Quan Gia

Chương 1331: Chương 1331: Đúng là con ông cháu cha!




 

Quan Gia 

Tác Giả: Hãm Bính  

Chương 1331: Đúng là con ông cháu cha!  

Nhóm dịch: PTQ 

Nguồn: metruyen 

 

 

Nghe xong lời nói này của Cung Bảo Nguyên, Vũ Đỉnh Phong và Phù Trạch Hoa âm thầm lắc đầu. 

Đúng là một tên con ông cháu cha! 

Hai người bọn họ thân là quan lớn, tự nhiên rất không thích cái loại con ông cháu cha miệng đầy nghĩa khí giang hồ như Cung Bảo Nguyên, chỉ là tình thế không cho phép, không thể không lá mặt lá trái. Nhưng những người cảnh sát trong ngoài phòng thẩm vấn lại lập tức thở phào một cái, trong lòng dâng lên một loại cảm kích kỳ lạ. 

Cái gì gọi là có độ lượng? 

Đây chính là độ lượng! 

Vị này mới là anh công tử thật sự, biết chỗ khó xử của cơ sở cảnh sát bọn họ, tự trọng thân phận, tuyệt đối không làm khó cấp dưới. Anh công tử như vậy đến đâu cũng được hoan nghênh. 

Đem so sánh một chút, Vũ Trường Nghĩa bị người ta bỏ rơi mấy phố rồi. 

Lập tức hai gã cảnh sát cũng không đợi Vũ Đỉnh Phong hạ lệnh, vội tiến lên phía trước tháo còng cho Cung Bảo Nguyên và Hồ Thiên Hậu, lại vẻ mặt tươi cười, thấp giọng nói: 

- Hai vị Chủ tịch, thật là xin lỗi, rất xin lỗi a… 

May mắn lúc đó ở khách sạn Kinh Hoa, mọi người đều khá thận trọng, không đánh Chủ tịch Cung, nếu không đừng nói là ngăn không được, cũng quá có lỗi với người ta. 

Vị Chủ tịch Cung này quả thật là một nhân vật! 

- Không sao, đừng lo lắng. 

Cung Bảo Nguyên cười nói, lập tức chuyển sang hướng Vũ Đỉnh Phong. 

- Bí thư Vũ, thật ngại quá. Nửa đêm thế này lại kinh động ngài đến, làm phiền rồi. Nếu hiểu lầm đã làm sáng tỏ, chúng ta về khách sạn, cùng nhau uống một chén nhé? Kết bạn, thế nào? 

Cung Bảo Nguyên vẻ mặt càng không để ý, “không đáng truy cứu”, Vũ Đỉnh Phong càng không vui. Nghĩ mà xem bí thư Vũ đường đường là một người đứng đầu Tỉnh ủy, có được mấy lần mặt đối mặt giao tiếp với mấy tên con ông cháu cha như thế này, hôm nay lại không thể không ăn nói khép nép, trước mặt mọi người đánh con trai một cái bạt tai. 

Mặt mũi này ném bỏ cho nhà bà ngoại rồi! 

Chỉ là lãnh đạo lớn đến vị trí như ông ta, thường đều có thể vui giận không hiện rõ lên mặt. Hôm nay nếu đã làm “nhỏ”, đơn giản liền làm đến cùng, không làm rõ lai lịch thực của hai người này, trong lòng luôn bất an.  

Nếu thật chỉ là con bạn bè bình thường của Trình Tử Thanh, vậy phải cho bọn chúng nếm chút vị khổ. Ở Giang Nam, Vũ Đỉnh Phong không dễ đụng như vậy. Trình Tử Thanh vô cùng giỏi, mặt mũi của Vũ Đỉnh Phong cũng không phải ai nói lột là lột được. Nếu thật sự lai lịch thật lớn, vậy đương nhiên phải kết giao sâu. 

Tóm lại tối hôm nay không thể ù ù cạc cạc như vậy đắc tội người khác, chẳng hiểu ra sao lại đánh con trai một cái bạt tai, lại không biết thế nào về nhà đi ngủ ngon! 

Đó không phải là tác phong của nhân vật lớn như Vũ Đỉnh Phong. 

