Quan Gia

Chương 694: Chương 694: Chu Bằng Cử bị Kỷ ủy địa khu mang đi!




 

Quan Gia 

Tác Giả: Hãm Bính  

Chương 694: Chu Bằng Cử bị Kỷ ủy địa khu mang đi! 

Nhóm dịch: PQT  

Nguồn: metruyen.com 

 

 

Sau khi hội nghị xử lý thường vụ chấm dứt, Chu Bằng Cử rầu rĩ trở lại phòng làm việc, vừa vào phòng đã đóng sầm cửa lại, ngồi xuống chiếc ghế xoay thuộc da rộng rãi, châm thuốc, mạnh mẽ rít vài hơi. 

Những ngày ngồi chờ “Tuyên án” này thật quá khó chịu. 

Mặc dù hắn đã “Đầu hàng vô điều kiện” Lưu Vĩ Hồng, đơn từ chức của Lý Thanh Mai cũng đưa đến trên bàn Lưu Vĩ Hồng, nhưng Lưu Vĩ Hồng vẫn không tỏ thái độ, trong lòng Chu Bằng Cử cuối cùng cũng không thể bình an lại. 

Chuyện đến lúc này, cẩn thận suy nghĩ, hắn thật sự chưa bao giờ sờ đúng mạch đập của Lưu Vĩ Hồng. Tựa hồ tất cả thủ đoạn quan trường đều mất hiệu lực trước mặt Lưu Vĩ Hồng. Vị Chủ tịch thành phố hai mươi lăm tuổi này, chính là một kẻ khác biệt trên quan trường, tựa hồ thật sự chỉ có Lưu Vĩ Hồng mới nói như vậy, cố gắng làm tốt công việc trong chức trách bản thân, mới có thể đạt được tín nhiệm của hắn. 

Nhưng câu nói “Cố gắng làm tốt công việc trong chức trách bản thân” trên quan trường mà nói, ít nhất là ở quan trường mà Chu Bằng Cử nhận thức, chính là câu chuyện cười. Từ trước đến nay cũng chưa có một quan viên nào dựa vào nỗ lực làm tốt công việc tribf chức trách của bản thân mà có thể đạt được đề bạt trọng dụng . 

Theo Chu Bằng Cử thấy, bí quyết như cá gặp nước trên quan trường, từ đầu đến cuối chỉ có hai chữ “quyền mưu!” 

Quyền mưu thủ đoạn cao siêu, là có thể từng bước thăng quan. 

Nhưng hiện tại tất cả quyền mưu thủ đoạn của Chu Bằng Cử đều mất linh trước mặt Lưu Vĩ Hồng. 

Nên làm thế nào mới có thể vãn hồi xu hướng suy tàn này đây? 

Đúng lúc trong đầu Chu Bằng Cử đang rối loạn, cửa phòng làm việc bỗng nhiên được mở ra. 

Là người nào mất lễ phép như vậy? 

Chu Bằng Cử rất tức giận ngẩng đầu, đang muốn mở miệng quát lớn, khuôn mặt tức giận bỗng nhiên biến thành kinh ngạc, sau đó lại chuyển sang sợ hãi. 

- Trương bí thư? 

Chu Bằng Cử lẩm bẩm kêu lên, vội vàng đứng dậy. 

Người đứng ở cửa chính là Phó bí thư địa ủy kiêm Bí thư Kỷ ủy địa khu Trương Bình An, đi cùng Trương Bình An còn có mấy tên cán bộ của Kỷ ủy và Bí thư Kỷ ủy thành phố Hạo Dương Lý Đại Quần. 

Nhìn tư thế này cũng biết Trương Bình An không phải đến tìm Chu Bằng Cử nói chuyện phiếm. 

- Đồng chí Chu Bằng Cử, có người tố giác đồng chí có vấn đề kinh tế và vấn đề tác phong nghiêm trọng, mời đồng chí đi cùng chúng tôi về Kỷ ủy địa khu để làm rõ tình hình.  

Trương Bình An nhìn Chu Bằng Cử, mặt không biểu hiện, nhấn mạnh từng chữ một, trong giọng nói bình thản còn mang theo vẻ lạnh lùng. 

Chu Bằng Cử chán nản ngồi xuống, trong nháy mắt, cảm thấy cả người không còn chút sức lực, một luồng hàn khí lạnh như băng, theo xương sống nhanh chóng lan tràn đến tứ chi bách hài, cả người giống như rơi vào trong vết nứt, ngay cả sức lực di chuyển một ngón tay cũng không có. 

