào lúc này, vốn cũng không còn người khách nào khác dùng cơm.
- Nào, Chủ tịch Cung, tôi kính hai vị một ly. Tôi không có cách dạy con, mong hai vị tha thứ cho!
Chờ nhân viên phục vụ rót rượu vang đỏ vào chén, Vũ Đỉnh Phong giơ chén rượu lên, nhìn Cung Bảo Nguyên và Hồ Thiên Hậu nói, thần sắc có chút thành khẩn.
Tổng giám đốc khách sạn đứng hầu hạ ở một bên, lại nâng tay lau mồ hôi lạnh một phen. Quả nhiên là nhân vật khó lường, ngay cả Bí thư Vũ cũng phải trực tiếp nhận lỗi.
Cung Bảo Nguyên cười ha hả, nói:
- Bí thư Vũ khách khí. Thành thật mà nói, hôm nay lệnh lang giải quyết như vậy, quả thật không nói được. Làm việc không thể làm quá tuyệt tình, không lưu lại cho chính mình một vài đường lui.
- Đúng vậy, đúng vậy. Tên khốn khiếp này, được mẹ nó chiều quá đâm hư rồi, không biết trời cao đất rộng.
Vũ Đỉnh Phong liền có vài phần xấu hổ, nói.
- Ha ha, tuổi trẻ thôi, cũng khó trách. Nếu Bí thư Vũ đã giáo dục anh ta, chuyện này coi như đã qua, bất cứ ai cũng đừng để ở trong lòng nữa. Nào, Bí thư Vũ, làm một ly đi!
Cung Bảo Nguyên giơ chén rượu lên, chờ Vũ Đỉnh Phong, Hồ Thiên Hậu va nhẹ một cái, rồi nhấp một ngụm.
Sau đó, Phù Trạch Hoa và Cục trưởng Vương lần lượt chia nhau kính hai người một ly, miệng nói thật có lỗi. Không khí trên bàn rượu, dần dần chẳng còn cổ quái nữa, dường như có chút buông lỏng.
Vũ Đỉnh Phong liền hỏi dò:
- Chủ tịch Cung, công ty của hai vị là mở ở Minh Châu hay là mở ở Bắc Kinh?
Cung Bảo Nguyên nói:
- Trụ sở chính là ở khu mới Giang Đông, Minh Châu. Ở Bắc Kinh, cũng có vài doanh nghiệp.
- Ha ha, không hổ danh là ông chủ lớn.
- Bí thư Vũ quá khen, đơn giản là mọi người nể mặt, lăn lộn kiếm miếng cơm ăn thôi.
- Chủ tịch Cung khiêm tốn, Bí thư Trình rất quan tâm tới Chủ tịch Cung hả.
Vũ Đỉnh Phong tiếp tục thử, đêm nay không đào tới đáy, trong lòng luôn không yên.
Cung Bảo Nguyên sao lại không rõ tâm tư của ông ta? Tuy nhiên việc đêm nay, có mặt Trình Tử Thanh, như vậy là đủ rồi. Cung Bảo Nguyên không tính đem nội tình của mình, tiết lộ cho Vũ Đỉnh Phong.
Chịu chút ảnh hưởng, hay là phải chú ý một chút.
Về phần thời điểm, khi Vũ Đỉnh Phong thông qua con đường khác, nghe được lai lịch của anh ta, vậy lại càng không cần nói đến. Cho đến lúc này, chuyện đêm nay đã sớm bị người ta dần quên lãng, ảnh hưởng cũng không lớn lắm đi.
Suy nghĩ một lúc, Cung Bảo Nguyên liền cười khiêm tốn vài câu, lập tức chuyển đề tài, tán gẫu chuyện trên trời dưới đất.
Vũ Đỉnh Phong thấy thế, thật sự cảm thấy buồn bực, nhưng cũng không có cách nào khác.