- Ha ha, được, tôi cũng đang muốn nói chuyện với Chủ tịch Cung. Hai vị đến Kinh Hoa rồi thì hãy để cho tôi làm tốt cương vị chủ nhà 

Vũ Đỉnh Phong không do dự chút nào, lập tức cười đồng ý. 

- Được, bí thư Vũ thẳng thắn. 

Cung Bảo Nguyên liền giơ tay cái lên khen. 

Trong lòng bí thư Vũ lại một trận buồn bực. 

Tối nay, nhất định bị kéo thấp vài “cấp bậc”. 

Tiếp sau Cung Bảo Nguyên và Hồ Thiên Hậu thay quần áo, lập tức lại biến thành bộ dáng ông chủ lớn áo mũ chỉnh tề. Cung Bảo Nguyên nói: 

- Bí thư Vũ, mấy thợ mát xa đến cùng chúng tôi cũng thả ra đi. Chỉ là hiểu lầm, đừng phá bát cơm của người ta. Ra ngoài lăn lộn kiếm cơm đều không dễ dàng gì. 

Vũ Đỉnh Phong đối với chân tướng chuyện này đều không rõ lắm, lời này đương nhiên nghe rất ù ù cạc cạc. Nhưng Cung Bảo Nguyên nói rõ, chính là mấy thợ mát xa nữ, làm ra đại sự gì? Dự đoán là thủ đoạn bịp bợm của mấy tên cảnh sát trị an của cục công an khu Lý Ngư. Chính chủ không sao rồi, hoàn toàn không cần thiết bắt giữ mấy cô thợ mát xa kia. 

Lúc này mỉm cười gật đầu, ra hiệu mấy cái tên cảnh sát kia tiến lên xử lý. 

- Lão Phù, cùng đi uống chén rượu nhé? 

Vũ Đỉnh Phong lập tức nói với Phù Trạch Hoa. 

Ban đầu dự định mời Phù Trạch Hoa làm người hòa giải, không ngờ Cung Bảo Nguyên vô cùng thức thời nói không truy cứu thì sẽ không truy cứu, Phù Trạch Hoa liền trở thành người thừa, Vũ Đỉnh Phong cũng có chút ngại ngùng liền thuận miệng cùng mời. Vẫn là ý mời Phù Trạch Hoa cùng đi, nếu không Vũ Đỉnh Phong đường đường là một Phó bí thư Tỉnh ủy, đêm hôm khuya khoắt đi uống rượu với hai tên con ông cháu cha trẻ tuổi, không khỏi không được tự nhiên. 

Phù Trạch Hoa lập tức gật đầu, cười nói: 

- Được, Phó bí thư Vũ. 

Trong sâu nội tâm anh ta, đối với thân phận của Cung Bảo Nguyên và Hồ Thiên Hậu cũng vô cùng tò mò. Nếu thật sự là nhân vật có lai lịch lợi hại, tự nhiên phải tìm mọi cách kết giao. Chốn quan trường, bạn như vậy càng nhiều càng tốt, lúc đúng thời điểm có thể giúp được rất nhiều. 

Về phần Vũ Trường Nghĩa, vẫn ngoan ngoãn ngồi xổm ở góc tường, không ai để ý đến y. 

Mấy người đi ra cửa, một người đàn ông 40 tuổi mặc quần áo hàng ngày vội tiến vào, ngay mặt liền thấy Vũ Đỉnh Phong, lập tức chấn động, vội đứng nghiêm kính lễ, nói: 

- Xin chào Phó bí thư Vũ! 

Vũ Đỉnh Phong cũng nhận ra y, biết y là Cục trưởng phân cục công an khu Lý Ngư, họ Vương, liền gật đầu, nói: 

- Chào cậu, Cục trưởng Vương. 

Cục trưởng Vương vẻ mặt rất khẩn trương. 

Y cũng vừa nhận được điện thoại báo cáo của cảnh sát cấp dưới nói trong cục xảy ra chuỵện lớn, bắt người không nên bắt, kinh động cả bí thư đảng ủy công an Tỉnh ủy Vũ, Bí thư khu ủy Phù cũng vội đến cục công an. 

Cục trưởng Vương kinh động không nhỏ, cái gì cũng không lo, vội vàng chạy đến đây. 