Tin tức Chu Bằng Cử bị Kỷ ủy địa khu mang đi điều tra, như gió truyền đến đại viện thành ủy Hạo Dương, bỗng chốc trở thành đề tài sốt dẻo nhất đại viện thành ủy, rất nhiều người rỉ tai thì thầm, khó nén nổi cảm giác hưng phấn. Cũng không phải những người này thống hận Chu Bằng Cử, nhưng thiên tính của con người chính là thích bát quái. Chuyện “Kích thích” như vậy, làm sao có thể làm người ta không nổi hưng phấn? 

Còn có một người, lại trực tiếp bị chuyện này hù dọa. 

Người này chính là Quách Lệ Hồng. 

Quách Lệ Hồng tận mắt nhìn thấy Chu Bằng Cử bị mang đi. 

Cô ta vốn định đến chính quyền thành phố tìm Phó Chủ tịch thành phố Lý Tác Thư. Quách Lệ Hồng là phái nữ duy nhất trong thành ủy, Lý Tác Thư lại là phái nữ duy nhất trong thành viên chính quyền thành phố , giữa hai người vẫn có chút giao tình. Lý Tác Thư phân quản khối chính sử công an. Mặc dù trên căn bản chỉ là danh nghĩa, thành ủy có chính ủy đặc biệt phối hợp công tác của tứ gia công an, kiểm tra, tòa án, ty. Phó Chủ tịch thành phố Lý Tác Thư phân quản cái này bình thường cũng sẽ không đi can dự vào công việc của hệ thống chính quyền. Dù sao cô ta cũng chỉ có danh nghĩa phân quản, hơn nữa còn kiêm nhiệm chủ nhiệm Ban chính quyền thành phố, trên chiến tuyến chính trị và luật pháp có không ít người quen và bằng hữu, hơn nữa quan hệ với Viện trưởng viện kiểm sát thành phố nghe nói cũng rất tốt. 

Quách Lệ Hồng chính là dựa vào cái này. 

Mắt thấy phía bên Tào Chấn Khởi không có ý tứ muốn “Cứu viện” Tôn Hoành, Quách Lệ Hồng bất đắc dĩ, chỉ có thể “Tự cứu”. Phía bên cục Công an, căn bản không cần phải nghĩ, Hạ Hàn chắc chắn sẽ không nể mặt, vậy thì phải khơi thông quan hệ với viện kiểm sát trước. Vạn nhất Tôn Hoành bị xử theo pháp luật, phía bên viện kiểm sát cũng rất quan trọng. Bất luận như thế nào, Tôn Hoành cũng có tình tiết lập công, đến lúc đó viện kiểm sát đề xuất công tố, có thể đứng ở phương diện lập công viết đơn, giảm bớt xử phạt cho Tôn Hoành. 

Các công tác khác, Quách Lệ Hồng rất mơ hồ, đã lâu rồi không chịu động não. Nhưng chỉ cần là chuyện liên quan đến Tôn Hoành, đầu óc Quách Lệ Hồng rất linh hoạt, rất nhiều chuyện cũng có thể nghĩ ra được trước đó để chuẩn bị. Trong túi áo cô ta có rất nhiều phiếu làm đẹp của trung tâm chăm sóc sắc đẹp khách sạn Giang Hải, dự định đưa cho Lý Tác Thư. Mặc dù bây giờ tin đồn rất chặt, nhưng thân là Phó Chủ tịch thường vụ thành ủy, tới trung tâm chăm sóc sắc đẹp làm đẹp, bất cứ ai cũng không thể nói gì, tin tưởng Lý Tác Thư cũng sẽ không cự tuyệt. 

Làm gì có cô gái nào không yêu cái đẹp? 

Không ngờ mới vừa đi tới lầu ba của tòa nhà ủy ban chính quyền thành phố, vừa vặn thấy Chu Bằng Cử bị Trương Bình An dẫn ra khỏi phòng làm vịêc, hù dọa trái tim Quách Lệ Hồng nhất thời đập loạn xạ, trong đầu hỗn loạn. 

Làm sao đây, bọn họ động thủ rồi! 