- Chào Bí thư Phù! 

Làm xong lễ với Vũ Đỉnh Phong, Cục trưởng Vương lại vội chào hỏi Bí thư Phù, đồng thời trong mắt lộ ra ý trưng cầu, nhìn qua có vẻ quan hệ giữa Cục trưởng Vương và Phù Trạch Hoa khá mật thiết. 

Phù Trạch Hoa chỉ hơi mỉm cười, gật đầu đáp lễ, lập tức giải thích với Cung Bảo Nguyên: 

- Chủ tịch Cung, vị này là Cục trưởng Vương của cục công an khu Lý Ngư. 

Cung Bảo Nguyên hơi gật đầu, không mặn không nhạt nói: 

- Chào Cục trưởng Vương. 

Nói thật, vị Bí thư Khu ủy Phù Trạch Hoa này cũng không đáng để Cung Bảo Nguyên đặt vào mắt, thì càng không nói đến Cục trưởng cục công an khu. 

- Cục trưởng Vương, đồng chí cục công an khu tối nay phá án không đủ cẩn thận, có hiểu lầm với chủ tịch Cung và chủ tịch Hồ. Cậu này, mau xử lý đi. 

Phù Trạch Hoa liền đơn giản nhắc nhở một câu. 

- Vâng, vâng, Bí thư Phù, tôi nhất định nghiêm túc xử lý cảnh sát không làm tròn bổn phận. 

Cục trưởng Vương vội vàng đáp. 

Cung Bảo Nguyên khoát tay áo nói: 

- Cục trưởng Vương, thôi bỏ đi. Vừa nãy tôi đã nói rồi, chuyện cũ sẽ bỏ qua. Các đồng chí cấp dưới cũng có chỗ khó xử của họ, đừng làm khó bọn họ, chẳng có ý nghĩa gì. Nếu Cục trưởng Vương có thời gian, chúng ta cùng đến khách sạn Kinh Hoa uống vài chén, từ hôm nay về sau làm bạn bè. 

Chủ tịch Cung có thể nói lời này, thật đúng là rất nể tình. 

Cục trưởng Vương liên thanh đồng ý, gật đầu không ngừng, lập tức cẩn thận đi phía sau cùng. 

Đúng lúc này điện thoại của Cung Bảo Nguyên vang lên, Cung Bảo Nguyên liền nghe điện thoại: 

- Xin chào…A, là chú Trình…Vâng, chú Trình, bí thư Vũ đã đến đây, bây giờ không sao rồi. Cháu đang chuẩn bị về khách sạn đây… Đúng thế, đúng thế, chú Trình. Cảm ơn, cảm ơn chú quan tâm, đợi cháu về Minh Châu sẽ đi thăm chú. Ha ha, vâng, vâng, cảm ơn, cảm ơn! 

Vũ Đỉnh Phong và Phù Trạch Hoa liền sắc mặt khẽ biến. 

Xem ra suy đoán của mình không sai, vị chủ tịch Cung này, lai lịch quả thực không đơn giản. Trình Tử Thanh tự mình gọi điện thoại đến hỏi kết quả. Nếu là con của bạn bè bình thường, Trình Tử Thanh có thể gọi điện cho Vũ Đỉnh Phong đã là nể mặt lắm rồi, làm sao còn gọi điện đến quan tâm chứ? 

Cung Bảo Nguyên thật đúng là “nghiệp vụ bận rộn”, vừa mới ngắt điện thoại của Trình Tử Thanh, điện thoại lại reo lên lần nữa. 

- Xin chào… Nhị ca? 

Lần này lại là Lưu Vĩ Hồng gọi đến. 

- Bảo Nguyên, chuyện gì vậy, anh bị cục công an khu Lý Ngư bắt rồi sao? 

Lưu Vĩ Hồng ở trong điện thoại rất kinh ngạc hỏi. 

- Nhị ca, sao anh lại biết? 

Lưu Vĩ Hồng hừ lạnh một tiếng nói: 

- Tưởng Vĩnh Dân vừa gọi điện thoại cho tôi. 