Trước đó, mặc dù cũng có chút tin đồn, nói Chu Bằng Cử bị Đàm Đức Lâm tố giác, dù sao không phải tin tức xác thực, mọi người vẫn chỉ bán tín bán nghi. Quách Lệ Hồng trước đó cũng không nghe thấy phong thanh gì. Cho nên Quách Lệ Hồng cảm thấy, Chu Bằng Cử có lẽ sẽ không gặp phải chuyện gì. Muốn động tới Phó bí thư thành ủy Hạo Dương kiêm Phó Chủ tịch thường vụ thành phố, phải được lãnh đạo chủ chốt của tỉnh gật đầu, nói một cách khác, cần có Tào Chấn Khởi, những người khác, bao gồm Chu Kiến Quốc ở trong, đều không nói được gì. 

Nếu Tào Chấn Khởi thật sự có tính toán động đến Chu Bằng Cử, lẽ ra Quách Lệ Ngọc phải biết? Nếu Quách Lệ Ngọc biết, không thể không gọi điện báo tin cho Quách Lệ Hồng, cũng không phải chuyện gì Quách Lệ Ngọc cũng nói với Quách Lệ Hồng, nhưng thời điểm nhạy cảm, Tôn Hoành vẫn bị giam tại cục Công an, tin tức quan trọng như thế, Quách Lệ Ngọc không có lý do giấu diếm . 

Từ đó có thể biết, Tào Chấn Khởi giấu diếm ngay cả Quách Lệ Ngọc. 

Chuyện này đối với Quách Lệ Hồng mà nói, cũng không phải là tin tức gì tốt. 

Đây là lòng đề phòng rất rõ ràng của Tào Chấn Khởi đối với hai chị em cô ta. 

Hơn nữa, đây cũng là lần đầu tiên một thành viên nòng cốt của thành ủy bị Kỷ ủy đem đi điều tra trong hai năm Quách Lệ Hồng đảm nhiệm thường vụ thành ủy Hạo Dương. Quách Lệ Hồng bị hù dọa, cũng là chuyện đương nhiên. 

Quách Lệ Ngọc từng nói với cô ta, Tào Chấn Khởi chính là loại người có tính cách này, nếu ai làm trở ngại con đường làm quan của hắn thì không còn nhận họ hàng gì nữa. 

Người như vậy, có thể đến phiên mình hay không? 

Sắc mặt Quách Lệ Hồng trắng bệch, thậm chí ngay cả Trương Bình An gật đầu chào hỏi cô ta, cũng mơ mơ màng màng, cũng không biết có trả lễ cho Trương Bình An hay chưa. Nhìn thấy dáng vẻ run sợ của Quách Lệ Hồng, trong lòng Trương Bình An cũng âm thầm lắc đầu. Thật sự không biết tại sao ban đầu Tào Chấn Khởi lại nghĩ đến chuyện đưa Quách Lệ Hồng vào thành ủy Hạo Dương. Cô gái này, dựa vào cái gì để đảm nhiệm chức vụ trọng yếu như vậy ? 

Trơ mắt nhìn thấy Chu Bằng Cử bị mang đi, Quách Lệ Hồng vội vàng hấp tấp, quay đầu rời khỏi tòa nhà làm việc của chính quyền thành phố, cũng không trở về phòng làm việc của mình, trực tiếp lái xe tới cục Thuế vụ địa khu mới thành lập tìm Quách Lệ Ngọc. 

Khi Chu Bằng Cử bị mang đi, Lưu Vĩ Hồng đứng ở trước cửa sổ phòng làm việc, lạnh lùng nhìn Chu Bằng Cử lên xe Kỷ ủy địa khu, lái ra khỏi đại viện thành ủy. 

Tào Chấn Khởi ra tay nhanh như vậy với Chu Bằng Cử, hơn nữa còn do bí thư Kỷ ủy Trương Bình An đích thân ra mặt, đã nói lên Tào Chấn Khởi đã đón nhận “Điều kiện đàm phán” của Lưu Vĩ Hồng, đồng thời cũng biểu hiện rõ ràng, quyết tâm của Tào Chấn Khởi muốn hoàn toàn nắm trong tay chuyện này. 

Bắt Chu Bằng Cử, chính là một trong điều kiện đàm phán của Lưu Vĩ Hồng. 