Cung Bảo Nguyên liền châm chọc nói: 

- Nhị ca, Phó chủ tịch thường vụ khu bên anh lại có chút không tốt nhé. Bắt cá hai tay, hai bên đều muốn lấy lòng. 

Không thể nghi ngờ, Tưởng Vĩnh Dân biết Vũ Trường Nghị cho đội ngũ cảnh sát trị an khu Lý Ngư bắt Cung Bảo Nguyên và Hồ Thiên Hậu, lập tức lâm vào hoàn cảnh lưỡng nan. Việc này chung quy là không giấu diếm được Lưu Vĩ Hồng. Vũ Trường Nghị mặc dù lai lịch thật lớn, có người chống lưng rất uy phong, nhưng Lưu Vĩ Hồng tuyệt đối không dễ chọc. Đến lúc đó Vũ Trường Nghị làm sao đấu với Lưu Vĩ Hồng, tạm thời không dễ đoán, nhưng có một điểm chắc chắn là, Tưởng Vĩnh Dân anh ta sẽ không dễ sống qua ngày.  

Suy trước tính sau, Tưởng Vĩnh Dân thấy vẫn là gọi điện báo cáo cho Lưu Vĩ Hồng một chút sẽ tốt hơn. 

Cho dù thế nào cũng không thể để Cung Bảo Nguyên và Hồ Thiên Hậu phải chịu chút khổ cực trong cục công an. 

Lưu Vĩ Hồng nói: 

- Không nghiêm trọng chứ? Các anh tình hình bây giờ thế nào? 

Điện thoại có thể gọi cho Cung Bảo Nguyên, Cung Bảo Nguyên còn đích thân nghe, Lưu Vĩ Hồng cảm thấy an tâm một chút, ít nhất chứng minh bây giờ Cung Bảo Nguyên tạm thời khá tự do, người của khu Lý Ngư không đưa ra thủ đoạn gì với bọn họ. 

- Ha ha, không sao rồi. Tôi vừa gọi điện thoại cho chú Trình, hiện tại bí thư Vũ Đỉnh Phong và cái người… Bí thư Phù của khu Lý Ngư cũng đến rồi, chúng tôi đang chuẩn bị về khách sạn. 

Cung Bảo Nguyên nhẹ nhàng nói. 

Lưu Vĩ Hồng kinh ngạc hỏi: 

- Cậu gọi điện cho Bí thư Trình sao? 

- Đúng vậy, không đúng sao? 

Cung Bảo Nguyên liền có chút khẩn trương. Vừa nãy y không gọi điện thoại cho Lưu Vĩ Hồng, trực tiếp tìm Trình Tử Thanh, chủ yếu là không muốn Lưu Vĩ Hồng trực tiếp cuốn vào xung đột chính diện với Vũ Đỉnh Phong. Cung Bảo Nguyên không phải tên ngốc, đối với các con đường của chốn quan trường này càng ngày càng tinh thông. 

Lưu Vĩ Hồng cười nói: 

- Không có gì không đúng, canh rất biết tìm cứu binh. 

Xung đột nhỏ phát sinh ở thành phố Kinh Hoa, Cung Bảo Nguyên trực tiếp đem Trình Tử Thanh vị đại thần tôn kính này ra mặt, coi như là lực lượng không thể cưỡng lại, cũng là con đường tắt giải quyết vấn đề tốt nhất. Không cần nói Vũ Đỉnh Phong, cho dù là Hoàng Hữu Thành cũng phải cho Trình Tử Thanh chút mặt mũi. 

- Ha ha… 

Lưu Vĩ Hồng lại hỏi:  

- Bí thư Phù của khu Lý Ngư cũng đến rồi sao? 

- Đúng vậy… 

Cung Bảo Nguyên gật đầu, lập tức lại thấy Lưu Vĩ Hồng đặc biệt hỏi tới Phù Trạch Hoa, dường như lời nói có hàm ý khác, liền hạ giọng hỏi: 

- Sao thế, Nhị ca, người này có gì không ổn? 

Lưu Vĩ Hồng nói: 

- Không có gì, không có việc gì là tốt rồi, các anh nghỉ sớm chút đi, ngày mai tôi đến thăm các anh. 

-Được đó. 

 

 

Diệt Hồng Trần 


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.