Chu Bằng Cử thuộc về loại quan liêu điển hình, có đầu óc, có luồn cúi, chính là không đi chính đạo. Tất cả thông minh tài trí của hắn đều dùng ở việc mưu lợi cá nhân cho mình, duy chỉ có công việc là qua loa cho xong. Trong mắt hắn, chức vụ Phó bí thư thành ủy kiêm Phó Chủ tịch thường vụ thành phố chính là một công cụ thực hiện “Mục tiêu cuộc sống” của mình, cung cấp cuồn cuộn không ngừng tiền bạc và các loại mỹ nữ, và “Uy phong” hắn cần. 

Tính ra, Chu Bằng Cử còn khiến Lưu Vĩ Hồng khó chịu hơn Thái Tuyết Phong. 

Bởi vì Chu Bằng Cử chiếm cứ vị trí trọng yếu hơn Thái Tuyết Phong, là trợ thủ chủ yếu nhất của Lưu Vĩ Hồng. Nhưng hiện tại trợ thủ này, chẳng những không thể giúp hắn, còn khiến Lưu Vĩ Hồng tốn hao rất nhiều tinh lực và thời gian đề phòng hắn, ngăn cản hắn. Lưu Vĩ Hồng chán ghét loại trò chơi áp chế này. 

Cái hắn cần là một vị trợ thủ chân chính có thể trợ giúp giải quyết công việc. 

Cho nên, cho dù Chu Bằng Cử và Lý Thanh Mai biểu thị rõ ràng ý “Thần phục” hắn, Lưu Vĩ Hồng cũng không có dự tính thay đổi chú ý. Chu Bằng Cử chẳng qua là mắt thấy tình thế bất lợi, mới không thể không “Đầu hàng”. Một khi sau này tình hình xuất hiện biến hóa, bụng dạ hẹp hòi của Chu Bằng Cử lại lập tức sôi trào, hoàn toàn không loại bỏ khả năng hắn “Phản chiến một kích” một lần nữa. 

Một người hoàn toàn bị tư lợi che hai mắt và tâm linh, Lưu Vĩ Hồng cảm thấy không cần thiết dốc hết sức lực đi cảm hóa hắn. 

Lưu Chủ tịch cũng không phải là thần tiên, không thể cảm hóa tất cả mọi người. 

Bây giờ, Tào Chấn Khởi gọn gàng bắt giữ Chu Bằng Cử, đã biểu lộ rõ ràng thành ý “Hợp tác”. 

Tào Chấn Khởi không thể không hợp tác. 

Cái này đã sớm nằm trong dự liệu của Lưu Vĩ Hồng. Tào Chấn Khởi là một người thông minh, biết phải làm sao mới có thể “Cùng có lợi”. Buổi tối hôm qua, Lý Hâm đã gọi điện rất lâu cho Lưu Vĩ Hồng, đại khái nói một chút tình của mấy vị đại lão trong tỉnh. 

Đừng thấy ngoài mặt trong tỉnh gió êm sóng lặng, thật ra hết sức chú ý những loại tình huống phát sinh trong thời gian gần đây ở Địa khu Hạo Dương. Chẳng qua Lưu Vĩ Hồng chưa “Cầu viện”, đám người Lý Dật Phong cũng tạm thời án binh bất động. Tuy nhiên có một điều khẳng định, đám người Hồ Cao Sơn, Lý Dật Phong, Phương Đông Hoa đều không muốn gây ra biến động gì lớn trước khi Đại hội Đảng toàn quốc khai mạc. 

Làm sao khống chế thích đáng phạm vi chuyện này, đồng thời lại muốn để cho Lưu Vĩ Hồng hài lòng, khảo nghiệm trí khôn chính trị của Tào Chấn Khởi. Xử lý tốt, Tào Chấn Khởi có thể lưu lại ấn tượng tốt đẹp trong mắt đại lão trong tỉnh, nếu không sẽ rất khó nói. 

Dĩ nhiên, chuyện này cũng giống như khảo nghiệm trí khôn chính trị của Lưu Vĩ Hồng. Nếu như chỉ là đánh ra đại chiêu bài, lấy thế đè người, cho dù cuối cùng thu hoạch toàn thắng, ấn tượng của Lưu Vĩ Hồng trong mắt đại cao tầng và trưởng bối gia tộc cũng giảm bớt rất nhiều. Phải nhớ muốn nhận được khẳng định chân chính, thì phải thể hiện bản lĩnh giải quyết vấn đề của bản thân. Nếu không chính là “đứa trẻ” bị đánh chỉ biết khóc tìm gia trưởng. 

Điều đó tương đối không có tiền đồ! 


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.